Phong Khí Quan Trường
Chương 166 : Cưu chiếm thước sào
Trước đây nhà cũ có tổng cộng ba gian chính, mặt sau còn xây thêm một dãy bốn gian để làm chỗ nuôi gia súc, nhà vệ sinh, nhà kho và phòng bếp, mặt ngoài được bao bằng tường gạch xanh.
Tường gạch xanh thì vẫn giữ nguyên, nhưng mặt nam phía gần sông lại xây thêm một gara để xe, Tôn Á Lâm hiềm dùng tôn thép quá nhà quê, mà dùng thép pha lê, chống bằng bốn trụ inox, nhìn qua vừa đơn giản vừa có cảm giác hiện đại.
Đẩy cửa vào, bên trong không còn là sân vườn nhà nông rộng thoáng khi xưa nữa mà là một khu lâm viên bóng cây rập rờn, sân được lát bằng đá cuội, đá hoa cương… Trong góc tường là một ao nước cạn, phía trước đặt hai hòn non bộ…
Cửa vào đã hoàn toàn thay đổi, biến thành cửa gỗ pha lê mang đầy phong cách cổ xưa.
Trong nhà không bật đèn, đèn ngoài sân hắt vào trong, chiếu vào đá hoa cương, sáng lấp lánh cả lên.
Xây nhà ở nông thôn thường muốn làm lớn, làm cao thêm, nhưng thực tế sinh hoạt không cần như thế.
Ba gian nhà chính, trừ buồng ngoài thành khách sảnh, đông nhà, tây nhà đều cải tạo thành phòng có nhà vệ sinh riêng. Bởi phòng trước đây quá cao, cột trụ nhà phải cao đến ba bốn mét, người ở trong có cảm giác rất rộng thoáng, thế nên mới ốp thêm trần gỗ cộng thêm trang hoàng theo phong cách kiến trúc truyền thống, thậm chí càng chi tiết, càng mang vận vị cổ xưa.
Dãy nhà sau, một gian làm nhà kho, một gian là phòng bếp và sảnh ăn, một gian thành phòng ngủ, giữa phòng ngủ và phòng khách xây thêm một gian làm thư phong hoặc chỗ để giải trí.
Thẩm Hoài dạo quanh một vòng, thầm nghĩ: Nếu muốn làm cho xong chắc phải thêm một tháng nữa, nhịn không nổi bận tâm hỏi: “Bốn mươi vạn có đủ cho cô dày vò không?”
“Chắc tạm đủ, một số đồ phải đặt hàng ở ngoài nước, sợ phải ba bốn tháng mới gửi về nước được. Tôi lại không thích chờ, đành dùng tạm đồ trong nước vậy, nên mới tiết kiệm được không ít, thêm mười vạn nữa chắc đủ rồi chứ?” Tôn Á Lâm không xác định hỏi Chu Lập.
“Nếu không có chỗ nào sửa thêm, tầm đó là đủ rồi.” Chu Lập phụ họa.
Kiến thức hắn rất rộng, Đông Hoa còn chưa đến mức giàu có, nhưng phú hào có gia tài trên chục triệu không phải không có, những người bỏ tiền triệu xây biệt thự có không ít. Nói đến cùng, những người này giàu thì giàu thật, nhưng biệt thự của họ có vỗ ngựa đều so không kịp phong cách mà căn nhà này thể hiện.
Ông bà thường nói “tích giàu ba đời mới thành thế gia”, đến hiện tại Chu Lập vẫn không rõ gia thế Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài như thế nào, nhưng từ yêu cầu hà khắc mà bọn hắn đứa ra, Chu Lập có thể đoán được đại khái, nhất định sau lưng hai người họ phải là nhà có gia thế, hoặc gia tộc lớn nào đó.
Thời buổi bây giờ, xây một căn nhà ở nông thôn chỉ cần 7-80 ngàn là đủ, Tôn Á Lâm lại đổ vào căn nhà này số tiền gần gấp mười để tiến hành cải tạo. Trong mắt người bình thường hiển nhiên là xa xỉ đến cực điểm, nhưng so với sinh hoạt xa hoa của Tôn gia ở hải ngoại, thế này đã tính là gì.
Chẳng qua nói đến đây Thẩm Hoài cảm thấy mình tốt nhất là đừng chui vào căn nhà này, không như vậy lỡ truyền ra phong thanh, chắc bị người khác mắng đến cả mười tám đời tổ tông mất.
Thẩm Hoài cũng hoài nghi đây là ý đồ của Tôn Á Lâm: Nàng muốn một mình bá chiếm căn nhà.
Thẩm Hoài không tính toán bóc xuyên dã tâm của Tôn Á Lâm, những ngày qua đã nhờ nàng làm không ít việc, nên để nàng chiếm được chút tiện nghi cho phải đạo. Chẳng qua nơi đây chỉ nhìn mà không được hưởng, đúng là hơi đáng tiếc.
Tôn Á Lâm đưa tay lên nhìn đồng hồ, trời mới tối chưa lâu, không hiểu tại sao Thẩm Hoài chạy đến chỗ này làm gì, hỏi: “Sao giờ anh mới tới?”
“Mới từ trong khu về, không có chỗ nào để đi, nên về đây xem sao.” Thẩm Hoài trả lời
Tôn Á Lâm biết Thẩm Hoài không thích đi lên khu, một số cuộc họp đều để Hà Thanh Xã đi thay, chỉ một số sự tình trọng yếu, bất đắc dĩ hắn mới ra mặt, mới hỏi: “Vì chuyện cổ phần hóa hay điều chỉnh khu vực hành chính?”
“Phan Thạch Hoa tìm tôi bàn chuyện cải chế.” Trừ Chu Lập, ở đây cũng không có người ngoài, Thẩm Hoài trực tiếp nói.
“Thế nào? Bàn xong chưa?” Thời gian qua Tôn Á Lâm cũng rất chú tâm đến chuyện này.
Tuy Tôn gia và tập đoàn Trường Thanh sau lưng nàng nghiệp lớn thế mạnh. Nhưng nàng chỉ là thế hệ thứ tư, tiếng nói trong gia tộc thực tế không cao. Nàng đem 1 triệu USD gom góp được đổ hết vào xưởng thép, cũng là bước đột phá lớn trong sự nghiệp, không thể không quan tâm cặn kẽ.
“Còn chưa bàn xong, có điều thị ủy đã cho ý kiến, đá quả bóng về lại khu ủy.” Thẩm Hoài không để ý khi cho Chu Lập biết một số tin tức nội màn, nhưng cũng sẽ không nói rõ chi tiết trong quá trình đàm phán với Chu Dụ và Phan Thạch Hoa cho hắn nghe, thế nên mới chuyện lớn hóa nhỏ nói: “Như vậy, chúng ta nhiều ít có thể giành được chút quyền chủ động…”
Chu Lập biết một chút về chuyện cổ phần hóa, cũng biết sự tình này mình không nên biết có nhiều, bèn mượn lý do tìm giám đốc thi công bàn chuyện, rời đi chỗ khác.
“Nếu Tống gia và Tôn gia lĩnh giáo được thủ đoạn của anh, không biết đám cuồng vọng kia còn tiếp tục xem anh là đứa bất học vô thuật không?” Tôn Á Lâm nhìn sang Thẩm Hoài, cảm khái nói: “Loại thủ đoạn này, cũng sẽ dùng lên trên đầu Tống gia và Tôn gia?”
“…” Thẩm Hoài ngồi xổm xuống, nhìn vào đám thực vật thủy sinh trong ao, giống như là lá sen thu nhỏ, bèn đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cái này gọi là gì?”
“Gọi là trạch tả, phải đến tháng sáu mới nở hoa, màu trắng, đẹp lắm.” Thần tình Tôn Á Lâm rất tự đắc, ra vẻ “thì ra cũng có chuyện anh không biết”. Nhưng nàng không muốn thả qua Thẩm Hoài, tiếp tục truy vấn: “Anh làm thế này, đối với bản thân liệu có đáng không?
Tôn Á Lâm biết Thẩm Hoài không tiếc trở mặt với Hùng Văn Bân chính là vì muốn quyền quyết định chuyện cải chế thả về trong khu.
Chuyện cổ phần hóa, từ trình tự bình thường tất cần ban kế ủy thành phố phê chuẩn.
Đàm Khải Bình sơ xa Thẩm Hoài, trừ vì Thẩm Hoài giấu một số bí mật khiến hắn không thoải mái, còn một nguyên nhân chủ yếu nữa, đó là bận tâm Thẩm Hoài sẽ mang đến cho hắn rủi ro chính trị không thể biết trước được. Thẩm Hoài bận tâm Đàm Khải Bình bởi nghĩ đến vấn đề này mới sẽ chủ động bắt mình buông bỏ đợt cải chế này.
Thẩm Hoài không tiếc náo lật mặt với Hùng Văn Bân, trên thực tế là muốn ngăn ngừa sẽ xảy ra tranh chấp trực tiếp với Đàm Khải Bình. Dù Đàm Khải Bình nể nang hắn là con cháu nhà họ Tống, nhưng nếu lỡ miệng nói ra lời gì không hay, hắn tất phải duy hộ quyền uy của một bí thư thị ủy. Nếu thế, giữa hai bên không còn dư địa để xoay vòng nữa, trong khi thực tế bây giờ Thẩm Hoài còn chưa đủ khả năng đối kháng trực tiếp với quyền uy của Đàm Khải Bình.
Thẩm Hoài ngửa bài với Hùng Văn Bân, trải ra trước mặt chị em Chu Dụ và Hùng Văn Bân kế hoạch mở rộng xưởng thép trong ba năm, mục đích căn bản là không cho Đàm Khải Bình có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Bây giờ trong chuyện cổ phần hóa Đàm Khải Bình tỏ thái độ trầm mặc, Cao Thiên Hà giữ nguyên tư thái thỏa hiệp, đem quyền quyết định đá về khu ủy, có thể nói mục đích của Thẩm Hoài đã đạt thành.
Quyền quyết định về lại khu ủy, bước tiếp theo chẳng qua là giao dịch, thu mua hoặc uy hiếp. Làm thế Thẩm Hoài nhiều ít có thể giành thêm chút chủ động.
Đương nhiên chuyện này cũng mang lại một số hậu quả khá nghiêm trọng. Thẩm Hoài chủ động rời khỏi vòng tròn của Đàm Khải Bình, công nhiên náo lật mặt với Tô Khải Văn, Hùng Văn Bân, hai bên không khả năng hàn gắn vết nứt nữa. Hơn nữa, Thẩm Hoài có ý để Đàm Khải Bình hiểu lầm, rằng sau lưng quá trình cải chế có bóng dáng Tôn gia và tập đoàn Trường Thanh, giấy rồi cũng không bọc được lửa, cho dù tương lai Đàm Khải Bình biết rõ thực tình sẽ không công khai trở mặt, nhưng tuyệt nhiên sẽ không “thiện ý” với hắn như trước.
Trong khi tuyển chọn con đường này, đồng thời Thẩm Hoài đã lấp chết một con đường khác, cho dù trong mắt người quen tính ngạo mạn như Tôn Á Lâm cũng cảm thấy đây không thể tính là lựa chọn tố ưu.
“… Cái gì gọi là đáng được, cái gì gọi là không đáng được?” Thẩm Hoài cười cười, mập mờ hỏi lại: “Tôi chỉ là tên bí thư trấn ủy nhỏ nhoi, dù tôi muốn thỏa hiệp, liệu người ta có chịu không? Trong thế giới kẻ mạnh làm vua, cá lớn nuốt cá bé này, nếu nhân vật nhỏ không muốn bị giẫm đạp, bị cắn xé, chỉ duy có giơ móng vuốt ra thôi.”
“Thì ra tiểu nhân đắc chí còn có thể được giải thích thế này?” Tôn Á Lâm luôn nhịn không nổi châm chọc Thẩm Hoài, song nghĩ kỹ, nàng không thể không thừa nhận, tự đáy lòng mình rất thích loại ngạo mạn này, lại hỏi: “Thế bàn với trong khu thế nào rồi?”
“Phan Thạch Hoa muốn có 4 triệu cổ phần.”
Đối với hành vi sư tử há miệng của Phan Thạch Hoa, Tôn Á Lâm chỉ huýt sáo một tiếng.
“Đừng như dân lưu manh thế, ngồi gần cô mất giá quá!” Thẩm Hoài không đáng, mỉa mai Tôn Á Lâm.
“Thế anh có mắng ngay đương trường không?” Ngoài ý liệu, Tôn Á Lâm không hề đốp chát lại.
“Tôi mà ấu trĩ như cô ư?” Thẩm Hoài nói: “Chu gia thì còn có thành ý hợp tác, nhưng không biết ảnh hưởng của Chu gia đến Dương Ngọc Quyền Quyền lớn được bao nhiêu. Nên phía Phan Thạch Hoa tôi mới chỉ ậm ờ, chưa dứt khoát gì cả…”
“Phan Thạch Hoa có thể cô lập anh, nhưng tuyệt sẽ không trở mặt công khai, dù không ủng hộ, hắn cũng sẽ không công nhiên phản đối… Anh cần gì phải sợ?” Tôn Á Lâm nhịn không nổi muốn quạt thêm chút gió lửa.
“Thường ủy khu có 7 người, đồng nghĩa với trong chuyện này dù Phan Thạch Hoa bỏ quyền không tỏ ý kiến, chúng ta còn phải kéo 4 phiếu mới được thông qua, sao có thể không phòng bị hắn ta giở trò?” Nói chuyện với nữ lưu manh như Tôn Á Lâm không cách nào thoải mái trong lòng được. Thẩm Hoài bèn bỏ đi tìm Chu Lập, trong túi hắn không mang tiền, vừa không muốn đến nhà hàng Chử Cốc ăn chực, vừa không muốn nhìn sắc mặt Tôn Á Lâm, chỉ còn nước đi tìm Chu Lập, bắt ông ta mời khách.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
48 chương
91 chương
13 chương
76 chương
34 chương
142 chương