Phong Khí Quan Trường

Chương 151 : Thổ lộ thân thế

Vừa rồi Trần Đan còn vì chuyện chiếc hoa tai mà không thoải mái, nhưng lúc này được Thẩm Hoài kể rõ quan hệ co kéo trong thế cục hiện giờ, tuy nàng không phải chưa hiểu sự đời, nhưng quỹ tích nhân sinh chỉ giới hạn dưới tầng bình dân của Đông Hoa, đối với sự đan chéo phức trên thượng tầng xã hội lại hiểu được bao nhiêu? Đồng thời Trần Đan cũng vạn vạn lần không ngờ được Thẩm Hoài có thân thế và bối cảnh phức tạp đến thế, đều là những điều vượt quá tưởng tượng của nàng. Trần Đan nghi hoặc hỏi: “Người trong nhà anh nếu thật sợ anh gây họa sao không trông coi cho kỹ, lại thả về Đông Hoa thế này?” “Tâm tư của bọn họ khá phức tạp.” Thẩm Hoài tự giễu cười cười, nói: “So sánh thế này đi: Ở Đông Hoa anh có làm chuyện kinh thiên động địa gì, trong mắt bọn họ đều không phải là chuyện lớn; nhưng nếu không cẩn thận đánh con trai nhà chủ tịch bể đầu máu chảy, hoặc trêu ghẹo khuê nữ nhà thủ tướng, họa này mới khó xử lý. Nếu ở Mai Khê anh động tay động chân tham ô vài ba chục triệu, trong mắt bọn họ chẳng phải là chuyện gì quá lớn lao, sợ là sợ động chạm đến lợi ích quốc gia mới khó thu thập…” “Trêu ghẹo khuê nữ nhà thủ tướng? Anh có muốn cũng phải có cơ hội mới được a!” Trần Đan cười nói, cảm giác những lời Thẩm Hoài kể quá hoang đường, tuy nàng đoán Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm đều xuất thân từ nhà hào môn, nhưng khó mà tưởng tượng nhà hắn với nhà thủ tướng sẽ có gì thân quen. “Ông nội anh từ năm 55 đã là ủy viên dự bị TW Đảng, trước khi chính thức lui hưu, địa vị trong Đảng nằm trong nhóm 20 người đứng đầu.” Thẩm Hoài nói: “Thường ủy bộ chính trị bây giờ, nói đến cùng đều là do các lão đồng chí đề bạt lên, đấu tranh giữa các phái hệ có lợi hại đến nhau, nhưng ngoài mặt vẫn phải tôn trọng những lão đồng chí đã lui xuống. Theo như tính cách anh trước đây, nếu khuê nữ nhà thủ tướng dễ nhìn, đáng để trêu đùa, nói không chừng sẽ hạ thủ thật; đến nỗi hậu quả như thế nào, thu thập tàn cuộc ra sao, đó là chuyện bọn họ phải đau đầu, cũng là chuyện mà bọn họ phải bận tâm…” “Anh không lừa em?” Trần Đan tò mò hỏi lại, trong mắt nàng, gia đình lãnh đạo thành phố đã là hào môn nàng chỉ dám nhìn chứ không dám nghĩ, làm sao tưởng tượng đến tận đẳng cấp TW, quốc gia? “Anh lừa em làm gì? Nếu muốn lừa, anh thà ngậm mồm không phải hơn? Ông nội anh, Tống Hoa, từng làm phó thủ tướng một thời gian. Thế hệ thứ hai hiện tại có bác hai anh là ghê gớm nhất, là phó ban tổ chức TW, cấp chính bộ, giờ đang dã tâm bừng bừng muốn xuống địa phương làm phong cương đại quan. Ba anh kém hơn một chút, năm trước mới không dễ dàng gì leo lên chính sảnh, cục trưởng. Anh mang họ mẹ, họ Thẩm. Thời buổi này không phải báo đài cứ rêu rao thái tử đảng gì gì ư? Nếu anh ở lại Bắc Kinh, cũng có thể tính là nửa cái thái tử đảng…” Trần Đan ngước mắt nhìn chăm chăm Thẩm Hoài. “Sao thế?” Thẩm Hoài hỏi. “Em không biết có nên tin anh hay không nữa?” Trần Đan chân thành trả lời. “Có gì mà tin với không tin?” Thẩm Hoài cười nói: “Hồi trước anh làm rất nhiều chuyện điên rồ, đến nỗi thành đồ bỏ trong nhà, chẳng lẽ còn có mặt mũi bịa chuyện lừa em?” Thẩm Hoài vươn tay vuốt vuốt má nàng, kéo vào trong lòng, nói: “Tuy bị đá đến Đông Hoa cũng là đáng đời, nhưng ít nhiều trong lòng anh vẫn có chỗ không cam tâm. Hơn nữa, không được Tống gia chi viện, ở Đông Hoa cũng bị Đàm Khải Bình cho ra rìa, muốn làm nên việc gì đều tương đối khó khăn. Trước mắt nhìn qua có vẻ Mai Khê và xưởng thép đều trong tầm khống chế của anh, sự tình gì cũng thuận lợi. Nhưng thực tế vấn đề vô cùng phức tạp, rất dễ vì chút duyên cớ tưởng như bé nhỏ mà đạp hư hết thảy. Anh không thể không dùng càng nhiều tâm tư, có đôi lúc sử dụng chút thủ đoạn là điều khó tránh khỏi. Hôm nay anh gặp một người, nhưng không phải như em tưởng tượng. Cô ta là một giám đốc ở khách sạn Anh Hoàng, bản thân không phải nhân vật trọng yếu gì, nhưng có thể tiếp xúc đến một số tin tức mẫn cảm mà giờ anh rất khó nghe được…” Nghe Thẩm Hoài nói nhiều thế này, trừ lần đầu tiên nghe được việc nhà của hắn, Trần Đan cũng lần đầu tiên cảm nhận được áp lực gánh trên vai đằng sau đại cục tưởng chừng nắm vững trong tay Thẩm Hoài. Trần Đan tựa vào trong lòng hắn, gò má ép sát vào đôi bàn tay, ngước mắt lên, đôi mắt ưng ửng nước nhìn Thẩm Hoài, phong tình vạn chủng, hỏi: “Em cũng nghe nói qua về khách sạn Anh Hoàng, nghe người ta nói trong đó có tận mấy trăm cô gái xinh đẹp, đàn ông mà đã vào đó liền không muốn đi ra. Thật không?” “Không ghê gớm thế đâu!” Thẩm Hoài cười nói: “Hôm nay bọn anh ăn cơm trên tầng hai, chẳng thấy được mấy cô xinh đẹp nào; hay là lúc nào anh dẫn em tới đó tham quan thì biết ngay…” “Em đến những chỗ lung tung kia làm gì?” Trần Đan lắc lắc đầu, nói: “Em biết có một số chuyện cũng là bất đắc dĩ, vừa rồi không nên giận anh…” Nghe Trần Đan nói có giận dỗi vì chiếc hoa tai kia, tâm lý Thẩm Hoài hơi nhẹ ra, tuy vẻ ngoài mê người của nàng khiến hắn mê luyến khó mà chối bỏ, nhưng chinh phục thân thể, sao đem lại cảm giác thành tựu bằng chinh phục tâm hồn nàng được? “Đúng rồi, bên chỗ nhà hàng cũng xảy ra mấy chuyện lung tung, làm em nhức hết cả đầu…” Trần Đan nói. “Việc gì?” “Còn không phải mấy tên đàn ông thối tha bọn anh, có chút tiền là chạy đi tìm đàn bà?” Trần Đan nói: “Mấy ngày nay trong nhà hàng cứ có mấy cô mắt xanh mỏ đỏ ra ra vào vào, đều là mấy tay chủ doanh nghiệp buôn bán với xưởng các anh cả đấy…” Trước đây trạm tiếp đãi ở trong tay Hà Nguyệt Liên, mỗi năm ít nhất cũng có thể kiếm 4-50 vạn, chủ yếu là dựa vào ăn uống và tiệc tùng của quan viên trong trấn chính phủ. Trong khi tước giảm chi phí ăn uống chiêu đãi của trấn chính phủ, Thẩm Hoài cũng không yêu cầu xưởng thép phải nhất thiết tổ chức tiệc tùng trong nhà hàng Chử Cốc, nên lợi nhuận nhà hàng thu được từ trấn chính phủ và xưởng thép so với thời gian trước giảm mạnh. Chẳng qua, từ năm trước, mỗi tháng sản lượng xưởng thép tăng lên gấp đôi, mà kênh tiêu thụ ra thị trường cũng thoát ly khỏi sự khống chế của công ty Vạn Hổ, mỗi tháng các công ty, cửa hàng mậu dịch sắt thép đến xưởng đặt hàng, lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại phải đến mấy chục người. Tuy nhà hàng Chử Cốc không phải tụ điểm ăn uống quy cách cao nhất trong thị trấn, sự phát triển ở Mai Khê cũng khá lạc hậu, nhưng bởi có ưu thế dựa vào các cơ sở công nghiệp địa phương nên trình độ thương nghiệp của Mai Khê cũng sôi nổi lên nhiều. Mà mức tăng tốc của thương nghiệp, phản ánh trực tiếp nhất, và nhanh nhất là ở ngành dịch vụ ăn uống. Đám Dương Hải Bằng, Chử Hợp Lương, Chu Lập cũng hơi cố tình chiếu cố đến sinh ý của nhà hàng. Công ty Tử La, kiến thiết Cồn Giang và mậu dịch Bằng Hải, mỗi khi có dịp thiết yến đều tổ chức trong Chử Cốc cả. Bởi thế, sau khi nộp lên hơn 2 vạn đồng phí nhận thầu, nhà hàng còn có lãi hơn 8 vạn, Thẩm Hoài không hề cảm thấy ngạc nhiên. Nếu lợi nhuận không cao mới khiến hắn cảm thấy quái lạ. Trừ ăn uống, dịch vụ nghỉ trọ của nhà hàng trước đây cơ hồ không có mấy người quan tâm, suốt năm suốt tháng chìm trong tình trạng lỗ vốn. Nhưng từ cuối năm trước, chỉ riêng khách khứa làm ăn vãng lai, số phòng trong nhà khách luôn chiếm hơn nửa, thành là một khoản thu nhập ổn định cho nhà hàng. Có điều, tương ứng với đó cũng mang lại một số ảnh hưởng trái chiều. Những người buôn bán sắt thép và lái xe hàng đường dài, thường thường xa nhà, mà thu nhập cũng cao, khó miễn hơi phóng túng chút. Cùng thời điểm đó, trong nhà hàng bắt đầu xuất hiện một số “tiểu thư”, khiến Trần Đan không khỏi đau đầu. “À” Thẩm Hoài gật gật đầu, nói: “Cái xã hội này không có chuyện gì là thanh bạch cả. Hơn nữa Mai Khê chỉ có mấy nhà khách trông còn tạm tạm thế này, giờ em tắt đi, đuổi những người kia vào trong nội thành, các khoản thu phát sinh theo đó cũng giảm thiểu, với Mai Khê rất bất lợi. Trước bảo đảm đừng biến nơi này thành “ổ điếm” gì gì đó là được rồi, đồng thời làm tốt công tác đăng ký, phòng ngừa có sự kiện ác tính xảy ra. Còn mấy người muốn dùng nhan sắc kiếm tiền kia, chúng ta cũng không thể cấm họ được…” “Nếu nhà hàng có chuyện gì, ảnh hưởng đến anh cũng không tốt.” Trần Đan nói: “Hơn nữa, em không ngờ mỗi tháng nhà hàng có thể kiếm được nhiều tiền thế này, cầm trong tay mà cứ cảm thấy run run….” “Một tháng mới kiếm được 8 vạn đã cảm thấy phỏng tay, vậy người ta mỗi tháng kiếm 800 vạn, 8000 vạn thì có sống nổi hay không?” Thẩm Hoài cười nói: “Anh nói với em rồi, cứ kinh doanh theo đúng pháp luật là được, không cần bận tâm bị người khác để ý, thực thực tại tại cống hiến, làm giàu, phồn vinh cho Mai Khê, quản gì người khác nói ra nói vào? Chẳng lẽ để người khác quản lý nhà hàng sẽ làm tốt hơn em? Tuy anh là đồ bỏ của Tống gia, nhưng nếu người khác không có chứng cớ xác đáng, cụ thể, chỉ bằng những suy đoán vẩn vơ, muốn lật anh xuống, còn lâu!” “Vậy em chuyển bộ phận nhà khách đi, chỉ chuyên làm ăn uống thôi!” Trần Đan nói: “Kỳ thực làm tụ điểm ăn uống cao cấp, lợi nhuận cũng đủ nhiều rồi, không cần phải đi triêm nhiễm mấy chuyện đau đầu kia…” Trần Đan có chủ kiến của riêng mình, lại biết cái gì nên giữ, cái gì nên bỏ, không hề tham lam, Thẩm Hoài tất nhiên là cao hứng, nói: “Được, em cứ quyết định, anh sẽ hết lòng ủng hộ.” Lại gãi gãi đầu, nói: “Có điều em mới kinh doanh nhà hàng không lâu, vốn liếng trong tay cũng không nhiều, muốn chuyển ra không phải làm ngay là được. Thế này đi, trước cứ nhận thầu một năm đã, đợi tài chính trên thị trấn dư dả chút, anh sẽ đem trọn cả nhà văn hóa về lại dưới quyền thị trấn, em cũng có vốn liếng ra làm ăn riêng… Nhưng mà việc này hơi phức tạp, hay là chúng ta lên giường bàn bạc kỹ hơn?” Trần Đan liếc xéo Thẩm Hoài một cái, mặt đỏ hồng cả lên. Thẩm Hoài cúi mặt cưỡng hôn, vô sỉ lùa lưỡi vào trong miệng nàng tùy ý đảo loạn, tay trượt từ trên eo xuống, tham lam xoa nắn bờ mông tròn trịa kia, khiến trái tim nàng cũng dần dần mềm ra. Thẩm Hoài luôn si mê thân thể đầy đặn của Trần Đan, si mê phong thái yểu điệu vũ mị của nàng, nhè nhẹ nắn lên bờ mông phong mãn, nâng nàng lên giường. Lưỡi Trần Đan bị Thẩm Hoài cuốn chặt, “ư ư” chống cự hai tiếng, cuối cùng vẫn ngăn cản không nổi….