“Kính coong──kính coong──”Cửa phòng màu trắng dưới năm ngón tay trắng nõn chậm rãi mở ra. Ngoài cửa là một nam nhân cao lớn, thân hình thon dài, khuôn mặt kiên nghị, ngũ quan tuấn lãng, khí chất trầm ổn, tóc đen mắt đen, một thân tây trang màu đen sang trọng. Nam nhân hơi cong môi, nhìn chăm chú Lam Bạch, nhưng không phát ra tiếng. Lam Bạch quần áo không chỉnh, sắc mặt ửng hồng liếc mắt đánh giá hắn, trầm tư hồi lâu, giật mình, “A…Ngươi là Lăng tiên sinh.” Nói xong liền muốn đóng cửa. “Lam Bạch!” Nam nhân một tay chống lên khung cửa, thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Ta đưa Linh Nhi ra nước ngoài du học.” Lam Bạch nhún vai, “Bệnh của Linh Nhi ta đã trị khỏi hẳn rồi, ngươi muốn làm thế nào thì tùy.” vanthulau.wordpress.com “Ngươi chữa trị quá độ…” Đầu ngón tay nam nhân khẽ run, “Chúng ta cũng không muốn chết người.” “Thúc thúc cường bạo cháu, sau khi phụ thân phát hiện ra, cùng con trai liên thủ đánh chết em trai cầm thú, vì sợ bị truy cứu liền dùng biện pháp phân thây ném xuống sông, lại bị một ngư dân khi đang đánh cá phát hiện… Hì hì, hình phạt là 80 năm.” Lam Bạch mỉm cười nói ra lý do thoái thác trong tin tức, hai gò má ửng hồng kia khiến nam nhân thế nào cũng cảm thấy hư không trong lòng, “Lam Bạch…” “Ngươi muốn nói ngươi bị bệnh sao?” Lam Bạch giương mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt tuấn tú thân thiết của nam nhân, vẫn cười quyến rũ như cũ, “Thuật thôi miên của ta ngươi cũng lĩnh giáo qua, chẳng lẽ ngươi không hoài nghi chút nào, ta có thể khiến ngươi rên rỉ giống như dâm phụ cầu hoan, sẽ không hạ mê hồn thuật gì đối với ngươi sao?” “Ngươi…” “Bạch.” Một giọng nam trầm thấp vang lên trong phòng, lạnh lùng mà uy nghiêm mang theo không thể kháng cự cùng tà mị, “Trở về.” Lam Bạch nháy mắt mất đi tất cả biểu tình, đờ đẫn nhìn nam nhân liếc mắt một cái, tay cầm nắm cửa nhấn mạnh một cái, ‘Phanh’ một tiếng liền đem nam nhân nhốt ngoài cửa. vanthulau.wordpress.com “Vâng, chủ nhân.” Lam Bạch xoay người, cười quyến rũ, quỳ xuống, từng chút một bò đến bên giường tuyết trắng trong phòng. Hoàn.