Trong ánh mắt bày sói hiện lên vẻ khát máu, mắt bọn chúng nhìn chằm chằm Phượng Vô Song, giống như vừa qua sát xem trong tay Phượng Vô Song có vũ khí hay không, vừa chuẩn bị tùy thời tấn công. Phượng Vô Song gầy yếu, ở nơi xem ra sinh tồn theo bầy đàn này, kẻ ở bên ngoài là con mồi cực kỳ tươi ngon. Cho dù Phượng Vô Song có gan lớn cũng bị ánh mắt chúng làm cho run sợ, bọn bày sói này ước chừng cao hơn Phượng Vô Song, đây là loài sói cao lớn nhất mà Phượng Vô Song từng gặp qua. Kiếp trước kinh nghiệm sinh tồn ở bên ngoài của Phượng Vô Song rất phong phú, đối với những việc gặp phải mãnh thú bên ngoài này, nàng không chút sợ hãi, bởi vì khi đó nàng có đầy đủ vũ khí. Hôm nay, trừ trên người còn một ám tiễn ra, cũng không còn gì khác nữa, khẩu súng lần trước lắp rắp tốt bị Vụ Tường và Mộ Dung Yên Yên cầm đi học tập nghiên cứu nên không có mang theo trên người. Mà ám tiễn nho nhỏ kia của nàng, vốn chỉ dùng để phòng thân, dĩ nhiên không đủ để đồng thời phản kháng nhiều sói như vậy, sói là động vật sống chung bầy đàn, cực kỳ có tính đoàn kết. Nhưng nếu chọc giận một con trong đó, tất nhiên những con sói khác sẽ hợp lại tấn công, thẳng đến khi con sói cuối cùng trong đám đó bị giết chết, nếu không, đời này, đừng mong sẽ chạy trốn được khỏi “đuổi giết” của bọn chúng. Phượng Vô Song suy nghĩ từ đầu đến cuối, thể lực và võ công của nàng tuyệt đối không đủ để nàng chống đỡ mở đường, vì vậy, nàng nhất định phải một lần đánh gục tất cả những con sói này. Nhưng, chỉ dựa vào một cây ám tiễn nhỏ trong tay nàng, không có cách nào làm được! Phượng Vô Song nhìn xung quanh một chút, sau đó lập tức chậm rãi đi về phía đống cỏ trái, dừng lại, ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt hai viên đá lên, dùng sức ma sát vài cái, liền có một ngọn lửa nhỏ xuất hiện, sau đó nàng ma sát thêm vài cái, Phượng Vô Song nhặt một nắm cỏ khô trước mặt lên, đốt, đến gần ném vào đống cỏ khô trước mặt. Thoáng chốc, trên đống cỏ khô nhanh chóng hiện lên ngỏn lửa nóng, thế lửa lớn, xung quanh cũng có thể cảm nhận được sức nóng của nó truyền tới, may mắn chính là đống cỏ khô này rất lớn, nên lửa cũng rất lớn, có thể kéo dài thời gian cháy. Phượng Vô Song lạnh lùng nhìn bày sói phía đối diện kia, quả nhiên, sói sợ lửa, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, bản tính của chúng cũng không thay đổi. Chỉ thấy, màu xanh biếc trong mắt đám sói kia càng ngày càng ít, một con sói thủ lĩnh đi tới đu lui rỉ tai với nững con khác, không lâu sau, đám sói này đồng loạt xoay người chạy về phía ngược lại. Xem ra, bọn chúng tạm thời bỏ qua con mồi Phượng Vô Song này. Lo lắng trong lòng Phượng Vô Song tạm thời được hóa giải một chút, thật đúng là may mắn, nơi này vừa lúc có một đống cỏ khô, lại vừa có đá đánh lửa, nếu không phải kiếp trước có không ít kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại, biết sói sợ lửa, cũng thật may là nàng biết đá đánh lửa nên mới có thể dùng lửa để hù dọa bọn chúng. May mắn hơn chính là nàng tạm thời thắng. Phượng Vô Song thở ra một hơi thật dài, sau đó đi đến bên dòng suối, hứng một vốc nước nhẹ nhàng vỗ vào mặt, lập tức khiến cho người tỉnh táo không ít, nàng ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống vắng. Đã lâu rồi, nàng không còn nhớ đến chị gái và hắn? Là bởi vì không thương sao? Hay là bởi vì đã có thể buông xuống? Phượng Vô Song cũng không hiểu. Những kinh nghiệm sinh tồn này phần lớn nàng đều học từ hắn, hắn là người xuất sắc nhất trong tổ chức, có kinh nghiệm tác chiến và sinh tồn xuất sắc, đến nỗi với người khác thấy hắn cũng sẽ đi vòng qua hắn. Hắn đã từng dẫn Phượng Vô Song đi ra ngoài săn bắn, hắn luôn tự mình mổ và rửa sạch con mồi, nổi lửa nướng thịt, người đầu tiên được ăn đồ hắn nướng chính là Phượng Vô Song. Hắn luôn dịu dàng nhìn Phượng Vô Song cắn đùi gà, sau đó thay nàng lau đi dầu mỡ dính ở miệng, không có bất kỳ ghét bỏ nào. Ở trước mặt người khác, hắn là một người lạnh lùng khát máu, không ai biết, hắn chỉ dịu dàng với một người. Người đó chính là Phượng Vô Song. Nhưng, tất cả đều hoàn toàn tan thành mây khói, người đàn ông mà Phượng Vô Song thích nhất lại quấn quýt cùng một chỗ với người phụ nữ mà Phượng Vô Song thích nhất! Phượng Vô Song lắc lắc đầu, không muốn nhớ đến những hình ảnh đau thương này nữa, trên mặt nàng đều là nước, không biết là nước suối hay là nước mắt. Nàng đứng lên, ánh mắt chợt lóe, lập tức phóng ra một ám tiễn, sau đó liền nghe thấy tiếng của một vật gì đó ngã xuống từ bên trong rừng cây. Phượng Vô Song đi tới nhặt hai con gà rừng trên đất lên, nàng nở nụ cười, xem ra năng lực của nàng vẫn chưa thụt lùi, lại còn một phát bắn trúng hai con gà rừng, chiến tích này cũng không tệ lắm. Sờ sờ cái bụng đang kêu, nàng rút từ trong giày ra một cây đao nhỏ tinh xảo, lưu loát giết gà, vặt lông, rửa sạch, làm liền một mạch, hai con gà mập mạp liền được xử lý xong. Đi vào trong rừng cây tìm một vài cái nấm, rửa sạch, nhét vào trong bụng gà, nấm có thể làm cho thịt gà trở nên ngon hơn Lấy một chút dược thảo giấu ở trên người ra, không có hành gừng tỏi, không thể làm gì khác hơn là dùng những dược thảo này thay thế, những cây dược thảo này có thể làm tăng thêm mùi hương đi, Phượng Vô Song nhét dược thảo vào trong bụng gà, sau đó đắp bùn lên toàn thân con gà. Tiếp, Phượng Vô Song dùng cỏ khô và đá đánh lửa vừa rồi trên mặt đất, lại nhặt thêm một ít củi khô tới làm thành một chiếc giá, sau đó bật lửa, hai con gà rừng đắp bùn bị đặt lên trên giá nướng tự chế, nướng. Phượng Vô Song đã sớm quen với cuộc sống như vậy, tất cả đều làm rất thuận tay, ngay cả làm nướng gà cũng là thứ mà hắn từng làm cho nàng ăn. Chừng một canh giờ, từng đợt từng đợt mùi thơm xông vào mũi, gà sắp nướng chín, ngay cả Phượng Vô Song cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nàng yên lặng cảm thán: “Quả nhiên là tài nấu nướng của lão nương vẫn tốt như vậy!” Nàng xưa này đều thích ứng được với mọi tình huống như vậy, dĩ nhiên là rất tự đắc. Sau đó, Phượng Vô Song dùng lửa nhỏ nướng gà, hơi nóng thừa không chỉ nướng chin gà, còn có thể làm cho da gà bên trong lớp bùn trở nên giòn hơn, Phượng Vô Song chợt cảm thấy còn thiếu chút gì đó, vì vậy đi vào trong rừng cây bên cạnh kiếm ít quả dại. Gà nướng phối với trái cây chua ngọt, có một vị khác. Phượng Vô Song ôm một túi quả màu đỏ trở lại, dọc theo đường đi còn ngửi thấy mùi gà nướng thơm phức, thỉnh thoảng nàng lại nuốt một ngụm nước bọt, nàng lại một lần nữa thở dài nói: “Lão nương thật là rất có tài!” Một giây kế tiếp, “A----” Chỉ nghe thấy một tiếng hét vô cùng thê lương. Phượng Vô Song vội vàng xông tới, chỉ thấy một viên thịt màu trắng, đang điên cuồng gặp thịt gà, nó rất thông minh còn biết bỏ sạch lớp bùn bên ngoài gà nướng rồi mới ăn nữa, trong chốc lát, hai con gà mập mạp chỉ còn lại một cái đùi gà, tướng ăn của nó rất tao nhã, ngay cả thịt thừa ở khóe miệng cũng không có. Những thứ khác đâu? Chẳng lẽ cũng vào bụng nó rồi sao? Phượng Vô Song nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo của viên thịt trắng, nhất thời tức giận, nàng thô lỗ nhất viên thịt trắng lên, nó nhìn giống như một con hồ ly nho, thân thể trắng tròn giống như một con chó nhỏ mới vừa đầy tháng, toàn thân trắng muốt, thoạt nhìn cực kỳ dễ thương. Nhưng, lúc này Phượng Vô Song đang tức giận, can bản không cảm thấy mình đối đãi thô lỗ với vật nhỏ này! Nhìn thẳng mắt nó, cũng không quản nó có thể hiểu được tiếng người hay không, Phượng Vô Song quát lớn: “Em gái ngươi, ngươi ăn bữa tối của lão nương! Lão nương sẽ biến ngươi thành gà nướng!” Nói xong liền rút chùy thủ ra, nhưng ánh sáng chói mắt của đao lại không dạo cho tiểu tử này sợ. Viên thịt “vèo” một tiếng, chạy từ trong tay Phượng Vô Song ra ngoài. Phượng Vô Song cho là nó bị dọa sợ đến chạy mất lại càng thêm tức giận!” Nhưng Phượng Vô Song đã đoán sai. Không lâu sau, viên thịt nhỏ ôm hai đùi gà lớn chạy tới, đảo qua đảo lại xung quanh chân Phượng Vô Song giống như lấy lòng. Phượng Vô Song ngồi xuống, viên thịt nhỏ liền nhét hai đùi gà lớn vào trong tay Phượng Vô Song, hai mắt giống như suốt giống như trân châu, nháy liên tục. Trong nháy mắt, tức giận trong lòng Phượng Vô Song liền biến mất. Nàng buồn cười nhận lấy đùi gà, vẫn còn ấm, giống như, đây là viên thịt nhỏ đặc biệt để lại cho nàng? Nhưng một giây tiếp theo, trong tay Phượng Vô Song lại có thêm một đống nấm lớn, này ----? Chẳng lẽ tên tiểu thử mày móc hết nấm trong bụng gà ra rồi sao? Phượng Vô Song ngây ngốc hỏi một câu: “Tiểu tử, ngươi không thích ăn nấm sao?” Phượng Vô Song không mọng đợi có thể nhận được câu trả lời của nó, ai ngờ, Phượng Vô Song lại thấy viên thịt nhỏ nháy mắt vài cái, đây có ý là thừa nhận sao?! “Ha ha ha ha!” Phượng Vô Song cười lớn tiếng, thật là dễ thương, nàng lại nhặt được một tiểu hồ ly thích ăn thịt nhưng không thích ăn nấm? Viên thịt nhỏ giống như có chút ngượng ngùng, cọ xát chân Phượng Vô Song. Phượng Vô Song ăn đùi gà và nấm, không biết tại sao, nàng lại không sợ những thứ đồ này bị viên thịt nhỏ làm dơ, dù sao người luôn luôn thích sạch sẽ như nàng nhưng lại không cảm thấy gì! Viên thịt nhỏ đứng bên cạnh chân Phượng Vô Song, mắt nhìn Phượng Vô song, đôi mắt to nhẵn bóng, bộ dạng đáng thương. Phượng Vô Song nhìn nó một cái, lại thu hồi tầm mắt cố ý không để ý gì tới nó, viên thịt nhỏ giống như cảm nhận được sự lạnh lùng của Phượng Vô Song, "vèo" một cái, trực tiếp nhảy lên chui vào trong ngực Phượng Vô Song. Mẹ nó! Ngực lão nương, bị sờ soạng! Mẹ nó! Ngực lão nương, bị một con thú sờ soạng! Mẹ nó! Ngực lão nương, bị một con thú không biết tên sờ soạng! Phượng Vô Song tức giận mắng ba tiếng trong lòng! Mẹ nó! Ngực lão nương, trong sạch của lão nương, lão nương thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, bây giờ lại bị một con thú không tên làm cho hỏng! Đáng giận hơn là, viên thịt nhỏ này giống như rất thích được Phượng Vô Song ôm, còn không an phận cọ xát khắp nơi, Phượng Vô Song bị dọa sợ không dám nhục nhích. Nàng rất muốn nhìn con thú này một chút, xem rốt cuộc nó là đực hay cái? Nói là làm, Phượng Vô Song nắm lấy viên thịt nhỏ, lật thân thể của nó qua, một vài thứ liền xuất hiện trước mặt nàng. Khá lắm! Đây là một con hồ ly cái! Phượng Vô Song lại rên lên một tiếng! Ông trời ơi, lão nương bị một con hồ ly cái vỗ lễ! Chẳng lẽ lão nương như vậy mà lại không được mấy con đực hoan nghênh sao? Chẳng lẽ dáng dấp của lão nương giống nam nhân như thế sao? Lão nương có thể ném viên thịt giả bộ lưu manh này đi sao? Nó vẫn còn cọ cọ ở trước ngực nàng!