Trên mặt Hiên Viên Triệt hiện lên một chút màu đỏ, hắn khẽ ho một tiếng, che giấu nội tâm lúng túng của mình, sau đó khẽ hỏi: “Muốn ăn chút gì không?”
Phượng Vô Song sờ sờ bụng, quả thật có chút đói bụng, thay đổi suy nghĩ, tùy tiện nói: “Ta có thể ăn món ăn ở Vọng Giang lâu không?”
“Ôn thái y nói tạm thời không thể ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ!” Hiên Viên Triệt lạnh giọng cự tuyệt nói, song khi hắn nhìn thấy đôi mắt to ngập nước đang nhìn mình, hắn có chút không cự tuyệt nổi nữa, vì vậy, lời đến miệng liền biến thành như vậy: “Nhưng, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao! Bổn vương phái người đi mua!”
“Tạ vương gia, thần nữ còn có chuyện muốn nhờ!” Phượng Vô Song chăm chú nhìn Hiên Viên Triệt, không hề có ngăn cách, tự nhiên hào phóng, không chút e sợ.
“Nói đi!” Hiên Viên Triệt bị ánh mắt vô cùng tinh khiết của nàng hấp dẫn, cảm thấy ngượng ngùng, ngay sau đó hắn liền rời mắt đi chỗ khác. Hiên Viên Triệt hắn tự nhận mình là người lãnh khốc tuyệt tình, nhưng lại không thể nào không chống đỡ được ánh mắt tinh khiết như vậy. Hắn biết, nàng nhất định sẽ có chuyện nhờ, mà hắn, không cách nào cự tuyệt!
“Không biết Vương gia có thể mời chưởng quỹ Vọng Giang lâu tới đây được không, ta có mấy món ăn muốn tự mình nói cho hắn biết!” Phượng Vô Song cười trộm trong lòng, nam nhân này thật là nhát gan, ngay cả mắt cũng không nhìn thẳng vào mắt nàng, thật giống như người nói láo là Hiên Viên Triệt chứ không phải là nàng.
“Muốn ăn cái gì, ngươi nói với Lý Thành Đức, hắn sẽ chuyển lời cho chưởng quỹ kia!” Hiên Viên Triệt có chút không hiểu, vì sao nàng nhất định phải tự mình nói với chưởng quỹ Vọng Giang lâu?
“Cái này không được, đây là mấy món mà gia mẫu thường làm cho ta khi còn nhỏ, nếu qua lời truyền miệng của nhiều người, chắc chắn sẽ có sai lầm, mùi vị sẽ khác!” Phượng Vô Song vừa nói, vừa liếc trộm Hiên Viên Triệt, nhưng, trên mặt của hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt: “Vương gia, ngươi hãy thương xót ta đi, ta rất nhớ mùi vị món ăn của mẫu thân!”
Phượng Vô Song thiếu chút nữa đã cười lớn len, cái chuyện diễn trò thật là không phải người bình thường có thể làm được, kìm nén cực khổ quá.
Nhưng, Hiên Viên Triệt lại tin là thật, thật ra thì cho dù hắn tin hay không, Phượng Vô Song đều không để ý, hiện giờ chuyện Phượng Vô Song muốn làm chính là nhanh gặp Vu Tường, giờ nàng đã thành bộ dạng này, hành động cực kỳ bất tiện, dĩ nhiên không thể tự mình đi Vọng Giang lâu, chỉ đành phải “lừa dối” nhờ Hiên Viên Triệt chuyển lời mời người tới.
Hiên Viên Triệt nghe Phượng Vô Song nói xong, đột nhiên có chút cảm động, hắn biết mẫu thân của Phượng Vô Song qua đời rất sớm, điều này làm hắn cảm động lâu. Mẫu phi của hắn lúc sinh thời, chưa bao giờ làm cho hắn một bữa cơm, hôm nay lại càng không có khả năng rồi. Chợt hắn chút nhớ đến người mẫu phi dịu dàng thiện lương của mình, nếu tuổi thơ đều phải để tang mẫu giống nhau, làm chút gì đó cho Phượng Vô Song, Hiên Viên Triệt rất nguyện ý, đây cũng để cho mình tìm chỗ dựa thôi.
“Được!” Hiên Viên Triệt gật đầu một cái, lập tức gọi: “Lý Thành Đức, đi đến phòng bếp lấy chút cháo trắng đến đây cho Phượng tiểu thư lót dạ, sau đó đến Vọng Giang lâu mời chưởng quỹ kia tới đây!”
“Dạ, Vương gia!”
Bát hoàng tử kéo ống tay áo Thập nhất hoàng tử, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó lặng lẽ đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người Hiên Viên Triệt và Phượng Vô Song.
Phượng Vô Song cũng rất hào phóng, nàng thấy Hiên Viên Triệt không có ý định rời đi, chắc chắn là có lời muốn nói với nàng, liền lẳng lặng chờ Hiên Viên Triệt lên tiếng.
“Vô Song, ngươi muốn biết ai là ở sau lưng hãm hại ngươi không?” Hiên Viên Triệt lạnh lùng hỏi, trong mắt mang theo nghiêm túc và lạnh lùng không thể tưởng.
“Hả? Không phải ta rơi xuống ngoài ý muốn sao? Có người muốn hại ta?” Phượng Vô Song làm bộ khiếp sợ, người ngoài nhìn vào, thật giống như nàng không biết cái gì. Nhưng chỉ có nàng mới biết, dĩ nhiên nàng sẽ không ngu ngốc đến nỗi nghĩ chuyện này là ngoài ý muốn, nàng không muốn bứt dây động rừng, cũng không muốn những người khác biết quyết định trong lòng nàng.
Vì vậy, Phượng Vô Song giả bộ vẻ mặt yếu đuối sợ hãi của thiên kim tiểu thư.
“Vương gia, thần nữ van cầu ngài, nhất định phải báo thù giúp ta!” Phượng Vô Song lôi kéo ống tay áo của Hiên Viên Triệt, bộ dạng điềm đạng đáng yêu, cặp mắt to ngập nước giống như sắp sửa rơi lệ.
“Vô Song, ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ cho ngươi một công đạo!” Hiên Viên Triệt đỡ vai Phượng Vô Song, mặc dù rất muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn biết Phượng Vô Song không thích bị người khác đụng vào, vì vậy cố gắng chế trụ cảm giác đau lòng.
Trong phòng nhất thời im lặng, Hiên Viên Triệt vẫn xử lý công vụ ở bàn nhỏ bên cạnh, nửa canh giờ sau.
“Vương gia, Vu chưởng quỹ của Vọng Giang lâu đã đến!”
“Mau mời hắn vào!”
“Dạ, Vương gia!”
“Truyền Vu chưởng quỹ!”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
144 chương
9 chương
610 chương