Lưu Vân thấy hai nữ nhi đau đớn, chỉ đành phải cắn chặt răng, sau đó phân phó gia nô đứng bên ngoài nói năng cẩn thận, không được để cho lão gia biết, điều Lưu Vân có thể làm để đáp trả chỉ là cắt nửa năm tiền tiêu của Phượng Vô Song, trong lòng Lưu Vân vốn đã tính sẵn, Phượng Vô Song không có bạc, nhất định sẽ đến cầu xin bà, như vậy bà có thể nói ra điều kiện, thuận lý thành chương xóa đi dấu vết Phượng Mai Tuyết và Phượng Lan Tuyết đẩy nàng rơi xuống nước. Nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như những gì Lưu Vân đã nghĩ.
Khi Bích Hà nổi giận đùng đùng tố cáo hành động của Nhị phu nhân, Phượng Vô Song chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Bạc tháng này không có cũng được, Phượng Vô Song ta tự mình kiếm bạc xài, càng thoải mái hơn!”
Mặc dù Bích Hà và Hồng Liên biết Tiểu thư thay đổi, nhưng vẫn không thể nào tin được Tiểu thư sẽ làm như vậy, phải biết ở nơi này, mọi người đều rất nghiêm khắc tôn sùng tam tòng tứ đức, nếu nói nam chúa ở ngoài nữ chúa ở trong, nữ tử tuyệt đối không có cơ hội ra ngoài kiếm tiền. Nhưng, vài năm sau, khi Phượng Vô Song xây dựng một tòa thành buôn bán phú quý, Bích Hà và Hồng Liên mới biết, vị nữ tử trước mặt này là chủ tử đáng giá cho các nàng đi theo đến cuối đời.
Hôm nay, Phượng Vô Song rất hài lòng nhìn mình một thân nam tử ở trong gương đồng, tháng trước nãi nương đã theo yêu cầu làm cho nàng một trường bào nam tử màu lam, quả nhiên rất vừa vặn, dùng son phấn không mùi mình điều chế che đi vết sẹo trên mặt, nhìn không khác gì một tiểu thư sinh nho nhã điềm đạm. Cầm lấy quạt giấy trong tay Bích Hà, tay phải “xoạt” một tiếng mở quạt ra, tay trái nâng cằm Hồng Liên, ánh mắt híp lại trêu đùa: “Liên Nhi, tới đây làm ấm giường cho gia!”
“Tiểu thư, người lại giễu cợt nô tỳ!” Mặt Hồng Lien đỏ lên, xem ra nàng giả trang thành nam tử thế này rất thành công.
“Phải gọi là Công tử! Nếu gọi tiểu thư nữa, buổi tối thật sự muốn sưởi ấm giường cho gia à!” Tâm tình Phượng Vô Song rất tốt, tiếp tục trêu đùa Hồng Liên.
Hôm nay trời còn chưa sáng, sau khi biết hôm nay Phượng Vô Song sẽ rời khỏi phủ, Bích Hà và Hồng Liên liền om sòm khuyên can Phượng Vô Song không được đi.
“Tiểu thư, thương thế của người còn chưa khỏi hẳn, đừng nên xuất phủ? Người cần đồ gì, nô tỳ đi tìm cho người.” Hồng Liên và Bích Hà muốn khuyên Phượng Vô Song đừng xuất phủ, vừa nghĩ tới lần trước xuất phủ, tiểu thư bị vũ nhục ở trên đường, đến giờ trong lòng Hồng Liên và Bích Hà vẫn còn sợ hãi.
Hồng Liên nhớ tới tháng trước, tiểu thư mang các nàng xuất phủ đi mua lễ vật cho Định Bắc Vương, từ lúc vừa bắt đầu ra khỏi cửa phủ, ba người các nàng liền bị chìm ngập trong vô số tiếng lăng mạ, thậm chí có người còn trực tiếp ném trái cây thối rau thối lên người các nàng, mà tiểu thư không nói tiếng nào vẫn đi mua đồ mình muốn, người không chút phản ứng nào đối với lời nhục mạ của bọn họ. Hoặc là đối với tiểu thư mà nói, những lời vũ nhục này cũng không tổn thương bằng việc bị Định Bắc Vương từ chối lễ vật.
Nhưng, Phượng Vô Song không biết được suy nghĩ trong lòng Hồng Liên các nàng, chỉ đơn thuần cho là các nàng quan tâm đến mình.
“Thương thế của ta đã không có gì đáng ngại, hôm nay xuất phủ thật sự là có việc phải làm! Các ngươi dẫn ta đến tửu lâu phồn hoa nhất kinh thành đi!” Phượng Vô Song trầm giọng nói. Tiểu thư cố ý muốn đi, Hồng Liên và Bích Hà cũng không có cách nào để ngăn cản, vì ngăn ngừa bại lộ xuất hiện như lần trước, Bích Hà cho Phượng Vô Song mặc nam trang, sau đó đưa ra xe ngựa đã chuẩn bị từ trước, mặc dù không được cưng chiều, nhưng dù sao Phượng Vô Song cũng là đích Nhị tiểu thư, đồ dùng ăm mặc cùng không thiếu.
Nghĩ đến Phượng Vô Song đã có ý định xuất phủ từ sớm, cho nên mới để nãi nương đặt mua một ít quần áo nam tử thường dùng.
Bách Hoa lâu, tửu lâu phồn hoa nhất kinh thành Bắc Thần quốc, Phượng Vô Song xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu viết ba chữ to “Bách Hoa Lâu”, chữ viết cứng cáp có lực, đại khí văn hoa, xem ra chủ nhân của Bách Hoa lâu này cũng không phải là thương nhân tầm thường, trong đại sảnh lại có thêm một bảng hiệu “Tửu lâu đệ nhất thiên hạ”, bên dưới có khắc ngọc tỷ của Hoàng thượng đường triều Hiên Viên Ngạo Thiên.
Kể từ sau khi thương thế có chuyển biến tốt, Phượng Vô Song liền nảy ra ý định phải đi ra ngoài một chút, nếu nàng đã chiếm thân thể của vị tiểu thư này, vậy nàng sẽ thay nàng ấy báo thù, thân là phụ nữ hiện đại, Phượng Vô Song sớm đã hiểu rõ, nếu một người muốn sinh tồn vậy nhất định phải tự mình trở lên mạnh mẽ không thể để cho bất kỳ kẻ nào lấn át, mà Phượng Vô Song nàng cũng không phải là người dễ trêu chọc!
Tửu lâu, dĩ nhiên là nơi truyền tin tức nhanh nhất, tửu lâu càng phồn hoa, người tới cửa càng nhiều, lượng tin tức lấy được cũng sẽ nhiều hơn.
Phượng Vô Song chọn một vị trí ngồi bình thường, rất nhanh liền có tiểu nhị tiến lên nhiệt tình hỏi thăm: “Vị công tử này, muốn gọi món gì? Món ăn nổi tiếng nhất ở Bách Hoa lâu ta...”
Chợt có một giọng nói mạnh mẽ từ ngoài cửa truyền vào: “Nghe nói Bách Hoa lâu là tửu lâu đệ nhất thiên hạ, nói vậy nhất định có thể làm ra món ăn mà ngươi nói! Chờ coi!”
Giọng nói có lực xuyên thấu rất tốt, khiến màng nhĩ của Phượng Vô Song có chút đau đớn, xem ra lão giả đang nói này có nội lực rất thâm hậu, dù sao chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, cũng không phải cảnh giới mà người thường có thể dễ dàng đạt tới được. Quả nhiên, mọi người đang ngồi ăn cơm trong tửu lâu cũng đang che hai lỗ tai của mình, rồi vội vàng nhìn ra ngoài cửa, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này.
Đúng lúc này, một lão giả râu bạc và một lão giả tóc búi thật cao cùng nhau đi tới, Phượng Vô Song cẩn thận quan sát, hai người này mặc dù tuổi gần bảy mươi, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, tràn đầy tinh khí, càng làm cho người ta cảm thấy sâu hiểm khó dò.
“Này...?” Bạch chưởng quỹ chần chừ nhận lấy tờ giấy lão giả đưa tới, đột nhiên trên trán hắn xuất hiện mồ hôi hột, nhất thời bất an nhìn bảng hiệu Hoàng thượng ngự tứ, chẳng lẽ thật sự đập vỡ vì hai lão giả này, nhưng hắn cũng không có quyền cự tuyệt, thật ra Bách Hoa lâu không có món ăn chiêu bài đặc biệt nào, chẳng qua nó khác các tửu lâu khác là không gì không làm được, vì vậy mới có danh hiệu tưu lâu đệ nhất thiên hạ, điểm đặc biệt ở chỗ, chỉ cần khách nói tên món ăn, chỉ cần khách trả đủ bạc, Bách Hoa lâu nhất định sẽ làm được cho khách.
Nhưng mà, hôm nay, Bạch chưởng quỹ lại không chút chắc chắn, thường ngày có rất nhiều khách nói ra các loại tên món ăn, như tên món ăn hôm nay lại không giống tên món ăn, hắn nhìn qua một lần, nhưng hắn lại không thể cự tuyệt. Một ngàn lượng bạc đủ để mua đứt tửu lâu này. Nhưng nếu hắn không làm được, như vậy danh hiệu kia thật sự bị phá hủy sao? Phá hủy bảng hiệu Hoàng thượng ngự tứ, đây chính là bất kính với Hoàng thượng, là sẽ bị chém đầu.
Chỉ thấy trên tờ giấy kia viết rõ ràng:
Thanh Long ngọa tuyết lý,
Hồng chủy lục anh ca.
Yến thảo như bích ti,
Tần Tang đê lục chi.
Truyện khác cùng thể loại
219 chương
59 chương
57 chương
29 chương
12 chương
28 chương
21 chương