“Công tử, ngươi chính là Phong Hoa.” Mộ Dung Yên Yên khẽ cười nói, không phải là câu hỏi, mà là giọng khẳng định, nàng ta chắc chắn Phượng Nhất chính là Phong Hoa, đối với tiểu công tử hai lần giúp đỡ nàng ta này, Mộ Dung Yên Yên tràn đầy lòng biết ơn. Đồng thời, Mộ Dung Yên Yên cũng rất bội phục tiểu công tử này, ít tuổi như thế mà văn võ toàn tài, lại không kiêu không ngạo, là một nhân tài hiếm thấy.
“Ngày mai tới Vọng Giang lâu đi! Sẽ biết ta là ai!” Phượng Vô Song không nhanh không chậm nói, sau đó liền dẫn Hồng Liên tiêu sái rời đi.
Bên kia Vu Tường và Bích Hà vẫn còn đang chuẩn bị để khai trương tửu lâu, bọn họ bận rộn rất nhiều chuyện.
“Ngày mai ta nhất định sẽ đến cổ vũ!” Mộ Dung Yên Yên nhìn bóng lưng của bọn họ, mỉm cười nói. Thì ra mấy ngày trước đây, chính vị tiểu công tử này đã bỏ ra một trăm lượng bạc để mua Vọng Giang Lâu, tuổi còn nhỏ mà đã có khí phách như vậy, đúng là hiếm thấy!
Hạ nhân bên cạnh Mộ Dung Yên Yên không hiểu hỏi: “Tiểu thư, vì sao phải đáp ứng hắn, cho dù hắn giúp tiểu thư, đưa một ít bạc cảm tạ là được, công tử kia không đáng giá để tiểu thư người tự mình đến hỏi thăm! Nhưng người...”
“Không được tùy tiện tiết lộ thân phận của ta! Đi xuống vả miệng!” Mộ Dung Yên Yên thay đổi nụ cười dịu dàng, xoay người quát lớn.
“Vâng, tiểu thư!” Hạ nhân tự đi nhận phạt, không dám phản kháng nàng.
Vọng Giang lâu náo nhiệt trong buổi khai trương, đây vốn là tửu lâu không được mọi người coi trọng, hôm nay lại khiến dân chúng khắp kinh thành vây xem, thậm chí còn có một số quan viên triều đình, tỷ như Đại học sĩ Văn Uyên các Ngụy Đình Tích.
Nguyên nhân là, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Yên Yên sẽ hiến một điệu múa trong buổi lễ khai trương. Đây tuyệt đối là chuyện làm cho dân chúng vô cùng hưng phấn, nhất là đông đảo nam tử quyền thế. Không chỉ có thể biết được khuôn mặt thật của mỹ nhân, còn có thể thấy mỹ nhân nhảy múa, ai mà không mong muốn?
Những ngày qua Phượng Vô Song tự tay trang trí tửu lâu, mục đích đầu tiên của nàng chính là thị giác của khách thượng lưu, kết hợp trang trí hiện đại và phong cách cổ kính của Trung Quốc, tạo ra một tửu lâu đặc biệt cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của dân chúng Bắc Thần quốc.
Thay đổi đại sảnh tầm thường của tửu lâu, ở lâu một Phượng Vô Song dựng lên một sân khấu nhỏ cao hơn mặt đất của đại sảnh, xung quanh bốn phía xếp bàn ghế, bàn ghế không nhiều, so ra thì ít hơn gần một nửa so với các tửu lâu khác. Phượng Vô Song giải thích rằng, muốn cho thực khách ăn uống thoải mái, mà không phải vội vàng lấp đầy bụng, huống chi Phượng Vô Song cũng không tính, một ngày có thể nhận bao nhiêu khách.
Giờ lành đã đến, Vu Tường làm chưởng quỹ Vọng Giang lâu, lên đài nói.
“Hoan nghênh các vị khách quan đã đến Vọng Giang lâu, nhân dịp khai trương Vọng Giang lâu sẽ đãi tiệc miễn phí ba ngày, mời các vị khách quan thưởng thức. Ngoài ra, sẽ có biểu diễn ca múa miễn phí cho mọi người!” Vu Tường mặc trường bào mới may màu xanh, trầm tĩnh nói. Quả nhiên, bi kịch tan của nát nhà làm cho hắn lớn lên trong một đêm, không bao giờ... còn là tiểu thiếu gia sống phóng túng được phụ chân che chở nữa.
Hôm nay, Phượng Vô Song giao phó Vọng Giang lâu lớn như này cho hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không để cho nàng thất vọng.
“Miễn phí? Đừng gạt người!”
“Đúng vậy, nói không chừng chờ chúng ta ăn xong sẽ tìm chúng ta đòi tiền!”
“Nói không chừng là thật đấy!”
...
Đây là chuyện mà mọi người chưa từng nghe thấy, một tửu lâu lớn như vậy lại miễn phí ba ngày, cho dù là Bách Hoa lâu nổi danh nhất kinh thành cũng chưa từng ra tay lớn như thế, cho nên mọi người đều tỏ thái độ hoài nghi.
“Xin mọi người im lặng, thật sự là miễn phí, nếu như có nói sai, mọi người cứ đến báo quan! Vọng Giang lâu chúng ta là làm ăn chân thật! Chỉ có một điều kiện, xin mỗi một vị quan khách, sau khi dùng bữa xong, có thể cho chúng ta một ý kiến nhỏ!” Đối mặt nghi ngờ, Vu Tường rấy bình tĩnh, không có tức giận, trầm giọng nói.
Phượng Vô Song cũng không phải người ngu, dĩ nhiên nàng sẽ không buôn bán lỗ vốn. Tuy là kiếp trước chưa từng buôn bán qua, nhưng chưa từng ăn thịt heo, còn nhìn thấy heo chạy. Đối với một người mới sự vật mới, dĩ nhiên đầu tiên không phải là kiếm tiền như thế nào, mà trước phải có danh tiếng tốt, bảng hiệu tốt. Bởi vậy mới có câu “Không bỏ hài tử không bẫy được sói”, nếu lúc đầu không bỏ ra một chút vốn thì làm sao có kể kiếm được tiền lời.
Những lý luận này, cho dù Vu Tường xuất thân từ gia đình thương nhân cũng chưa từng nghe qua. Nhưng mà, khi Phượng Vô Song nói rõ với hắn, hắn lập tức hiểu rõ, nhất thời trong lòng cảm thấy bội phục Phượng Vô Song, không nhịn được cảm thán trong lòng, quả nhiên hắn chưa từng nhìn nhầm người.
Ba ngày nay, trong Vọng Giang Lâu đầy áp người, không chỉ bởi vì đồ ăn miễn phí, cũng không phải bởi vì có thể nhìn thấy mỹ nhân, mà bởi vì mùi vị đồ ăn của Vọng Giang Lâu, còn có mấy món ăn mà mọi người chưa từng nghe qua, chẳng những mới lạ, hơn nữa còn rất ngon.
Mọi người truyền nhau nói, dân chúng trong kinh thành không người nào không vì Vọng Giang Lâu mà than thở, có người còn nói, chủ nhân của Vọng Giang lâu này là Phong Hoa công tử, chính là Phong Hoa công tử từng viết bài thơ “Thuyền động hồ quang diễm diễm thu, tham khán niên thiểu tín thuyền lưu. Vô đoan cách thủy phao liên tử, diêu bị nhân tri bán nhật tu” kia.
Trong lúc nhất thời, Phong Hoa công tử đã đưa mình sánh ngang cùng với Định Bắc vương Hiên Viên Triệt, trong thiên hạ vốn có tam công tử, trong phút chốc biến thành tứ công tử. Phong Hoa công tử chính là một trong số đó.
Mặc dù mọi người chưa từng nhìn thấy qua dung mạo của Phong Hoa công tử, nhưng tất cả mọi người cho là người có thể viết thơ, có thể làm món ăn như thế, thì tất nhiên dung mạo của Phong Hoa công tử cũng phải tuyệt thế, cũng tuấn tú đẹp trai giống như tam đại công tử khác.
Sau khi chấm dứt tiệc miễn phí ba ngày, hoàng hôn phủ xuống, tửu lâu đã đóng cửa. Phượng Vô Song, đoàn người Vu Tường ở trong một căn phòng sửa sang lại mấy trăm ý kiến và đề nghị, mỗi một người đều mệt đến mức mắt đau tay mềm, một số ý kiến có thể thực hiện, Phượng Vô Song để cho người ta ghi lại, Phượng Vô Song hai tay chống cằm, nghe Bích Hà kể lại lời truyền miệng của mọi người về đung mạo của nàng, cười đến đau bụng. Cái này thật quá khoa trương, một bữa tiệc miễn phí mà thôi! Nhưng lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy, không chỉ tạo ra danh tiếng cho Vọng Giang Lâu, ngay cả danh hiệu Phong Hoa công tử cũng vang dội.
Hiệu quả của tiệc khai trương này thành công vượt ngoài sức tưởng tượng của Phượng Vô Song.
Không ngờ, có người làm tới truyền lời: “Công tử, có người muốn đi vào tửu lâu!”
“Vậy thì đóng cửa coi như không có ở đây!” Phượng Vô Song lạnh lùng ngẩng đầu lên, Vọng Giang Lâu có quy củ của Vọng Giang Lâu, nàng cũng sẽ không vì một người mà kéo dài thời gian làm việc của tiểu nhị và đầu bếp. Được rồi, thật ra thì đầu bếp tạm thời chỉ có một mình Phượng Vô Song, ba ngày nay, nàng mệt mỏi muốn chết rồi. Cổ tay giống như không phải của nàng nữa, đau đớn đến không có cảm giác.
Vu Tường ở bên cạnh sửng sốt một chút, rồi nở nụ cười, đèn lớn hẵn còn thắp, làm sao có thể giả bộ như không có ở đây, lời nói dối này thật sự cũng chỉ có một mình Công tử mới nói được.
Lại có một gã người làm lo lắng dè dặt nói: “Công tử... chúng tiểu nhân không ngăn được vị gia kia, hắn chỉ rõ muốn gặp Công tử!”
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
24 chương
41 chương
41 chương
131 chương
19 chương