Giờ mẹo ngày hôm sau, Phượng Vô Song liền dẫn Bích Hà và Hồng Liên rời khỏi phủ, chỉ thấy Phượng Vô Song mặc một bộ trường bào màu xanh, bởi vì Phượng Vô Song bây giờ vẫn chưa có thói quen mặc quần áo quá phức tạp của người xưa, bộ trường bào này đã bị nàng sửa lại, đơn giản hào phóng, không có chút dưa thừa, chẳng qua là dùng vải la bố mà những gia đình bình thường hay dùng, cũng không quá nổi bật, đứng trong đám đông cũng không quá nổi bật, nhưng lại vô cùng thoải mái. Mái tóc đen được buộc cao, tay cầm quạt giấy, quả nhiên dáng điệu tuấn tú giống như thư sinh. “Tiểu thư thật đẹp, đi ra ngoài, nhất định sẽ mê đảo thiếu nữ khắp kinh thành!” Bích Hà thấy Phượng Vô Song hài lòng, trên mặt không khỏi vui vẻ, nàng ấy vừa nói, vừa sửa lại cổ áo cho Phượng Vô Song. “Ngu ngốc! Không phải là tiểu thư, phải gọi là Công tử!” Hồng Liên cười đùa nói, có thể đi ra ngoài cùng tiểu thư, không biết các nàng vui vẻ thế nào đâu. “Đúng đúng! Công tử của chúng ta anh tuấn, nếu người ta là nữ hài tử, nhất định sẽ thích Công tử!” Tâm tình của Bích Hà rất tốt, thậm chí còn cười đùa. “Ngươi đó, đừng quên bây giờ cũng là nam nhân! Ngươi là thư đồng của Công tử đó!” Hồng Liên trêu ghẹo nói, ba nữ tử đều cảm thấy vui vẻ. “Ngoan, hảo hảo đi theo Công tử ta, sáng mai Công tử ta sẽ thu hai người các ngươi!” Tâm tình của Phượng Vô Song cũng rất tốt, đã lâu rồi chưa được vui vẻ như vậy, liền treo ghẹo các nàng. “Ghét, Công tử thật là xấu!” Bích Hà và Hồng Liên làm hộ thẹn thùng, nhưng dáng vẻ lại hết sức tinh nghịch. “Diễn không tệ! Ha ha, được rồi, nói chuyện đứng đắn đi, các ngươi phải nhớ kỹ, tên của ta là Phong Hoa, đừng lỡ miệng, ngươi gọi ta Phong Hoa công tử trước xem!” Lúc này Phượng Vô Song mới nghiêm túc, dặn dò các nàng. “Vâng! Phong Hoa công tử!” Bích Hà và Hồng Liên trăm miệng một lời nói. Sau đó, nhóm ba người các nàng ngồi xe ngựa đi đến thành tây, Phượng Vô Song nghe nói nơi đó đang tiến hành một cuộc đấu giá, bán đấu giá một tửu lâu buôn bán lỗ vốn, nhưng Phượng Vô Song lại cảm thấy rất hứng thú, nàng không giống như người bình thường cho là tửu lâu lỗ vốn, nhất định không thể mua, nếu mua sẽ thua thiệt. Ngược lại, Phượng Vô Song đi chuyến này chính là muốn mua tửu lâu này. Phượng Vô Song đang ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, chợt, ngoài xe ngựa truyền đến tiếng ồn ào, Phượng Vô Song vuốt vuốt mi tâm, đôi mắt đẹp mở ra, không kiên nhẫn hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại ồn ào như vậy!” “Hồi Công tử, là một nam hài đang bán thân chôn cha!” Bích Hà vén rèm cửa sổ, xem xét bên ngoài rồi trả lời. Hồng Liên vén một rèm cửa sổ khác, nhìn hồi lâu, trong lời nói thang theo chút thương tiếc: “Hắn thật đáng thương, nhìn không giống như hài tử nhà nghèo, làm sao lại bán mình chôn cha?” Phượng Vô Song không lên tiếng, vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, nhưng xung quanh thân nàng dần hiện lên một chút ý lạnh, làm cho người ta không dám đến gần, cho đến khi người bên ngoài càng ngày càng ầm ĩ, lúc này Phượng Vô Song mới mở hai mắt, lạnh giọng nói: “Đi xuống xem một chút!” Còn chưa đợi Phượng Vô Song đến gần, chỉ nghe thấy tiếng tiểu nam hài nức nở: “Vị thúc thúc này, van cầu các ngài giúp ta một chút, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho các ngài, chỉ cần các ngài có thể cho ta chút bạc lo hậu sự cho cha! Van cầu các ngài...” Tiểu nam hài mở miệng cầu xin, cũng không khiến Phượng Vô Song có nhiều thương xót cũng như đồng tình, từ khi lên ba tuổi, nàng đã bị ném đến tổ chức ám sát để tiến hành huấn luyện sát thủ, ở trong môi trường giày vò và khó khăn nên đã sớm huấn luyện Phượng Vô Song trở nên lãnh huyết vô tình. “Làm trâu làm ngựa, làm nam đồng của ta thì sao, ha ha ha ha ha!” Chợt nghe thấy tiếng của một lão nam nhân thô lỗ, nhất thời trong đám người bắt đầu cười ha ha, nuôi nam đồng, ở thời đại này, tất cả mọi người đều hiểu lòng lẫn nhau mà không nói ra lời, nhất là ở trong những đại gia đình. Nhưng lão nhân tự cho là người có chút tư cách kia, sau khi chơi chán vũ nữ thanh lâu, liền tìm đến một chút đồ chơi mới. Phượng Vô Song chen vào trong đám người, nàng nhìn thấy một tiểu hài tử xấp xỉ tuổi nàng quỳ trên mặt đất, bộ dạng vô cùng đẹp, chỉ tiếc bên cạnh bày một tấm bảng bán mình chôn cha, chữ viết ngược lại rất chỉnh tề nắn nót, vô cùng có lực. Thoạt nhìn là biết tiểu nam hài này từng được nuôi dạy rất tốt, đứng trước mắt hắn là một nam nhân chừng bốn mươi hai tuổi, ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm nam hài, giống như bất kỳ lúc nào cũng muốn nuốt nam hài kia vào trong miệng. Đây là lần đầu tiên nàng tới đây mà bắt gặp chuyện bẩn thỉu trần trụi như vậy, Phượng Vô Song bắt đầu nói thầm trong lòng, nếu nam hài này cự tuyệt lão nam nhân đó, như vậy nàng nhất định sẽ giúp tiểu nam hài này. Nhưng nếu tiểu nam hài này đáp ứng, vậy thì nàng sẽ không cần phải cứu, Phượng Vô Song không phải người cứu thế, sẽ không đi cứu bất kỳ kẻ nào. Vì vậy, nên nàng chỉ lẳng lặng chờ tiểu nam hài kia trả lời.