Phong hoa tuyết
Chương 12 : Nên đi đường nào
"Ngoan lắm. Nào, Tiểu Tuyết, uống thêm chút nước."
Ánh mắt của nàng rất ôn nhu, như đối với sủng vật yêu thích nhất vậy.
"Uống nước xong, có thể uống giải dược..."
Mộ Dung Tuyết cố hết sức mở to mắt, gương mặt trước mắt cùng gương mặt của Lạc Hành Vân như hòa vào nhau. Ánh mắt ôn nhu kia, động tác dịu dàng, khẩu khí vô cùng thân thiết khi kêu nàng là Tiểu Tuyết....
"Khụ khụ khụ khụ khụ.... Khụ khụ khụ..."
Uống nước vào lại bị ho sặc sụa, dạ dày như bị lấp đầy bởi thức ăn khi nãy, không thế chứa thêm gì nữa. Nàng hướng ánh mắt cầu xin về Mạc Tử Ngôn, thở phì phò dồn dập. Ngực Mạc Tử Ngôn khẽ run, than nhẹ một tiếng, uống một ngụm nước trong chén, trực tiếp dùng môi đút cho nàng.
Cảm giác mềm mại ấp áp bao lấy đôi môi khô nứt đau đớn của nàng, nước mát theo yết hầu trượt xuống, làm cho thân thể khô nóng dễ chịu hơn rất nhiều. Mộ Dung Tuyết hoảng hốt nhìn gương mặt phóng đại trước mắt. Lông mi thật dài của đối phương nhẹ nhàng rung động. Mạc Tử Ngôn đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, cặp con ngươi kia của nàng cư nhiên mang theo tia ôn nhu hiếm thấy.
Liên tiếp vài lần, uy xong chén nước, Mạc Tử Ngôn mới chịu cho Mộ Dung Tuyết uống giải dược. Đỡ người đang trong tình trạng kiệt sức kia nằm xuống, vén mấy sợi tóc trên mặt nàng ra sau, thản nhiên nói một câu. "Ngươi nói xem, nếu Hành Vân của ngươi ở chỗ này, hắn có nhẫn tâm nhìn ngươi chịu khổ không?"
Chậm rãi thả lỏng thân thể, Mộ Dung Tuyết nhắm mắt lại, mấp máy môi, nhưng không nói lời nào.
Mạc Tử Ngôn cầm khăn tay giúp nàng lau mồ hôi. Mộ Dung Tuyết mở mắt ra, nhìn ánh mắt đang dừng trên mặt mình, chuyên chú mà lại ôn hòa, nàng thật không hiểu nữ tử này, có khi lãnh khốc, có khi dịu dàng, có khi đối nàng gần gũi, có khi lại đối nàng đạm mạc. Rốt cuộc đâu mới là chân chính nàng, hoặc là, đâu cũng không....
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Mạc Tử Ngôn không đáp lời, thả khăn tay, lấy một bộ quần áo sạch sẽ đặt ở một bên, nâng Mộ Dung Tuyết dậy, cởi trung y đã muốn ướt nhẹp mồ hôi của nàng, tháo xuống vải băng trên người nàng giúp nàng thay thuốc. Ngón tay hơi lạnh vuốt ve làn da vô cùng mịn màng. "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ cho ngươi gặp người ngươi muốn."
Mộ Dung Tuyết bắt lấy tay áo của nàng. "Ngươi nói... Là thật? Ngươi có biết bọn họ ở nơi nào?"
"Ân, biết." Mạc Tử Ngôn cười khẽ. "Ngươi nếu thành thật hảo hảo dưỡng thương, ta liền dẫn bọn họ tới gặp ngươi."
"Ta muốn nhìn thấy bọn họ bây giờ..."
"Mộ Dung Tuyết, không có thương lượng." Mạc Tử Ngôn thanh âm lại lạnh xuống. "Ngươi chỉ có thể nghe ta."
"Nhưng là... A! Đau quá...."
Thuốc bột chạm vào da thịt, như trước làm nàng đau nhói, Mạc Tử Ngôn tận lực làm cho động tác trên tay nhẹ nhàng nhất có thể.
"Miệng vết thương có chút nhiễm trùng, ta sẽ kêu Tư Sở mang cho ngươi chút thuốc. Nếu còn ép buộc, sẽ không đơn giản chỉ là lưu lại sẹo đâu."
Ngón tay nhẹ nhàng đặt tại xương sườn, thân thể mạc danh kỳ diệu cảm giác được một tia tê dại, Mộ Dung Tuyết nhìn nàng, không thể từ trên mặt nàng tìm được cảm xúc gì. Nữ tử này đối với nàng mà nói là thực thần bí, nàng cứu mình, còn biết chuyện nhà mình, nhưng mình lại hoàn toàn không biết gì về nàng cả, thật sự là không công bằng, lại không thể làm gì được.
Băng bó vết thương xong, lại giúp nàng mặc quần áo, Mạc Tử Ngôn vẫn chưa rời đi, nâng cánh tay của nàng lên vuốt ve, độ mạnh yếu vừa phải, đối với Mộ Dung Tuyết vừa mới trải qua tra tấn mà nói thực là thoải mái.
Ngón tay nàng rất dài, bộ dạng rất được, Mộ Dung Tuyết không tìm thấy từ để hình dung cảm giác mà nó mang lại. Lòng bàn tay mềm mại ấm áp dán lên cánh tay mềm nhũn của mình, trên mặt lại điềm đạm như nước, cảm giác áp bách biến mất vô tung vô ảnh. Nữ tử xinh đẹp đạm mạc như vậy, không biết sẽ thích nam tử như thế nào nhỉ? Có thể xứng đôi với nàng, nhất định là người thực xuất sắc đi.
"Sư tỷ, nàng không có việc gì chứ?"
Lâm Tư Sở bước vào phòng ngủ liền thấy Mạc Tử Ngôn giúp Mộ Dung Tuyết xoa bóp chân tay, trong tâm như bùng cháy một phen hỏa. Ngoài mình ra, sư tỷ chưa bao giờ săn sóc đối đãi người khác như thế. Nàng không thích người khác được sư tỷ quan tâm, Mộ Dung Tuyết đã chiếm nhiều thời gian của sư tỷ lắm rồi, hiện tại lại muốn sư tỷ đi hầu hạ nàng ta, nàng thực tức giận, cũng càng thêm chán ghét nàng ta.
"Sư tỷ, ngươi đang làm cái gì?"
"Nằm trên giường lâu quá, tay chân sẽ đau nhức, giúp nàng thư giản gân cốt mà thôi."
"Để cho ta làm đi, ngươi cũng ở đây một ngày rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi!"
"Không cần." Mạc Tử Ngôn ngẩng đầu, thanh âm mang theo nhu hòa. "Tư Sở, muội đến hiệu thuốc xem thuốc chuẩn bị xong chưa."
"Nga, hảo." Đó là sắc cho Mộ Dung Tuyết uống, tuy rằng cũng không muốn đi, nhưng Mạc Tử Ngôn đã lên tiếng, cũng không thể từ chối. Lâm Tư Sở trừng mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, xoay người rời khỏi.
Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm nơi Lâm Tư Sở rời đi có chút thất thần. Mạc Tử Ngôn đối nàng kia quả nhiên là không giống như vậy, ngay cả nói chuyện đều thực ôn nhu. Nàng nhất định là rất chán ghét mình, hoặc là chán ghét Ngự Kiếm sơn trang. Vì sao lại lãnh đạm như vậy chứ. Nhưng mà, cha luôn luôn thanh minh chính trực, người của Ngự Kiếm sơn trang cũng chưa từng làm chuyện xấu, luôn nghiêm túc giữ mình, nàng đây là hận ai, lại là bởi vì sao?
"Hôm nay thời tiết không tệ, muốn ra ngoài dạo chút không?"
Mộ Dung Tuyết tự giễu cười cười. "Bị ngươi hạ dược, ngay cả khí lực xuống giường ta đều không có. Sao có khả năng đi ra ngoài. Ngươi đừng thử ta."
Mạc Tử Ngôn không nói gì, lập tức bế Mộ Dung Tuyết lên.
Người nào đó chấn kinh theo bản năng bắt lấy vạt áo của nàng. "Ngươi làm cái gì?"
"Mang ngươi đến viện."
Mạc Tử Ngôn bước chân trầm ổn ra ngoài. Tuy rằng cùng là nữ tử, nhưng mấy ngày liền Mộ Dung Tuyết bị đau xót tra tấn đến gầy yếu không thôi, ôm nàng xem như cũng không cần cố hết sức.
Hậu viên là một vườn hoa tươi tốt, cây cỏ xanh tốt muôn tía nghìn hồng. Đàn bướm bay lượn giữa những bụi hoa như đang trên sân khấu biểu diễn khiêu vũ, nhẹ nhàng vô thúc. Những chú cá vui vẻ bơi lội trong ao, nhả ra bong bóng nước trong suốt. Những bụi thủy tiên nghịch ngợm trốn trong hốc ao.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên người thật ấm áp, nằm lâu ở trong phòng, nhất thời không thể thích ứng ánh sáng này, Mộ Dung Tuyết hơi hơi nheo lại ánh mắt. Bỗng nhiên trên bãi cỏ xanh nhạt kia phát hiện một nhúm lông tuyết trắng.
"Tiểu Tuyết!"
Con thỏ nhỏ tựa hồ nghe được có người kêu nó, nhìn nhìn chung quanh, lỗ tai thật dài dựng thẳng lên run rẩy, hai chân trước giơ lên khoát khoát bên tai, sau đó lại tiếp tục gặm cỏ dưới đất.
"Nó như thế nào lại ở chỗ này!"
Đây là Hành Vân đưa cho nàng, là bảo bối nàng rất yêu thích. Nó cư nhiên có thể tránh thoát giết chóc hảo hảo còn sống, còn giống mình đến nơi này. Ở địa phương xa lạ gặp được thứ quen thuộc, Mộ Dung Tuyết thực vui vẻ và kích động không thôi.
"Ngày đó mang ngươi trở về thì nhìn thấy ở trên đường, gầy khô, nhìn đáng thương nên cũng mang nó theo. Không nghĩ tới ngươi biết nó, thật trùng hợp."
Mạc Tử Ngôn nói dối, nhẹ nhàng giúp nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ trong đình, để nàng dựa vào cây cột đỏ, sau đó bắt lấy khối thịt cầu nho nhỏ kia đến đặt vào trong lòng nàng.
Mộ Dung Tuyết nghiêng người dựa vào cây cột, dùng hết khí lực chậm rãi nâng tay vuốt ve thân mình lông xù của nó, nhìn mắt to sáng trông suốt của nó lưu chuyển. Tiểu móng vuốt ôm ngón tay của nàng, chóp mũi tham lam ngửi, tựa hồ nhận ra mùi của nàng, vươn đầu lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng liếm. Khóe miệng không tự chủ được giơ lên.
"Tiểu Tuyết, ngươi nhận ra ta là ai sao? Hoàn hảo, còn có ngươi bên cạnh ta. Nhà của chúng ta đã không còn, bất quá, ngươi không cần lo lắng, nhất định sẽ có người tới đón chúng ta...."
Tưởng niệm người kia, nhưng hắn cũng không có bên cạnh. Nhìn đến thỏ con này, tưởng niệm càng giống như chồi non gặp nước điên cuồng sinh trưởng, quấn lấy trái tim này đến toan đau, so với đau đớn thân thể còn mãnh liệt hơn. Cái mũi đau xót, một giọt nước mắt rơi xuống, dừng trên nhúm lông mao kia, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Mạc Tử Ngôn không thích nhìn thấy u buồn trong mắt nàng.
"Như thế nào, mất hứng khi thấy nó sao, ta đây mang nó đi là được."
Nói xong tay liền bắt lấy thỏ con đứng lên.
"Không, đừng!"
Mộ Dung Tuyết sốt ruột, nhưng là thân mình không có chút khí lực.
"Ta không phải không cao hứng, đừng mang nó đi, trả lại cho ta."
"Ngươi thực để ý tiểu súc sinh này?" Mạc Tử Ngôn cười lạnh. "Nó có quan trọng như vậy sao?"
"Không cần ngươi lo, mau trả lại cho ta!"
Mộ Dung Tuyết cảm thấy nàng là cố ý, rõ ràng biết nàng nhìn thấy tiểu Tuyết thì thực vui vẻ, còn muốn cố ý nói như vậy, bị người trêu đùa lại không thể phản kháng, nàng tức giận đến cả người phát run, nắm chặt ghế gỗ, nói lại một lần: "Ngươi trả lại nó cho ta!"
Mạc Tử Ngôn nhún nhún vai, dẫn theo con thỏ đưa tới nàng trước mặt, ngay khi Mộ Dung Tuyết vươn tay chạm vào nó, con thỏ chấn kinh ngã trên mặt đất, như một mũi tên lao ra ngoài, tiến vào bụi hoa không thấy bóng dáng.
"Ngươi... Ngươi..."
Mộ Dung Tuyết nhích người muốn đứng dậy đánh nàng, thân thể mất đi chống đỡ chuẩn bị ngã xuống sàn đất lạnh lẽo.
Mạc Tử Ngôn phản xạ có điều kiện đưa tay đỡ nàng, hai tay ôm quanh ngực nàng. Cảm nhận được bản thân đang chạm đến chỗ mềm mại, nàng sửng sốt một chút rồi lập tức đổi tư thế, đỡ lấy vai nàng rồi ôm chặt, lời nói thốt ra mang theo chút lo lắng: "Không có việc gì đi, có động đến miệng vết thương không?"
Người trong lòng vừa thẹn vừa giận, tuy rằng cùng là nữ tử, nhưng bị nàng chạm vào nơi ấy... cũng có chút xấu hổ đi. Huống chi suýt nữa ngã sấp xuống vẫn là nhờ nàng ban tặng đấy chứ! Nàng há mồm hướng tới cái cổ trắng của noãn nàng cắn xuống, không đủ sức, nên chỉ để lại dấu răng nhợt nhạt.
Mạc Tử Ngôn khẽ kêu một tiếng, lại nở nụ cười.
"Ngươi vẫn thích chơi trò đánh lén này sao."
Mộ Dung Tuyết oán hận trừng nàng, vẫn chưa nghĩ nhiều về câu nói của nàng.
"Ngươi lấy trêu đùa người khác làm niềm vui sao?"
"Trước kia không có, bất quá, từ sau khi ngươi đến, ta cảm thấy trêu đùa người khác là chuyện chơi vui nhất." Mạc Tử Ngôn áp sát mặt nàng, không chớp mắt quan sát phản ứng của nàng. "Nhìn khuôn mặt ngươi không ngừng biến hóa, làm cho ta cảm thấy rất thú vị. Nguyên lai, ngươi có nhiều mặt đến vậy vậy. Ta còn nghĩ ngươi chỉ biết không ngừng khóc nhè."
"Vô liêm sỉ!" Mộ Dung Tuyết tận lực cách xa mặt nàng một ít, bị nàng nhìn như vậy, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt. "Ngươi coi ta là gì chứ. Ta không phải sủng vật ngươi nuôi trong nhà đâu!"
"A, đúng vậy, ngươi là đường đường tiểu thư của Ngự Kiếm sơn trang, cũng không phải là dạng người tầm thường." Mạc Tử Ngôn nói mang theo hàm ý châm chọc. "Những người ở trên đường xin ăn, căn bản so ra kém hơn thân phận cao quý của ngươi nhiều. Ngươi nên được cẩm y ngọc thực cung phụng, mà bọn họ, xứng đáng ăn đói mặc rách, còn muốn bị dã cẩu truy cắn! Nhưng, hiện tại Ngự Kiếm sơn trang cũng bị hủy, ngươi nói, cha ngươi có thể sẽ thống khổ muốn nổi điên không?"
"Mạc Tử Ngôn! Ngươi không được nguyền rủa cha ta!" Bị nàng chọc trúng chỗ đau, Mộ Dung Tuyết rất khó chịu. "Cha sẽ không có việc gì. Cha ta còn muốn gầy dựng lại Ngự Kiếm sơn trang, ông ấy sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy!"
"Hắn thật sự có tốt như vậy sao? Ta xem, Mộ Dung Đường căn bản không xứng với danh hiệu võ lâm hào kiệt này. Nam nhân dối trá, trước mặt người khác thì khiêm tốn, ai biết phía sau hắn đã làm qua cái chuyện trái lương tâm gì đâu."
"Mạc – Tử – Ngôn! Ngươi, ngươi dựa vào cái gì dám vũ nhục cha ta." Thở có chút hổn hển, Mộ Dung Tuyết ấn ngực, muốn tránh thoát ôm ấp của nàng ta. Nàng mới không cần kẻ muốn làm hư hại thanh danh cha mình ôm. "Cha ta là người tốt. Cha chưa từng làm chuyện xấu, không cho ngươi nói xấu ông ấy!"
"Ta nói hắn không tốt, ngươi mất hứng?" Mạc Tử Ngôn siết chặt cánh tay, cằm tựa trên vai nàng. "Đúng rồi, hắn đối thực sủng ải ngươi mà. Ai bảo hắn đối với ngươi tốt như vậy đâu....."
Mộ Dung Tuyết không muốn nghe nàng nói những lời kỳ quái này nữa, cứ như nàng thực sự hiểu rõ về Mộ Dung gia vậy. Nàng chán ghét cái tên tà ác cuồng vọng này, thật sự là đáng tiếc cho khuôn mặt xin đẹp kia.
"Đừng lộn xộn, ta chỉ là muốn ôm ngươi một cái."
Mạc Tử Ngôn bắt lấy hai tay nàng để sau lưng, hai má cọ cọ cổ nàng. "Nếu là có một ngày ngươi biết người thích ngươi kia, lừa gạt ngươi, ngươi còn có thể thương hắn sao?"
"Hắn sẽ không gạt ta."
"Ta chỉ là nói nếu thôi. Nếu hắn gạt ngươi, làm rất nhiều chuyện thương tổn ngươi, ngươi còn có thể trước sau như một yêu hắn sao?"
Mộ Dung Tuyết giãy không ra, an tĩnh lại, thỏa hiệp tựa vào người nàng, lại ngửi được hương vị tương tự của Lạc Hành Vân trên người nàng, có chút hoảng hốt. "Ta không biết, ta chưa từng nghĩ tới. Ta chỉ là, nghĩ muốn gặp lại hắn, có thể nhìn thấy hắn thì tốt rồi. Ngươi có thể để cho ta gặp hắn sao?"
"...... Nếu hắn vĩnh viễn cũng không trở lại thì sao?"
"Mẹ ta từng kể, nữ tử đã gả ra ngoài phải theo trượng phu. Hắn còn sống, ta sẽ không chết, nếu hắn đã chết, ta cũng sẽ không sống một mình."
Thân mình Mạc Tử Ngôn chấn động, thật lâu mới nói được một câu: "Không nghĩ tới ngươi cư nhiên yêu thương hắn sâu đậm đến vậy......"
Mộ Dung Tuyết xoay mặt qua, chỉ nhìn được lỗ tai và cổ nàng. Ngón út giật giật, ôm lấy tay áo của nàng: "Ngươi không có thích người nào sao?"
"Ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Ngươi xinh đẹp như vậy, người thích ngươi khẳng định rất nhiều. Ta nghĩ, người ngươi thích sẽ là ưu tú nhất trong đó."
"Ta cũng không biết đâu." Mạc Tử Ngôn nâng tay, ở trên lưng nàng vẽ một vòng lại một vòng, tựa hồ thực mê hoặc. "Thích một người là cảm giác gì? Muốn gặp nàng, muốn ôm nàng, muốn để nàng ở nơi mà mình luôn có thể nhìn thấy, như vậy mới là thích sao?"
"Hẳn là vậy đi." Mộ Dung Tuyết còn suy nghĩ thật sự nghiêm túc, nói: "Thích một người, sẽ muốn cùng hắn ở chung một chỗ, muốn hắn mỗi giờ mỗi khắc đều ở trong tầm mắt của mình, còn muốn cùng hắn bạch đầu giai lão, tựa như cha ta cùng nương ta vậy."
Xương sườn bỗng nhiên bị siết chặt, Mộ Dung Tuyết suýt nữa không thở nổi, cảm giác này chính là một cái chớp mắt, sau đó liền tiêu thất.
Mạc Tử Ngôn một tay bế nàng từ ghế đứng lên, bước chân đi rất nhanh. Mộ Dung Tuyết dựa vào ngực nàng, bất an ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng ấy hình như là nổi giận, nhưng là vì sao lại nổi giận?
Trở về phòng, Mạc Tử Ngôn thả nàng xuống giường liền xoay người đi ra ngoài. Mộ Dung Tuyết muốn giữ nàng lại, nhưng ngay cả góc áo cũng không bắt được.
"Mạc Tử Ngôn."
Mộ Dung Tuyết nhỏ giọng kêu nàng, bước chân nàng vẫn không hề dừng lại. Bóng dáng chợt lóe đã không thấy tăm hơi. Nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn kêu nàng ấy. Cho dù nàng ấy thật sự dừng lại nàng cũng nghĩ không ra muốn nói gì, cũng chỉ là muốn kêu tên nàng mà thôi. Nàng ở trong chăn lăn qua lộn lại, nằm một lát thì bắt đầu thấy mệt, lúc nhắm mắt lại, nàng mơ mơ màng màng nghĩ, thật sự là, người tính tình cổ quái.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
16 chương
109 chương
69 chương
18 chương
127 chương