Phong Cuồng Đích Tác Gia
Chương 37 : Quên đi quá khứ
Sau khi từ bệnh viện đi ra, hai người vẫn duy trì im lặng, Lâm Vi muốn nói nhưng không biết nên nói gì, Đoan Mộc Ninh nãy giờ vẫn ngồi ngẩn người bên cạnh cậu trên băng ghế ở công viên.
Những mảng ký ức bị lãng quên, hiện giờ đã ghép lại đầy đủ.
Sau khi thổ lộ cùng Chu Phóng, hắn không có phản ứng, mình vì thế thương tâm tột độ, xoay người đi về nhà mình, bên tai vang lên tiếng phanh chói tai, sau đó cảm giác toàn thân rã rời, đau đến co rút.
Nằm ngã trên mặt đất mắt không thể mở ra nổi, nhưng ý thức vẫn rõ ràng, nghe được chung quanh ồn ào, cũng nghe được Chu Phóng liên tục gọi tên mình.
Thanh âm tuyệt vọng, bất lực đến tê tâm liệt phế, là Chu Phóng gọi Đoan Mộc Ninh.
Sau đó mất đi tri giác, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Cổ Duy ở bên cạnh, ba không biết đã đi đâu.
Phản ứng đầu tiên là hỏi Chu Phóng đâu, Cổ Duy nói hắn ở bên ngoài đợi cả đêm, vừa mới đi vào nhà vệ sinh.
Có lẽ là trùng hợp, hoặc lẽ là Cổ Duy cố ý tạo cơ hội, hắn cười nói, chúng ta nói chuyện một chút.
Cổ Duy nói, hắn đã sớm nhìn ra Đoan Mộc Ninh đối với Chu Phóng có tình cảm không bình thường, hiện tại hai người tuổi còn nhỏ, không thích hợp nói chuyện yêu đương, còn nữa, xã hội hiện tại tuy đã thoáng hơn trước, nhưng vẫn còn không ít thành kiến đối với đồng tính luyến ái, không nói đến việc pháp luật căn bản không cho phép người đồng tính kết hôn, vẫn còn nhiều người kỳ thị đồng tính không chịu thay đổi, hiện tại cho dù hai người ở bên nhau, cũng không biết kiên trì được bao lâu…
Những câu hắn nói khi đó đều rất có lý, mình tuy đối với những thứ liên quan đến Giang Sơn luôn mang cảm giác chống đối, nhưng khi đó lại nhận thức cùng quan điểm với hắn.
Hai người tạm thời tách ra, chờ khi trưởng thành mới nghĩ đến nên ở bên nhau hay không.
Sau khi suy nghĩ đắn đo, mình mới mở miệng nói, nếu đã như vậy, tôi tạm thời không muốn gặp hắn.
Chờ trưởng thành rồi nói sau.
Cũng không có nói bảo với hắn mình đã chết.
Mình lúc ấy tuy rất khó chịu, nhưng vẫn còn lý trí, nếu đã như vậy, chi bằng nói rõ mọi chuyện với Chu Phóng, hắn có thể tha thứ cho ý nghĩ không muốn gặp mặt lúc đó của mình không? Tuy rằng biết hắn ở bên ngoài đợi cả đêm, rất đau lòng, nhưng dù sao cũng vừa mới thổ lộ bị cự tuyệt, nếu gặp nhau chỉ càng thêm xấu hổ.
Nhưng bây giờ tình thế vô cùng cấp bách, ngoài trừ việc phải giải thích với Chu Phóng, còn có vấn đề thân thể chính mình.
Sau khi ở bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo trong não có khối u, có phải di chứng tai nạn năm đó để lại hay không còn phải đợi kết quả kiểm tra.
Khối u đè lên dây thần kinh, ảnh hưởng đến thính lực, phải nhanh làm phẫu thuật.
Lúc vừa nghe xong tin này, cả người sợ hãi run rẩy, may mắn có Lâm Vi bên cạnh giải thích, nói là không sao, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ thì bệnh tình sẽ tốt thôi, bác sĩ cũng ôn nhu nói xác suất thành công rất cao, chỉ là thính lực có khả năng bị ảnh hưởng…
Ảnh hưởng có nghiêm trọng không?
Có lẽ sẽ không thể nghe được nữa.
Ngồi trong công viên rất lâu, Lâm Vi rốt cuộc không nhịn được nữa, “Chấp nhận phẫu thuật đi, Tiểu Ninh, chuyện thính lực chúng ta có thể nghĩ cách, hiện tại kỹ thuật y học ở nước ngoài tiên tiến như vậy…”
“Tôi biết.” Thấp giọng cắt ngang lời cậu, “Chỉ cần có thể sống, cho dù cả đời không nghe được thì có làm sao?”
Dừng lại một chút, khinh khẽ nở nụ cười, “Tôi đã chết một lần, còn gì phải sợ nữa.”
Nói không sợ, nhưng ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, Lâm Vi đặt tên vai cậu, vỗ nhẹ, “Cậu kiên cường hơn tôi nghĩ.”
Năm đó lúc mẹ cậu ấy qua đời, nhỏ như vậy đã có thể bình tĩnh lo liệu chuẩn bị tang lễ cho bà, đứng trước mộ cũng không khóc một tiếng, lúc theo Chu Phóng về ở chung, cũng có thể thích ứng rất nhanh…
Đoan Mộc Ninh kiên cường hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Một người lớn lên không có cha bên cạnh, mẹ lại ít khi cùng cậu nói chuyện, nhưng cậu ấy luôn vui vẻ lạc quan, một mình ở trong phòng ôm vở viết tiểu thuyết, hoặc là yên lặng ngồi trong thư phòng đọc sách, tuy rằng ngoài mặt luôn lạnh lùng, nhưng trong lòng không hề bi quan, có hi vọng, có lý tưởng, hơn nữa luôn vì mục tiêu mà nỗ lực.
Cho dù hiện tại gặp chuyện, cậu ấy cũng chỉ lo lắng một chút, sau đó liền đưa ra quyết định đúng đắn.
Đoan Mộc Ninh như vậy, sao trong mắt Chu Phóng lại biến thành người vì tư lợi không từ thủ đoạn?
Nhìn nụ cười thản nhiên của cậu, trong lòng Lâm Vi khó chịu, là bạn bè, mình cũng nên làm chút gì đó cho họ.
“Lâm Vi, tôi tạm thời không có tiền làm phẫu thuật, tôi muốn sử dụng tiền nhuận bút kia.”
Vì lúc trước Lâm Vi đứng ra đăng kí bút danh Bảo Đinh, nên lấy luôn tên Lâm Vi để mở tài khoản ngân hàng, mỗi lần ra sách, tiền nhuận bút đều được gửi vào tài khoản kia, mật mã là sinh nhật Chu Phóng, hai người đều biết.
Đoan Mộc Ninh khăng khăng đòi chia đôi tiền nhuận bút, còn cười nói, chuyện này nếu bị đưa ra ánh sáng, chúng ta xem như là đồng lõa, coi như hai người dùng chung một bút danh, cùng nhau chia tiền, như vậy trước mặt mọi người cũng dễ dàng giải thích.
Lâm Vi không chịu, tiểu thuyết đều là cậu viết, cậu gửi đi, tôi chẳng qua chỉ dùng tên đăng kí mà thôi, tôi không thể nhận tiền.
Đoan Mộc Ninh nói, vẫn nên chia đôi đi, như vậy tôi mới an tâm, coi như chúng ta dùng chung bút danh cũng được.
Nói mãi không xong, Lâm Vi đành phải nhường bước nói, vậy cứ để đó, tương lai có việc cần dùng thì rút ra.
“Không thành vấn đề, tiền nhuận bút gửi ở ngân hàng theo kỳ hạn, vừa khéo hai ngày nữa là đến kỳ, rút hết toàn bộ.” Lâm Vi mỉm cười thản nhiên, thở phào nhẹ nhõm, tiền nhuận bút kia tựa như là gánh nặng a.
Đoan Mộc Ninh lại nói, “Rút một nửa là được rồi.”
“Một nửa chỉ đủ cho cậu làm phẫu thuật, sau khi phẫu thuật còn phải dưỡng bệnh, lấy tiền đâu mà dùng?”
Đoan Mộc Ninh trầm mặc, “Tôi sẽ nghĩ cách.”
“Vẫn là nên rút toàn bộ đi, tiền kia vốn là cậu vất vả kiếm được.” Thấy cậu muốn nói gì đó, vội vàng cắt ngang, “Đừng nói dùng tên tôi nên cậu không yên lòng vân vân, cậu có thể tin tưởng tôi, tôi rất vui, đây là vô giá, cậu hiểu không?”
Đoan Mộc Ninh chăm chú nhìn Lâm Vi, một lúc sau mới ngượng ngùng sờ mũi, “Thật ra, tôi cho đến giờ vẫn không xem cậu là bạn, cậu không ngại?”
“Cậu tin tưởng tôi như vậy, ngay cả mật khẩu toàn bộ đều nói cho tôi biết, có tâm sự cũng sẽ nói với tôi, nếu cậu không cho rằng đây là bạn, vậy cũng không cần làm bạn đâu.” Lâm Vi mỉm cười vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Ninh, “Cậu chính là mạnh miệng mềm lòng, Chu Phóng với cậu thật trái ngược, miệng hắn mềm nhưng tâm lại rất cứng.”
Đoan Mộc Ninh cười nói, “Người đó quả thật rất tự do, tôi cuối cùng cảm thấy được không có gì trói buộc được anh ấy. Lúc hắn viết tiểu thuyết cũng rất dứt khoát, thức cả đêm viết mấy nghìn chữ, lướt chuột một chút nói xóa liền xóa, tôi nhìn cũng cảm thấy tiếc…”
Lâm Vi khinh khẽ nở nụ cười, “Chuyện thân thể cậu định khi nào nói với anh ấy?”
“Nếu đã xác định là tốt, tôi muốn trước khi làm phẫu thuật nói cho hắn biết, có anh ấy ở bên ngoài, tôi cũng can đảm hơn.”
“Như vậy là được rồi.”
“Ừ, lần này cảm ơn cậu, số tiền kia tôi sẽ không trả lại, chờ đến khi cậu kết hôn, tôi mua lễ vật tặng cậu.”
Sau khi tạm biệt Lâm Vi về đến nhà, Đoan Mộc Ninh cảm thấy có gì không đúng, đổi dép đi đến phòng khách, lúc này mới phát hiện ngoài ba và Cổ Duy, trong phòng khách còn có một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ trông dịu dàng, búi tóc đen bóng, nụ cười thân thiện, trên người tỏa ra khí chất đặc biệt.
Đoan Mộc Ninh nghi hoặc nhìn về phía Cổ Duy, nhưng người nọ ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm tivi, không nhìn thấy ánh mắt Giang Ninh.
Giang Sơn cười ôn nhu với đứa con, vẫy vẫy tay ý bảo cậu đi qua.
Đoan Mộc Ninh tuy rằng rất ghét cái kiểu ông ấy gọi mình như gọi cún, nhưng vẫn làm mặt lạnh đi qua.
“Vị này là dì Trương, đồng nghiệp trong công ty chúng ta.”
Ánh mắt thản nhiên nhìn người phụ nữ kia, trong lòng nghĩ, ba sẽ không tìm một người đến làm mẹ kế của mình chứ? Sự ác cảm không biết từ đâu tới, lạnh như băng nói, “Chào dì Trương.”
“Xin chào.”
“Haha, Tiểu Ninh à, ba có chuyện này muốn nói với con, đến thư phòng đi.” Nói lại ý vị thâm trường nói với Cổ Duy, “Cổ Duy, cậu tiếp đãi người ta cho tốt.”
Sau khi vào thư phòng, Đoan Mộc Ninh cau mày hỏi hắn, “Chú muốn nói gì với tôi?”
Giang Sơn hắng giọng, vì bệnh vừa khỏi, nói chuyện còn hơi chút khó khăn, thế nhưng vẫn phí sức nói, “Dì Trương kia thích chú Cổ của con, ta muốn tác hợp cho bọn họ.”
Đoan Mộc Ninh cảm thấy da đầu tê liệt.
Trách sao vừa rồi Cổ Duy đen mặt không thèm để ý đến ai, thì ra ba lại tâm huyết dâng trào giới thiệu bạn gái cho người ta?
Mấy năm nay tuy không ở cùng bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe được từ Cổ Duy, Giang Sơn vẫn hay giới thiệu bạn gái cho hắn, thúc giục hắn kết hôn, phiền nhiễu muốn chết.
Trước kia tuy biết rằng Cổ Duy đối với ông ấy tình cảm không đơn giản, nhưng mình cũng chỉ cười cho qua, không quan tâm chuyện của bọn họ, thứ nhất là không có tư cách nhúng tay vào, thứ hai là không có cảm tình với người ba này, lười quản chuyện của hắn.
Nhưng hiện tại không giống, ngoài việc trong lòng mình đã tiếp nhận người này, nguyên nhân chính là, Cổ Duy không hề đơn giản.
Năm đó hắn cho người thôi miên mình nhưng lại không nói với ba, còn nói với Chu Phóng mình đã chết khiến hắn hiểu lầm, giấu diếm mọi người nhiều việc như vậy suốt năm năm.
Không nói đến mình chưa rõ mục đích của hắn là gì, nhưng thủ đoạn của hắn đều làm cho người ta sợ hãi.
Nếu như không có thiện ý thì sao?
Dựa vào sức của mình và ba, đấu không lại hắn, chưa nói, nhà xuất bản Tân Tân hiện tại do hắn nắm quyền, ba vì thân thể không tốt, mọi chuyện đều buông để hắn quyết…
Cho nên cùng với Chu Phóng ra tòa thẩm vấn, người đại diện cho Tân Tân cũng là Cổ Duy.
Trong lòng càng lúc càng bất an, lại không biết nói với ba thế nào, bọn họ dù sao cũng quen biết hai mươi năm, tín nhiệm và ỷ lại của ba đối với hắn sẽ không vì hai câu của mình mà thay đổi…
Càng nghĩ càng mờ mịt, “Chú không biết là… Cổ Duy không thích người phụ nữ kia sao?”
“Ha ha, tình cảm có thể bồi dường, người kia không tồi, ta thấy rất hợp với cậu ấy, bất kể hình dáng, tuổi tác, bối cảnh gia đình…”
“Tình yêu không phải nói những thứ này, nếu không có cảm giác, có tìm được người thích hợp cũng không thể.”
Giang Sơn xấu hổ cúi đầu, ho khan một tiếng, cười nói, “Ta không hiểu tình yêu, không biết cảm giác đó.”
“Chưa từng động tâm với người nào sao?”
Giang Sơn khe khẽ thở dài, “Mấy năm trước con cũng hỏi ta vấn đề này rồi, lúc ở trước mộ mẹ con, lúc ấy ta cũng đã trả lời, thích một người, có lẽ là động tâm, là thương nhớ, lúc nghĩ đến người đó sẽ cảm thấy ngọt ngào, ta chỉ biết về lý thuyết, chưa từng trải qua, thậm chí đối với mẹ con, ta cũng chỉ xem cô ấy như bạn bè, cho đến giờ cũng chưa từng thích.” Dừng một chút, bất đắc dĩ nở nụ cười, “Ta chính là kẻ phụ tình trong truyền thuyết, không biết yêu. Ta chỉ cảm thấy hai người phù hợp là có thể ở bên nhau, có lẽ ta không nên đem suy nghĩ này áp đặt lên Cổ Duy, nhưng cậu ấy đã hơn ba mươi vẫn chưa kết hôn, ta sốt ruột thay hắn.”
Vì nói nhiều nên cổ họng có chút khó chịu, đưa tay xoa xoa, Đoan Mộc Ninh đưa cho hắn ly nước.
Giang Sơn uống ngụm nước thấm giọng, nhẹ nhàng nói, “Cậu ấy nói không tìm thấy người phù hợp, ta giúp hắn tìm hắn lại bảo không cần, ta cũng không rõ hắn rốt cuộc bị làm sao.”
“Có lẽ anh ta đang chờ ai đó?” Sự tình này không thể nói thẳng ra, chỉ có thể ám chỉ.
Ánh mắt Giang Sơn sáng lên, “Có thể lắm, có lẽ cậu ấy đã có người trong lòng, vẫn luôn chờ đợi người kia, nên không muốn kết hôn, nhìn người khác không thuận mắt.” Cười cười, vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Ninh, “Tiểu Ninh, con mạnh mẽ hơn ba, sau này nếu tìm được người mình thích, ba hy vọng con cả đời đều được hạnh phúc.”
Sau khi nói xong liền xoay người rời đi, Đoan Mộc Ninh nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ nhàng cười cười.
Kỳ thực người đàn ông này rất đáng thương.
Người không hiểu tình yêu là gì, chưa từng động tâm với ai, sẽ rất tịch mịch.
Buổi tối nằm trong phòng bật máy tính lên mạng, vừa nói chuyện với thầy giáo, vì thân thể không khỏe nên tạm nghỉ học một năm, vừa mở QQ muốn nói gì đó với Chu Phóng.
Không ngờ vừa đăng nhập vào QQ liền nhảy ra một đống tin nhắn, góc phải hình ảnh đại diện quen thuộc của Chu Phóng, cửa sổ vẫn nhảy ra liên tục, cả hơn nửa ngày mới dừng lại.
“Đọc được tin nhắn liên lạc với tôi ngay lập tức!”
Hắn đánh chữ rất ít khi dùng dấm chấm than, xem ra tâm tình rất kích động, Đoan Mộc Ninh nghi hoặc trả lời, “Xảy ra chuyện gì?”
Bên kia tựa hồ đang đợi hắn, hồi âm rất nhanh, “Hôm nay tôi đọc bài văn của cậu, tình tiết phía sau rất giống của tôi, cậu có phải dựa vào bối cảnh của tôi viết ra không?”
Vì mình đối với võng dũ dốt đặc, nên tác phẩm của Chu Phóng cũng trợ giúp cùng hướng dẫn mình không ít.
“Ừ, tôi có tham khảo mấy thứ, làm sao vậy?”
“Họ nói cậu sao chép.” Nói xong liền gửi một đường link, “Hôm nay trên diễn đàn rất gay gắt, đã có người trách cậu, nếu cậu không nhanh sửa văn, một khi bị xét duyệt phán là sao chép, cậu có biết hậu quả không.”
Thiên đường văn học trước nay đối với các trường hợp sao chép xử lý không nương tay, không nói đến việc sau khi bị xác định là sao chép sẽ bị loại khỏi cuộc thi, ID tác giả cùng các tác phẩm của họ đều sẽ bị xóa.
Đối với một tác giả mà nói, sao chép giống như một bát nước bẩn, vẩy lên người rồi vĩnh viễn đều không thể rửa sạch.
Sau này dù đi đến đâu cũng sẽ bị chụp cái mũ “sao chép”, là kẻ đạo văn, bị mọi người khinh thường.
Đoan Mộc Ninh lúc này mới cảm thấy sự tình nghiêm trọng, lập tức nhấp vào mở bài viết kia, bên trong có rất nhiều người đang mắng cậu, nói cái gì “Rõ ràng không thể viết võng du còn phồng má giả vờ làm người mập” “Muốn học lão công của cậu thì cũng đừng học thẳng thừng như vậy, ngay cả tên NPC cũng không sửa”, phía dưới còn có người quái gở nói, “Quản lý đâu sao không xử lý, không phải Chu Phóng và Bảo Đinh là cặp đôi đỉnh đỉnh đại danh trong truyền thuyết sao? Vợ chồng bọn sao chép lẫn nhau thì không gọi là sao đúng không?” “Chẳng lẽ lời đồn là thật?”
Cuối cùng vì sự việc quá ồn ào, quản lý trực tiêp ra mặt nói, “Mời người viết bài dùng chức năng khiếu nại để gửi chúng tôi địa chỉ cùng chứng cứ, để xác minh.”
Đoan Mộc Ninh vội vàng khóa bài viết vừa mới đăng, đồng thời gửi tin nhắn liên lạc với quản lý.
“Về nội dung tham khảo, tôi sẽ chủ động chứng minh cùng giải thích, xin rút khỏi cuộc thi.”
Sau đó đem bốn năm chi tiết tương tự của hai tác phẩm liệt kê gửi cho quản lý, sau khi gửi tin nhắn, chụp lại màn hình gửi cho Chu Phóng, lúc này hắn mới yên tâm.
“Phần cậu viết còn chưa đến nỗi gọi là sao chép, may mắn phát hiện sớm, bằng không cậu chiếu theo viết nhiều hơn, thì tình tiết hoàn toàn trùng với tôi rồi.”
Chu Phóng thở phảo nhẹ nhõm.
Đoan Mộc Ninh lại cảm thấy có chút áy náy, “Bởi vì anh đem đoạn kia bỏ đi, tôi nghĩ đến anh không muốn viết, cảm thấy rất đáng tiếc, muốn hoàn thành nó.”
Chu Phóng thức suốt cả đêm viết đại cương năm nghìn chữ, sau đó lúc chỉnh sửa không chút do dự đem toàn bộ xóa sạch.
Kỳ thật cậu chuyện rất hay, nhưng vì bối cảnh tác phẩm rất lớn, nhiều chi tiết phúc tạp, lựa chọn cắt bỏ phần đó, mình cảm thấy thực đáng tiếc, nên muốn đem nó viết cho xong.
Chu Phóng am hiểu nên viết cả vòng ngoài lẫn tình tiết, mà Đoan Mộc Ninh thì chỉ nắm bắt tình tiết để viết.
Không ngờ Chu Phóng sau khi cắt bỏ đoạn kia, lại đột nhiên muốn đem năm nghìn từ xen kẽ tạo thành hồi ức của mỗi nhân vật, vì thế tạo thành tình tiết tương tự trong hai tác phẩm.
“Thì ra là vậy, sao cậu không nói sớm với tôi? Nếu cậu muốn viết câu chuyện kia, tôi sẽ không viết, để cậu viết câu chuyện có thể cẩn thận, đầy đủ hơn.”
Nói sớm với anh? Vốn dĩ lúc gặp mặt là muốn nói, nhưng sau đó liền quấn lấy nhau trên giường, đã quên mất…
Lời này đương nhiên ngượng ngùng không thể nói ra, chỉ gửi qua một gương mặt cười, “Không sao cả, tôi muốn rời khỏi cuộc thi, dù sao trong lúc này cũng không rảnh để viết, anh cố lên.”
“Đừng, cậu không vì vậy mà rút lui chứ?”
“Không phải, tôi gần đây hơi bận, không có thời gian viết truyện thôi.”
Đang trò chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Đoan Mộc Ninh đánh một hàng chữ, “Tôi ra ngoài có việc”, sau đó đứng dậy mở cửa.
Âm thanh từ phòng ngủ ba truyền đến, ghé sát vào cửa, nghe được bên trong dường như đang cãi nhau.
Lúc sau đột nhiên im lặng, Đoan Mộc Ninh mặt nhăn mày nhíu, vừa định đẩy cửa thì cánh cửa đột nhiên mở, Cổ Duy đi ra, qua khe cửa nhìn thấy ba đang nằm quấn chăn trên giường.
Đoan Mộc Ninh mặt lạnh băng, Cổ Duy cũng đen mặt, đối diện nhau một lát, người kia nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ông ấy không sao, tôi còn chưa đến nỗi độc ác.”
Nói xong liền xoay người đi.
Đoan Mộc Ninh đột nhiên lên tiếng, “Nhưng anh đối với những người khác rất độc ác đi? Bao gồm cả mẹ tôi.”
“Còn bao gồm cả cậu.” Cười đến lãnh khốc, chỉnh sửa lại quần áo, tuyên bố, “Như cậu đoán, công ty xuất bản đã là của tôi, ba cậu chỉ còn là tổng giám đốc trên danh nghĩa.”
Nhìn thấy Đoan Mộc Ninh không phản ứng, Cổ Duy tiếp tục nói, “Thế nào, không muốn thay ba cậu báo thù sao?”
Đoan Mộc Ninh trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên khinh khẽ nở nụ cười, “Kỳ thực tôi càng thích anh, đánh giá cao anh, công ty và vân vân, không nằm trong phạm vi tôi quan tâm, chỉ là…” Dừng một chút, chân thành nhìn vào đối phương. “Đừng khiến cho người anh yêu hận anh, cảm giác đó rất khổ sở.”
Xoay người đi về phòng ngủ, đi được hai bước lại quay đầu nói, “Tôi vẫn không tin anh tệ như vậy, anh yên lặng chờ một người gần hai mươi năm, hai mươi năm a, đủ để tôi sống thêm một lần, cũng đủ để anh tự mình mở một công ty lớn hơn.”
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
47 chương
69 chương
5 chương
58 chương
29 chương