CHƯƠNG 66
“Tốt tốt tốt! Mẹ nó! Cái vách đá này cuối cùng cũng leo lên được rồi! 657 điểm! Cửa Khoa Đại chắc chắn không thành vấn đề! Ha ha ha ha pháo! Mau mau lấy pháo cho trẫm!”
Nhìn Đường Kình bên cạnh sau khi tra được thành tích thì vui đến phát bệnh tâm thần, Lăng Trí vừa lấy điện thoại chụp kết quả của mình cho Thịnh Hạ, vừa không chút để ý mà nói: “Có gì vui? Có thể lên Khoa Đại cũng không nói lên việc cậu có theo đuổi được nữ thần nhà cậu.”
“Cậu cút đi! Có biết gù là gần quan được ban lộc không! Chỉ cần có thể đậu Khoa Đại thì ông đây chắc chắn sẽ bắt được nữ thần Nhiên Nhiên nhà tôi!” Đường Kình cảm thấy tên nhóc ông có việc gì liền tạt nước lạnh vào mình thật sự quá đáng ghét. Có điều mình thi tốt như vậy thì tên nhóc này không thể không cao hơn được, cậu quyết định đại nhân đại lượng tha cho anh: “Được được, không nói cái này với cậu nữa, ngày nào cũng không nói được một câu tốt lành gì! Lại đây, cho anh xem kết quả của chú nào!”
“Không có gì tốt cả.” Lăng Trí cũng đã tắt giao diện xem kết quả thi đại học: “Không phát huy tốt.”
“Không phát huy tốt?” Đường Kình sửng sốt, nhớ tới thái độ lạnh nhạt từ đầu đến cuối của Lăng Trí, trong lòng lập tức liền lộp bộp.
Mẹ nó, Trí Nhi nhà cậu không phải thi rớt rồi chứ?!
… Chắc sẽ không đâu, thằng nhóc này chính là học thần có tiếng trong trường của họ, là loại nhắm mắt thôi cũng có thể nghiền nát mọi người!
Nhưng cho dù là học thần thì cũng bỏ học suốt một năm rồi, bình thường cũng đều bận rộn làm việc kiếm tiền, sở dĩ cũng không có thời gian ôn tập, hình như cũng… có chút nguy hiểm?
Đường Kình càng nghĩ càng không chắc, tươi cười trên mặt cũng bắt đầu cứng lại: “Không phải, cái không phát huy tốt của cậu cụ thể là thế nào? Là phát huy kém hơn ngày thường một chút, hay là… mẹ nó, đừng có làm tôi sợ, nhanh chóng mở ra cho tôi xem!”
Lăng Trí lười biếng nhìn cậu một cái, không nói lời nào mà chỉ chuyển tiếp hình ảnh gửi qua Thịnh Hạ cho Đường Kình.
Đường Kình vừa mở ra nhìn thì lại im lặng.
“Tối đa là 750, cậu thi 703, sau đó nói cho tôi biết cậu không phát huy tốt…” Sau một lúc lâu, Đường Kình mới nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu: “Tôi thấy cậu không phải không phát huy tốt, mà là đột nhiên ngứa da, cần một trận đòn mới hết bệnh!!!”
“Bài thi năm nay không khó, với trình độ trước kia của tôi hẳn có thể hơn 720 điểm.” Lăng Trí đương nhiên liếc Đường Kình một cái: “Cái này không tính là không phát huy tốt à?”
Đường Kính: “…”
Đường Kính không còn gì để nói.
Là cậu quá ngây thơ, vậy mà lại xem sinh vật không phải người này thành người phàm. Cái gì mà lo lắng cái gì mà gấp rút, thôi đi, đến mà dọa chó.
Lăng Trí không biết phức tạp trong lòng đồng bọn của mình, nói xong lại cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Thịnh Hạ còn chưa có động tĩnh gì, không biết là chưa xem kết quả hay là kết quả không như ý.
Đúng lúc này, Dư Xán nói chuyện trong nhóm WeChat tên là “Đội nhỏ học bổ túc”: 607 điểm, còn cao hơn tưởng tượng của tôi nữa ha ha ha! Các cậu đâu? Có tra được chưa? @mọi người.
Đường Kình hoàn hồn nhìn thấy, trả lời một tiếng: “Tiểu Xán Tử thi cũng rất tốt đấy, chưa cho thầy giáo này của cậu mất mặt.”
Nói xong gửi kết quả của mình và Lăng Trí qua.
Xán tổng: Mẹ nó Lăng đại ca nhận một lạy của em đi! Thành tích này thì có thể thành Trạng Nguyên khoa học tự nhiên của chỗ chúng ta rồi đấy???
Lăng Trí đang chờ tin của Thịnh Hạ nên cũng không có tâm trí trả lời Dư Xán, đọc được cũng bỏ qua. Đường Kình lại không có gì làm, sau khi gọi điện thoại báo tin vui với người nhà xong liền nói chuyện xôn xao trong nhóm với Dư Xán.
Hai người lôi lôi kéo kéo, bắt đầu điên cuồng @Thịnh Hạ và Kim Trác Văn. Tuy rằng Kim Trác Văn đã nửa đường rút khỏi đội nhỏ học bổ túc nhưng Lăng Trí cũng không đá cậu ta ra khỏi nhóm WeChat.
Chắc là chịu nổi bọn họ vẫn luôn ồn ào nên không lâu sau Kim Trác Văn cũng chụp màn hình kết quả của mình sang.
“625, hay đấy tiểu mập mạp! Vậy mà lại phát huy ngoài mong đợi!”
Đường Kình và Kim Trác Văn, lúc đầu trình độ của hai người thật ra cũng không khác biệt lắm. Nhưng sau đó Đường Kình vì thi đậu Khoa Đại mà dốc hết sức lực, Kim Trác Văn vì thất tình mà buồn một thời gian rất dài nên khoảng cách giữa hai người dần chênh lệch. Cũng may giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, Kim Trác Văn mới tỉnh lại lần nữa mới cố gắng lên.
“Hiện tại cũng chỉ còn Tiểu Hạ Tử, sao cậu ấy lại không có động tĩnh gì vậy?” Đang lẩm bẩm thì điện thoại của Lăng Trí vang lên, ánh mắt Đường Kình sáng lên, nhanh chóng bu lại: “Là Tiểu Hạ Tử phải không?”
Thật đúng là Thịnh Hạ.
Trong lòng Lăng Trí hơi hồi hộp, theo bản năng đẩy cái đầu chướng mắt của Đường Kình sang bên cạnh, sau đó mới nghiêng người nhận điện thoại: “Alo?”
“Nam thần nam thần, em tra được điểm tổng của em rồi! Em… em vậy mà thi được 598 đấy! Ôi trời ơi! Còn cao hơn kết quả thi thử lần ba 20 điểm! Đây đúng là không thể tưởng tượng được!!!”
Nghe âm thanh vui mừng đến thét chói tai trong điện thoại của cô gái nhỏ, Lăng Trí buông lỏng mặt mày, trái tim treo lên không trung cả buổi mới rơi xuống đất.
598 điểm với điểm thi đại học bình thường cũng không tính là cao nhưng đối với học sinh nghệ thuật đã rất không tồi. Nam Đại chắc không phải vấn đề quá lớn.
“Anh nói em có thể rồi mà, chúc mừng.”
“Sau đó em đã xác nhận thử, ba chuyên ngành nghệ thuật của Nam Đại vào mấy năm gần đây điểm đầu vào thấp nhất đều khoảng 570-603. Vậy… vậy không phải nói, hai ta có cơ hội rất lớn để cùng đậu vào cùng trường sao?” Thịnh Hạ càng nói thì giọng càng nhỏ, dù vậy nhưng ý cười ngọt ngào vẫn không thể nào ngăn được.
Thì ra là vừa rồi đi xác nhận chuyện này. Lăng Trí nhắm mắt lại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên: “Ừ, đúng vậy.”
“Thật tốt quá hì hì hì hi!” Thịnh Hạ không muốn cười ngây ngô nhưng cô không nhịn được. Tất cả chuyện này như một giấc mộng đẹp của cô vậy! Giống như không phải sự thật!
Lăng Trí bị cô cười đến ngứa ngáy trong lòng, lại nghĩ đến việc chỉ cần qua được cửa này thì bốn năm ở tương lai mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô, chăm sóc cô, cùng cô vượt qua khoảng thời gian đẹp đẽ nhất cả đời thì anh cũng không kiềm được mà đứng lên.
“Bây giờ có thể ra ngoài chứ?”
“Bây giờ? Có thể, có thể đấy, thế nào vậy?”
“Lái xe máy điện của em đến cửa siêu thị Phúc Lai chờ anh, anh dẫn em tới một nơi.” Lăng Trí cười nhẹ nói xong rồi quay đầu vỗ bả vai Đường Kình: “Ba dẫn mẹ đi hẹn hò, cứ tự nhiên đi.”
Đường Kình: “…”
Sau khi Đường Kình phản ứng lại thì lửa giận ngút trời dựng ngón giữa với anh.
Nhổ vào, tên rác rưởi trọng sắc khinh bạn này!
***
Hơn 8 giờ tối, trên đường người đến người đi còn rất náo nhiệt.
Thịnh Hạ lái xe máy điện ra khỏi cửa, mới vừa xuyên qua đường cái, còn chưa tới cửa siêu thị Phúc Lai thì đã thấy một chàng trai tóc ngắn sạch sẽ thoải mái, mặc một thân đồng phục thể thao màu đen, giống như trận gió mà chen chúc qua đám đông và đèn đường mà chạy tới chỗ cô.
Thịnh Hạ nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, trong lòng như có 100 con thỏ không ngừng nhảy loạn xạ.
Cô thẹn thùng lại hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tiến lên, đứng lại kế bên anh: “Anh trai nhỏ, lên xe chứ?”
Lăng Trí thở phì phò cười với cô, một lát sau đứa giơ nhéo khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ một phen: “Ra sau ngồi, anh chở em.”
Thịnh Hạ cười hắc hắc gật đầu, sau khi ngồi ổn định phía sau nam thần mới duỗi tay bắt lấy góc áo của anh, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Tới rồi em sẽ biết.” Lăng Trí cho cô đoán, sau đó dừng một chút rồi nói: “Đừng nắm góc áo, không an toàn.”
Thịnh Hạ ngẩn người, tim đập như sấm lại không nhịn được mà cười trộm.
“Thế…” Cô đánh bạo vươn đôi tay, ôm chặt chiếc eo thon chắc có lực của anh “Thế như vậy được không?”
“Ừ.” Thân thể mềm mại của thiếu nữ dán lên trên lưng Lăng Trí, mang theo độ cong và hương thơm mê người. Lăng Trí bình tĩnh lên tiếng, lỗ tai lại lặng lẽ nóng lên.
Lỗ tai của Thịnh Hạ cũng rất nóng nhưng cô không muốn buông ra.
Một chút cũng không muốn.
Gió ban đêm đầu mùa hạ hơi lạnh thổi vào khe hở giữa hai người, trong không khí có hương hoa nhàn nhạt lửng lơ. Phong cảnh ven đường và ánh đèn không ngừng lướt qua, chúng nó như nhìn chàng trai và cô gái nhỏ của anh chạy như bay qua mặt mình, như khiến sinh mệnh của bọn chúng ngừng lại ngay lập tức.
Nửa giờ sau, hai người dừng trước cổng trường Nam Đại.
Thịnh Hạ kinh ngạc mà nhìn ngôi trường đại học đã có hơn trăm năm lịch sử, khắp nơi đều lộ ra cảm giác tháng năm còn đọng lại nhưng cũng cảm nhận được cảm giác bừng bừng sức sống của thanh xuân, những kích động vất vả lắm mới bình phục được lại lập tức cuồn cuộn lên.
“Anh… đây là…”
Lăng Trí không nói gì khác, chỉ quay đầu nhìn cô cười: “Vào xem chứ?”
Nhưng mà bây giờ đã hơn 8 giờ, bọn họ sẽ cho chúng ta đi vào sao?” Những trường đại học nổi tiếng có thể tham quan, Nam Đại cũng không phải ngoại lệ nhưng hình như có thời gian quy định.
Lăng Trí lái xe máy điện tiếp tục đi về phía trước, nói: “Giả vờ là sinh viên đi từ cửa Nam vào thì bải vệ sẽ không cản.”
“Thật vậy chăng? Sao anh lại biết được?”
“Trước kia có quen một sinh viên Nam Đại.”
Chuyện trước kia, Thịnh Hạ không hỏi nhiều, chỉ vui vẻ lại có chút hồi hộp và không ngừng nhìn xung quanh.
Tuy rằng sắc trời rất tối, đèn đường cũng không đủ sáng nhưng cô lại nhìn đến nghiện, lúc thì chỉ nơi này, lúc thì chỉ chỗ khác, tiếng cười đáng yêu giống như chuông đồng, trong trẻo vang lên cả đường đi.
Lăng Trí cũng không xen vào, khóe miệng cứ cười mãi mà nghe cô nói chuyện, ngẫu nhiên tiếp lời một hai câu, chọc cô gái nhỏ cười đến ngửa tới ngửa lui.
Nói nói cười cười một lúc cuối cùng cũng thành công đi vào, hai người tìm nơi dừng xe rồi nắm tay nhau đi dạo theo đường chính.
Nam Đại còn chưa nghỉ hè, giờ này còn rất nhiều sinh viên đi đi lại lại trong trường: Chạy bộ trên sân thể dục rèn luyện thân thể, nắm tay yêu đương trong vừa hoa nhỏ, nói giỡn vui vẻ trong kí túc xá, múa bút thành văn và ôn tập trong phòng học, nhảy Hip-hop và chơi ghi-ta dưới cây đại thụ ven đường, trượt băng và trượt ván trên đất trống…
Tất cả, tất cả đều hừng hực sức sống như vậy, tự do náo nhiệt như thế, hoàn toàn khác với cấp ba bị quản lí nghiêm khắc, cuộc sống buồn tẻ.
Quan trọng nhất là… nơi này còn có anh.
Từ nay về sau, cô có thể quang minh chính đại nắm tay anh, quang minh chính đại nói cho mọi người biết đây là bạn trai mình, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị giáo viên và bạn học phát hiện quan hệ giữa bọn họ, cuối cùng cũng không cần tránh đi ánh mắt của bất kì một ai…
Thịnh Hạ ngơ ngẩn nhìn thấy hết thảy, sau một lúc lại đột nhiên đưa tay cấu véo mình một phen.
Rất đau.
Không phải mơ.
Là sự thật!
Tất cả những thứ này đều là sự thật!
“Quá tốt rồi ha ha ha ha ha ha! Nam thần nam thần, em vui chết đi được!!!”
Nhìn cô gái nhỏ không nhịn được mà nhảy dựng lên ôm mình, Lăng Trí khẽ cười một tiếng, xoay người bế cô vút lên trời, ngửa đầu hôn đi hôn lại Thịnh Hạ thật mạnh: “Anh cũng rất vui.”
Từ trước đến nay chưa từng vui vẻ như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
309 chương
1175 chương
10 chương
35 chương
23 chương