CHƯƠNG 43
Thịnh Hạ gặp ác mộng.
Trong mộng cô bị trói chặt hai tay hai chân, bị đè nghiêng mặt lên ghế sau xe.
Người đè cô là một người phụ nữ tuổi trẻ, mặc một chiếc áo bông đỏ chóe đầy hoa, tóc ngắn tán loạn che hết mặt nên không thấy rõ ngũ quan. Thịnh Hạ chỉ biết cô ta rất gầy nhưng rất có sức, bàn tay thô ráp đè lên mặt cô như giấy nhám, mài đến mức khuôn mặt cô đau đớn.
“Đừng nhúc nhích, con đừng nhúc nhích nữa, lát nữa chúng ta có thể về đến nhà rồi, lát nữa ba ba sẽ tìm thấy hai mẹ con chúng ta…”
Thịnh Hạ không nghe rõ lời bà ta nói lắm, đã vài ngày cô chưa ăn no rồi. Buổi sáng cô vừa mới bị người phụ nữ lúc thì tự xưng là mẹ, lúc thì mắng cô là đứa con hoang đánh một trận. Bây giờ vừa đau đầu hoa mắt, cả người không còn chút sức nào.
Cô chỉ cảm thấy đau, nơi nào cũng đau, đặc biệt là bàn tay phải đang chảy máu của cô ngày càng nóng rát như có người dùng lửa đốt.
Ngoài ra, cô còn rất muốn nôn. Đây là một chiếc xe hơi cũ nát, không gian nhỏ hẹp lại chật chội, hơn nữa cửa sổ lại đóng chặt muốn chết, người lái xe đằng trước còn mới hút thuốc, không khí trong xe vừa thối vừa ngột ngạt. Còn người phụ nữ đang đè cô hình như đã mấy ngày không tắm, trên người bốc ra một mùi chua khó ngửi, bốc mùi đến nỗi Thịnh Hạ liên tục nôn khan, hầu như ngất xỉu.
“Nhanh lên! Nhanh nữa lên! Bọn chúng sắp đuổi theo rồi!” người phụ nữ hay lẩm lẩm như bị thần kinh đột nhiên hoảng sợ thét chói tai, sau đó chiếc xe nát này tiếp tục tăng tốc.
Tiếng còi xe cảnh sát như như ẩn như hiện truyền tới, Thịnh Hạ bị lắc lư theo thân xe nên không nghe rõ, chỉ cảm thấy mình khó chịu đến sắp chết rồi.
Cô không muốn đi với người phụ nữ này đâu, cô muốn về nhà, cô muốn ba mẹ…
Ngay lúc cô dần mất ý thức, không biết đây là lần thứ mấy cô ngất xỉu rồi thì đột nhiên tiếng thắng xe chói tai vang lên, người phụ nữ đang giữ cô theo quán tính lao về trước, đầu đập mạnh lên ghế đằng trước.
Đau đớn khiến Thịnh Hạ lập tức tỉnh táo, cô vô thức chống dậy ngẩng đầu nhìn thì thấy người phụ nữ mang khuôn mặt dữ tợn vươn hai tay gầy guộc thô ráp về phía mình…
“Không! Tôi không đi! Buông tôi ra! Tôi muốn về nhà!”
Sợ hãi tột độ khiến cô giật người lên, đồng thời mở to mắt.
“Nhiệt Nhiệt?!” Lăng Trí bị Thịnh Hạ dọa sợ, vội thẳng người giữ cô lại.
Tài xế cũng đột ngột bị tiếng thét chói tai dọa sợ tới mức run run tắt máy: “Ai da cô bé có sao không? Hù chết người ta rồi!”
Thịnh Hạ thở dồn dập không nói gì, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết không khỏi run rẩy, trong ánh mắt to tròn tràn tràn đầy sợ hãi.
“Nhiệt Nhiệt? Nhiệt Nhiệt?”
Không biết qua bao lâu, tất cả hoảng dợ kia mới dần dần biến mất, Thịnh Hạ nghe thấy tiếng gọi vội vã của chàng trai kế bên cũng xem như hoàn hồn lại: “Tôi… tôi không sao cả…”
“Gặp ác mộng à?” Lăng Trí chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô nên không kiềm chế được mà nắm bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô.
Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua nhưng khi Thịnh Hạ nhớ tới chuyện năm đó vẫn luôn rất sợ hãi. Cô không để ý tới động tác của nam thần, chỉ vô thức rụt lại sát người anh, sau đó mới liếm đôi môi khô khốc gật đầu một cái: “Mơ… mơ thấy một ít việc không tốt lắm…”
Lăng Trí nhìn cô, nói chậm lại: “Có thể kể với tôi hay không?”
Lúc này Thịnh Hạ rất cần một người phân tán lực chú ý của mình, nghe vậy chần chờ một chút nhưng vẫn mở miệng: “Khi tôi còn nhỏ… từng bị bắt cóc…”
Người đó cũng chính người phụ nữ trong mơ của cô, là em gái của bạn ba Thịnh. Vẻ ngoài rất bình thường nhưng đầu óc lại có bệnh, bởi vì ba Thịnh vô tình giúp bà ta một chuyện nhỏ mà thích ông ấy, đòi sống chết phải gả cho ông. Nhưng mà ba Thịnh đã có mẹ Thịnh rồi, sao có thể cưới bà ta? Do đó luôn từ chối, thậm chí bởi vì chuyện này mà không qua lại với người bạn kia nữa.
Có điều người phụ nữ kia chưa từ bỏ ý định, không có gì làm liền lén lút theo dõi một nhà bọn họ thì không nói, còn nhân lúc ba mẹ Thịnh ra ngoài đột xuất mà không đón Thịnh Hạ đúng lúc liền lừa cô lúc ấy 5 tuổi ra khỏi nhà trẻ.
Bà ta muốn lấy Thịnh Hạ ra uy hiếp ba Thịnh, bắt ông ly hôn với mẹ Thịnh rồi cưới mình.
Sau khi ba mẹ Thịnh nhận được tin thì vừa sợ vừa tức giận nên giả vờ đồng ý với bà ta rồi lén báo cảnh sát.
Một người phụ nữ không có gì văn hóa, đầu óc lại có chút vấn đề lẽ ra không khó xử lí lắm nhưng ai ngờ không phải chỉ một mình người phụ nữ kia gây án, bên cạnh bà ta còn một tên đồng lõa xảo quyệt - tên đồng lõa kia là anh họ thanh mai trúc mã lớn lên với bà ta, là một tài xế vận tải từng có tiền án, vẫn luôn thích bà ta. Có thể đầu óc của người cũng có chút vấn đề, sau khi biết ý đồ của bà ta cũng không ngăn cản mà còn quyết định giúp bà ta thực hiện ý đồ.
Người này từng ngồi tù trong cục cảnh sát nên cảnh giác hơn bà ta nhiều, rất nhanh liền phát hiện bọn họ bị cảnh sát theo dõi. Ông ta rất tức giận, đánh Thịnh Hạ một trận rồi dẫn cô và bà ta tìm đường trốn.
Khi đó tin tức còn chưa phát triển như bây giờ mà tên đồng lõa lại rất cẩn thận xảo quyệt, vậy mà dẫn theo bà ta và Thịnh Hạ chạy thoát hơn nửa tháng.
Bởi vì oán hận mẹ Thịnh “cướp mất người đàn ông yêu dấu của mình” và ba Thịnh “lãnh khốc vô tình” nên dọc đường người phụ nữ này không ít lần ngược đãi Thịnh Hạ. Nếu không phải muốn bắt cô làm con tin kiêm bùa hộ mệnh thì có thể Thịnh Hạ đã sớm bị bọn họ tra tấn đến chết.
Cũng vì vậy mà sau khi được cứu, Thịnh Hạ phải đi gặp bác sĩ tâm lí suốt ba năm mới hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lí, có thể nói cười và chơi đùa như những đứa trẻ bình thường khác. Trước lúc đó thì cô không dám ra khỏi cửa một bước nào cả, cũng không dám nghe tiếng xe ô tô, ngay cả khi gia đình bạn bè gây ra tiếng động lớn một chút cô cũng đều sợ hãi.
Lăng Trí không ngờ rằng khi còn nhỏ cô từng trải qua việc gay go như thế, không khỏi chau mày, sắc mặt cũng có chút không tốt: “Sau đó thì sao?”
“Sau… sau đó à…” Lúc này Thịnh Hạ đã lấy lại tinh thần nên cũng bình tĩnh lại. Cô đỏ mặt rút bàn tay nhỏ bị anh nắm ra, nói: “Sau đó thì tôi được cứu rồi.”
Vừa nhớ tới chuyện này thì Thịnh Hạ liền cảm thấy rất thần kì, trong chốc lát cũng không chú ý thẹn thùng gì nữa, vội nói: “Cậu có biết tôi được cứu ra như thế nào không? Nói tới cũng rất khéo, ngay lúc ấy con trai của một vị doanh nhân cũng bị bắt cóc. Người đó dùng rất nhiều tiền để tìm người cứu con trai, cảnh sát này, thám tử tư này, nghe nói còn người trong xã hội đen nữa, tất cả đều bắt tay hành động. Trong quá trình bọn họ cứu vị thiếu gia kia, tôi vô tình được bọn họ cứu đấy! Dù sao cũng là tội phạm bắt cóc trẻ em rồi bỏ trốn nên bọn họ điều tra liền biết hai người bắt cóc tôi đều là người xấu…”
Thịnh Hạ chưa phát hiện sắc mặt Lăng Trí dần dần trở nên quái lạ, Thịnh Hạ nói xong lại tràn đầy cảm kích nói: “Nghe nói ngày hôm sau cứu tôi ra thì thiếu gia kia cũng được cứu. Đáng tiếc nhà bọn họ làm việc rất kín tiếng và ba mẹ tôi cũng chỉ lo lắng chăm sóc tôi nên cũng không quá chú ý việc đó lắm. Một thời gian sau mới biết có người như vậy, cũng không biết rõ cậu ta là ai, bằng không thì chúng tôi phải cảm ơn cậu ấy thật tốt. Nếu không phải vì cậu ấy thì tôi có thể không về nhà được, cũng sẽ không còn được gặp ba mẹ.”
Đương nhiên, càng không có khả năng gặp được nam thần và thích cậu ấy.
Thịnh Hạ nghĩ thật sự rất may mắn, sau đó cô đã đối diện với ánh mắt lộ vẻ quái lạ của nam thần.
“…” Thịnh Hạ có chút hồi hộp, mặt cũng đỏ lên: “Sao… sao vậy?”
“Cậu bị bắt cóc vào mùa đông, vào ngày được cứu thì lần đầu tiên thành phố của chúng ta rơi một trận tuyết nhỏ.” Lăng Trí nhìn Thịnh Hạ hơn nửa ngày, mới áp xuống cảm giác kì diệu không thể tả được, khóe miệng hơi cong mà nói: “Còn nữa, người phụ nữ bắt cóc cậu vì muốn tiếp tục làm hại cậu nên bị cảnh sát đánh chết tại chỗ, đúng không?”
Thịnh Hạ sửng sốt, hơn nửa ngày mới trừng to mắt, nói: “Cậu… cậu… cậu… cậu… làm sao mà biết?!”
“Cậu nói thử xem?” Lăng Trí nhìn đầu đất nhỏ này dần dần cũng nhận ra điều gì đó, đôi mắt càng trừng càng lớn, miệng cũng càng mở to, không chịu nổi nữa mà thấp giọng nở nụ cười, “Không phải muốn cảm ơn tôi sao? Muốn cảm ơn cho thật tốt thế nào?”
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ sợ đến ngây người, lẳng lặng phát ngốc một hồi lâu mới “Oái” một tiếng giật bắn người: “Cậu lại là con trai của vị doanh nhân năm đó ư? Trời ơi… ôi trời ơi! Sao có thể chứ?!”
“Bình tĩnh.” Lăng Trí đè cô lại, bàn tay to không kiềm chế được mà thuận tiện véo véo khuôn mặt mềm mại của cô: “Tài xế đang lái xe, đừng dọa người ta nữa.”
Thịnh Hạ che miệng liên tục gật đầu, trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi, chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng rồi!
Bao nhiên phẫn nộ, u ám trong lòng Lăng Trí đều biến mất, anh mang tâm tình sung sướng mà tựa lên ghế, trong lòng hiện lên bốn chữ to lấp lánh vàng: Số phận sắp đặt.
Số phận sắp đặt, bọn họ có duyên.
Số phận sắp đặt, cô phải là của anh.
Chỉ là…
Nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình tuy không thảm hại nhưng cũng chỉ có thể giải quyết vấn đề ấm no cơ bản, sở dĩ không đủ năng lực bảo vệ cô. Trái tim vừa yên tĩnh mấy ngày nay lại tiếp tục nhảy lên.
Còn chưa đủ.
Còn rất xa nữa.
***
Một đường đến bệnh viện này, Thịnh Hạ luôn kinh ngạc và cảm thán sự kiện năm đó, bởi vì quá mức khiếp sợ và hưng phấn mà bất tri bất giác cô quên mất sự sợ hãi do giấc mộng kia mang đến, cũng quên mất những chuyện vừa xảy ra đêm nay, sáng mắt lôi kéo Lăng Trí truy hỏi không ngừng.
Chuyện Lăng Trí bị bắt cóc không có nội tình phức tạp gì cả, những tên bắt cóc anh đơn giản chỉ vì tiền. Nhưng Thịnh Hạ nghe như bị nghiện, lâu lâu lại cảm thán một câu hoặc lẩm bẩm hai tiếng, Lăng Trí nhìn đến vui vẻ, ánh mắt không kìm được cứ rơi lên đôi môi hồng của cô.
Cũng may không lâu sau liền đến bệnh viện, Thịnh Hạ thấy Giản Nhiên và Dư Xán đang chật vật như mình thì suy nghĩ gì cũng biến mất, vội chạy tới hỏi han cả hai.
Dư Xán ngủ suốt đường đi, lúc này đã tỉnh, hơi rượu cũng biến mất hơn phân nửa đang nhe răng trợn mắt mắng đám khốn kiếp kia. Giản Nhiên bình tĩnh hơn, ánh mắt dừng trên người Thịnh Hạ đang đứng cạnh Lăng Trí trong chốc lát, lúc này mới nói: “Gặp bác sĩ trước đi, chị đã gọi điện thoại cho chú dì, bọn họ nói sẽ tới ngay.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy thì chị Nhiên Nhiên không thể nào che giấu người lớn, Thịnh Hạ và Dư Xán cũng không kinh ngạc, gật đầu dẫn Giản Nhiên qua hướng phòng cấp cứu.
Cũng may ba người chỉ bị chút vết thương ngoài da không đáng ngại lắm,có điều Thịnh Hạ bị đập đầu nên bác sĩ nói phải chú ý quan sát.
“Còn đau hay không?”
Nhìn thấy cô gái nhỏ quấn băng gạc khắp trán, sắc mặt có chút tái nhợt và không hề phấn chấn, Lăng Trí đưa cháo dinh dưỡng vừa mua cho cô.
Thịnh Hạ vừa muốn nói chuyện thì ba mẹ Thịnh và mẹ Dư nghiêng ngả lảo đảo tiến vào.
“Nhiệt Nhiệt!”
“Xán Xán!”
Rõ ràng đã không còn đau như vậy nữa nhưng vừa thấy ba mẹ, Thịnh Hạ không thể nhịn được mà đỏ mắt.
Dư Xán cũng vậy nhưng không đợi cô ấy nói cái gì thì mẹ Dư liền vỗ sau lưng cô một cái tát: “Đứa nhỏ này! Con muốn hù chết…”
Còn chưa nói xong thì chưa đến một hơi sau liền ngất xỉu.
“Mẹ?!”
“Dì!”
“Bác sĩ! Bác sĩ, ở đây có người té xỉu!”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Dư Xán không còn quan tâm chuyện gì nữa, nhảy dựng lên chạy sang chỗ mẹ mình: “Mẹ! Mẹ đừng làm con sợ, mẹ làm sao vậy!”
Cũng may bác sĩ rất nhanh liền tới, mẹ Dư cũng vì quá mức mệt mỏi lại kinh sợ nên mới xuất hiện tình trạng ngất xỉu ngắn.
Dư Xán sợ tới mức khóc òa, nào còn nhớ mình đang giận dỗi với mẹ, mẹ Dư tỉnh lại thấy vậy cũng chua xót rớt nước mắt, cuối cùng mới nói ra câu giấu trong lòng rất nhiều ngày: “Xin lỗi con.”
Dư Xán chưa từng nghe ba mẹ mình nói câu xin lỗi, cô ấy ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới khóc lóc ôm bà, nói: “Con tha thứ cho mẹ, mẹ, con tha thứ cho mẹ mà.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Thịnh Hạ đứng bên cạnh cũng vui vẻ đến rơi nước mắt.
Xán Xán và mẹ cậu ấy đã làm lành! Chuyện này thật tốt mà!
Lại thấy một mình Giản Nhiên đứng ở gần đó, hiển nhiên sợ bà nội sẽ lo lắng nên không nói cho bà chuyện hôm nay, cô vội buông tay ba mẹ mình rồi chạy tới ôm Giản Nhiên: “Ô ô ô chị Nhiên Nhiên, chuyện này thật là tốt mà…”
Giản Nhiên vốn dĩ cũng lộ ra chút cảm động liền thấy không tốt.
Con nhóc này cọ hết nước mắt nước mũi lên người cô!
Cô đen mặt muốn tách Thịnh Hạ ra, ai ngờ cô gái nhỏ sống chết không chịu buông, mang theo dáng vẻ “Em phải ôm chị một cái” đầy vô lại.
Giản Nhiên: “…”
Giản Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, muốn nói gì đó thì đột nhiên cảm giác được hai ánh mắt nóng như lửa.
Một là Đường Kình, vừa nhìn thấy ánh mắt của cô thì rụt lại, chỉ chừa cho cô một khuôn mặt đỏ như đít khỉ. Còn lại Lăng Trí, không phải nhìn cô mà nhìn vào cô gái nhỏ đang dụi vào trong lòng ngực cô. Đối diện với tầm mắt của cô chẳng những không né tránh, mà còn híp mắt lại một chút, thoạt nhìn còn hơi khó chịu.
Giản Nhiên: “…”
Lông mày xinh đẹp của Giản Nhiên đựng lên, thả lỏng tay khỏi cổ áo của Thịnh Hạ, để mặc cho cô ôm.
Lăng Trí: “…”
Lăng Trí không nhịn nổi, thầm chửi thề một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
583 chương
37 chương
10 chương
64 chương
54 chương
86 chương