Edit: Vi Beta: Blue Chương 6: Bác sĩ tâm thần kì quặc Giản Đan gần đây đều sống cuộc sống lấy ngày làm đêm, chất lượng giấc ngủ cực kì kém nên bây giờ ngủ vô cùng ngon, cũng không bởi vì đá chăn mà bị đông lạnh đến tỉnh. “Trời mênh mông thiên nhai là của ta ~~~ điện thoại điện thoại mau mau nghe~~~” – Má, sáng sớm ai mẹ nó gọi điện cho mình thế? Giản Đan đang ngủ say nghe được tiếng nhạc chuông, mơ mơ màng màng cầm lấy cái điều khiển điều hòa: – Alô? Alô… “Trời mênh mông thiên nhai…” – Con bà nó, alô? Ai thế, vừa sáng sớm… – Sáng sớm? Giản Đan, mười rưỡi rồi! – Mười giờ mà còn không phải sớm? Có chuyện gì, nói! Giản Đan buồn ngủ, rất buồn ngủ. – Tin tốt nha~ Anh cho cậu biết, cái công ty anh đang làm việc, chính là cái công ty nội thất XX ấy, đang cần tuyển thực tập sinh. Anh tranh thủ cho cậu, thế nào, đủ tư cách anh em quá đi chứ! – Đãi ngộ thế nào? Giản Đan mi trên mi dưới vẫn thân mật tiếp xúc với nhau. – Một tháng một ngàn, mỗi công trình đều được trích phần trăm, còn được chi hoa hồng. – Em đây hỏi thời gian làm việc thế nào. Giản Đan bắt đầu tiến vào trạng thái mơ màng. – À, buổi sáng tám rưỡi đi làm không tồi chứ? Buổi chiều năm rưỡi tan ca, tăng ca có thêm tiền bồi dưỡng nha~ – Tám rưỡi… Giản Đan ngã xuống giường. – Anh giai à! Như thế đã là muộn lắm rồi hiểu không? – Được rồi, được rồi… Đại não Giản Đan đang trong quá trình khởi động, đại não Giản Đan đang trong quá trình khởi động. Xin lỗi, đại não Giản Đan khởi động thất bại. – Nhớ rõ tám giờ sáng mai qua đây, đừng có quên! Mai anh được nghỉ có thể đi cùng cậu. – Ờ… Sự thật chứng minh là vào lúc Giản Đan vừa tỉnh giấc thì tuyệt đối đừng có bàn bạc chuyện gì với cậu, đầu óc của cậu vào ban sáng luôn hoàn toàn rơi vào trạng thái không hoạt động. Điện thoại vừa tắt là lại ngủ tiếp, nếu hỏi cậu có ai vừa gọi cho cậu, gọi có việc gì thì xin lỗi, cậu sẽ trả lời đại khái là 10086 gọi tới hỏi có muốn đăng kí dịch vụ trả sau hay không. Đổng Thư đã làm xong cơm trưa, lúc vào phòng gọi Giản Đan, nhìn thấy chăn với nửa người Giản Đan đã rơi trên mặt đất, tay trái cầm điện thoại không dây, dưới đất có cái điều khiển điều hòa. – Giản Đan? Giản Đan? – Gì? Đã nói không cần dùng trả sau cơ mà… – Ăn cơm, đứng lên đi. – Ăn cơm… 10086 còn trông nom việc ăn cơm sao? Giản Đan nghiêng người rồi rơi xuống đất, mơ mơ màng màng cũng không biết nói mê cái gì. Đổng Thư ngồi xổm xuống, đem điện thoại trong tay Giản Đan để lại chỗ cũ, rồi đưa cậu về lại trên giường. Giản Đan bây giờ mới hơi tỉnh: – Ờ, Vừa rồi ai gọi điện thoại? – Ngạch, hình như là 10086? – Kỳ quái, a~~ vì sao lại gọi đến điện thoại bàn? Giản Đan xoay thắt lưng, ngáp một cái rồi quẳng luôn cái chuyện này ra sau đầu. Ôi, bản nhỏ Giản Đan, bạn cậu có người đang khóc rồi. Giản Đan là thiếu niên phía nam tiêu chuẩn, nhưng dù sinh ra ở phía nam cậu lại không biết bơi, không ăn cay. Người phương nam vốn hơi thấp, Giản Đan thì từ nhỏ lại kén ăn đến lợi hại, rau xanh thì có đánh chết cậu cũng không cho vào miệng. Cho nên Giản Đan đến cấp ba cao được 1m71 rồi từ đấy về sau không cao thêm được nữa. Đổng Thư lúc trưa không biết mua ở đâu được xương, làm sườn chua ngọt, cá chép hấp lại thêm gạch cua. Món chính là bánh mì, còn có thêm canh rau. Bạn nhỏ Giản Đan coi như không nhìn thấy canh rau, Đổng tiểu điên múc chén canh đưa cho Giản Đan, cậu đẩy về, Đổng tiểu điên lại đưa sang, Giản Đan lại đẩy về. – Tôi không ăn rau. – Ăn ngon lắm, nếm thử đi. – Không uống! Anh đừng ép tôi! Tôi muốn ăn sườn. Đổng Thư ở phương diện này rất kiên trì, rất kiên trì. Giản Đan ăn sáu miếng sườn rồi mà bát canh kia vẫn trước mặt cậu. Giản Đan hoàn toàn bị đánh bại, tiếp nhận lấy bát canh, nắm mũi, uống một hớp thật lớn. Ô, uống ngon! Rau xanh mà Đổng Thư làm hoàn toàn không có mùi bùn đất mà Giản Đan ghét nhất, Giản Đan uống hết sạch bát canh. Đổng tiểu điên lúc này mới vừa lòng cầm bánh mì lên ăn. – Anh đi chợ sớm mua đồ, tiền thừa anh để trên bàn. Đổng Thư chỉ chỉ lên bàn trà. – Ờ. Giản Đan không có khái niệm gì về việc nên dùng bao nhiêu tiền để mua thức ăn, chẳng qua hai năm nay không đủ tiền tiêu mới biết chút chút. Cậu nghĩ là nên đưa cho Đổng Thư ít tiền mua đồ ăn. Không đúng! Tên này làm sao có thể như người bình thường đi chợ mua thức ăn??? Giản Đan cảm thấy đúng là vẫn nên mang Đổng Thư đi khám, đầu óc Đổng Thư cứ lúc rõ ràng lúc hồ đồ, giống như là những kĩ năng sống bình thường thì đều còn đầy đủ nhưng kí ức lưu trữ thì như một ổ C trắng xóa. Dựa vào việc người kia khi còn bình thường chính là một thanh niên thiện lương chính trực, nếu mình đã đem người về nhà thì cũng không thể để người ta bị hủy trong tay mình. – Khụ, ăn nhanh đi, ăn xong chiều đi bệnh viện. – Sao lại đi bệnh viện? Em không thoải mái sao? – Ờm, hôm qua còn chưa truyền nước cho anh xong mà, đi truyền nước~ Bệnh viện tư nhân XX cách nhà Giản Đan khá xa, Giản Đan ở trên taxi ngủ thêm một giấc. Đến bệnh viện, đưa Đổng Thư đi phòng truyền dịch xong thì cậu trộm chạy đến chỗ đăng kí khám. – Xin chào, tôi muốn đăng kí khám ở khoa thần kình. Giản Đan cảm thấy rất rõ ràng sau khi mình nói câu đó, hộ sĩ đăng kí cùng những người đăng kí xung quanh mang ánh mắt sai lệch. Giản Đan rất muốn rít gào, Các người gặp người bệnh tâm thần chính mình đến đăng kí khám ở khoa thần kinh chưa? Gặp chưa? Gặp chưa? Các người thật sự gặp qua rồi sao? Kết quả là Giản Đan mặt mày xám xịt cầm sổ khám và thẻ đăng kí trốn mất, để lại một đám người đăng kí rỗi việc thảo luận về việc bé trai còn trẻ thế mà lại là bị bệnh thần kinh. Khoa tâm thần không có người, chỉ có một bác sĩ mặc blu trắng ngồi trước bàn làm việc, cầm trong tay một cái di động không biết đang làm gì. – Xin lỗi, quấy rầy một chút. Bác sĩ thoạt nhìn còn chưa qua hai mơi bị Giản Đan làm giật mình, hoảng sợ, rầm một cái đứng lên đem ống bút trên bàn cùng với chén nước đều đổ. Vội vội vàng vàng dọn lại làm cái ghế dựa đổ, thật là vất vả nâng được cái ghế lên thì lại đá mất cái bút máy xuống gầm bàn, xoay người cúi xuống tìm thì lại đụng đầu. Giản Đan nhìn mà nghẹn họng trân trối. Ấn tượng đầu tiên thấy vị bác sĩ này thật không đáng tin tưởng lắm. – Không, không, ngại quá! Anh đến đây xem bệnh sao, ngồi xuống đi~ Bác sĩ nhỏ hai mắt sáng lấp lánh như sao, giữ cái trán u cười với Giản Đan. Loay hoay mãi mới ngồi được lên ghế, tìm nửa ngày mới thấy kính mắt, đeo kính lên thì ánh mắt bác sĩ này lại càng nhỏ. – Bác sĩ Vương Thế đúng không? Giản Đan đưa phiếu khám cho bác sĩ. – Đúng đúng. Anh Đổng Thư phải không? Xin hỏi anh có bệnh gì? Có bệnh gì… Có bệnh gì… Có bệnh gì… Giản Đan thật muốn nói con mẹ nó anh mới là có bệnh, tôi đây nếu không phải vì tên điên kia thì đời này cũng sẽ không bao giờ bước chân vào đây. – Khụ, tôi không phải Đổng Thư, tên tôi là Giản Đan. – À ~ Vậy người bệnh ở đâu? – Đang trong phòng truyền dịch tiếp nước, cái chính là anh ta không biết mình bị bệnh. Tôi không biết có nên mang anh ấy lại đây khám không. – Bệnh trạng của anh ấy thế nào? Giản Đan thuật lại bệnh trạng của Đổng Thư một lần, bác sĩ nhỏ hỏi Đổng Thư có bệnh án hay không. Giản Đan nghĩ là chưa bao giờ nghe thấy chuyện anh ta bị bệnh nên nói là không có. – Căn cứ vào những gì anh miêu tả thì tôi cho rằng anh ấy bị kích thích quá độ nên gây ra chướng ngại về trí nhớ, anh nói đầu anh ấy bị thương nên có khả năng là còn có triệu chứng hoang tưởng, nhưng không khám trực tiếp cho bệnh nhân thì tôi không thể cho kết luận, không thì để tôi cho đơn thuốc là được. – Lý Bách Đồng, cậu kê đơn cho ai? Giản Đan nghe được một giọng nam truyền từ cửa vào, có vẻ đang nghiến răng nghiến lợi. Ngay sau đó một người đàn ông sải bước đi tới, trực tiếp xách cổ áo thầy thuốc nhỏ lên. – Tôi không nhìn cậu một tẹo cậu đã chạy ra đây! Tôi chỉ vừa đi ra ngoài có vài giây! Gan cậu đúng là càng ngày càng lớn! Quần áo này là ở đâu ra? Di động này không phải của tôi à? Cậu bản lĩnh quá nhỉ? Có tin tôi cho cậu vào viện tâm thần luôn không? Giản Đan thấy một ngày hôm nay thật là đáng giá, giờ có trò vui để xem. Đây là nháo loạn cái kiểu gì a! Mình đây chỉ muốn im lặng xem bệnh thôi mà. Người xách cổ bác sĩ nhỏ khá là đẹp trai, nhưng trên khuôn mặt thì gân xanh bạo phát cực kì dữ tợn. Anh ta quay đầu nở nụ cười miễn cưỡng với Giản Đan, dọa cho Giản Đan thiếu tí nữa không có tiền đồ mà tông cửa lao ra ngoài. – Ngại quá, tôi mới là bác sĩ Vương Thế. Đây là người bệnh của tôi, không có việc gì làm thì thích đi đóng giả bác sĩ. … Hóa ra là náo loạn đến mức này cơ, đừng để người ta hoài nghi đạo đức nghề nghiệp cùng trình độ quản lí của bệnh viện các anh chứ. Bác sĩ nhỏ nước mắt lưng tròng bị Vương Thế bạo lực lôi ra ném tới cửa, Giản Đan hoài nghi bác sĩ này trước đây có liên hệ với xã hội đen. Kính gọng vàng mà bác sĩ nhỏ đeo là của bác sĩ Vương Thế thật, Vương Thế chỉnh kính một chút, trông anh ta có vài phần thư sinh. – Anh Đổng Thư phải không? Ngại quá, tôi không trông chừng người bệnh cẩn thận, đã làm anh gặp phiền toái rồi. Cậu ta bị tâm thần phân liệt và chứng hoang tưởng nặng nên thỉnh thoảng sẽ đóng vai bác sĩ, nhưng mà anh yên tâm,nếu không có chữ kí của tôi thì hiệu thuốc sẽ không bán thuốc tâm thần đâu. … Đây rốt cục là loại bệnh viện gì… Loại bệnh viện gì… Loại bệnh viện gì… Bây giờ tôi hối hận muốn dẫn người đi có kịp không? – Theo những gì anh miêu tả thì quả thật là người kia có chướng ngại trí nhớ. Những thứ khác thì chưa thấy người bệnh, dựa vào miêu tả của anh cũng chưa đủ để kết luận. Anh không định dẫn anh ấy đến đây à? – Tôi thấy anh ấy không ý thức được mình có bệnh nên… – Được rồi, thật ra bệnh này có thể không khám cũng được, chỉ cần anh ấy không có hành vi ảnh hưởng đến cuộc sống là ổn. Bệnh này chủ yếu cần người nhà chú ý nhiều, chỗ tôi có chút tư liệu, anh có thể lấy về xem, chú ý quan sát hành vi và ngôn ngữ của người bệnh. Nếu được thì tôi hi vọng anh có thể tìm được bệnh án cũ của anh ấy. Bây giờ tôi kê tạm một ít thuốc cho anh mang về. – Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi. Căn cứ theo những gì anh miêu tả thì bệnh không nghiêm trọng, chỉ cần chú ý nhiều là được. – Vâng, cảm ơn bác sĩ. Vương Thế kê ba loại thuốc, Giản Đan đưa đơn cho cô gái trong hiệu thuốc, cô ta lấy vài hộp thuốc lớn ra, lấy mấy vị rồi cho vào túi giấy, tiếp đến dùng bút bi viết lên trên uống như thế nào, một ngày mấy viên. Được rồi, thế này là có thể lừa Đổng Thư đây là thuốc cảm. Giản Đan cứ như thế trôi qua hai tiếng đồng hồ, đến phòng truyền dịch đón Đổng Thư thì nước đã sắp truyền hết. Phòng truyền dịch toàn là trẻ con, tranh cãi ầm ĩ, Giản Đan đi vào suýt nữa điếc tai. Lăn lộn trong một đống phụ huynh và trẻ con mới tìm được Đổng Thư, Đổng Thư đang tiêm, y tá tiêm cho anh bỏ cái khẩu trang xanh lam ra, thẹn thùng vô cùng, không sợ bị lây à? Đổng Thư thấy Giản Đan, cười đến tí nữa thì mù luôn đôi mắt cẩu hợp kim của Giản Đan. Giản Đan vỗ vỗ đầu anh: – Đi, ăn cơm nào ~ Bên cạnh bệnh viện không bao giờ thiếu quán hàng, vừa lúc ăn cơm chiều, quán nào quán nấy đều tấp nập. Giản Đan chọn một quán mì thịt dê, gọi hai bát mì làm thủ công. Gọi là thủ công nhưng thực ra toàn là làm bằng máy cả, thịt dê cũng chỉ có vài miếng mong manh, nước dùng hương vị thật bình thường. Nhưng mà Giản Đan cũng đã vừa lòng, bốn đồng một bát to thì có gì là không tốt đâu. Khách đông nên quán thật bận, Giản Đan dù nói nhiều lần là mì không cho hành ớt vẫn vô dụng. Hai bát nước dùng tất cả đều có hành và ớt. Đổng Thư lấy nước sôi rửa đũa thìa một lần rồi mới dùng thìa nhỏ từng chút từng chút một vớt hành và ớt ra, rồi lại thổi cho nguội. Giản Đan ngáp nhìn Đổng Thư, trong lòng nói người này ăn bát cơm mà cũng thật phiền toái. Cho đến khi Đổng Thư đem bát mì đó đưa cho cậu, Giản Đan: – Cho tôi? – Ừ, anh thổi nguội rồi, ăn được. Giản Đan nở một nụ cười thật tươi: – Cảm ơn, anh bạn. Đổng Thư cười, xoay người đi tới cửa quán mua hai chai nước khoáng. Nước khoáng được đặt trong bình nước ấm để giữ nhiệt, Giản Đan muốn uống nước lạnh nhưng Đổng Thư đã mua rồi thì cũng uống vậy. – Mùa đông uống lạnh không tốt, hỏng dạ dày. Đổng Thư thấy Giản Đan nhíu mày, chủ động giải thích. – Ừ, tôi biết. Biết là một chuyện thôi, điện thoại di động vẫn là nguyên nhân thứ hai gây ung thư mà, cái này phải xem bản thân thế nào. Giản Đan thể chất khô nóng, nếu mùa này không uống chút nước lạnh có khi lục phủ ngũ tạng đều bốc hỏa mất. – Em thích ăn mì làm thủ công? – Ừ, thích, mẹ tôi cũng chả bao giờ làm, chưa bao giờ nếm qua hàng thật. Mì và bánh mì là mãi đến khi đi học ở phương bắc mới được ăn. Mẹ Giản Đan là con gái phương nam, sở trường là đồ ăn Giang Nam, đồ ăn phương bắc dù một chút cũng không biết làm. – Mai anh làm cho em, lúc nữa đi siêu thị mua nguyên liệu. – Được, đừng chờ đến mai, tối làm luôn đi, ăn khuya cũng được mà. Bạn nhỏ Gian Đan đúng là người ăn hàng tiêu chuẩn. Đổng Thư đã nói là tối sẽ làm, vậy là Giản Đan chẳng còn hứng thú gì với bát mì thủ công “dỏm” này nữa, tùy tiện ăn vài miếng rồi lôi kéo Đổng Thư đi siêu thị. Giản Đan rất hứng thú với đồ ăn nhưng lại không hề có hảo cảm với nguyên liệu chế biến mĩ thực, bởi lẽ cảm giác này rất giống khi xem một bức tranh hồ sen trong ánh trăng xong, lại phát hiện ra rằng đúng là nơi bắt đầu nghệ thuật chính là cao hơn nghệ thuật. Đổng Thư chọn rau dưa cùng một đống các bác gái, Giản Đan “không cẩn thận” chạy đến khu bán kẹo, chảy nước miếng nửa ngày chọn được một đống chocolate to đùng mới vừa lòng. Đợi đến lúc chocolate của Giản Đan bị giảm đi một nửa, Đổng Thư không nhìn được nữa nên tịch thu hết. Giản Đan ăn no rồi nên cũng không có ý kiến gì, dù sao về nhà cũng sẽ có mì ăn.