Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35

Chương 45 : Ngoại truyện 7 : Bạch Nguyễn (2)

Beta: Emerald –       Chuyện này không thể một lúc mà giải thích hết được, anh đang bận lắm, mai rảnh kể cho, cúp máy đây! Sức nặng của một người lớn đè lên cũng không phải chuyện đùa, Bạch Nguyễn không dám cứ thế đẩy ra, luống cuống tay chân cúp điện thoại đỡ lấy Lí Kiêm Hiền. –       Sao thế? Đau đầu à? –       … –       Cuối cùng là làm sao? –       … Anh ta không nói lời nào, Bạch Nguyễn cũng không thể biết cuối cùng anh ta muốn gì, mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Bạch Nguyễn thua. Để anh ta ngồi xuống rồi chuẩn bị đi tắm cho anh ta thôi. Làm gì đây, mình như đứa ở của nhà Lí Kiêm Hiền ấy, cuối cùng thì liên quan gì đến mình chứ? Bạch Nguyễn vừa cầm khăn lau tóc cho Lí Kiêm Hiền vừa oán thầm chuyện làm ôsin không công. –       Anh nhìn tóc anh xem, chẳng ra cái loại mốt gì, vốn dĩ đã không đẹp trai giờ lại càng khó nhìn. Lúc Bạch Nguyễn nói mấy lời này không hề nghĩ đến mình cũng là một tên đầu tổ quạ. -… Lí Kiêm Hiền lặng lẽ ngồi. –       Được rồi, đứng lên đi ngủ thôi, mẹ nó, đến bây giờ còn không thèm gọi điện, không biết có phải cha mẹ ruột không nữa! Tức chết tôi, anh xem cả nhà anh là cái kiểu người  gì đấy hả? Thôi quên đi, mai tôi tự gọi cho họ vậy. Ngày mai đành gọi một cuộc điện thoại, mẹ nó, thật là không muốn nói chuyện với họ tí nào. Giúp Lí Kiêm Hiền cởi giày đi ngủ, cũng không quan tâm giờ có phải lúc người trưởng thành nên đi ngủ không, dù sao thì thân thể anh ta đã vậy, ngủ nhiều cũng tốt. Sau khi anh ta ngủ, Bạch Nguyễn liền gọi điện thoại cho Giản Đan. –       Ha ha ha, nhột, nhột. A lô, có chuyện gì? –       Không việc gì thì không tìm cậu được? –       Ban nãy anh cúp điện thoại của em còn mắng em, nếu không có việc anh gọi em làm gì? Giản Đan lòng dạ hẹp hòi, quả nhiên nhớ rõ mối thù ban nãy Bạch Nguyễn đã cúp điện thoại của mình, giật lấy quả táo Đổng bảo mẫu đã gọt xong, hung hăng nói. Bạch Nguyễn thở dài: –       Có việc tìm Đổng Thư nhà cậu, ngoan nào, đem điện thoại chuyển cho Đổng Thư đi. –       Anh tìm anh ấy? Hiếm có nha, anh tìm anh ấy làm gì? –       …Nửa cân kẹo truffles.[1] –       Một cân. –       Muốn béo chết hả? Gần đây cậu béo lắm biết không, thật sự béo khủng khiếp! Không thể cứ ăn như vậy được… –       Em cúp. –       … Mai gửi cho cậu. Ăn chết luôn đi đồ béo, sắp sáu mươi cân rồi còn ăn! Đổi lấy Đổng bảo mẫu bằng một cân truffles, Bạch Nguyễn gọi cho anh cũng không có việc gì, chỉ là bảo anh dạy một làm một ít đồ bổ, còn phải cân đối dinh dưỡng, dù sao Bạch Nguyễn ở ngoài nhiều năm cũng chỉ toàn ăn mì ăn liền, đồ ăn ngoài thì Bạch Nguyễn chịu được nhưng người bệnh thì không. Đổng Thư, người có thể nuôi Giản tiểu ngốc thành mập mạp trắng tròn lập tức dạy anh vài món phổ thông, đơn giản dễ làm, dễ nhai dễ nuốt, Bạch nguyễn tìm quyển sổ con loạt xoạt ghi chép lại rồi tự khinh bỉ mình, đây rõ ràng là dự tính thành bảo mẫu còn gì. Đến tối hôm sau quả nhiên cũng chẳng ai gọi điện thoại đến, đúng là yên tâm ghê nhỉ, nhưng bác gái kia hẳn là không yên tâm vậy đâu, chắc chắn đã gọi điện thoại rồi, con mình bị người lạ mang đi còn có thể bình tĩnh như vậy, không phải là dì ghẻ chứ hả? –       Ăn thêm một miếng, a ~ Bạch Nguyễn nhét thìa vào miệng Lí Kiêm Hiền, tự nhủ cứ thế này mình có thể trở thanh cô nuôi dạy trẻ của trường mầm non, đúng là không lo thất nghiệp. –       Ăn nữa không? –       … Ăn, no rồi. Lí Kiêm Hiền chậm rãi gật đầu, tốc độ đó chẳng khác gì một pha quay chậm trong phim. Bạch Nguyễn dọn dẹp bát đĩa: –       No là được rồi, gần đây có đi khám không? Có hẹn bác sĩ không, ba anh còn bảo tôi là đã tìm cho anh bác sĩ đặc biệt nổi tiếng cơ mà? –       … không, tôi, tốt hơn nhiều rồi. –       Xã hội cổ hủ ác độc, bị bệnh liền ở trong nhà chờ bệnh tự khỏi? Mai tôi nghỉ làm đưa anh đi chụp X-quang xem, nhưng tôi thấy anh cũng khá hơn rồi. Ít nhất cũng coi như nói chuyện phiếm được, tuy rằng chủ đề đã xong rồi mới thấy anh ta nói được một câu, nhưng cũng coi như tiến bộ, chứng minh rằng đầu óc còn dùng được, não chưa chết… –       … Được. Lí Kiêm Hiền gật đầu, sau đó chậm rãi nâng tay gãi mặt. Bạch Nguyễn rửa bát xong cất vào tủ bát, sau đó lấy di động, hít sâu: –       Rồi, để gọi điện thoại cho cha mẹ không biết có phải ruột thịt của anh không, tôi cho anh biết họ mà dám lằng nhằng, một phút tôi cũng không do dự, mang anh đi luôn. –       … Được. Kết quả đúng như anh đoán, họ có vẻ vội vàng, nói mấy câu coi như giao phó cho Bạch Nguyễn, một tháng sẽ chuyển khoản cho anh một vạn đồng sinh hoạt phí, sau đó cúp máy, Bạch Nguyễn tí nữa thì tức chết. Thế là ý gì! Lúc trước mình không chịu giao người thì theo mình như oan gia, mang người đi thì nói đây là chuyện không liên quan đến người ngoài như mình, bây giờ là thế nào đây? Người ngoài như mình đây dựa vào cái gì lại có thể mang con của họ đi? Bạch Nguyễn dí dí đầu Lí Kiêm Hiền nói bâng quơ: –       Anh nói xem tôi đúng là xui nhỉ, từ hồi trung học gặp anh toàn chuyện không tốt, nhà giàu đều lằng nhằng thế hả? Tôi bảo anh này, đừng gây phiền toái cho tôi, nếu không tôi cho anh ngủ ngoài đường cái. Lí Kiêm Hiền nghe vậy cũng không phải một hai lần, Bạch Nguyễn mà tức đến một mức độ nhất định thì sẽ chỉ vào đầu mình nói dông nói dài, có lần thật sự cáu liền quăng mình chạy biến, kết quả ba tiếng sau hết giận lại chạy về, vẫn hùng hùng hổ hổ nhưng không đi đâu nữa. Bạch Nguyễn chính là người như vậy, miệng cứng nhưng tâm mềm hơn bất cứ ai, chỉ cần là người anh quan tâm, anh sẽ bảo hộ vô cùng, nhất là càng thân thiết anh lại càng bao che. –       Anh nghe thấy tôi nói không hả? Hả? Đúng là, trước kia cứ nói, nói, nói không ngừng thật đáng ghét, bây giờ không nói lại càng muốn cho ăn đòn, anh sao lại thiếu đòn đến thế hả? Bạch Nguyễn vừa vò đầu Lí Kiêm Hiền vừa lảm nhà lảm nhảm. Lí Kiêm Hiền nâng tay, cầm lấy cổ tay Bạch Nguyễn, đương nhiên lúc anh nâng tay thì tóc cũng bị Bạch Nguyễn xoa cho sắp rụng hết: –       Nghe, thấy rồi, cảm ơn, Tiểu, Bạch Nguyễn. –       Tiểu cái con khỉ, ông đây giờ đã 1m80 còn nhỏ gì! Anh cứ thế là tôi nhét bánh bao cho nghẹn chết anh luôn! Không được, tóc này của anh tôi không chịu nổi, đưa anh ra ngoài cắt tóc, không được, quần áo cũng phải mua mới luôn. Mang một người như vậy ra ngoài thật là một sự khảo nghiệm với con người ta, lúc cắt tóc và gội đầu, cô gái của cửa hàng cứ nhìn chằm chằm, phỏng chừng là đang kì quái vì sao anh phải đi cùng, cả lúc mua quần áo cũng bị nhìn bằng ánh mắt kì quái. –       Có đồ kiểu này cho anh ta mặc không? Cho tôi một bộ. Bạch Nguyễn chọn một bộ có sơ mi đen, cầm lấy, hướng phía Lí Kiêm Hiền khoa chân múa tay. –       Có có, bên kia có phòng thử đồ, loại này mặc rất thoải mái. Bạch Nguyễn gật đầu, kéo tay Lí Kiêm Hiền hướng về phòng thay đồ, sau đó cầm quần áo cùng đi vào phòng thay đồ nhỏ kia. –       Nâng tay lên, đúng rồi, tốt lắm, buông tay xuống. Bạch Nguyễn đem quần áo trên người Lí Kiêm Hiền cởi ra, sau đó mặc quần áo mới cho anh ta, thấy vừa vặn liền chuẩn bị tính tiền. Dù sao cũng chẳng phải tiền của mình, cha anh ta có tiền như vậy chắc chừng này cũng chẳng đáng là bao. –       Bộ này đi, giúp tôi gói lại. Bạch Nguyễn lôi Lí Kiêm Hiền ra khỏi phòng thử đồ, đủ mọi ánh mắt quăng về phía họ. Trong đó, đa số phỏng đoán đây là hai gay cực kì công khai. Ánh mắt nhìn đồng tính theo họ từ hiệu cắt tóc đến cửa hàng quần áo rồi trung tâm thương mại, tới khách sạn thì rốt cuộc lên đến đỉnh điểm. –       Tách tách. Âm thanh chụp ảnh không lớn, nhưng trong khách sạn im lặng này thì nó trở thành lớn, lại còn cả ánh flash chớp lên. Bạch Nguyễn run rẩy, nhét thìa cháo vào miệng Lí Kiêm Hiền, sau đó đến trước hai cô gái bàn bên cạnh. –       Ngại quá, vừa rồi cô chụp hai chúng tôi hả? Làm ơn xóa đi. Chưa thấy đút cơm? Chưa thấy ai giúp người khác lau miệng? Chưa thấy ai giúp người khác lau tay? Chụp chụp chụp, chụp còn không biết đường tắt flash đi. Cô gái xấu hổ, lúc sau lại đúng lí hợp tình mà cầm di động cười hì hì: –       Tôi không chụp chính diện, đừng lo mà. Bạch Nguyễn tự nhủ đây không phải vấn đề chụp chính diện hay không, cô chụp vậy chắc không phải chỉ xem một mình chứ, không biết là có đưa lên weibo rồi nói năng linh tinh gì đó không. Nhỡ mà có ai nhận ra hắn thì có phải là mất hết trong sạch không! –       Dù sao cũng làm ơn xóa đi, tôi không muốn gặp phiền phức. –       Anh ấy là bạn trai anh à? Tôi chụp một chút thôi mà… –       Anh ta là bạn trai tôi hay không thì liên quan gì đến cô? Tôi thấy cô tuổi nhỏ nên mới khách khí mà nói chuyện, phiền cô xóa ảnh chụp tôi đi ngay lập tức. Bạch Nguyễn hoàn toàn không khách khí với cô bé, tâm tình anh tốt thì anh còn có thể nhẹ nhàng, nếu không thì nam nữ cũng như nhau hết. Con gái bây giờ là như thế này hả? Có thể tùy tiện lấy đàn ông con trai trên đường ra làm trò vui? Hai cô bé lúc này đành miễn cưỡng xóa ảnh, Bạch Nguyễn đang thở phào thì nghe thấy một tiếng “rầm” ở đằng sau, quay đầu nhìn lại thì thấy bát cháo đã đổ đầy trên tay Lí Kiêm Hiền rồi, anh ta phản ứng chậm nên không thể kịp thu tay lại ngay lúc bát cháo đổ. –       Ôi trời ơi, không sao chứ? Có bỏng không? Hỏi anh khác gì không hỏi, đưa tay tôi xem nào. Biết ngay chỉ không trông chừng thôi là xảy ra chuyện mà, đúng là rước việc vào người. Cũng may cháo để một lúc chỉ còn ấm, trừ việc quần áo Lí Kiêm Hiền bị bẩn thì cũng không bị thương, Bạch Nguyễn lau sạch sẽ cho anh ta rồi cũng không còn tâm trạng để ý chuyện khác, lôi luôn người về nhà. Một khúc dạo nhỏ thường cũng sẽ biến thành chuyện lớn, bây giờ thì Bạch Nguyễn không biết, cho đến lúc anh biết cũng đã là tối hôm sau, khi ấy anh đang cho Lí Kiêm Hiền ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra anh trông thấy cô bạn gái xinh đẹp của mình. –       Thiến Thiến? Sao em lại tới đây? Vào đi, vào đi. –       Em thấy trên mạng… Lưu mĩ nhân sắc mặt không tốt lắm, nhìn thấy Lí Kiêm Hiền đang ngồi trước bàn ăn, sắc mặt lại càng khó coi. Bạch Nguyễn không chú ý vì anh thấy bên miệng Lí Kiêm Hiền dính hạt cơm, còn đang bận cầm khăn lau đi, quay lại nói chuyện tiếp thì lập tức ăn một cái tát. –       Tôi cứ cho là hiểu lầm! Hóa ra là thật! Anh là đồ lừa đảo! Tôi cứ nghĩ vì sao thời gian dài như vậy rồi mà anh không chạm đến tôi!  Tôi còn tưởng anh là chính nhân quân tử! Không ngờ anh là tên biến thái! Đồ lường gạt đồng tính chết tiệt! Anh thích nam hay nữ tôi cũng mặc! Tại sao anh phải đùa bỡn tình cảm của tôi! Đi chết đi! Sau đó Lưu mĩ nhân lao đi như gió không cần nghe giải thích. Bạch Nguyễn tự nhiên ăn một cái tát còn đang sững sờ, chưa kịp phản ứng thì điện thoại đổ chuông. –       Hả? –       Mẹ nó, Tiểu Bạch anh nổi tiếng rồi, anh anh anh anh anh, không ngờ anh thích Lí Kiêm Hiền? Kích thích này lớn quá em không chịu nổi, nhưng anh muốn come out em cũng đâu có ngăn cản anh, anh cũng không cần to gan thế, giờ lớn chuyện thế này rồi có muốn rút lại cũng không được đâu! Bạch Nguyễn bị Giản Đan cho một tràng ù cả đầu, vội vàng ngắt lời cậu: –       Cậu cậu cậu nói từ từ, làm sao cơ? –       Anh không lên mạng à? ở trên mạng có hình “vợ chồng ân ái cho nhau ăn” kia kìa! Bài đăng cũng cũng cũng… Ôi trời ơi em không biết nói sao đây, anh tranh thủ lên mạng mà xem đi! Bạch Nguyễn rất ít khi lên mạng, mở cái máy tính đến tám trăm năm không sờ vào, lên web tìm một ít thông tin, vừa lướt qua đã suýt khiến anh tức nổ phổi. Đúng là mấy tấm ảnh của ngày hôm qua, không phải một ảnh mà là tận vài ảnh, bức đầu tiên là mình cầm thìa đút cho Lí Kiêm Hiền, nhìn rõ ràng cả mặt, bức thứ hai là anh cầm khăn giấy lau miệng cho Lí Kiêm Hiền, bức thứ ba là anh đang cầm tay Lí Kiêm Hiền lau đi chỗ cháo bị đổ, bức thứ tư là anh cầm tay Lí Kiêm Hiền kéo ra khỏi nhà hàng. Từng bức từng bức đều rõ ràng, lại còn có thể nhìn rất rõ mặt của anh, nếu nhân vật chính không phải là mình và Lí Kiêm Hiền, cái loại không khí ám muội này sẽ khiến anh nghĩ đây là hai tên gay đang ân ái. Càng làm người ta tức chết chính là lời bình trên weibo: “Ôi hôm nay đi ăn cơm, kết quả thấy được một màn tình ái mặn nồng nha ~ Cũng vì đẹp trai nên mình không thể không chụp ảnh lại ~ mọi người xem là được rồi, đừng chia sẻ nha! Tiểu thụ rất săn sóc nhé ~ Tiểu công thì cực cool ~ Cực kì xứng đôi luôn ~ P.s: Chính miệng tiểu thụ đã thừa nhận đó là chồng mình nhé! Ân ái quá ~ Chúc phúc cho bọn họ nha ~” Bình luận bên dưới cũng khiến anh hoài nghi về thế giới quan của mình, không phải quá 500 bình luận sẽ bị phạt à? Lượng trích dẫn từ trang weibo bịa đặt này có lẽ phải hơn mười cái. Lại còn chính miệng thừa nhận, ông đây thừa nhận con khỉ! Lại còn vì đẹp trai quá nên không thể không chụp? Bình luận cũng khiến anh tí thì tức chết, xem mấy cái thôi là không chịu nổi nữa, rót một cốc nước lớn uống vào mới tạm thoải mái. Thời đại Internet đáng sợ ở chỗ tốc độ lan truyền của nó còn nhanh hơn cả tốc độ của virus, vài lượt chia sẻ là cả thiên hạ đều biết rồi. Vừa nãy là Giản Đan gọi, Giản Đan là người hiểu rõ anh nhất, nó nhìn còn tưởng anh thích Lí Kiêm Hiền, những người khác…thôi không cần nói nữa. Sau đó là một loạt điện thoại, Bạch Nguyễn tiếp đến sứt đầu mẻ trán cũng chỉ biết nói không đúng, không đúng, không đúng. Lí Kiêm Hiền thì nhàn, ngồi trên salon cầm máy tính bảng lướt qua lướt lại.