Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35
Chương 40 : Ngoại truyện 2 : Bệnh tâm thần (1)
Edit: Vi
Lần đầu tiên Vương Thế nhìn thấy Lí Bách Đồng là ở trong một lần họp mặt họ hàng.
Lúc ấy, thằng bé kia mặc một đống quần áo lung tung được gọi là mốt, một cái đầu hỗn loạn đủ mọi màu sắc, đứng trong một góc sáng sủa mà vênh mặt lên trời.
Lúc một người họ hàng xa rất xa giới thiệu Vương Thế cho Lí Bách Đồng, phản ứng của thằng bé lúc ấy chỉ là hờ hững nhìn một cái rồi chẳng thèm để ý. Vương Thế cũng không quá chú ý đến cậu, loại trẻ con này bây giờ dễ dàng bốc được một nắm to, chấp với nó có vẻ mất tư cách người lớn.
Lần thứ hai thấy Lí Bách Đồng là vài tháng sau, khi ấy Vương Thế đã không còn nhớ có một đứa trẻ như thế tồn tại từ rất lâu rồi, thằng bé bị người được gọi là chú đưa đến văn phòng của anh.
Nếu không thấy chứng minh thư của Lí Bách Đồng, Vương Thế sẽ không bao giờ tin thằng bé kia sẽ biến thành bộ dạng này.
Mặc áo phông trắng và quần bò gọn gang, mái tóc đủ màu rối bù đã cắt ngắn ngủn, thằng bé không lớn lắm, được sửa sang sạch sẽ rồi thì hóa ra nó là một đứa trẻ trắng nõn đáng yêu. Lúc trước mặt vênh một dáng: “Anh đây là nhất” thì giờ lại ngượng ngùng ngồi trên ghế, đôi mắt ngó quanh, nhìn trái trông phải.
Như người chú nói thì bỗng một buổi sáng thức dậy nó không nhận ra ai, tính cách cũng quay ngoắt 180 độ, trước đó chẳng có dấu hiệu gì nên mọi người tưởng rằng trẻ con giận dỗi mới thế, sau đó mới phát hiện ra không đúng nên vội vàng đưa đi khám.
Vương Thế cười lạnh, cho dù chẳng phải người hay hóng chuyện nhưng cũng nghe thân thích nói mà biết được tám phần, cái gọi là “một sáng thức dậy bỗng không nhận ra ai” kia có bao nhiêu phần là thực chỉ sợ có mình đương sự biết mà thôi.
Cha mẹ Lí Bách Đồng mấy năm trước đều mất trong tai nạn giao thông, để lại một khối tài sản lớn cho đứa con chưa thành niên còn cần người giám hộ. Năm ấy cũng vì số gia sản đó mà bùng lên một cuộc “chiến tranh”. Cuối cùng quyền nuôi dưỡng đứa bé cùng tài sản đều rơi vào tay em trai của người ba, cũng chính là người đứa bé gọi là chú ruột.
Ngoài miệng thì nói thương cháu như con nhưng thực tế thế nào ai mà biết được, mà số tài sản kia chỉ sợ khi Lí Bách Đồng trưởng thành cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, có là vì mặt mũi mà đưa thằng bé đến khám thì cũng là có đưa đi bác sĩ, chỉ cần trả đủ tiền khám cho anh thì anh lười quản cái khác.
Hỏi đứa bé mấy câu đơn giản thì đều nhận được mấy câu trả lời không bình thường, kiểu này không phải mất trí cũng là tâm thần phân liệt, tâm thần thì không nhận biết được nhiều như thế, trong thời gian ngắn Vương Thế không thể kết luận thằng bé thực sự là có bệnh hay chỉ là giả vờ.
Giải thích một mớ chuyện lung tung, cuối cùng chú của Lí Bách Đồng lấy cớ thân thích cùng tín nhiệm, thương lượng với Vương Thế để đem đứa bé gửi cho Vương Thế nuôi tạm, sẽ trả tiền chữa bệnh và sinh hoạt phí theo tháng cho Vương Thế.
Vốn dĩ Vương Thế không muốn nhận nhưng lại không ứng phó nổi loại thân thích bên trong với bên ngoài cách nhau cả trăm dặm này, hơn nữa thù lao cũng cao nên đồng ý, không ngờ một lần tạm thời này đã kéo dài ba năm.
Lúc thằng bé tới là mười bốn tuổi, giờ nó cũng đã mười bảy rồi, nhoáng một cái sẽ trưởng thành thôi…
Nhưng thời gian chỉ thay đổi số tuổi và chiều cao của nó thôi, chứ độ phiền toái nó gây ra thì ba năm không hề đổi, dù có nói hết nước hết cái thì kiểu gì nó cũng vẫn làm ra vài chuyện ngu ngốc.
– Vương Thế, con chó này này, tôi, tôi có thể nuôi được không?
Lần thứ năm Lí Bách Đồng ôm một con chó nhỏ bẩn thỉu đứng ở cửa, trên quần áo dính đầy đất, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại, đáng yêu đều là bùn, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
– Lùi ra sau, đừng có mang đất bôi ra đầy nhà, rồi, dừng ở cửa đi.
– Anh nhìn này, đáng yêu biết bao nhiêu…
– Tôi đã nói gì? Hử?
– Không được nuôi chó… Nhưng mà, nhưng mà nó khác…
Thằng bé bị ánh mắt Vương Thế dọa, cấp tốc lùi ra sau nhưng vẫn cố lấy dũng khí, tranh thủ một chút quyền lợi cho vật nhỏ trong lòng.
Vương Thế nhìn sinh vật vàng vàng, cười lạnh:
– Đấy là cái gì? Cậu nghĩ cậu nhuộm vàng cho nó thì nó thành viên thuốc à? (sao nghĩa tối như đêm 30 thế này?)
– Nó, nó, nó, tuy nó cũng là chó, nhưng mà nó cũng không giống con chó.
– Kể cả nó biết nói, chỉ cần nó là một con chó thì cũng không được nuôi!
Vương Thế đi đến cửa, không thương tiếc nhấc con chó lên, đẩy thằng nhóc rồi mở cửa ra, ném con chó ra ngoài:
– Nó ra ngoài hoặc là cậu ra ngoài, tôi không nuôi một lúc hai phế vật chỉ biết ăn!
Cục nhỏ bị ném xuống đất phát ra âm thanh thê thảm còn có cả tiếng nấc, thằng bé vội vàng chạy đến ôm con chó vào ngực, Vương Thế hừ một tiếng rồi không do dự đóng cửa lại.
Loai chuyện này xảy ra chẳng biết bao nhiêu lần rồi, kiểu gì nó chẳng ôm con chó về gõ cửa, lo cho nó thì thà lo xem tối nay ăn gì còn hơn.
Lần này Vương Thế xem nhẹ ảnh hưởng của con chó nhỏ với thằng bé, mãi cho đến mười một giờ, Vương Thế chuẩn bị tắt đèn đi ngủ còn không thấy nó gõ cửa.
Suy nghĩ một chút rồi đi ra cửa, kết quả là hai đứa bẩn thỉu đang ngồi trong xó cùng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kia hóa thành đao nhọn, viu một tiếng đâm vào tim anh.
Vương Thế xoa huyệt thái dương, cứ như anh đang bắt nạt trẻ con, anh đã nói rất rõ là không được nuôi chó, người sai ở đây không phải anh có được không?
– … Đầu tiên là phải sạch, chỉ bẩn một chút sẽ không nuôi.
Thằng bé lập tức như viên đạn vọt đến, lao vào lồng ngực Vương Thế cọ cọ, thành công bôi một đống đất lên cái áo ngủ hoàn mĩ của Vương Thế. Huyệt thái dương của Vương Thế rần rật nhảy ra vô số gân xanh, nắm cổ áo thằng bé cùng con chó lôi đến phòng tắm.
Tắm xong, cả hai đều hồi phục nguyên dạng. Vương Thế lúc này mới phát hiện con chó lúc đầu anh tưởng là chó thường hóa ra lại là một con chó lông vàng, nhìn màu lông còn có vẻ như là giống thuần nữa.
Cuối cùng thì con chó lông vàng được đặt tên là Khoai Rán, Lí Bách Đồng nói vì lúc nó nằm sẽ dẹt xuống nên gọi vậy. Vương Thế không phát biểu ý kiến gì về cái tên ngu ngốc này.
Nuôi chó là lại có thêm chuyện để lo, chó thì phải ăn phải uống, phải đi vệ sinh, phải cho đi dạo, Lí Bách Đồng vốn dĩ đã giống thú cưng, kết quả là một vật đính kèm bây giờ lại dẫn thêm một vật đính kèm nữa.
Chuyện tiền nong chỉ là phụ, cái chính là ở lực sát thương của Lí Bách Đồng, đã thế còn lôi thêm Khoai Rán về, chiều nào tan làm về Vương Thế cũng thấy có thứ gì đó hi sinh.
Từ bình hoa đến bát đĩa, theo chân là sofa, quần áo, ngày nào trong nhà cũng có cảnh như bão vừa qua hay giống như là vừa bị cướp, Vương Thế cảm thấy cứ thế này thì sẽ có ngày mình nhồi máu cơ tim mà thăng thiên.
Sauk hi Lí Bách Đồng cùng Khoai Rán làm vỡ nát cái đĩa cốt cuối cùng trong nhà, Vương Thế quyết định mang thằng nhóc chết tiệt này đi làm cùng, chứ không thì vài ngày nữa nhà bọn họ chỉ có thế ăn cơm bốc.
Tuy rằng luyến tiếc Khoai Rán nhưng được đi theo Vương Thế mọi lúc khiến Lí Bách Đồng rất vui vẻ. Vương Thế rất ít khi cho cậu ra ngoài một mình, cho dù là ra ngoài thì thực chất cũng là chơi trong khu tập thể, ngày nào cũng ở trong nhà thật nhàm chán.
Vương Thế làm ở một bệnh viện tư, ba anh coi như là cổ đông lớn của viện nên dù anh dẫn theo người chẳng liên quan thì cũng không sao cả. Dù sao thì người đến khám tâm thần ở viện tư rất ít, nếu gọi Vương Thế là bác sĩ khoa tâm thần thì gọi anh là bác sĩ khoa tâm lí còn chuẩn hơn.
Thằng nhóc mặc áo phông quần bò nhìn đáng yêu không tả được, vừa mới vào bệnh viện đã có rất nhiều hộ lí, y tá vây quanh.
– Ôi, bác sĩ Vương, đây là em trai anh à? Đáng yêu quá!
– Tên em là gì? Sang bên chị đi, chị cho em ăn này.
Từ ngày đến ở với Vương Thế, thằng nhóc chưa bao giờ gặp nhiều người như vậy, bỗng bị nhiều người vây quanh thì có vẻ không chịu được, sợ hãi mà cầm tay áo Vương Thế rồi trốn ra đằng sau anh.
– Ôi, còn ngượng kìa! Thôi được rồi, được rồi, đi làm việc thôi! Đừng ở đây bắt nạt trẻ con nữa!
Trêu một lúc thì thằng bé đã sắp khóc rồi, vui đùa cũng không thể quá trớn, mọi người đều có ý mà tản đi.
– Đây là văn phòng tôi, bên kia có căn phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi, từ nay trở đi cậu ở trong đó cho tôi, dưới bình nước là tủ lạnh, muốn ăn gì thì cứ lấy trong đó. Phòng nghỉ có máy tính, cậu có thể chơi, đừng nghịch đồ đạc linh tinh, hiểu chưa?
Vương Thế giới thiệu đồ đạc trong văn phòng cho Lí Bách Đồng, thằng bé gật đầu, cười tươi đến híp cả mắt.
Thằng bé nhìn rất khá, nếu không nói không nghịch loạn sẽ khiến người ta yêu thích. Vương Thế xoa xoa mái tóc bù xù của nó:
– Ngoan thì tối tôi cho cậu đi ăn KFC.
– Hai bánh trứng nhé!
– Nếu không gây chuyện sẽ mua cho.
Vì buổi sáng nay còn có một cuộc họp nên sau khi dặn dò thằng bé xong, Vương Thế liền ra ngoài. Không có sự quản thúc của Vương Thế, thằng bé như con ngựa đứt cương chạy tới chạy lui.
Lí Bách Đồng đã lâu không được ra khỏi nhà, làm gì có chuyện ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng, tranh thủ lúc Vương Thế ra ngoài, nó đã tìm được áo blue của anh, mặc vào rồi ra ngoài đi dạo.
Bệnh viên rất đông, Lí Bách Đồng nhìn thấy chỗ nào cũng mới mẻ (???). Bệnh viện đông tất nhiên nhân lực không đủ, có rất nhiều hộ sĩ sẽ tìm người giúp đỡ trong lúc bận rộn.
– A, a, bác sĩ bên kia ơi! Phiền anh giúp tôi một chút!
– Tôi hả?
Lí Bách Đồng nhìn trái ngó phải, hình như có mỗi mình nhìn trông giống bác sĩ.
Hộ lí đang ôm một đống tài liệu dày cộp trong lòng vội gật đầu, hướng đến phía Lí Bách Đồng:
– Anh là bác sĩ mới tới hả?
– À… Đúng, tôi là bác sĩ,… bác sĩ mới ở chỗ Vương Thế.
– Ồ, bác sĩ Vương à, vừa hay chỗ tôi có mấy tập tư liệu của anh ấy, anh giúp tôi mang tới chỗ anh ấy được chứ? Làm phiền nhé!
– Được!
Đứa nhỏ rất ít khi được “trọng dụng” cảm thấy đây là một cơ hội giúp đỡ Vương Thế thật tốt, nếu biểu hiện tốt có khi Vương Thế còn mua cho mình thêm hai cái bánh trứng ấy chứ!
Lí Bách Đồng chắc chắn là không được ăn KFC, và liệu nó có còn sống để được ăn cơm trưa hay không cũng là một vấn đề vì nó đã làm hỏng cả mấy tập tài liệu kia rồi. Đúng vậy, không sai đâu, lần này là phá hủy luôn rồi chứ không phải phá thôi đâu.
Nếu như nó ngoan ngoãn cầm tư liệu về văn phòng luôn thì sẽ không xảy ra chuyện, nhưng Lí Bách Đồng chính là Lí Bách Đồng, nó có khả năng biến chuyện đơn giản thành phức tạp, chuyện phức tạp thăng cấp thành chuyện ma quỷ.
Tường thuật lại câu chuyện một chút, nó đã cầm đống tư liệu chạy sang khu nội trú, quá trình thì không nhắc nữa, chúng ta chỉ cần kết quả thôi. Ở khu nội trú một lúc vào buổi trưa, thằng bé làm đổ bốn phích nước nóng, ba bát thuốc, một cái giường tự động, còn chưa tính đến cái máy đo nhịp tim vô tội đã bị nó làm đứt dây điện.
Đám tư liệu quan trọng của Vương Thế đã hi sinh khi nước nóng bị đổ, một đống tư liệu viết tay đã thăng trong một vũng nước nóng.
Sau khi bị gọi khẩn cấp từ trong phòng họp ra, Vương Thế đã nhìn thấy cảnh gà bay chó sủa ở khu nội trú, suýt nữa thì nổ luôn mạch máu, túm cổ áo thằng bé như túm con cún, lôi nó về văn phòng.
– Lí Bách Đồng! Tôi đã nói gì, nhắc lại xem nào!
– Không, không được chạy loạn…
– Được lắm, cậu còn học được thói bằng mặt không bằng lòng hả? Giỏi quá rồi phải không? Tôi thấy cậu tinh lực dư thừa thế, hẳn không cần ăn cơm trưa đâu! Sang phòng nghỉ kiểm điểm đi!
Đi xin lỗi đồng nghiệp đến sứt đầu mẻ trán, bồi thường và viết lại tư liệu xong thì cũng đã là chiều, Vương Thế nhờ hộ lí mua cho mình hai hộp cơm.
Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, có nhận lỗi thì cũng chẳng thể gọi là đạt được mục đích, nhỡ đói bụng quá thì chẳng phải mình vẫn phải chi tiền ra đấy thôi.
Đẩy cửa phòng nghỉ ra, Vương Thế phát hiện làm gì có chuyện thằng ranh này tự kiểm điểm, nó đang nằm trên giường ngủ lăn quay, còn nhỏ đầy nước miếng lên gối của mình!
Vương Thế thật muốn kéo thằng nhóc từ trên giường dậy rồi cho nó một trận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngủ say ngu ngốc của nó thì thấy mình chẳng cần so đo với trẻ con làm gì, đắp chăn lên cho thằng nhóc, đặt hộp cơm lên tủ rồi ra ngoài làm việc tiếp.
Đã có bài học buổi sáng, thằng nhóc ngủ dậy cũng không gây rối, ngoan ngoãn ăn cơm rồi ngồi chơi đập chuột trên máy tính. Công việc của Vương Thế thật ra khá nhàn nhã, năm giờ đã tan ca, mang theo Lí Bách Đồng về nhà.
Vương Thế khá quan tâm đến sức khỏe, nguyên nhân chính là vì hồi đại học có một cậu bạn cùng phòng học trung y, ngày nào cũng bị cậu ta nói về vấn đề dưỡng sinh, thành ra bây giờ đối với dưỡng sinh anh cũng khá quan tâm.
Nếu không phải là Lí Bách Đồng muốn ăn thì những nơi toàn thực phẩm rác rưởi thế này, Vương Thế sẽ không bao giờ bước chân vào.
– Vương Thế, sao anh không ăn?
Thằng bé cầm ống hút uống nước soàn soạt, ăn khoai thì rây nước tương ra đầy miệng.
– Tôi không ăn cái này, lát nữa về nhà tôi mới ăn, cậu cứ ăn đi.
Thằng nhóc rất bám Vương Thế, đại đa số thời gian đều là theo chân Vương Thế đi khắp nơi, nhìn giống hệt cái đuôi nhỏ. Cả bệnh viện đều lấy việc này ra để đùa giỡn với Vương Thế, nếu có ngày Vương Thế đi một mình thì từ xa đã có người hỏi: thằng bé nhà anh đi đâu rồi?
Thật ra mang theo trẻ con đi làm cũng không có gì bất tiện, ngoại trừ việc thằng bé luôn nghịch ngợm làm hỏng cái nọ cái kia khiến cho Vương Thế nhức đầu thì bình thường nó luôn nghe lời, thình thoảng thấy Vương Thế mệt còn biết rót cho anh cốc trà.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
75 chương
41 chương
14 chương
20 chương