Trong lúc Giản Đan có việc sẽ ồn ào mà không có việc cũng ồn ào, năm mới đã lặng lẽ đến rồi. Người Trung Quốc coi trọng lễ mừng năm mới nhất, trong một năm thì ngày bận rộn nhất, náo nhiệt nhất chính là đây, trên các ngã tư đã trang trí các loại đèn màu từ sớm, các sạp hàng nhỏ bán câu đối cùng pháo trải dài từ phố này tới phố kia. Các siêu thị thì bắt đầu quảng cáo giảm giá, các bà chủ gia đình đã bắt đầu bấm ngón tay tính toán xem làm thế nào để mua được món đồ tiện nghi nhất, thực dụng nhất. Lễ mừng năm mới của gia đình Giản Đan đều là do mẹ Giản một tay xử lí, hai bé Giản Đan cùng Bạch Nguyễn chỉ cần chờ ăn thôi. Người trẻ cũng không hiểu biết mấy về tập tục mừng năm mới, chỉ biết giao thừa là lúc sau khi ăn ngon sẽ được nhận tiền mừng tuổi. Ở phương bắc, vào mùa đông trên đường có rất nhiều đồ ăn vặt. Nhiều nhất là lấy thùng xăng làm thành cái lò nướng mà nướng khoai lang. Khoai lang nóng hổi là thứ Giản Đan thích ăn nhất vào mùa đông, vừa đi trên hành lang đến lớp học vừa gặm gặm rất ấm, còn có thể no bụng nữa. Quê Giản Đan không lạnh, mùa đông cũng không có khoai lang nướng cho nên đến đây cậu rất vui vẻ ăn thật nhiều. – Khoai nướng đây! Khoai nướng thơm phưng phức đây ~~~!!! – Tôi xuống dưới một lát! Giản Đan thấy dưới lầu có tiếng rao khoai lang nướng vang vọng, không thể ngồi yên được, nói một tiếng với đồng nghiệp bên cạnh liền phi xuống. – A! Tiểu Giản muốn mua khoai nướng hả? Mua cho chị một củ với nhé! – Anh cũng muốn! Anh cũng muốn! Phải mua cho anh củ to đấy! – Mua cho chị hai củ nha! Cứ như thế, bạn nhỏ Giản Đan muốn đi mua hai củ khoai lang bỗng biến thành chín củ. Ông lão bán khoai thấy Giản Đan mua nhiều còn đặc biệt tặng cho cậu một quả lê nướng nữa. Mùi khoai nướng thơm phức khiến cho vài đồng nghiệp không mua khoai cũng ứa nước miếng, thế là từ chỗ chỉ vài người muốn ăn đã phát triển thành cả văn phòng ai cũng cầm khoai lang, mùi khoai lang ngọt ngào cứ thế lan truyền, lan truyền mãi. Giản Đan ăn hai củ khoai lang còn chưa đã thèm, xoay người lôi hộp đồ ăn vặt Đổng Thư đưa cho. Cái hộp này là khoai lang rán vừa làm vào buổi sáng, khoai chiên lên rất thơm, cắn còn ròn rôm rốp nữa. Mùa đông ăn khoai lang này nọ là vui nhất đấy! Lúc gần tan ca trời bỗng đổ mưa to, đám đồng nghiệp vốn đã dự định đi dạo phố ăn cơm và chơi bóng ai thán ầm trời, Giản tiểu ngốc cắn khoai lang, vui vẻ khi người gặp họa, ngồi nhìn đồng nghiệp phát điên. Dù gì Đổng Thư cũng sẽ đi đón mình, tuy là từ công ty đến bãi đỗ xe còn một đoạn đường nhưng cũng chẳng sao, chắc chắn là Đổng Thư sẽ mang ô theo. – Tiểu Giản, sao em không sốt ruột chút nào vậy? Em mang ô à? – Mang ô?! Tiểu Giản em phải biết đồng cam cộng khổ! Đưa ô cho anh đi! – Không được! Phải ưu tiên nữ giới! Cho chị mượn, cho chị mượn! Giản tiểu ngốc bị đám đồng nghiệp vây quanh tí nữa tắt thở, vội giơ tay hô to: – Em không mang ô, không mang ô, không mang ô! Chị gái đồng nghiệp mặc áo da đắt tiền mà lại gặp mưa, thở dài, chân đi giày cao gót giậm giậm chân lộc cộc. Giản Đan giơ lên miếng khoai cắn dở, nói: – Nhưng mà em… Bạn cùng phòng sẽ đến đón em, chị ở đâu em có thể cho chị đi nhờ một đoạn. – Thật à? Tiểu Giản em thật tốt ~~~ Chị gái đồng nghiệp vui vẻ đi trang điểm lại, lưu lại một đám anh trai đồng nghiệp u oán vây quanh Giản tiểu ngốc. – Tiểu Giản, em trọng sắc khinh bạn! – Đúng! Còn để em gái xinh đẹp đi nhờ! Làm loạn rồi lại làm loạn, làm việc hay không thì cũng đã hết giờ rồi, quả nhiên lúc Đổng Thư đi đón Giản Đan có mang theo ô, chẳng qua chỉ có hai cái, Giản Đan tự nguyện giúp đỡ cho người đi nhờ sẽ không có ô. – À, thôi để tôi cùng Giản Đan đi chung là được rồi. Căn cứ vào nguyên tắc ưu tiên nữ giới, quý ngài Đổng Thư đưa một cái ô cho chị gái đồng nghiệp. – Sao lại có thể không biết xấu hổ thế chứ? Chị gái đồng nghiệp đỏ mặt, nhận lấy ô, “vô tình” cạ cạ ngón tay với móng tay sơn sửa cẩn thận vào mu bàn tay của Đổng Thư. Đổng Thư thu tay, hướng lại gần Giản Đan: – Không sao đâu, cũng may giờ mưa nhỏ rồi, chúng ta đi thôi. Nói là mưa ngớt nhưng cũng chẳng ngớt được bao nhiêu, bây giờ ô gấp đều làm hơi bé, Giản Đan có thấp cũng là con trai, hai tên đực rựa chui vùng một ô thì che được phía trước sẽ không che được phía sau. Đổng Thư ôm vai Giản Đan, cố hết sức để ô che kín phía bên cậu, cho tới khi đến được bãi đỗ xe ngầm thì nửa người anh cũng đã ướt đẫm. – Thật xin lỗi, chỉ vì tôi mà anh ướt hết cả. Cho dù đi trong mưa vẫn giữ được khuôn mặt xinh đẹp, chị gái đồng nghiệp vội vàng nói lời áy náy, rút một chiếc khăn tay từ trong túi xách ra, định giúp Đổng Thư lau nước trên người. Giản Đan đi trước một bước, rút giấy vệ sinh trong túi ra, nhón chân đặt giấy lên trán Đổng Thư, dùng sức chà lau mặt anh. – Để anh ấy dùng giấy vệ sinh là được rồi, khăn tay của chị hẳn là rất đắt tiền, chị dùng khăn tay lau cho anh ấy rất đáng tiếc. – Thế ư… Trên mặt Đổng Thư có nước mưa khiến cho giấy vệ sinh dính đầy lên, tuy là Giản Đan dùng sức chà giấy vệ sinh lên mặt mình nhưng Đổng Thư vẫn tốt tính nói lời cảm ơn. Giản tiểu ngốc phủi phủi vụn giấy trên tay rồi đặt tờ giấy lên vai Đổng Thư, lên xe. Đổng Thư lịch sự mở giúp cánh cửa xe đầy bùn nước giúp chị gái đồng nghiệp, chị gái đồng nghiệp nghìn vạn quyến rũ mà nói lời cảm ơn. – Xin hỏi nhà cô ở đâu? Tôi sẽ đưa cô về trước. – A, làm phiền hai người, nhà tôi ở đường XX, có phải là hơi xa không? Đâu chỉ “hơi xa”, đường kia với đường từ nhà Giản Đan đến công ty là bằng nhau, đã thế một đường ở hướng đông, một đường ở hướng tây. Nhưng đã đồng ý đưa người ta về, đâu thể nói với con gái người ta là mời chị xuống đi. – Không, cũng không quá xa. Giờ tôi đưa cô về trước, đến chỗ rẽ cô nhớ nói với tôi. Chúng ta cũng nói với nhau rồi đấy, Đổng tiểu điên chăm chút một tẹo sẽ tuyệt đối đúng chuẩn tuấn tú lịch sự, hơn nữa hôm nay phải tiếp khách nên anh ăn mặc rất lịch thiệp, cho dù trên mặt và tóc dính đầy giấy vệ sinh thì cũng vẫn đẹp trai như thường. Chị gái đồng nghiệp xinh đẹp luôn ảo tưởng câu chuyện tình yêu, lại nhìn thấy anh chàng nam tính đẹp trai, còn thêm trời mưa đưa người về nhà, có cái tình tiết lãng mạn này, chị gái đồng nghiệp trong lòng nhen nhóm lửa hồng, còn phần Giản tiểu ngốc ở bên cạnh cắn khoai đã bị trực tiếp bỏ qua. – Anh Đổng đang công tác về ngành gì? – Anh ấy giống chúng ta, rôm rốp, rôm rốp, làm thiết kế ở công ty XX. Giản Đan chẳng quan tâm hình tượng, tiếp tục gặm khoai, lầm bầm lầm bầm trả lời giúp Đổng Thư đang chuyên tâm lái xe. Cô gái xinh đẹp trong mắt Giản Đan cũng chỉ là cô gái xinh đẹp mà thôi, nếu là anh đẹp trai thì cậu còn có thể liếc mắt nhìn lần nữa, thế nên cho dù ăn uống mất hình tượng cũng không thành vấn đề, dù sao thì mình cũng nhỏ tuổi hơn mà… Tuy rằng không được nghe câu trả lời trực tiếp từ Đổng Thư, nhưng đã biết được kết quả, chị gái đồng nghiệp vẫn rất hài lòng: – Ôi, công ty ấy yêu cầu cao lắm, tôi cũng muốn làm ở đó nhưng mà không qua được vòng phỏng vấn ~ Anh Đổng thật là giỏi! Suốt đường đi, chị gái đồng nghiệp cứ hỏi bóng hỏi gió tin tức về Đổng Thư, cuối cùng lúc xuống xe còn lấy lí do muốn học tập Đổng Thư mà xin số, sau khi nháy mắt quyến rũ xong còn lưu luyến không rời, mãi mới lắc lắc eo nhỏ đi về nhà. Đổng Thư vì có con gái trên xe nên không tiện cởi áo đã ướt sũng ra, chờ chị gái đồng nghiệp xuống xe liền lập tức cởi cả áo khoác lẫn áo lông, sau đó mặc cái áo lông dự phòng vào, lúc Giản Đan đưa áo chạm vào tay Đổng Thư, rất lạnh. – Đáng đời, ai bảo anh giả vờ quý ông. Bạn nhỏ Giản Đan đã quên chuyện mình mới là người đáp ứng đưa người ta về rồi. – Ha ha, trước mặt con gái mà thay áo thì không tốt lắm. Bây giờ về nhé? – Hừ, vừa nhìn là biết người ta coi trọng anh rồi, anh có muốn tôi làm mai không hả? – Em ghen à? Giản Đan đá một phát vào chỗ dựa của ghế lái: – Bà nội anh á! Về nhà ăn cơm! Tôi chết đói rồi này! Về nhà muộn khoảng một giờ, Giản Đan kêu đói bụng đến mức bụng sôi ùng ục luôn rồi, về đến nhà liền gục trên sofa ầm ĩ đòi ăn cơm. – Tôi chết đói rồi, tôi chết đói rồi! – Ừ ừ, anh nấu cơm ngay đây. – Tôi phải ăn luôn bây giờ, bây giờ cơ. Tôi chết đói rồi! – Ừ ừ, ăn hoa quả trước vậy nhé? Giản tiểu ngốc náo loạn, cuối cùng đã chiếm được hoa quả đã được bóc vỏ cẩn thận, Đổng Thư cuối cùng cũng thành công ngăn chặn cái miệng của Giản tiểu ngốc để thanh tĩnh nấu cơm. Sáng hôm sau trời vẫn mưa to, công ty không phải trường học nên không thể vì mưa to mà nghỉ, Giản tiểu ngốc làm loạn thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể lấy Đổng Thư ra trút giận, tổng giám đốc sẽ không quan tâm đến cảm xúc nhân viên đâu. Bãi đỗ xe ngầm có không ít những vũng nước, Giản Đan ngủ chưa đủ, lắc lư, đi theo sau mông Đổng Thư, không cẩn thận ngã đập mặt xuống đất, làm bắn bùn nước lên đầy người, đã thế còn trẹo luôn cả chân. Tuy trẹo chân cũng phải đi làm thôi, bởi vì ngài Tôn đi công tác ở Úc về rồi. Lúc thiết kế Giản Đan cũng có hỏi qua ý kiến ngài Tôn, anh ta đã đồng ý sửa lại thiết kế, sàn nhà sẽ không dùng đá granite mà dùng gạch chuyên dụng. Có lẽ bản thân anh ta cũng biết không thể nào dùng đá granite, còn phần Lưu Dịch thì dĩ nhiên là do ngài Tôn giải quyết rồi. Đã chi tiền đương nhiên hiệu suất sẽ cao, biệt thự của ngài Tôn chỉ còn một chút đồ dùng gia đình với mấy chỗ ngăn cách phải sửa, Lưu Dịch lại lấy ra một đống những thứ đồ đã được khai quang làm cho Giản Đan to cả đầu. Thương lượng với ngài Tôn cuối cùng cũng được kết quả là không để đại phật ở ngay giữa phòng khách. Giải quyết xong phiền toái bự nhất rồi thì còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều, lại có Đổng Thư hỗ trợ nên rất nhanh. Chẳng ai nghĩ đến chuyện Giản Đan có thể thành công thiết kế biệt thự này, ông chủ vui vẻ thưởng cho Giản Đan không ít tiền, dặn đi dặn lại là sau khi tốt nghiệp phải tới công ty làm. Được thưởng tất nhiên phải chúc mừng, gọi Bạch Nguyễn cùng đi rồi sắp xếp uống rượu chúc mừng, cũng định gọi Đổng Thư nhưng anh bận họp không đến được. Còn Bạch Nguyễn vì vài ngày trước Lí Kiêm Hiền bị cha mẹ cử người đón đi nước ngoài, anh còn vài ngày nghỉ cho nên rảnh chết đi được. – Ông chủ, cho một bình rượu đế! Đồ ăn nhanh đưa lên nhé! – Tiểu Bạch đáng chết! Rượu ngon thế làm gì? – Liên quan gì? Chẳng lẽ anh được thưởng sẽ mời em ăn cơm à? – Sao lại là khó có được? Lăn sang bên kia đi! Hai người vui chơi giải trí cũng hết không ít rượu, Bạch Nguyễn tâm tình không tốt nên uống cũng nhiều hơn, một ly lại một ly như uống nước. – Có tiền thì thế nào, có tiền giỏi lắm à? Có thể khinh thường người khác, híc, anh, anh sẽ có ngày phát đạt! Bạch Nguyễn cầm đôi đũa xiêu vẹo, than thở với Giản Đan. – Đúng, kẻ có tiền đáng ghét! Nào! Chúng ta uống thêm một ly! – Được, uống! Đều là đồ con rùa hết! Chúng ta uống nào! Hai tên đực rựa tâm tình không tốt, uống đến mức không biết tiết chế, hai bình rượu đế đã thấy đáy. Bạch Nguyễn một hơi uống hết ly rượu đế, khà một tiếng: – Tiểu Giản, có thể anh sẽ đi làm ở nơi khác.