Tần Vọng Phong là một nhà thiết kế, nhưng chỉ đơn thuần là nhà thiết kế trang phục. Cậu có cả một gia tài quần áo được gây dựng từ thời ông nội cậu. Cửa hàng kinh doanh cho đến giờ cũng coi như là lâu đời. Chỉ là việc làm ăn không được phát đạt cho lắm. Bây giờ cửa hàng theo mốt trang phục nhiều đếm không xuể, trừ khi không mua được quần áo cho người bị béo phì, hoặc là gặp một vị chủ quá bảo thủ, thì còn ai muốn đến một cửa hàng nhỏ để may quần áo chứ? Dù vậy, Tần Vọng Phong vẫn rất vui vẻ và nhàn rỗi. Cậu là loại người rất dễ dãi, chỉ cần có cơm ăn là thỏa mãn. Tay nghề của cậu không bằng ông nội với cha, nhưng cậu cảm thấy, mẫu quần áo mà mình làm ra rất dễ nhìn. Tiệm quần áo mỗi buổi tối đều đóng cửa lúc chín giờ. Tuy Tần Vọng Phong lười biếng, nhưng trên cơ bản đều tan tầm đúng giờ. Tiệm vốn dĩ đã ít khách, đến ban đêm lại càng vắng vẻ. Tần Vọng Phong không học chuyên ngành thiết kế trang phục, lúc không có việc gì làm thì lại vẽ loạn xạ lên bản nháp, bên cạnh còn dựng mấy ma nơ canh khỏa thân. Nói đến ma nơ canh, Tần Vọng Phong luôn có cảm giác chúng hơi kỳ dị. Thân hình cao ngồng, đã vậy còn không nhúc nhích, ánh mắt thì giống như đang nhìn cậu chằm chằm, nhưng lúc xem kỹ lại thì không có gì cả, thật là dọa người. Với lại, để tiết kiệm chi phí, Tần Vọng Phong luôn dùng loại ma nơ canh bị hỏng trong lúc chế tạo, hoặc là mũi sụp, hoặc là thiếu tay thiếu chân, không thể so sánh với các mẫu hoàn hảo trong các tiệm khác. Tần Vọng Phong có quen biết nhân viên giao hàng của xưởng chế tạo đó, bình thường chỉ cần mời ông ta ăn hai bữa cơm, mấy ma nơ canh không cần tốn tiền cũng đến tay. Trời sập tối, Tần Vọng Phong bắt đầu suy nghĩ miên man. Những người mẫu ma nơ canh nọ không biết chừng lại có sinh mệnh. Cậu vừa nghĩ vừa bước vào tiệm. “Phốc…” Cậu bị chính suy nghĩ của mình chọc cười. “Tiểu Tần?” Có người đứng ngoài tiệm gọi cậu. “A, đến đây.” Tiếng xe giao hàng rất quen thuộc, Tần Vọng Phong biết, mình lại có người mẫu mới. Thế là cậu vội vội vàng vàng chạy ra bắt chuyện, “Ông Lưu, vất vả rồi, vào trong ngồi một chút chứ?” “Không được không được, tôi phải về ngay.” Ông Lưu khoát khoát tay, sau đó cười thần bí, “Hàng thanh lý lần này thật sự không giống hàng thanh lý.” “Nghĩa là sao?” Tần Vọng Phong hỏi. Ông Lưu nói tiếp: “Có nghĩa là hàng lần này làm rất đẹp, giống như người thật, rõ ràng trong xưởng luôn dùng một khuôn mẫu đồng nhất. Không ngờ lại có một cái khác hoàn toàn. Đúng là kỳ lạ” “Cái gì vậy chứ? Đã hoàn hảo thế sao lại còn phải xử lý?” “Ai biết được, dù sao cũng là đồ tốt, cậu có lấy không?” “Đương nhiên là lấy rồi.” Tần Vọng Phong gật đầu không chút do dự. Ông Lưu hỏi cậu: “Tôi không hiểu, cậu đã có nhiều người mẫu rồi, sao còn muốn lấy nữa?” “Làm gì mà nhiều? Những thứ ông đưa tới trước đây đều là không tay không chân, rất khó dùng. Như vậy phải nói là khan hiếm mới đúng.” “Rồi rồi rồi, nhanh cầm lấy đi. Lần tới cậu phải mời tôi một bữa đấy.” “Đương nhiên.” Tần Vọng Phong đi vào kho hàng của xe, bên trong chất một đống tứ chi người mẫu bị hư hỏng, “Đồ ở đâu?” “Hình như đặt ở góc trong bên phải, đúng rồi, chỗ ấy, nhìn thấy không?” Tần Vọng Phong nhìn theo hướng ông Lưu chỉ, lập tức ngây ngẩn cả người. Cậu chưa từng thấy một ma nơ canh nào hoàn hảo như vậy. Không, nói đúng hơn, cho dù là người, cậu cũng chưa thấy bao giờ. Cái thứ này không phải là điêu khắc ra chứ? Còn đẹp hơn cả người mẫu trên TV. “Sao rồi? Nhìn ngây người rồi hả? Muốn ôm về sung khí chứ gì, nhưng mà đằng đó cũng là nam nhá.” Ông Lưu trêu đùa. “Nói bây bạ cái gì đấy?” Tần Vọng Phong bấy giờ mới hoàn hồn, có chút bối rối khiêng người mẫu ra ngoài, a… sao lại nặng dữ vậy. Chào tạm biệt qua loa với ông Lưu xong, Tần Vọng Phong nhìn đồng hồ, đã chín giờ mười. Cậu quay đầu, thình lình bắt gặp ánh mắt của ma nơ canh nọ, có hồn đến không ngờ. Tần Vọng Phong giật mình, tiện tay khoác thêm cho nó một lớp quần áo rồi khiêng về nhà. Dù sao sắc trời cũng đã tối, sẽ không có ai nhìn thấy.