Phồn Hoa Ánh Tình Không

Chương 26 : Chân tình vị minh (bát)

Chuyện kể rằng Hoa Hoài Tú theo Phiền Tế Cảnh quay về Cửu Hoa Phái đã được ba tháng. Ba tháng này cũng đủ cho  trên dưới Cửu Hoa phái thấy rõ địa vị của Hoa Hoài Tú tại Cửu Hoa phái. Bởi vì Phiền Tế Cảnh đã làm hai chuyện. Thứ nhất, đem hành lý Hoa Hoài Tú bỏ vào phòng chính mình. Thứ hai, đem tiền của Cửu Hoa phái giao cho y quản lý. Đối với chuyện thứ nhất, mọi người một con nhắm một con mắt mở cũng liền thuận theo đi, dù sao cùng ai sống cũng không sai? Trong chốn võ lâm loại chuyện này không ít, mọi người lúc ban đầu ngạc nhiên một trận cũng liền tiếp nhận a. Nhưng chuyện thứ hai liên lụy đến lợi ích bản thân. Đám người Tống Bách Lâm công khai cùng ngầm kháng nghị qua mấy lần, ngay từ đầu Phiền Tế Cảnh chỉ lấy kiếm ra, phóng ra sưởi nắng dưới ánh mặt trời, phất ra vài đóa kiếm hoa, sau lại có người đến nhiều hơn, hắn dứt khoát múa kiếm, chém một cây a. Từ đó, trên dưới Cửu Hoa phái mới tính cùng chưởng môn đạt thành nhất trí. Hoa Hoài Tú cứ như vậy ở lại lâu dài. Mà túi tiền Cửu Hoa phái đúng như y hứa hẹn trước đó, ngày qua ngày ngày càng phồng lên. Đương nhiên, đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu để Cửu Hoa phái cam chịu. Nếu như đối với người mà nói, là mong muốn ấm no. Như vậy đối với phái mà nói, chính là tiến đến đạt được ấm no. Từ khi Lam Diễm minh cùng Huyết đồ đường lần lượt bị tiêu diệt, sau lúc ma giáo cùng Huy Hoàng môn liên thủ, giang hồ đã được yên bình lâu lắm rồi. Lâu đến Vũ Đương chưởng môn Lăng Vân đạo trưởng lại muốn mừng thọ rồi. Hoa Hoài Tú nhận được thiệp mời phản ứng đầu tiên chính là, “Cho Quan Tỉnh cùng Thi Kế Trung cùng đi.” Quan Tỉnh thản nhiên mà liếc mắt nhìn y. Lấy hiểu biết của hắn với y, Hoa Hoài Tú phái hai người bọn họ cùng đi nguyên nhân sợ rằng cùng việc giúp hắn đạt thành tâm nguyện không tránh khỏi có quan hệ. Dù quan hệ của hắn đối với Thi Kế Trung trừ đương sự cùng người ngoài, những người khác đều nhiều hoặc ít nhìn ra một chút manh mối. Tống Bách Lâm nói: “Nghe nói ma giáo minh ám song tôn cũng tham gia tiệc rượu thọ lần này, nếu chúng ta chỉ phái hai người Quan Tỉnh, chỉ ngại không đủ trịnh trọng.” Hắn trong lời nói không phải không có ý xem thường Quan Tỉnh. Ngay cả đương gia Cửu Hoa phái bây giờ vốn là Phiền Tế Cảnh, nhưng khúc mắc giữa hắn cùng Quan Tỉnh  chưa bởi vậy mà tiêu trừ. “Tống sư thúc nói vậy. Còn mời chưởng môn tự thân xuất mã, để lấy vẻ trịnh trọng.” Quan Tỉnh thản nhiên mà liếc Tống Bách Lâm một cái, ánh mắt kia phảng phất đang nói, mọi người đều tám lạng nửa cân, cần gì chó chê mèo lắm lông. Tống Bách Lâm râu mép run lên, nhưng ẩn nhẫn chưa phát. Phiền Tế Cảnh nhìn về phía Hoa Hoài Tú. Hoa Hoài Tú bĩu môi nói: “Hoa gia cũng sẽ phái người đi a.” Nói đến đây, y ở Cửu Hoa phái đã danh bất chính ngôn bất thuận. Chính y mất mặt không là gì, nhưng lấy sĩ diện truyền thống của Hoa gia, tất nhiên sẽ vọng tưởng được ô danh. Nhưng y lại cực không muốn hai người chia lìa, để Phiền Tế Cảnh đi một mình. Phiền Tế Cảnh nói: “Sư phụ khi còn sống từng nhận ngươi làm đệ tử cuối cùng, hôm nay ngươi lấy thân phận sư đệ của ta cùng ta cùng tham dự cũng không phải không được.” Bọn người Tống Bách Lâm trừng to mắt nhìn hắn trợn mắt nói dối. Hoa Hoài Tú cũng vậy. Phiền Tế Cảnh nói: “Chỉ là sư phụ nhận ngươi lúc thời gian vội vàng, không kịp thông tri đến đại môn phái. Ngươi nếu là nguyện ý, chúng ta làm bổ sung cũng được.” Hoa Hoài Tú quả quyết cự tuyệt nói: “Ta mới không cần bái làm môn hạ của hắn.” Y nói lời này vốn là cực kỳ thất lễ, bởi vì ở đây không phải sư đệ của Bộ Lâu Liêm, thì cũng chính là đồ đệ của hắn. Nhưng bọn họ không có lộ nửa phần bực mình, ngược lại trong lòng có vẻ thích thú. Phiền Tế Cảnh suy nghĩ một chút nói: “Vậy Tống sư thúc thì thế nào?” Tống Bách Lâm bị điểm danh tâm tình phức tạp. Nói về chủ tâm, hắn không muốn nhận Hoa Hoài Tú làm đồ đệ, nhưng ngược lại, hắn càng không muốn nghe Hoa Hoài Tú quả quyết cự tuyệt. Ở trong lòng vô cùng đong đưa kích động, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoa Hoài Tú. Hoa Hoài Tú suy tư một lúc lâu, chậm rãi nói: “Hay là Bộ Lâu Liêm đi.” Tốt xấu gì cũng đã chết, có thể nhắm mắt làm ngơ. Tống Bách Lâm đấm bàn mà đi. Vũ Đương Lăng Vân đạo trưởng mỗi năm thọ thần một lần đã thành sự kiện đại thịnh đối với người trong võ lâm tham dự. Ngay cả kẻ thường xuyên ở thời kỳ này ngã bệnh Kỷ Vô Địch cũng liên tục hai năm liền tự mình trình diện, có thể thấy được đây là cuộc tụ họp long trọng hiệu triệu lực lượng cùng sự hùng mạnh. Khi Hoa Hoài Tú cùng Phiền Tê Cảnh đến Vũ Đương, sắc trời đã tối, mà Vũ Đương trên núi nhưng chung quanh đèn đuốc sáng trưng. Tiểu đạo đón khách vừa dẫn đường vừa giới thiệu phong cảnh Vũ Đương sơn. Bởi vì hàng năm người tham dự vô cùng giống nhau, cho nên những lời này bọn họ hàng năm đều phải nói một lần. Hoa Hoài Tú cùng Phiền Tế Cảnh cũng nghe qua một lần, vẫn là một bộ dáng hứng thú. Tới khách phòng, quả nhiên là hai người một gian. Tiểu đạo đón khách cảm thấy áy náy nói: “Vũ Đương trên núi phòng xá quá ít, ủy khuất hai vị rồi.” Ủy khuất chỗ nào? Phiền Tế Cảnh căn bản là vô cùng mong muốn. Hắn vừa cười nói chỗ nào chỗ nào, vừa đem tiểu đạo đón khách đang áy náy tống xuất khỏi cửa. Hoa Hoài Tú chờ tiểu đạo đi rồi, lo lắng nói: “Không biết Hoa gia sẽ phái người nào đến đây.” Phiền Tế Cảnh thấy y lo lắng, liền đề nghị nói: “Mấy ngày nay trừ tiệc rượu chúc thọ ở ngoài, chúng ta dứt khoát đóng cửa không ra, như vậy sẽ không tao ngộ người ở bên ngoài rồi.” Dù sao hai người đóng cửa không ra cũng có rất nhiều chuyện để làm. Hắn mới quen tư vị mây mưa, đúng là thực tủy biết vị. Hoa Hoài Tú nào để ý đến hắn có tâm tư này, vẫn tự chui mình vào sừng trâu không ra, “Mặc dù chúng ta không ra khỏi cửa, cũng sẽ có người tìm đến cửa.” Lấy thực lực Cửu Hoa phái dần dần quật khởi, tự nhiên sẽ có người hữu tâm tới cửa nịnh hót. Y vừa dứt lời không bao lâu, Phiền Tế Cảnh liền nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, không khỏi cười khổ nói: “Biểu ca thật sự là biết tiên tri.” Mở cửa ra, tới là Trình Trừng Thành cùng Lục Thanh Y. Dù trong lòng ngạc nhiên, Phiền Tế Cảnh nhưng lại che dấu rất khá, “Nguyên lai là Trình huynh cùng Lục chưởng môn.” Trình Trừng Thành vội vàng chào hỏi. Lúc đầu cùng Phiền Tế Cảnh kết giao nguyên nhân toàn bộ là do hắn có thiên phú võ công siêu quần, tương lai nhất định thành người tài, không nghĩ tới chỉ một năm ngắn ngủn, hắn cư nhiên đã trở thành chưởng môn Cửu Hoa phái, thế sự thật sự vô thường, ngoài dự đoán mọi người. Lục Thành Y bên ngoài đứng đã mệt, tự mình vào phòng ngồi xuống. Trình Trừng Thành không thấy chuyện quái dị mà kinh sợ, tùy ý nói chê cười rồi, cũng cùng nhau đi vào. Phiền Tế Cảnh âm thầm nói thầm, Thái Sơn chưởng môn thất lễ, vì sao do hắn nói chê cười? Trong phòng chén trà ấm nước trà nóng đầy đủ mọi thứ. Hoa Hoài Tú từ trong bao đồ đạc lấy ra lá trà, châm bốn chén trà. Trình Trừng Thành cùng Phiền Tế Cảnh vốn là bạn cũ, hai người xa cách gặp lại, tự nhiên nói chuyện nói vô cùng bất tận. Nhưng Hoa Hoài Tú cùng Lục Thanh Y không có giao tình gì, một người bụng đầy tâm sự, một người chẳng muốn hàn huyên, tùy ý đáp hai câu rồi liền an tĩnh lại, lẳng lặng nghe Phiền Tế Cảnh cùng Trình Trừng Thành nói chuyện hết sức cao hứng. “Đáng tiếc Đoan Mộc huynh gia nhập ma giáo, nếu không ba người chúng ta đều hội tụ cùng nhau, lại càng khoái trá.” Trình Trừng Thành nhớ tới chuyện tình năm đó, sinh ra xúc động. Lục Thanh Y hai mắt nửa mị, “Ba người?” Trình Trừng Thành tự biết nói lỡ, nhưng ở trước mặt Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú lại không thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là làm điệu ha ha nói: “Lục huynh có mệt mỏi hay không? Không bằng chúng ta trở về phòng trước?” Lục Thanh Y phối hợp mà ngáp một cái, “Cũng tốt.” Trình Trừng Thành vừa nói liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, nhưng cái mông lại vẫn vững vàng mà dính trên mặt ghế. “Ha ha,” Trình Trừng Thành phiêu rồi như nghĩ tới cái gì đó liếc mắt nhìn Hoa Hoài Tú một cái, thấp giọng nói: “Lục huynh?” Lục Thanh Y duỗi duỗi chân, sau đó ngửa mặt nhìn hắn nói: “Già rồi, đi không nổi.” Trình Trừng Thành: “…” Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú tựa hồ cũng nhìn ra điểm gì đó, chờ khi Trình Trừng Thành lại nhìn lại, cố ý nhìn đi nơi khác. Trình Trình Thành cười khổ nói: “Vậy ý Lục huynh là gì?” Lục Thanh Y vươn cánh tay. “…” Trình Trừng Thành hai mắt hướng bên cạnh quét nhanh. “Mỗi nhà đều có gia sự.” Lục Thanh Y dừng một chút, lại tung một câu càng có thâm ý, “Nhà ai lại không thế?” Phiền Tế Cảnh cùng y mỉm cười, trong lòng hai bên theo đó mà khai thông. Trình Trừng Thành đã không thể tránh được mà thân người ngồi xổm xuống. Lục Thanh Y quen thuộc thoải mái thuần thục nhào tới trên lưng hắn. Trình Trừng Thành sau khi cảm giác được toàn bộ sức nặng quen thuộc, mới xoay người đối với Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú nói cáo từ. Phiền Tế Cảnh đặc biệt tiễn hắn một đoạn đường rồi xoay người quay về. Hắn vừa vào phòng, liền thấy Hoa Hoài Tú ngồi ở trước bàn, nhìn ánh nến ngẩn người. “Yên tâm.Người Hoa gia sẽ không tới chơi.” Hắn tưởng rằng y lo lắng điều này. Hoa Hoài Tú ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Lục chưởng môn cùng Trình Trừng thành là…đi? Ngay cả ở giữa “Là” cùng”Đi” khuyết mất một từ, nhưng Phiền Tế Cảnh vẫn là nghe liền hiểu, chậm rãi gật đầu. Có những việc người bên ngoài nhìn không ra là bởi vì không có kinh nghiệm qua, một khi đã có kinh nghiệm qua, sẽ thấy nhất thanh nhị sở. Lục Thanh Y nói chẳng lẽ không phải ý tứ này? Hoa Hoài Tú buồn bực nói: “Chẳng lẽ giang hồ thực sự rất thịnh hành phong trào đoạn tụ?” Phiền Tế Cảnh cười nói: “Kẻ khác ta không biết, ít nhất chúng ta vốn là vậy.” “Còn có Kỷ Vô Địch cùng Viên Ngạo Sách, nghe nói Minh tôn cùng Tuyết Y Hầu cùng là vậy.” Hoa Hoài Tú đột nhiên cảm thấy rất hoang đường, “Có lẽ, bây giờ ở đâu có nam nữ muốn thành hôn, ta ngược lại sẽ cảm thấy kỳ quái.” Phiền Tế Cảnh đi tới ngồi xuống bên người y, “Này chẳng lẽ không phải chuyện tốt?” “Chuyện tốt?” Hoa Hoài Tú trừng mắt nhìn hắn. “Như vậy ngươi ở rể ở Cửu Hoa phái liền là danh chính ngôn thuận, cũng không có người chê cười rồi.” Phiền Tế Cảnh cầm lấy tay y nói. Từ sau lúc hai người tâm tư sáng tỏ, Phiền Tế Cảnh liền cực thích đối với y động thủ động cước. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hoa Hoài Tú vội vàng rút tay ra. “Phiền chưởng môn.” Tiểu đạo đón khách ở ngoài cửa nói, “Ta đặc biệt đưa nước nóng tới cho hai vị tắm rửa.” “Tắm rửa?” Phiền Tế Cảnh bực mình trên mặt nhất thời hóa thành ý cười nồng đậm, mở cửa ra, thân thiết nói, “Làm phiền rồi.” Tiểu đạo đón khách liền nói không dám, “Lát nữa ta mang cái thùng nữa lại đây.” “Không cần.”Phiền Tế Cảnh cực nhanh mà cắt đứt. Hoa Hoài Tú cùng tiểu đạo đón khách đều nhìn hắn. Phiền Tế Cảnh vội ho một tiếng nói: “Ta không thích tắm rửa. Cho nên cho biểu ca ta tắm là đủ rồi.” “…”Tiểu đạo đón khách cố gắng khống chế vẻ mặt, nếu không chính mình sẽ lộ ra nửa điểm khinh bỉ cùng ánh mắt căm ghét. Chờ cánh cửa khép lại, Phiền Tế Cảnh bật người đem quần áo thoát ra không còn một mảnh. Hoa Hoài Tú không nói gì mà nhìn hắn, “Ngươi không phải nói không tắm?” “Ta hầu hạ ngươi tắm.” Phiền Tế Cảnh mặt dầy mày dạn tiếp cận đi tới. “Không cần.”Hoa Hoài Tú lạnh lùng mà cự tuyệt, “Trừ phi ngươi đồng ý cho ta ở mặt trên.” Phiền Tế Cảnh không chút nghĩ ngợi mà đáp: “Được!” Hắn sảng khoái ngược lại khiến cho Hoa Hoài Tú hồ nghi, sợ hắn lại có mánh khóe gì. Điều Hoa Hoài Tú lo lắng rất nhanh biến thành sự thật. Trong thùng nước gợn lên xao động. Dù nước hạ dần độ ấm, nhưng thân thể hai người lại càng ngày càng nóng như lửa. “Ta nói trên, là chỉ…Không phải là ta đến ngồi trên, ngươi đi ra…A!” Một tiếng kêu dài vừa đau đớn thống khổ lại vừa sảng khoái kết thúc trên dưới vấn đề tranh cãi, kế tiếp, là vấn đề thời gian. Hô hô, đây là bản chất đặc trưng của mấy anh công, lừa phỉnh rồi đem thụ ăn sạch. Thật vui khi được gặp lại bộ đôi Trình Trừng Thành cùng Lục Thanh Y, ta vô cùng yêu tính cách của Thanh Y a, nhưng cùng tiếc vì chưa thấy Địch Địch cùng A Sách xuất hiện, còn cả A Minh và Tuyết Y Hầu nữa…Hu hu, ta nhớ các anh a…