Editor: Seo🙉 Sau nửa đêm, Cố Trạm bị đau bụng. Bác sĩ gia đình chạy đến lúc 3 giờ sáng, trên người vẫn mặc áo ngủ dưới lớp áo khoác. Cát Giai Uyển ngồi ở một bên, chột dạ. Cô biết rõ dạ dày Cố Trầm khó hầu hạ, còn ra mặt chăm chỉ, giờ cô chỉ sợ phải làm trâu làm ngựa cả đời mới có thể cứu vãn phần tình cảm này. . “Bác sĩ Vu, thế nào rồi?” “Tiêu chảy cấp tính.” “Vậy……Bị tiêu chảy có nên uống chút nước muối hay thứ gì không?” “Không cần.” Vu Tiêu lắc đầu, đưa cho cô mấy hộp thuốc, “Cô cầm mấy hộp thuốc này, cho anh ấy uống đúng giờ là được rồi. Còn có hai ngày nay phải chú ý ăn uống, thanh đạm một chút.” Cát Giai Uyển liên tục gật đầu: “Được.” Thấy hắn phải đi, cô lại nói: “Tôi tiễn anh xuống lầu.” Không chờ Vu Tiêu lên tiếng, Cố Trạm ở bên cạnh đã kêu Cát Giai Uyển.  “Tới đây.” Có đôi khi Cát Giai Uyển hứng thú, từng đếm xem số lần Cố Trạm nói với cô “Lại đây” trong một ngày, và kỷ lục cho đến hiện nay là 12 lần. Cô cảm thấy anh thật sự coi cô như người hầu. Tên tư bản chết tiệt. “Em tiễn bác sĩ.” Cô nói. “Bác sĩ Vu rất quen thuộc nơi này, em không cần phải khách khí.” Vu Tiêu nhìn mặt hai người bọn họ, cười phụ họa, “Đúng vậy, không cần tiễn, tôi tự mình đi xuống là được rồi.” Cát Giai Uyển đứng tại chỗ, Vu Tiêu đi rồi cô vẫn đứng im, có chút tức giận, “Anh làm gì vậy?” Xấu hổ muốn chết. Cố Trạm trầm mặc, “Em xem hiện tại em đang mặc gì, thích hợp tiễn khách?” Trên người Cát Giai Uyển mặc chính là áo sơ mi của anh. Cô tức giận nói: “Cũng không phải em không mặc đồ lót.” “Quần của em đâu?” Cát Giai Uyển đá một chân, vén áo sơmi lên, để lộ chiếc quần đùi rộng thùng thình mặc ở nhà. “Thấy chưa? Anh cho rằng em là người ngốc sao.” Cố Trạm cười ha ha hai tiếng, không bày tỏ ý kiến. Cát Giai Uyển cảm thấy người này thực sự có tính chiếm hữu, cô nhiều nhất cũng chỉ là một trong mười ngón tay của anh, có cần thiết phải quản như vậy không?  “Bác sĩ Vu đã kết hôn, anh còn nghĩ cái gì?” “Vậy cũng không được.” Cố Trạm nhìn cô, “Em tới đây cho anh.” Nhìn anh đau bụng là bởi vì cô, Cát Giai Uyển càu nhàu hai tiếng, không tình nguyện mà đi đến, đặt tay lên bụng anh. Sau đó, sau đó cô tỏ vẻ lo lắng cho đất nước và người dân: “Hoàng Thượng, mấy ngày nay người cần phải nghỉ ngơi, cơ thể là quan trọng nhất.” Cố Trạm nói: “Hóa ra tiểu thái giám nhà ngươi cũng biết cơ thể là thứ quan trọng nhất.” “Ai da!” Cát Giai Uyển nháy mắt bước ra khỏi vai diễn, giận giữ nhìn anh một cái, “Em bồi thường cho anh còn không được sao?” “Bồi thường như thế nào.” “Gần đây cơ thể anh không khỏe, không được ăn thịt nhưng dạ dày vẫn dễ thỏa mãn. Lần trước trợ lý Hoa có đưa cho em một cái thẻ công tác, em sẽ mang cơm đến cho anh.” “Bao giờ.” Cát Giai Uyển trong lòng mắng anh, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười: “Chờ đến khi đại học Nguyên khai giảng.” * Cát Giai Uyển đã từng đến công ty Cố Trạm.  Mỗi lần đi, đều là đến đưa cơm cho Cố Trạm. Mà loại vào thời điểm này, hơn phân nửa vì Cố Trạm bị bệnh dạ dày, cô là người thức thời, đến nịnh nọt, làm tốt công việc của một nhân viên. Về việc có người phụ nữ khác đến đưa cơm cho Cố Trạm hay không, cô cũng không rõ lắm, đồng thời cũng không quan tâm. Dù sao Cố Trạm có ăn hay không đều không liên quan đến cô, cô chỉ cần tự mình mang cơm đến cho anh là được. Có thẻ do Hoa Thanh đưa, Cát Giai Uyển đeo kính râm che hơn nửa khuôn mặt, theo đường cũ mà đi thẳng vào thang máy, toàn bộ quá trình mắt đều nhìn thẳng, ôm một cặp lồng giữ ấm trong tay, giống như ôm một cục vàng.  Đùa chút thôi, sáng sớm cô đã dậy làm, có thể không đắt giá sao? Cửa thang máy mở, Cát Giai Uyển lộ ra gương mặt tươi cười, thuận tay từ trong túi lấy ra một lọ nước hoa đặt lên bàn Hoa Thanh. Cô tháo kính râm xuống, “Tân hôn vui vẻ, trợ lý Hoa.” Cát Giai Uyển mỗi lần đến đây đều sẽ mang nhiều hoặc ít quà nhỏ, ấn tượng của Hoa Thanh với cô rất tốt, nếu không lúc trước cũng không sợ An Linh đặt lực chú ý lên người Cát Giai Uyển.. Giống như cùng nhau tranh sủng ái, Cố Trạm là Hoàng Thượng, Cát Giai Uyển chính là phi tần được sủng ái—— đến nỗi Hoàng Hậu, hiển nhiên còn chưa tiến cung. Cho dù là Hoa Thanh, cô ấy cùng Cát Giai Uyển đều có chung một ý tưởng.  Tình nhân dù đặc biệt đến đâu thì chung quy lại vẫn chỉ là tình nhân. “Cảm ơn cô Cát.” Hoa Thanh giải thích, “Thật sự xin lỗi, bởi vì tuần trăng mật cho nên không thể đãi tiệc mời, nếu không tôi nhất định sẽ mời cô.” Cát Giai Uyển cười, hỏi cô ấy: “Cố Trạm ở bên trong sao?” “Cố tổng lúc này đang họp, còn nửa tiếng nữa.” “Ồ, vậy tôi vào trong chờ anh ấy.” “Được.” Hoa Thanh vòng qua cái bàn, đi đến mở cửa cho cô. Cát Giai Uyển nhân nhượng, sau đó nhìn thấy ghế trống đối diện với Hoa Thanh có thêm một người. Khuôn mặt tròn, đôi mắt sáng, vẻ ngoài dễ mến, sự tồn tại nhấn chìm núi hồ màu xanh trên bàn. Cát Giai Uyển ngơ ngẩn một lúc, sau đó mỉm cười nhìn cô ấy, lại không có mở miệng nói chuyện, trực tiếp vào văn phòng. “Trợ lý Hoa, cô ấy là ai?” Nhìn theo người phụ nữ đi vào, An Linh cuối cùng hỏi một cách yếu ớt.  Hoa Thanh gần đây nhìn không vừa mắt An Linh, không muốn để ý đến cô ta. Nhưng buồn cười chính là người này lại tỏ vẻ, đối với sự chán ghét của cô ấy mà làm như không thấy, còn luôn nhìn cô ấy bằng vẻ mặt đơn thuần. Cũng không biết có phải giả heo ăn thịt hổ hay không.  Chuyện lần này của Cát Giai Uyển, Hoa Thanh đã mắc một số sai lầm, lần này sẽ không bao giờ tái phạm lần thứ hai.  Vì thế cô ấy không có ném sắc mặt cho An Linh, chẳng qua không tránh khỏi tức giận: “Cô cảm thấy ai có thể tiến vào cánh cửa này trong danh sách tôi đưa cho cô?” An Linh chớp mắt, hồi tưởng lại mình đi làm trong khoảng thời gian này, người phụ nữ tới tìm Cố Trạm nhiều không kể xiết, nhưng ngoại trừ khách hàng, cô ta chưa từng thấy qua người nào có thể đi vào văn phòng Cố Trạm mà không phải gọi điện thông báo trước.   Kết hợp với lần trước Cố Trạm cảnh cáo mình, mà người phụ nữ kia họ Cát, cô ta chần chờ nói: “Là Cát……Cô Cát Giai Uyển?” Hoa Thanh mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Cô thật thông minh.”