Editor  :Seo🐵 Hai người chia tay nhau ở sân bay. Cát Giai Uyển lên xe, không bao lâu, nhậm được tin nhắn của Cố Trạm. Anh là chàng trai cổ hủ, chỉ dùng điện thoại để nhắn tin, không thường sử dụng mạng xã hội. Cát Giai Uyển ở cùng anh thời gian dài, khó tránh khỏi bị đồng hóa, trừ phi cần thiết, không cô cũng rất ít chạm vào điện thoại. Cố Trạm nói, thời điểm cô về, thì gọi điện cho anh. Cát Giai Uyển bĩu môi, trả lời “Ừ”, liền đem điện thoại tắt đi. Đây là thói quen của cô. Xe từ sân bay xuất phát, mất bốn giờ mới tới nơi. Trong trấn vừa đổ mưa, bùn đất mềm xốp, đi lên in một dấu chân rồi một dấu chân, chờ Cát Giai Uyển đi đến một căn nhà ba tầng, đôi giày đã dơ đến mức không thể nhìn rõ. “Giai uyển tới rồi.” Mở cửa chính là dì giúp việc, do Cố Trạm an bài, ngoài 40 tuổi, khuôn mặt hiền từ, hằng ngày công việc chính là chăm sóc Cát Phạn. “Dạ,” Cát Giai Uyển đem hành lý đưa qua, “Cha cháu đâu?” “Ở trên lầu.” Cát Giai Uyển đi đến thư phòng tầng hai, cửa không đóng, cô gõ gõ cửa, trực tiếp đi vào. “Cha.” Cát Phạn đã sớm nghe được động tĩnh dưới lầu, cũng không kinh ngạc, ông ngẩng đầu, tháo mắt kính: “Không phải ngày mai mới đến sao?” “Đến thăm cha sớm hơn, không tốt sao?” Cát Phạn cười, nếp nhăn cũng ngăn không được khuôn mặt anh tuấn. Tuy rằng gương mặt Cát Giai Uyển giống mẹ, nhưng cười rộ lên thời điểm, lại giống ông nhiều hơn. “Lại đây, để cha xem con có trộm giảm béo không.” “Con mà cũng cần phải giảm?” Cát Giai Uyển đi qua, “Con chỉ ăn theo chế độ, cha cảm thấy ít, là bởi vì ngày thường cha ăn quá nhiều.” “Con cũng không ước lượng trên tay còn có bao nhiêu thịt, móng gà còn nhiều thịt hơn, Cố Trạm không nói với con sao?” Cát Giai Uyển nghẹn, hàm hồ nói: “Nào có người lấy tay con gái so với móng gà?” Nói xong, cô sợ Cát Phạn lại nhắc tới Cố Trạm, vội vàng lại nói: “Con đi thay quần áo.” “Mặc thêm áo khoác, bồi cha đi câu cá.” “Được.” Thị trấn không lớn, đường khá rộng, Cát Giai Uyển xỏ giày, đi theo phía sau Cát Phạn xuống sườn núi, bước chân nặng trĩu, hô hấp đều là mùi vị cỏ xong cùng đất ướt. Cát Phạn theo thường lệ hỏi tình hình gần đây của cô, cô trả lời từng câu một, mặc dù rất cẩn thận nhưng đề tài đến cuối cùng vẫn là chuyển đến Cố Trạm. “Con cùng Cố Trạm, không cãi nhau chứ?” Cát Phạn cũng không biết quan hệ của Cát Giai Uyển cùng Cố Trạm, còn tưởng rằng hai người là người yêu, cho nên mỗi lần Cát Giai Uyển đến, ông đều sẽ quan tâm hỏi han hai câu. Cùng Cố Trạm quan hệ vốn là không đủ quang minh lỗi lạc, Cát Giai Uyển không dám nói thật, mấy năm qua, đều có lệ ứng phó đề tài này. Cũng may Cát Phạn không phải là người nhiều chuyện, rất ít hỏi chi tiết, cô cũng liền lừa dối lọt qua cửa. “Cãi nhau cái gì, con ngoan ngoãn như vậy mà.” “Ta là cha con, ta còn không hiểu con sao? Tính tính xấu như vậy, Cố Trạm vậy mà có thể chịu đựng được.” Cát Giai Uyển rất không cao hứng, “Rõ ràng tính tình của anh ấy ngày càng xấu hơn thì có?” Cát Phạn nhìn cô hai lần, muốn nói lại thôi. Cô tức giận nói: “Làm gì?” “Quên đi,” Cát Phạn chỉ vào chân cô, “Nhìn đường, đừng để trượt xuống.” Cát Giai Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng không nhắc tới Cố Trạm nữa. Trong lòng cô rõ ràng, Cát Phạn hoài nghi bọn họ cãi nhau, đây là điều hợp tình hợp lý. Mỗi lần tới đây cô đều đi một mình, muốn nói hai người tình cảm hòa thuận, giống như cũng không thể nào tin nổi. Vậy khi bọn họ cãi nhau, đến lúc đó tách ra, cô cũng đỡ phải tìm cớ. * Hàn Linh với tính rụt rè, sau lần ở Vũ Họa Phường, cô nhịn một tuần mới không gọi cho Cố Trạm. Kết quả tiếp điện thoại lại là trợ lý. Cố Trạm xuất ngoại. Mẹ Hàn đã mắng cô vì điều này Hàn. “Mẹ đã kêu con kiềm chế rồi, Cố Trạm có thể so sánh với Dương Chấp? Con nghĩ nó sẽ giống Dương Chấp chủ động tìm con sao?” Mẹ Hàn mặt mày dữ tợn mặt chọc vào đầu Hàn Linh, “Hiện tại thì tốt rồi, người ta xuất ngoại cũng không nói cho con!” Hàn Linh tức giận đến cắn răng, hốc mắt lại đỏ, “Hiện tại làm sao bây giờ? Con phải đi đến đó sao?” “Ngu ngốc! Đi ra cho mẹ sửa soạn một chút, đi hồ Dương Tây.” “Hồ Dương Tây?” “Mục Lan hôm nay muốn tới đó chơi, con cũng cùng đi, có chút nhãn lực, làm không tốt mẹ liền thu thập con!” Mục Lan là mẹ kế của Cố Trạm. Hàn Linh nghe mẹ Hàn nói, nếu biết cô đã không vội cùng Dương Chấp chia tay. Trang điểm thật tốt, nàng mang theo Hàn mẫu cấp Mục Lan chuẩn bị tốt lễ vật ra cửa, đi được nửa đường tâm tư liền động, gọi điện cho Dương Chấp. Dương Chấp một hồi lâu mới trả lời, ngữ khí lạnh nhạt: “Có việc?” “Anh nhất định phải nói chuyện với em như vậy sao?” “Hàn Linh, tôi rất bận.” Hàn Linh nghẹn một hơi, dứt khoát không hề vòng vo: “Cát tiểu thư, cái người mà anh theo đuổi nửa năm kia, cô ấy gần đây có rảnh không? Em muốn hỏi cô một chút chuyện.” Dương Chấp nhíu mày, “Cô muốn làm gì?” “Em có thể làm cái gì được?” Hàn Linh cười ở mặt ngoài, “Em chỉ muốn hỏi cô ấy một chút chuyện thôi.” Dương Chấp trực giác nghĩ không phải mục đích chính của Hàn Linh, nhưng hắn vẫn nói đúng sự thật đáp: “Giai Uyển gần đây có việc, không ở Hách thành.” Hàn Linh mí mắt run lên, “Cô ấy cũng xuất ngoại?” Này có không phải quá trùng hợp rồi sao?