Phoenix - phượng hoàng lửa
Chương 6
Một đời nguyện mãi Vĩnh Sinh
Hỉ nộ ái ố vô tình dửng dưng
-Thiên Di-
Bốn tháng trước
“Thầy ơi, thầy Nghĩa ơi!” – Tiếng chuông tan học vừa reng lên, Hạ Vy đã nhanh chóng gom hết sách vở, chạy thật nhanh đi tìm thấy giáo hướng dẫn của mình.
Giáo viên hướng dẫn của cô là người đàn ông ngoài ngũ tuần, đầu hói, trên đầu chỉ có vài sợi bạc xung quanh, trông như một cái tổ rỗng. Ông vui tính, lại rất có trách nhiệm và tâm huyết với nghề nên được lòng sinh viên. Lớp ông lúc nào cũng rất đông, có những người trái ngành vẫn muốn vào nghe giảng.
“Hạ Vy sao? Có chuyện gì không trò?”
“Dạ, em chào thầy! Chẳng là em nghĩ có chút nhầm lẫn gì đó ở thời khoá biểu của mình…” Vừa nói, Hạ Vy lấy trong túi tờ giấy nhỏ đưa cho thầy. “…Em học Luật Kinh tế, nhưng không hiểu vì sao nhà trường lại sắp xếp cho em môn Lý luận định tội danh và Khoa học điều tra hình sự ạ? Hai môn này không phải thuộc ngành Hình sự sao ạ?”
“Có lẽ là phòng tài vụ đã có chút nhầm lẫn gì đó.” Thầy Nghĩa cầm lấy tờ giấy xem xét rồi rút ra kết luận. “Thôi trò tạm học hết học kỳ này vậy, dù sao biết thêm bên ngoài cũng tốt. Hai môn này do thầy Dũng phụ trách, rất hay.”
Thầy giáo vừa cười vừa vỗ vai cô học trò kế bên, rồi nhanh chóng nói tạm biệt vì có một số việc phải giải quyết. Hạ Vy thở dài cái thượt, không biết bản thân phải làm sao. Không phải cô không muốn học. Đối với cô học thêm những điều mới lạ thật sự vô cùng thú vị, cũng không biết chừng một ngày nào đó sẽ hữu ích, có thể dùng tới. Hơn thế nữa, Hải Yến học bên Hình sự, nói như vậy hai người lại có thể học chung với nhau. Chỉ có điều nếu ba cô không biết. Mặc dù ba Hạ Vy làm trong quân đội, ngay từ nhỏ ba cô đã ngăn cấm cô tham gia những vấn đề chính trị quân sự. Ông bảo những việc này rất phức tạp, có những mặt trái không thể nào kiểm soát được.
Ông luôn cho rằng luật sư Hình sự là một nghề bán lương tâm. Tuy cách nhìn này hơi thiển cận, vơ đũa cả nắm nhưng không thể phủ nhận nó có phần đúng. Một luật sư giỏi có tiếng là người có thể bảo vệ thân chủ, có thể cãi trắng thành đen, biến người có tội thành trắng án hay thậm chí biến từ vô tội thành có tội. Nhưng lúc đó, chính họ cũng đã vi phạm toà án lương tâm.
“Tin…tin…”
Đang chìm trong những suy nghĩ không đầu không đuôi, Hạ Vy bị giật mình bởi tiếng còi xe. Cô vội quay người phía lòng đường. Đằng sau, hai thanh niên mặc áo sơ mi, quần kaki đang cố ép sát một chiếc xe phân khối lớn màu đen. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai người đó đã ép chiếc xe kia vào lề, buộc lòng dừng lại. Người đàn ông điều khiển chiếc xe ấy mặt đeo khẩu trang. Một trong hai thanh niên lúc nãy bước xuống, giơ cao tay trước trán chào kiểu quân đội.
“Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát đang điều tra một số vấn đề.” Người đó vừa nói vừa tú trong người thẻ chứng minh. “Anh vui lòng cho chúng tôi xem bằng lái xe.”
Người thanh niên đi xe phân phối lớn rút trong bóp giấy tờ gì đó đưa cho viên cảnh sát.
“Đây là xe của anh?”
Người thanh niên chỉ gật đầu, không nói gì.
“Thùng xe đựng gì vậy? Anh vui lòng mở thùng xe ra cho chúng tôi kiểm tra!”
Anh ta thận trọng bước về thùng xe. Trong khi hai vị cảnh sát đang xem xét giấy tờ anh ta vừa đưa, người thanh niên lấy trong thùng một chiếc ba lô màu xanh đen. Người này nhanh như chớp lao lên lề, bóp chặt lấy cổ Hạ Vy, đang đứng cách đó chưa đầy năm bước chân.
“Á…anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra!” Hạ Vy hốt hoảng, vùng vẫy cố gắng tìm cách thoát ra. Không biết từ lúc nào, trên cổ cô cảm giác có thứ gì đó mỏng dẹp và lạnh băng. Người này đang kề dao lên cổ cô?
“Mau bỏ vũ khí xuống!”
“Bảo chúng nó cấp cho tôi một chiếc xe hơi!” Người đó ghé sát vào tai Hạ Vy, thì thầm. Thấy con tin trong tay mình chậm chạp, hắn rít lên, giọng mất kiên nhẫn. “Nhanh lên!”
“Hắn…hắn bảo cho hắn một chiếc xe hơi!” Hạ Vy sợ hãi thay tên kia nói ra yêu cầu của hắn.
Hai cảnh sát trao mắt nhìn nhau. Bọn họ đã theo đuổi tên tội phạm này từ rất lâu, chỉ không ngờ thời cơ tốt để bắt hắn lại bị chuyện không ngờ tới này mà ảnh hưởng. Cuối cùng vì sự an toàn của con tin, một trong hai cảnh sát ra quyết định, gọi điện thoại. Chỉ khoảng năm phút sau, một chiếc xe taxi bốn chỗ cũ kỹ xuất hiện.
Tên tội phạm cẩn thận bước tới chiếc xe, tay hắn giữ chắc con dao đang kề trên cổ. Lưỡi dao siết chặt lên da thịt làm Hạ Vy đã sợ nay còn sợ hơn, nước mắt từ lúc nào đã chảy ùa ra. Tên tội phạm bắt cô mở cửa xe, rồi đẩy cô từ ghế ngồi kế bên vị trí tài xế vào vị trí tài xế, suốt quá trình không để lưỡi dao rời khỏi cổ nửa giây nào. Ý của người này rất rõ ràng: Hắn muốn cô lái xe.
“Tôi không biết lái!” Hạ Vy cố gắng lấy hết dũng khí bật ra từng chữ rời rạc.
“Nếu cô không lái vậy tôi sẽ giết chết cô!”
“Nếu anh giết tôi, anh sẽ không có đường thoát!”
“Tôi căn bản đã không có đường thoát! Giờ thì nổ máy đi!”
Sợ con tin trong tay đang nghĩ cách để thoát thân, tên tội phạm rít mạnh, kề sát dao vào cổ Hạ Vy. Cổ cô lúc này đã mất cảm giác vì thời gian dài căng thẳng, không thể cảm nhận cái đau rát từ con dao sắc nhọn kia.
Hạ Vy hít một hơi thật sâu, vặn chìa khoá theo chiều kim đồng hồ. Ngay lập tức, tiếng động cơ khởi động vang lên giòn giã, kèm theo mùi xăng khó chịu. Cô nhấp mạnh chân ga vài lần. Bàn chân đang nhấn đề nhả ra, tay đồng thời kéo thắng tay, gạt cần số lên trên, chuyển xe từ số 0 sang 1. Tên tội phạm ngồi kế bên mất kiên nhẫn miệng không ngừng thúc giục. Hạ Vy thả nhẹ clutch để xe lăn bánh. Từ kính chiếu hậu, cô nhìn thấy cảnh sát đang nói chuyện điện thoại. Trong thâm tâm cô thầm hy vọng cảnh sát sẽ mau đến cứu mình.
Ngay khi kim chỉ tốc độ đạt mức 10 km/h, Hạ Vy kéo cần số đi xuống, chuyển sang số 2 rồi từ từ sang số 3. Cảnh sát lúc này vẫn theo sát phía đuôi xe, giữ khoảng cách gần nhất có thể. Sau một lúc, xe của bọn họ đã ra tới xa lộ. Giữa trưa, trên đường ngoài trừ xe bọn họ và cảnh sát, dường như không còn ai.
“Quẹo trái!” Tên tội phạm hét to khi xe chỉ cách đoạn con lươn bị cắt để xe máy có thể qua line đường vài trăm mét.
“Ông điên rồi! Chỗ quẹo đó giành cho xe máy. Phía trước còn có một chiếc container. Chạy vào đó là đâm đầu vào chỗ chết!” Hạ Vy giật mình nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, nắm được tình hình.
“Một là quẹo, hai là chết ngay bây giờ!” Một lần nữa chiếc dao lại cứa mạnh vào cổ Hạ Vy.
Hạ Vy nhắm mắt, tăng ga. Tốc độ xe bây giờ đã gần 100 km/h. Khi xe gần sát con lươn, cô bẻ gấp vô lăng rồi đạp thắng. Cả hai người trong xe theo quán tính đổ ập về phía trước. Những chiếc xe cảnh sát đằng sau thấy xe bọn họ tăng tốc nên cũng cố theo sát tốc độ để không bị mất dấu. Bây giờ xe Hạ Vy đột ngột dừng lại, bọn họ bất ngờ trở tay không kịp vẫn lao về phía trước. Hạ Vy nhanh chóng nhả thắng, bẻ vô lăng xoay một vòng. Chiếc xe lập tức quay 180 độ, đầu xe đã ở hướng ngược lại. Tất nhiên xe cảnh sát đã bắt đầu quay đầu lại đuổi theo. Tên tội phạm lo lắng thấy rõ, thét lên “Chạy mau!”
Hạ Vy nhìn gương chiếu hậu. Xe bọn họ chỉ còn cách chiếc contianer không quá mười mét, kẻ này không phải muốn cô cùng hắn tử sát chứ? Hạ Vy biết bản thân dù làm thế nào cũng không có đường thoát, bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy cần gạt số, đạp mạnh ga. Khi chiếc xe vọt đi cũng là lúc chiếc container đến gần. Do container trọng tải quá lớn, Hạ Vy không dám vượt mặt nó mà sang line, đành phó mặt để chiếc xe khủng lồ ép sát vào con lươn. Phía cảnh sát bằng cách nào đó đã liên lạc được với tài xe lái container, yêu cầu anh ta ép xe bọn họ, kéo dài thời gian để bọn họ đuổi theo. Tên tội phạm cũng đoán được tình hình không ngừng đe doạ con tin. Hạ Vy nhấn ga tăng tốc độ khiến hai xe va chạm vào nhau tạo ra những tiếng “két” và tia lửa xoẹt qua do ma sát. Người tài xế container không dự đoán được tình hình nên hốt hoảng, bẻ đầu xe ra ngoài giữ khoảng cách an toàn rồi nhanh chóng tăng tốc bắt kịp xe Hạ Vy. Cô cũng chỉ đợi có vậy, đạp mạnh thắng. Trọng tải lớn của container khiến chiếc xe theo quán tính lao tiếp về phía trước, vượt qua chiếc taxi một đoạn lớn. Hạ Vy bẻ mạnh vô lăng, đạp ga, luồn ra sau đuôi xe, chạy sang line phía trong. Chiếc container dừng lại là khi xe taxi nhỏ của bọn họ vọt đi, chạy thoát.
Tên tội phạm lúc này đã thả con dao ra khỏi cổ con tin, thả lưng lên thành ghế, miệng thở dốc. Hạ Vy ngồi kế bên cũng không khá hơn, miệng đớp từng ngụm không khí. Cả hai người bọn họ đều không nghĩ có thể vượt qua vụ này dễ dàng như vậy. Hơn thế nữa, sau khi đối diện với cái chết trong gang tất, không ai không cảm thấy sợ hãi.
“Đúng là tay lái lụa!” Tên tội phạm lẩm bẩm đủ to để người kế bên nghe thấy.
Hạ Vy nhíu mày, không hiểu được ý tứ của hắn. Người này là khen cô lái hay khẳng định hiểu biết của hắn về cô? Ngay từ đầu hắn đã biết cô biết lái xe? Không những biết lái mà còn lái rất tốt? Nhưng điều này có vẻ vô cùng vô lý khi mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên.
Sau khi cắt đuôi được lực lượng cảnh sát, Hạ Vy theo chỉ dẫn của tên tội phạm, rẽ vào con đường nhỏ. Con dường này đất đỏ gồ ghề, không được trải nhựa, vô cùng khó đi. Lúc này đã hơn một giờ trưa, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt khó chịu. Xe của bọn họ từ lúc đầu đã không mở cửa sổ, tuy lúc này tránh được lớp bụi mù mịt, nhưng ngược lại lại trở thành cái lò nướng kín bưng. Cả hai người trong xe đều chảy mồ hôi ròng ròng. Hạ Vy nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi và nước da ở trán đen sạm. Hắn suốt hai tiếng đồng hồ vẫn không bỏ khẩu trang. Xe tiếp tục đi một lúc thì bắt gặp một nhà kho bỏ hoang. Tên tội phạm lúc này mới lên tiếng bảo dừng lại.
Khi xe đã dừng lại hẳn, hắn nhanh chóng chui ra khỏi xe, nắm chặt lấy cổ tay Hạ Vy lôi ra ngoài. Tuy không còn dùng dao uy hiếp, nhưng hắn lại thô bạo bóp lấy cổ tay cô như bóp vụn xương. Hạ Vy tuy đau nhưng lại không dám nói tiếng nào. Tên tội phạm bước về phía căn nhà kho bỏ hoang đó, đạp mạnh miếng tôn làm cửa và kéo con tin vào trong. Bên trong, ngoài những thùng pallet to chất thành kiện được phủ lớp nilong, không còn gì cả. Ngôi nhà bị đóng kín quá lâu, không có ánh sáng nên bốc lên mùi nấm mốc đặc trưng vô cùng khó chịu. Hắn nhanh chóng ép người Hạ Vy vào cái xà gồ làm cột nhà và không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng to bằng cổ tay quấn chặt người cô lại.
Một nỗi sợ vô hình ập đến trong lòng Hạ Vy. Những bài báo về tên sát nhân giết người bịt đầu mối mà cô từng đọc trên mạng hiện rõ trong đầu. Cô đã quá ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần giúp hắn chạy thoát, cô đối với hắn sẽ trở nên vô dụng mà buông tha cô. Tuy nhiên, khác với nỗi sợ của cô, hắn ta không làm gì cô mà chỉ ra ngoài. Khi quay lại, hắn mang theo chiếc ba lô.
“Ông muốn làm gì tôi?” Hạ Vy run sợ nói.
Tên tội phạm vẫn im lặng không nói gì. Hắn nắm chặt lấy tóc cô, kéo giựt về phía sau. Cả da đầu bị kéo căng, đau điếng. Hạ Vy theo phản xạ bật ra tiếng kêu. Hắn nhanh chóng nhét thứ gì đó vào sâu tận cổ họng cô. Khi cô ý thức được việc làm của hắn, thứ đó đã chui tọt voà cổ họng, không cách chi lấy ra được.
“Ông cho tôi uống cái gì vậy?”
Hắn vẫn không nói gì, chụp lấy miệng cô, bóp mạnh vị trí giữa hai hàm. Mặc cho đối phương khán cự vùng vẫy mãnh liệt, hắn vẫn bóp mạnh, lực từ tay không hề giảm mà tăng lên. Quá đau, Hạ Vy yếu đuôi mở miệng. Tên sát nhân nhanh chóng nhét một miếng giẻ bằng vải bố vào miệng cô rồi bỏ đi.
Nắng bên ngoài ngày càng gây gắt khiến không khí bên trong ngột ngạt thấy rõ. Hơi nóng bị hấp thụ bởi mái tôn sắt làm nhiệt độ tăng lên không ngừng. Mùi hôi thối, khai tanh bốc lên xộc thẳng vào mũi. Hạ Vy cố gắng kìm chế sự ghê tởm chiếc giẻ rách dơ bẩn trong miệng, không ngừng dùng lưỡi đẩy nó ra. Nhưng vô dụng, chiếc giẻ quá lớn, lưỡi cô vô lực không thể làm nó lay chuyển. Cô cố nhúc nhích người càng nhiều để thử làm lỏng dây thừng. Nhưng cô càng cử động, sợi dây lại càng bó chặt, cọ sát vào tay.
Đôi mắt Hạ Vy trở nên nặng nề và mệt mỏi. Hình ảnh trước mắt chập chờn nhoè nhoẹt. Nhiệt độ cao trong phòng cùng với tình trạng mất nước kéo dài nhanh chóng sinh ra ảo giác. Nếu tiếp tục, cô có thể mất mạng. Hạ Vy yếu đuối không thể làm gì, người đứng dựa hẳn vào cột nhà, đầu gục hẳn sang một bên, bất tỉnh.
Trong cơn mê, cô nghe thấy tiếng động lớn bên tai như tiếng nổ. Cô rất muốn thức dậy nhưng cả người nặng trịch, cơ thể không còn nghe theo sự điều khiển của cô. Cô nghe loáng thoáng có tiếng người. Rất nhiều người. Trước khi cô mất hẳn ý thức, bản thân chỉ nghe được tiếng gọi quen thuộc của ba: “Hạ Vy!”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
63 chương
505 chương
54 chương
57 chương
29 chương