"Ngờ đâu Phượng hoàng lửa nọ Hoả đồ Niết Bàn lưu lại Hữu Dư" -Thiên Di - Có lẽ là do duyên phận, sau buổi gặp mặt, Thiên Hạo và Hạ Vy rất hay vô tình gặp nhau. Khi thì trên giảng đường, khi thì trong căn tin trường, hoặc vô tình lúc Hạ Vy đang thẩn thờ ngồi một mình. Ban đầu, Hạ Vy vẫn còn ngại ngùng, miễn cưỡng tiếp chuyện, nhưng sau một thời mối quan hệ giữa hai người lại nhanh chóng phát triển tốt đến lạ kỳ. Có lẽ vì họ vốn dĩ là những người xa lạ, xây dựng những ký ức mới đơn gian hơn nhớ lại những điều đã trải qua. Họ chia sẻ với nhau rất điều: từ cảm hứng âm nhạc, sách báo, phim ảnh, hay thậm chí cả ngành học trong trường. Ở Thiên Hạo, Hạ Vy có thể nhìn thấy một thanh niên cầu tiến, chăm chỉ nhưng lại rất khiêm nhường. Cậu thích đọc sách và tìm tòi nên dù là sinh viên năm ba, kiến thức của cậu không thua kém gì giảng viên. Những lúc cao hứng, Thiên Hạo còn vui vẻ chỉ cho người kế bên cách thẩm định thời gian tử vong của tử thi. Thiên Hạo chiếm được cảm tình của Hạ Vy là thế nhưng không có nghĩa những người bên cạnh cô đều chào đón anh bạn này. Tuy không nói ra nhưng Hạ Vy có thể cảm nhận rõ Thiên Lãng không muốn cô ở gần Thiên Hạo. Có thể anh sợ rằng việc cô bị mất trí nhớ sẽ dễ dàng bị người khác tiếp cận và lợi dụng. Ngoài người này ra, Thiên Hạo còn phải ‘đối phó’ với một con ‘kỳ đà’ rất dễ thương. “Hạ Vy, công nhận cậu giỏi thật. Mất trí nhớ lại có thể tậu được một thằng em vừa dễ thương, vừa nghe lời.” Hải Yến cười co, đánh mạnh vào lưng Thiên Hạo một cái “bốp”, bộ dạng rất hả hê. Thiên Hạo đi bên cạnh không biết nên cười hay mếu, hai tay vẫn còn đang bận bịu xách túi này bao nọ. “Cậu đừng quá đáng!” Hạ Vy quắc mắt cảnh cáo cô bạn của mình, rồi quay sang Thiên Hạo. “Em xách được không? Hay em đưa bớt đồ của chị đây, em xách phụ Hải Yến được rồi.” “Không sao chị, nhiêu đây thì thấm gì! Cái gì chứ mấy cái túi cỏn con này sao làm khó em được. Nếu có nhiều quá, em xách không được, người phải xách phụ phải là Hải Yến chứ! Em đi theo để xách hộ đồ của chị mà. Chị xem, ở đây túi lớn túi nhỏ toàn là của Hải Yến!” “Hơ hơ…” Hải Yến đang ngắm nghía mấy cửa hiệu hai bên đường, nghe có người nói xấu mình thì chạy về phía đối tượng. “Hạ Vy, cậu thật biết tuyển chọn đàn em. Tớ là tớ nhân nhượng lắm rồi đấy. Ngay từ lần đầu gặp mặt, câu ta chỉ gọi mình cậu là “chị”, tớ đã không chấp. Bây giờ còn vụ phân biệt đối xử. Thật không công bằng!” “Rồi rồi, tiểu công chúa của tôi ơi!” Hải Yên giơ tay ra, chạy vào giữa hai người can ngăn. “Chuyện “chị-em” không phải tớ đã bảo vì cậu trẻ trung hơn, dễ thương hơn tớ nên Thiên Hạo không đành gọi là “chị” sao. Cứ xem là lời khen đi. Đừng cãi nhau nữa, có ai mệt chưa, mình vào quán nước kia uống chút gì nha!” “Vậy cũng được!” Mọi người dường như rất nghe lời, đồng thanh trả lời. Ngồi vào bàn nước, Hải Yên chưa để Thiên Hạo được nghỉ ngơi, lên giọng chọc quẹo. “Này nhóc, cho chị mượn điện thoại của cưng!” “Làm gì?” Tuy Hải Yến trẻ con, làm việc nông nỗi, nói năng đôi khi lại vô ý, Thiên Hạo không hề trách, thái độ vẫn là nhường được sẽ nhường. Thật không hiểu được ai mới là trưởng bối của ai. Lần này cũng vậy, Thiên Hạo miệng tuy hỏi nhưng tay tự động rút điện thoại ra đưa. “Người lớn nói thì phải nghe, không được hỏi lại biết chưa?” Hải Yến tự nhiên đưa tay lấy điện thoại. “Password! Thiệt tình, tôi ghét nhất mấy người để password đấy. Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm!” “Cô còn ý kiến nữa thì trả điện thoại đây!” Thiên Hạo bật cười, với tay bấm mã số. Hạ Vy ngồi kế bên nghe hai người bạn của mình đấu khấu, khoé miệng đang cong lên, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh của bản thân trước đây và người con trai kia. “-Password là 7463649. Không cần chìa khóa. – Người con trai nhìn bấm mã số cửa ra vào. -Password gì vừa dài vừa khó nhớ, chẳng có ý nghĩa gì cả! –Hạ Vy trước đây lầm bầm, vẻ mặt không vui như đang có chuyện bực mình. -Cô còn lầm bầm nữa là tối nay ở ngoài đó ! – Người con trai khoanh tay đứng trước cửa ra vào, nhếch chân mày nhìn người bên cạnh.” Cơn đau đầu nhanh chóng xuất hiện, buốt và nhói. Nhiệt độ cơ thể của Hạ Vy hạ xuống đột ngột, tay chân trở nên lạnh như băng, cứng ngắt. Cô mất dần tri giác. Trước mắt mọi thứ đều nhoè mờ, chỉ lấp lửng những dải màu trắng đen hình nhân nhảy múa. Cả người cô bất lực ngã ra sau, té ra khỏi ghế, nằm dài trên sàn nhà. Hạ Vy tỉnh lại đã là chuyện của nhiều giờ sau đó, sau khi Hải Yến và Thiên Hạo nhanh chóng đưa cô về nhà Thiên Hạo nghỉ ngơi và uống thuốc. Cơn đau dưới tác dụng của thuốc giảm nhanh, các giác quan dần dần lấy lại được, những hình ảnh mờ ảo chấp vá cũng không còn nữa. “Cậu thấy sao rồi?” Hải Yến ngồi kế bên, gương mặt nhợt nhạt hẳn vì hoảng sợ. “Không sao, tớ thấy đỡ hơn rồi.” Hạ Vy trấn án, rồi bất giác đưa mắt nhìn xung quanh. “Đây là…” “Đây là nhà em thuê, ở chung với thằng bạn.” Thiên Hạo nãy giờ vẫn đang đứng ở góc nhà quan sát. “Hồi nãy chị ngất, lại không mang theo thuốc. Em chợt nhớ ra nhà có loại thuốc chị dùng nên chở chị về đây.” “Cũng may là không sao. Cậu làm tụi này sợ chết khiếp!” Hải Yến đánh nhẹ vào vai người bên cạnh, giọng trách móc. Lúc này Hạ Vy chỉ biết trầm ngâm, đáp trả lại bằng nụ cười ngượng ngạo. Thật ra trước khi xuất viện, bác sĩ cũng khuyên nhủ nên để mọi chuyện xảy ra tự nhiên. Việc cố gắng nhớ lại sẽ làm tim đập nhanh hơn bình thường, máu bơm mạnh lên các dây thần kinh. Mô não do hậu quả của vụ tai nạn vẫn còn sưng, dưới tác động của máu, sẽ khiến cơn đau đầu trở nên nghiêm trọng hơn. Chợt nhớ tới điều gì đó, Hạ Vy ngước mặt lên, quét mắt nhìn xung quanh. “Thiên Hạo, sao trong nhà em lại có thuốc bác sĩ kê cho chị dung?” “À, là thế này, thằng bạn em là bác sĩ, cứ thích sưu tầm mấy loại thuốc về thần kinh. Hôm trước em thấy chị uống, nên hôm nay gặp chuyện mới nhớ ra nhà cũng có loại này.” Thiên Hạo gãi gãi đầu. Tuy lý do của Thiên Hạo nghe không lọt tai chút nào, Hạ Vy lại chẳng muốn làm khó, trong đầu chợt nhớ tới người con trai thường xuất hiện. Hình như anh ta cũng bác sĩ. o0o Hải Yến đòi đưa Hạ Vy về. Khi xe tới trước cửa, cô đã thấy Thiên Lãng đứng đợi ở đó, hình như đã đợi rất lâu rồi. Hải Yến thấy Thiên Lãng, dáng vẻ trẻ con tinh nghịch không còn nữa mà hơi căng thẳng, cuối cùng mới giãn ra một chút. Cô giải thích bọn họ cùng đi mua sắm rất vui vẻ mà quên mất thời gian. Tuy nhiên cô giấu việc đi cùng với Thiên Hạo hay tai nạn xảy ra. Nguyên nhân là vì trên xe, Hạ Vy đã căn dặn trước. Hạ Vy nhìn dáng vẻ Hải Yến và Thiên Lãng nói chuyện với nhau, trong lòng có nhiều suy nghĩ. Hai người này căn bản vốn rất khác biệt, một người sốc nổi vô ưu vô lo, một người lại trầm tĩnh tựa như mặt nước không biết trong lòng có bao nhiêu tính toán, suy cho cùng vốn không thể cùng một chỗ. Cả hai người này đối với Hạ Vy đều rất nhiệt tình, nhưng không hiểu vì sao khi đứng cạnh nhau lại rất khách sáo xa lạ. Vốn không phải gặp mặt lần một lần hai, nhưng cách cư xử của hai người lại ngượng ngạo và căng thẳng. Ngay cả với người lạ cũng chưa chắc kỳ lạ như vậy. “Chắc em chưa ăn gì, để anh dặn dì Năm nấu gì đó cho em.” Thiên Lãng đột nhiên nói, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. “Lúc đi mua sắm, chúng tôi đã ăn với nhau rồi. Bây giờ cũng đã tối, tôi không muốn làm phiền dì Năm nghỉ ngơi. Anh đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì…” “Anh vào nấu mì gói là được.” Hạ Vy tính nói rằng nếu anh vẫn chưa ăn gì thì hãy về sớm đi, cô tự mình lo cho bản thân được. Không ngờ lời nói chưa nói ra hết lại bị hiểu nhầm là lo lắng cho người ta. “Hạ Vy, nếu em không bận gì, có thể ngồi lại với anh cho tới khi anh về không?” Hạ Vy gật đầu, không nói không rằng ngồi xuống ghế, quan sát người trước mặt lục đục trong bếp. Với tính cách của Hạ Vy, cô căn bản không muốn. Tuy nói Hạ Vy không từ chối sự chăm sóc của Thiên Lãng, cô đối với người con trai này không nóng không lạnh, cũng không quá nhiệt tình tin tưởng. Nói ra có thể nói cô ngây thơ, phải chăng là giác quan thứ sáu, linh cảm của phụ nữ nói với cô rằng đừng nên tin người con trai này? Hạ Vy cả buổi trời không nói tiếng nào nhưng khi Thiên Lãng bưng tô mì đặt trước mặt, cô không khỏi đưa mắt nhìn theo. Hình ảnh bản thân và người con trai ấy lại xuất hiện. Hai người họ cũng như bây giờ, ngồi đối diện nhau, ở giữa là bát mì gói nghi ngút khói. Tuy vậy, không hiểu sao không khí lúc đó rất ấm áp, chỉ nghĩ đến thôi Hạ Vy đã cảm thấy rất quen thuộc, bất giác nở nụ cười. “Hạ Vy? Em sao vậy?” Thiên Lãng thấy biểu cảm ngọt ngào của người đối diện, hoàn toàn không giống như bình thường, có chút lo ngại. Cô ấy không phải đã nhớ ra điều gì chứ? “Thiên Lãng này…” Hạ Vy trầm ngâm một chút mới mở lời, giọng điều không hề giống như đang muốn trả lời câu hỏi của người trước mặt. “Theo như anh nói, thật là chúng ta sau lần tôi gặp tai nạn mới chính thức lần đầu gặp nhau?” Thiên Lãng không hiểu vì sao cô nhắc tới chuyện này, tự động gật đầu. “Vậy tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Thấy người trước mặt không có ý muốn trả lời, vẫn im lặng lắng nghe như tìm nguyên nhân đặt câu hỏi, Hạ Vy lại nói tiếp. “Chúng ta vốn dĩ không hề quen biết gì, anh vì sao lại đối xử tốt với tôi?” “Tại sao em lại hỏi vậy? Em cũng không phải không biết, ba em với anh cũng xem như có quen biết, anh là người gây ra tai nạn cho em, ba em lại bận công việc không thể chăm sóc em, anh đứng ra làm việc này không phải là thích hợp nhất sao?” “Tôi biết rồi, tôi hơi mệt nên lên phòng nghỉ trước, khi anh về cũng không cần nói với tôi đâu.” Hạ Vy đứng dậy, bước thẳng về phía cầu thang. Không phải lời nói của anh lọt tai, chỉ là Hạ Vy đã quá mệt mỏi đi xem ai thật lòng ai giả dối rồi. Mọi người ai cũng xem cô như đứa ngốc mà đối xử. Cô biết chứ, cô biết người cô gọi là cha quanh năm suốt tháng bận rộn, công tác liên miên, cuối cùng mẹ cô không chấp nhận được, đòi li hôn. Chuyện cũng chỉ cách đây khoảng nửa năm. Cô cũng biết bạn học trong trường ai quan tâm cô, cô gặp tai nạn nhập viện cả tháng trời người nào thật lòng muốn vào thăm cô. Cô chỉ không hiểu anh không thân không thích vì sao lại chăm sóc cô quá chu đáo. Bất kể chuyện gì liên quan đến cô, anh cũng muốn can thiệp vào. Cô nhập viện, người nên ngày đêm bên cạnh không phải là dì Năm sao? Anh việc gì lại không cho dì tiếp xúc cô, làm cô lần đầu gặp dì ở nhà có chút sợ hãi. Cô nhập viện, bạn bè đến thăm cũng là chuyện thường tình. Anh vì cớ gì lại không cho ai vào, kể cả bạn thân cô là Hải Yến, hại cô một thời gian cho rằng mọi người xung quanh đều đồng miệng không đồng lòng. Anh nói tất cả vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không hiểu thế nào là tốt cho cô. Bản thân Hạ Vy bất cần, có thể không cần ký ức trước đây mà vẫn kiên cường sống tốt, nhưng cô không thể sống mà không có ai bên cạnh. Anh cô lập cô với mọi người, cô không thể tìm lại ký ức cũ, cũng không thể cùng mọi người xây dựng ký ức mới. Phải chăng phải hoàn toàn dựa dẫm vào anh mới gọi là tốt? Rồi Hạ Vy lại nhớ tới hình ảnh người con trai không thấy mặt kia. Tựa như có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi xoay xung quanh anh: Anh ta là ai? Trước đây hai người có quan hệ thế nào? Vì sao ngay cả khi cô quên hết tất cả, muốn từ bỏ tất cả làm lại từ đầu thì hình ảnh của anh lại xuất hiện, ám ảnh cô không thôi? Hạ Vy đã nhiều lần muốn kết nối người con trai đó với Thiên Lãng là một. Mọi thứ sẽ đơn giản hơn nếu hai người là một. Là cô và anh trước đây từng bên nhau, cô gặp tai nạn anh chăm sóc. Dù sao Thiên Lãng và người con trai mờ ảo trong ký ức vẫn có vài nét tương đồng. Nhưng cảm giác nói cô rằng đó không phải sự thật. Khi cảm giác của cô với người con trai kia vô cùng thoải mái, ấm áp và đầy đủ an toàn, cô bên Thiên Lãng lại phải luôn dè mình đề phòng, lời anh nói cô muốn tin nhưng lại không dám tin. Hạ Vy thẩn thờ trong dòng suy nghĩ đến khi tiếng nhạc chuông điện thoại của Thiên Lãng vang lên, đưa cô quay về thực tại. Hạ Vy vội cầm điện thoại lên, ý muốn đem đưa cho chủ nhân của nó thì cuộc gọi đã tắt, chuyển vào hộp thư thoại. Một giọng nữ miền Trung đặc trưng vang lên: “Tại sao không nghe điện thoại? Chuyện về con chim lửa tôi nói với cậu, cậu thấy thế nào? Có đồng ý hay không? Tôi vẫn như vậy khuyên cậu suy nghĩ cho thật kỹ, quyết định của cậu không chỉ ảnh hưởng đến mình cậu đâu.” “Sao vậy? Anh có điện thoại à?” Thiên Lãng từ trong bếp bước ra, thấy Hạ Vy đứng trước mặt cầm điện thoại của mình thì hơi ngạc nhiên. Anh vội vàng đi tới, tay hơi ướt lau vội vào quần, nhận lấy điện thoại. “Là một người phụ nữ. Lời nhắn đã lưu lại trong điện thoại, anh kiểm tra thử xem.” Hạ Vy thành thực thuật lại. “À mà…anh sưu tầm chim à?” “Không. Sao vậy?” “À không có gì, vì người phụ nữ đó hỏi anh về chim lửa gì gì đó nên em nghĩ vậy.” “Anh không rõ.” Thiên Lãng hơi nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại. “Số lạ, có thể người ta gọi lộn số.” Hạ Vy cũng không nói gì, gật đầu rồi bước về phòng. Thiên Lãng cũng không ở lại lâu, một lúc sau từ trên lầu, Hạ Vy có thể nghe thấy tiếng động cơ xe. Cô cứ như vậy từ trên cao nhìn về phía dáng người con trai mờ ảo lập loè trong ánh đèn pha giữa đêm tôi, mù mịt. Trong lòng đột nhiên thấy lạnh, cô khẽ lẩm bẩm: “Chim lửa. Phoenix”