Chu Phú tránh không thể tránh, bị Liễu Điệp Chi đang từ từ cởi đồ dồn đến góc tường, một thân thể tươi non cứ thế lõa lồ hiện ra ở trước mặt của hắn, Chu Phú cực kỳ lúng túng, không dám nhìn nàng ta, hai tay không ngừng đung đưa, ý bảo nàng ta rời đi: "Ngươi... ngươi đừng như vậy. Thân thể nữ tử không thể giày xéo như vậy, mau mặc y phục vào." Chu Phú khóc không ra nước mắt, vốn không muốn biểu muội lầm đường lỡ bước, nên cố ý muốn tìm nàng ta tới nói chuyện chút, không ngờ lại là kết quả như vậy, phẩm tính của vị biểu muội này, quả nhiên như nương tử nói. . . . . "Điệp Chi, ngươi chờ chút, ta có chuyện muốn nói. . . . . ." "Phú ca ca, đừng nói nữa... Tâm tư của huynh từ nhỏ Điệp Chi đã hiểu, hiện tại cơ hội rất tốt đặt ở trước mặt, huynh còn đang chờ cái gì?" Liễu Điệp Chi giang hai cánh tay, không hề xấu hổ triển lộ thân thể mê người của nàng ta với Chu Phú. Chu Phú nhắm hai mắt lại, phi lễ chớ nhìn. Trời ạ, nếu nương tử biết hắn nhìn thân thể nữ nhân khác, sẽ nghĩ ra bao nhiêu phương pháp trừng phạt hắn đây, nghĩ chút cũng cảm thấy đáng sợ. Liễu Điệp Chi nhìn Chu Phú gấp đến độ đầu đầy là mồ hôi, động tác có chút chần chờ, đang chuẩn bị nhào tới làm vài chuyện thực tế thì cửa nhã gian bị đá một cái, mười nam nhân mặc trang phục binh lính nghiêm chỉnh xông vào dưới sự hướng dẫn của A Thu. Liễu Điệp Chi bị tình cảnh này làm ngây ngẩn cả người, cho đến nghe được một tiếng huýt gió đùa giỡn không biết truyền tới từ miệng ai mới chợt hiểu ra —— thân thể mình đang trần truồng đấy. "Aaa!" Ý thức được vấn đề này, Liễu Điệp Chi bị sợ đến dung nhan trắng bệch, không biết làm sao, bắt đầu tìm y phục của mình, ai ngờ cả bên trong gian phòng trang nhã đã bị nhiều người tràn vào, y phục của nàng ta đang bị bọn họ giẫm ở dưới chân. . . . vậy, vậy, vậy như thế nào mới tốt. . . . . . Chu Phú che cặp mắt, từ trên người A Thu cởi xuống một bộ y phục ném cho biểu muội Điệp Chi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, mặt đỏ tới mang tai, tức chết người không đền mạng nói: "Lúc nãy ta đã muốn nói với ngươi, ta lo lắng ngươi gặp phải phiền toái ở hẻm Yên Liễu, cho nên đặc biệt kêu huynh đệ ở doanh thủ thành tới đây. . . . . ." "A ——" Tiếng rít chói tai từ nhã gian lầu hai truyền ra, thê lương vô cùng . . . . . ———————CQH——————— Đợi biểu muội mất hết mặt mũi, bọc áo dài lao ra nhã gian xong, Chu Phú liền cho mỗi người một lượng bạc, cảm tạ các huynh đệ ở doanh thủ thành, mấy huynh đệ kia hớn hở tiếp nhận tiền nước trà Chu Phú thưởng: "Thật ngại quá, không có xảy ra chuyện gì còn phiền toái các vị đi một chuyến." Họ liền vỗ bả vai Chu Phú nói thẳng: "Không không không, lần tới nếu còn chuyện tốt như hôm nay, phò mã không cần phải khách khí, huynh đệ chúng ta hễ kêu là tới." Không duyên cớ lại xem được một thân thể lõa lồ sống động thế, dù không trả tiền, bọn họ cũng sẽ xung phong chạy tới thật nhanh, huống chi dáng vẻ của cô nương kia cũng xinh đẹp. . . . . . Chu Phú sờ đầu, cười ngây ngô nói: "Ha ha, chuyện như vậy. . . . Đoán chừng sẽ không còn có lần sau rồi." Các huynh đệ ở doanh thủ thành đều nở nụ cười phóng đãng ra khỏi nhã gian. Đợi mọi người rời đi, A Thu mới ngồi xuống, dùng cái ly Chu Phú đã uống, rót đầy ba bốn ly nước, uống một hơi, không chịu đi tiếp, Chu Phú hết cách chỉ có thể dùng vũ lực ẵm người ra ngoài. A Thu đi gọi huynh đệ ở doanh phòng thủ đến thì đã dắt ngựa của Chu Phú trở về Luật Cần quán, vì vậy hiện tại hắn ta liền tương đối thoải mái rồi, lấy một núm hạt dưa ở trong nhã gian bỏ vào vạt áo, vừa đi vừa cắn: "Phò mã, sao ngài biết, biểu cô nương sẽ. . . . dụ dỗ ngài chứ?" Phò mã luôn luôn đàng hoàng, có nhiều lòng thương hại dành cho người khác, lần này hắn quả quyết giải quyết biểu cô nương lẳng lơ đó như thế, thật khiến A Thu lau mắt mà nhìn. Chu Phú nhún vai một cái: "Không phải ta biết. Là nương tử." "Cái gì?" A Thu nghe không hiểu, tình hình vừa rồi, công chúa làm sao có thể biết trước? 4d đ l q đ5 Chẳng lẽ phò mã dùng khinh công trở về xin chỉ thị lúc hắn ta rời đi? Vậy cũng không đúng, lúc này công chúa cũng không trong phủ, trong cung mới đúng nha. Đang buồn bực, chỉ thấy Chu Phú móc ra một quyển sổ đỏ từ trong lòng, lật ra trang thứ ba, đọc dòng chữ trong đó lên: "Quy tắc của phò mã điều thứ tám: bất kỳ khác phái nào đến gần bên cạnh trong vòng ba thước, đều phải cảnh giác! Khi cần, có thể dùng các biện pháp vũ lực." ". . . . . ." A Thu nhìn Chu Phú, thậm chí đã quên phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, nghi ngờ nói: "Quy tắc của phò mã?" Là cái gì chứ? Chu Phú nghiêm túc gật đầu một cái, thấy A Thu dáo dát thò đầu tới đây, muốn nhìn cho rõ, thì Chu Phú vội vàng đóng sổ đỏ lại, trợn mắt nói: "Đúng, quy tắc của phò mã do nương tử biên soạn. Ngươi muốn làm gì?" A Thu thấy Chu Phú nhanh chóng thu hồi sổ đỏ, chỉ cảm thấy không thú vị, bĩu môi, chua chát nói: "Không có ~~~~" giọng điệu của hắn ta có chút lỗ mãng, khi liếc thấy Chu Phú nhướng hai mắt thì A Thu cảnh giác chấn động cả người, lập tức ca tụng như ăn thuốc lắc: "Hắc hắc, tiểu, tiểu nhân thật không muốn gì, chỉ muốn nói: công chúa anh minh." Quy tắc của phò mã. . . . . Đây là quyết định anh minh cỡ nào, A Thu bội phục sự dự tính trước của công chúa từ trong đáy lòng, đối phó phò mã thật thà đàng hoàng như vậy, không trông cậy vào hắn mỗi sự kiện đều tự mình quyết định, nên chế ra quy định cho hắn, để hắn thi hành nghiêm khắc, như vậy phò mã cũng sẽ không phạm lỗi thua thiệt, người khác cũng đừng mơ tưởng chiếm lời của phò mã, cao, thật sự là cao! ——— —————— —————— ———————— Trời mưa xuống chợ hơi lạnh tanh, Chu Phú đi nửa ngày cũng chưa gặp phải chuyện gì, dứt khoát đi dạo một đường, giúp nương tử vơ vét một số món ăn ly kỳ, nương tử nói gần đây không có khẩu vị gì, vậy không được, mặc kệ như thế nào, hắn đều phải nghĩ biện pháp khiến nương tử ăn nhiềuchút. "A Thu, ngươi nói một nữ nhân không có khẩu vị, thì nên mua thứ gì cho nàng ấy ăn?" Chu Phú đi ra từ một tiệm bán kẹo dẻo, cầm theo nửa cân kẹo ngó sen, vừa đi dạo vừa hỏi. Trên tay A Thu đã cầm bao lớn bao nhỏ, hiện tại phò mã vẫn còn hỏi nên mua cái gì, quả thật muốn điên rồi, đừng nói nữ nhân kia không có khẩu vị, dù khẩu vị tốt, cũng không ăn hết nhiều đồ như vậy, đâu phông phải là heo. "Ai, gần đây khẩu vị của nương tử không tốt, tinh thần cũng không ổn. . . . Ta thấy cả người nàng ấy đều tiều tụy đấy." Chu Phú có chút lo lắng nhìn bàn tay của mình, mấy lần vuốt hông của nương tử cũng cảm thấy có phần nhỏ đi. Nương tử vốn hơi gầy, tiếp tục như vậy làm sao được. A Thu nghe liền không yên lòng: "Khẩu vị không tốt, tinh thần không ổn, vậy nàng ta có thích ăn chua không?" Chu Phú nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Không phát hiện." A Thu nhìn vẻ mặt thật thà của Chu Phú, bất đắc dĩ thở dài một cái: "Ai, vậy thì làm phiền phò mã trở về quan sát, nữ nhân không có khẩu vị đó gần đây có thích ăn chua, tinh thần không tốt và chợt có bệnh nôn mửa không. . . . ." Chu Phú càng không hiểu hỏi: "Vậy nếu như có tình trạng đó thì sao?" A Thu tốt bụng cười cười với Chu Phú: "Vậy nói rõ. Nữ nhân kia, có!" "Có? Có...... rồi hả?" Chu Phú lặp lại hai từ này, hô hấp dường như ngừng lại, trong đầu ông ông tác hưởng..... có, hắn ta nói....... có? Nương tử........ có? Nghĩ thông suốt tầng này, cả người Chu Phú giống như lâm vào trạng thái lơ lửng, đứng ở ngã tư đường hồi lâu, mới đột nhiên xoay người, vội vàng chạy về phủ công chúa, quên hết bao lớn bao nhỏ đã chọn nửa ngày, A Thu nhìn bóng lưng hắn rồi đi, im lặng lắc lắc đầu, ai, công chúa nhà hắn thật không dễ dàng, mỗi ngày đều phải đối mặt nam nhân phản ứng chậm lụt, sợ ý lơ là này. -------------------------------------- Chu Phú chạy như điên trở lại phủ công chúa, hỏi thăm người gác cổng nương tử có về chưa, nếu như chưa về, hắn sẽ trực tiếp tiến cung. Trương lão đầu gác cổng mới vừa gật đầu một cái, nói với Chu Phú, công chúa mới vừa trở về phủ, liền cảm thấy hoa mắt, phò mã lúc này còn đứng ở trước người đã biến mất không thấy bóng dáng. Chu Phú nóng nảy đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy nương tử mới vừa thay thường phục xong đi ra từ sau bình phong, hắn thấy nương tử, vui vô cùng, chạy tới một tay ôm nương tử vào trong ngực, còn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát ôm người lên vòng vo ba vòng, xoay cho Trì Nam đầu óc choáng váng, không biết đông tây nam bắc. Thật vất vả mới thả xuống, Trì Nam khó hiểu giãy giụa ra khỏi ngực của Chu Phú, nói: "Chàng phát điên gì thế? Xảy ra chuyện gì?" Chu Phú liếm liếm đôi môi khô ráo, ánh mắt nhìn Trì Nam vừa ấm áp vừa nóng bỏng, khi mở miệng, âm thanh không khống chế được run rẩy, chỉ nghe hắn hỏi: "Nương tử, nàng.... có phải, có không?" Trì Nam không hiểu: "Có cái gì?" Chu Phú cười khúc khích không nói lời nào, bàn tay thật dầy êm ái đè lại bụng Trì Nam, ngốc nghếch nói: "Có...... cái này." Trì Nam vùi đầu liếc mắt nhìn, rốt cuộc biết Chu Phú nói cái gì, nàng cũng hơi ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng được: "Không có! ai nói ta có?" Biết Chu Phú đang hoài nghi cái gì, Trì Nam có chút dở khóc dở cười, nếu quả thật như hắn nói, người biết đầu tiên chính là nàng, sao đến lượt nam nhân như hắn nói cho nàng biết chứ. Chu Phú thấy nương tử không thừa nhận, cho là nàng khôgn hiểu, vì vậy giải thích: "Ai nha, gần đây có phải nàng không có khẩu vị, chỉ muốn ngủ không?" "Đúng là thế." Trì Nam quyết định không nói câu nào, xem Cu Phú có thể nói gì. "Được rồi. Nếu khôgn phải do A Thu nhắc nhở, ta cũng khôgn biết được. Trước kia lúc nương tử của Trương tú tài mang thai đúng là như vậy. Không chỉ không có tinh thần, còn hay ói, thứ gì đều không ăn được..... Nương tử, nàng có, chỉ là nàng không biết mà thôi, nàng thật sự có." Trì Nam có chút bất đắc dĩ, vốn thấy Chu Phú vui mừng như thế, nàng thật sự không đành lòng dội hắn nước lạnh, nhưng -- có một số việc khôgn thể không nói. "Nhưng ngày hôm qua, ta mới cho Lý thái y bắt mạch, nếu là hỉ mạch, thái y há lại không bảo?" Kích động ngập tràn của Chu Phú bị một câu nói của Trì Nam chặn trở về: "Thái y.... xem qua rồi?" Trì Nam gật đầu. "Không phải hỉ mạch?" Chu Phú không cam lòng xác nhận. Trì Nam lại gật đầu. "........." Chu Phú hơi thất vọng thở dài, nhưng ngay sau đó nhớ ra: "Khong phải là hỉ mạch, vậy vì sao? Vô duyên vô cớ, sao nương tử không có khẩu vị còn muốn ngủ đây?" Trì Nam lắc đầu một cái: "Triệu chứng của ta Thái Y Viện vẫn còn nghiên cứu, dù sao cũng là độc còn dư chưa hết, không có gì lớn." "Độc còn dư?" Chu Phú khiếp sợ. Trì Nam nhẹ nhàng trấn an: "Chẳng lẽ chàng không nhớ rõ, lúc đầu ta tới nhà chàng là vì cái gì sao?" Khi đó, nàng biết trúng độc gì, đầu tiên toàn thân nổi mẩn, sau đó da dần thối rủa, núp ở trong cung hai tháng không dám ra cửa thái y xem hết đều nói là cổ độc Tây Vực, không có thuốc chữa, khi đó, nàng mới bôn ba đường xa, tìm cha Chu Phú. "Nhưng phụ thân đã giúp nàng giải hét độc rồi mà? Sao còn...." Trì Nam thấy Chu Phú nói xong, cả người giống như lọt vào tuyệt vọng, trái tim không khỏi ấm áp, nắm lấy tay hắn, mỉm cười an ủi: "Bây giờ còn chưa biết. Nói khôgn chừng chỉ là chứng khó tiêu, trướng dạ dày bình thường...." ".........." Mặc dù nương tử nói như vậy, nhưng Chu Phú vẫn cảm thấy lo lắng, nghĩ tới tất cả di vật của phụ thân ngày trước đều còn ở tiệm thịt heo, hắn liền muốn lập tức đi lấy hết ra, xem có tìm ra phương pháp giải hết độc cho nương tử hay không. Tại sao có thể như vậy? Phụ thân, cả đời ngài làm việc đều không đáng tin, không ngờ chuyện không đáng tin nhất, lại rơi vào người thê tử hắn, không được, không cần biết dùng phương pháp gì, hắn nhất định không thể để nương tử có chuyện....