Bàn tay vẫn nắm chặt tay ta lúc đầu giờ lại từng chút từng chút buông ra. Nàng tựa như không thể tin được, vẫn còn lắc nhẹ đầu, trong mắt tràn đầy bối rối. “Sao ngươi có thể đưa cho hắn...” Nói xong, nàng lảo đảo lùi về sau, dần dần cách ta một khoảng. Lùi lại đi, lui càng xa càng tốt. Ta cắn răng một cái, đè lại đau đớn trong lòng, một lần nữa hướng Tam hoàng tử nói: “Ngươi đừng động đến nàng, ta đem hổ phù giao cho ngươi.” Ta hoàng tử bật cười ha ha. “Ta biết tiểu Cửu là điểm yếu của ngươi. Như vậy có phải là tốt không, ngươi đem hổ phù cho ta, ta nhất định sẽ không đụng đến người muội muội tốt này một sợi tóc.” “Tốt nhất là như vậy.” “Nói đi.” Tam hoàng tử nói: “Ngươi đem hổ phù giấu ở đâu?” “Tất nhiên là ở một nơi mà các ngươi không tìm được rồi. Nếu không có ta dẫn đường các ngươi có tìm cả đời cũng đừng mơ tưởng tìm được.” Tam hoàng tử hiếp mắt, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chớ có giở trò.” “Tất nhiên. Tiểu Cửu còn ở đây mà.” “Doãn tướng quân.” Tam hoàng tử xoay đầu nói với ca ca ta. Ca ca ta liền hành lễ bước đến. Tam hoàng tử lại nói tiếp: “Ngươi đi cùng hắn. Phải mang hổ phù về.” “Vâng.” Nói xong, ca ca ta xoay người đi đến chỗ ta, hạ thấp ánh mắt nhìn ta. “Đi thôi.” Ta gật đầu, bất giác nghiêng đầu nhìn tiểu Cửu. Nàng thấy nhưng lại xoay đầu đi không nhìn ta lấy một lần. Đây là loại cảm giác gì? Ta chỉ cảm giác trái tim giống như bị móng vuốt cào một cái, vừa đau vừa buồn lại còn khó chịu. Nhưng ta không còn cách nào, trước mắt chỉ cần bảo vệ được nàng đã. Ta mím môi, thở sâu, cất bước đi theo ca ca ta, từng bước rời khỏi Phò Mã phủ. Bên ngoài Phò Mã phủ đã bị ba tầng binh sĩ bao vây, cơ hồ một con kiến cũng không lọt. Ca ca ta ra dấu vài cái, lập tức hơn một nửa binh lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng tách ra đứng làm hai nhóm, chờ xuất phát. Chỉnh đốn binh sĩ xong, hắn chuyển hướng nhìn ta, chỉ chỉ con ngựa kế bên, nói: “Cưỡi ngựa?” Ta gật đầu, miễn cưỡng cười cười: “Ngươi không sợ ta chạy?” Hắn rất chắc chắn: “Ngươi không dám. Cửu công chúa vẫn còn trong tay Tam hoàng tử.” Đúng vậy. Ta không cần phải nhiều lời nữa, xoay người lên ngựa. Hai chân kẹp bụng ngựa, roi vung lên, liền mở đường chạy trước. Ngựa chạy tốc độ rất nhanh, gió rít gào thổi qua hai má, thổi tóc rối bời, cũng thổi tỉnh đầu óc của ta. Tiểu Cửu không thể có chuyện, hổ phù không thể giao cho Tam hoàng tử, về phần ta... Chắc chỉ có một con đường mà thôi. Kỳ thật nói là dẫn hắn đi tìm hổ phù, đơn giản là dẫn bọn họ đi du ngoạn một chút thôi. Bọn họ đã lừa chúng ta một chiêu ngoạn mục như vậy lần này ta phải đáp lễ chứ, nếu không thật nuốt không trôi cơn tức này. Suốt một đường quả thật là mạn vô mục đích*, nói chung là không ta cũng biết nên làm gì, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước. Trước tiên cứ ra khỏi thành đã rồi tính sau. (*Chỉ đi chứ không biết điểm đến.) Từ nãy đến giờ, ca ca ta cứ cưỡi ngựa đi bên phải của ta, thỉnh thoảng ánh mắt nhẹ liếc về phía ta, giống như sợ ta lại giở thủ đoạn gì khác. Hắn cũng quá cẩn thận rồi, nào có ca ca ai đề phòng đệ đệ như vậy. Ta bắt đắc dĩ lắc đầu, nhìn như tùy ý nói. “Thái tử cùng Nhị hoảng tử e là cũng giống mọi người, cũng không nghĩ đến là Tam hoàng tử giở trò đâu nhỉ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tất nhiên, hai cái tên ngu ngốc đó nháo đến loạn, trong mắt chỉ có ngôi vị Hoàng đế, còn coi nhau như cái đinh trong mắt, vận số của bọn họ cũng sắp hết rồi. Chờ Tam hoàng tử lấy được hổ phù thì đại cục đã định.” “Hắn làm Hoàng đế, vậy còn ngươi?” Trên mặt hắn hiện lên một mạt ý cười. “Tất nhiên là Đại tướng quân.” “Ngươi chỉ là muốn làm Đại tướng quân?” Ta đột nhiên hỏi hắn. Lập tức ta liền thấy trên mặt hắn hiện lên một tia bối rối, bất quá hắn che giấu cực nhanh, tức khắc khôi phục nét cười hỏi ta. “Ngươi muốn nói cái gì?” Ta cũng cười cười, nói với hắn. “Chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi, phụ thân đã là Đại tướng quân, tuổi tác của hắn cũng đã lớn, sợ là không đến vài năm nữa cũng phải lui xuống. Ở trong nhà chúng ta, ta tất nhiên làm sao có thể làm tướng quân, như vậy tiếp nhận chức vị của phụ thân chỉ có ngươi. Ý nghĩ này của ngươi bất quá chỉ cần vài năm là có thể thành hiện thực, vì sao hiện nay ngươi còn phải mạo hiểm phù trợ Tam hoàng tử chứ? Ngươi phải biết, cuộc chiến này nếu ngươi thất bại, không riêng gì mộng tướng quân của ngươi tan thành mây mà Tướng Quân phủ cũng khó tránh khỏi kiếp nạn. Rốt cuộc là cái gì thúc đẩy ngươi làm ra hành động như thế chứ?” Sắc mặt của hắn có chút trắng bệch. Bộ dạng này của hắn càng tăng thêm sự chắc chắn cho nỗi nghi ngờ của ta. Ta thở dài lắc lắc đầu, nói thầm quyền lợi thật là thứ hại người. Ta nói tiếp: “Ngươi nghĩ cũng thật đơn giản, thiên hạ này là của họ Văn Nhân, cho dù mấy vị hoàng tử này đấu đá có lợi hại bao nhiêu, cho dù cuối cùng là ai đăng cơ làm Hoàng đế, thiên hạ này vẫn là của họ Văn Nhân. Nhưng ngươi thì khác, cho dù ngươi giết hết tất cả họ Văn Nhân thì thiên hạ này cũng sẽ không của họ Doãn, bách quan sẽ không để cho ngươi ngồi ở vị trí này, bách tính cũng sẽ không thừa nhận ngươi.” “Ngươi cầm miệng!” Hắn đột nhiên quát lớn. Ban đầu, ta cùng với ca ca nói chuyện thanh âm rất nhỏ, cũng chỉ có một vài người ở gần mới có thể nghe thấy, nhưng tiếng rống giận đột ngột này của hắn làm cho cả quân đội nháo nhào. Những người đó nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì cho nên đều dừng bước giơ binh khí chỉa vào người ta. Ta không hề mở miệng, chỉ là đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt này vừa ngốc lại vừa khờ dại, hành động ngốc nghếch này của hắn đơn giản là tự chui đầu vào rọ. Ngôi vị Hoàng đế hắn ngồi không được, kết quả là Doãn gia cũng sẽ không còn vị trí của hắn. Tính tính toán toán, kết cục của hắn so với ta còn mờ mịt hơn. Thời khắc kế tiếp, ca ca của ta trở nên trầm mặc, lúc này ta như có như không liếc mắt nhìn về phía hắn. Mày hắn nhíu lại thật chặt. Giờ phút này hắn đang nghĩ gì? Sợ hãi? Cố kỵ? Lùi bước? Hay hoặc chuyện gì khác, tóm lại bộ dáng hắn lúc này rất hợp ý ta, hiện giờ hắn không còn tâm trạng quản ta nữa. Sau khi ra khỏi thành, ta cứ một đường đi thẳng, có đường cũng đi mà không có đường ta cũng cứ tiến về trước. Giờ phút này đại đội chúng ta đang ở trong rừng cây bên ngoài Hoàng thành. Cánh rừng này ta chưa từng đến, cũng không biết khi nào mới là cuối đường. Đại đội cứ tiến về phía trước gần nửa canh giờ, ca ca của ta rốt cuộc không chịu nổi, châm chọc nói: “Chỗ ngươi giấu cũng quá bí ẩn rồi.” “Tất nhiên.” Ta nói. “Thứ cầm trong tay cũng khôn phải là đồ vật bình thường, giấu kỹ một chút mới an tâm.” “Ngươi chớ có giở trò thì tốt. Ngươi đừng quên công chúa hiện nay còn ở trong tay Tam hoàng tử.” Ta có chút hốt hoảng nhưng nghĩ lại, tiểu Cửu sẽ không ngốc như vậy. Lúc này thời gian ta rời khỏi phủ cũng đã hơn nửa canh giờ, nhiều thời gian như vậy, tiểu Cửu cũng nên ngộ ra hành động của ta mới đúng. Hy vọng của ta lúc này chính là nàng tìm được thời gian trốn thoát, nhanh chóng rời đi. Như vậy mới không uổng phí ta một phen khổ tâm tính toán. Nâng mắt nhìn về phía trước, ta liền làm ra bộ dáng khẳng định, nói. “Ngươi nhẫn nại một chút đi, ta giấu rất sâu, vẫn còn ở phía trước.” “Phía trước là đến đâu?” “Vẫn là rừng cây a.” Tuy ta nói như vậy nhưng trong lòng lại rất bồn chồn. Nơi này là lần đầu tiên ta đến, làm sao mà biết phía trước như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của ca ca tựa hồ cũng chưa từng đến nơi này. Hắn hỏi vậy, không giống như hoài nghi. Quả nhiên, hắn không nói thêm gì nữa, phất tay dẫn đại đội tiếp tục tiến lên. Bất quá, lần này đi không bao xa, phía sau liền truyền đến từng đợt tiếng vang. Nghe kỹ lại nhân số không dưới hai mươi người. Thanh âm rất lộn xộn nhưng tần suất lại cực nhanh, đang nhanh chóng chạy đến hướng chúng ta. Ca ca ta tất nhiên cũng nghe thấy, hắn cẩn thận đưa tay thủ thế, ý bảo binh lính ở tiền phương bố trí phòng ngự. Nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lòng ta cũng không khỏi khẩn trương lên. Hiện giờ nơi này đã vô cùng bí ẩn, có thể nói ngoại trừ chúng ta dường như ngay cả chim thú cũng ít đến đáng thương. Lại đột nhiên có một đội nhân mã tiến đến, tất nhiên là hướng đến chúng ta rồi. Là địch hay bạn? Thời gian cứ chậm chạm trôi qua, ta dần dần cũng bắt đầu thấy rõ. Ngay từ đầu đã biết là một đội nhân mã, chỉ là không biết đó là địch hay bạn nên trong lòng còn khẩn trương cùng sợ hãi. Đến khi bọn họ đến gần, trong lòng ta lại hơi trầm xuống, đội nhân mã này ta chưa từng thấy qua, nhưng nhìn sang ca ca, thấy sắc mặt hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Đến khi... Đến khi bọn họ dừng lại trước mặt chúng ta, nhìn thấy rõ ràng đội nhân mã đó, thoáng chốc trên đầu ta giống như nổi sét. Đúng rồi, người nọ ta đã gặp qua, vả lại còn có một màn ‘chào hỏi’ đáng nhớ. Còn nhớ vào cái đêm lễ Khất xảo và nam nhân bắt tiểu Cửu ở Dĩ Nguyên trấn không? _list": T