Phò mã 16 tuổi

Chương 84 : sư phụ b

Sau Hoàng thái hậu , Hoàng đế, Hoàng hậu cũng trước sau ôm ôm hai đứa bé. Ở trong lồng ngực không biết bao nhiêu đại nhân, tiểu Nhược như có chút không vui, hướng về Trường Ninh duỗi ra tay nhỏ, "Mẫu thân ôm ôm" , tiểu Manh cũng học tỷ tỷ duỗi ra tay nhỏ, Trường Ninh vốn muốn lên trước ôm hài tử trở về, đã thấy một người giành ở phía trước -- Tiểu Kiều. "Đến đến đến, để mợ ôm nào." Tiểu Kiều đi lên trước, đầu tiên là vỗ tay một cái hấp dẫn hài tử nhìn về phía nàng, sau đó duỗi ra hai tay, chỉ chờ hài tử vui sướng hướng nàng triển khai tiểu cánh, nàng liền ôm lấy các nàng. Ai biết đời không như là mơ,  hai tiểu oa nhi này phản ứng cực kỳ lạnh nhạt -- Tô Nhược nhìn Tiểu Kiều, đôi mắt chớp a chớp, thật giống đang nói, ngươi là ai nhỉ? Nhân gia muốn mẫu thân ôm. Tô Manh thì lại căn bản cũng không thèm nhìn tới Tiểu Kiều, một bên mút ngón út tay phải, một bên hướng về Trường Ninh đưa ra tay trái, ý tứ cũng là muốn mẫu thân ôm. Ai hừm, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Tính khí hài tử của Tiểu Kiều lại phát tác, mặc kệ các nàng có muốn hay không, hai tay ôm lấy hai hài tử đang trong lòng Hoàng hậu, đi trở về bàn ăn ngồi xuống, đến lúc này mới nói, "Oa, thân thể hài tử thật mềm !" Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu bèn nhìn nhau cười, Hoàng thái hậu nói, "Nhìn ngươi xem, còn không thấy ngại sao, ngươi cùng Thái Tử cũng đã kết hôn năm năm, ngày nào cũng náo không ngớt, đến bây giờ còn chưa có nổi một nhi tử, bây giờ hài tử của Trường Ninh cùng phò mã cũng đã hai tuổi, ngươi cũng không biết thẹn." Tiểu Kiều chỉ làm như không nghe thấy, cúi đầu trêu chọc hài tử trong lồng ngực mình ----- cầm lấy tay nhỏ của Tô Manh đánh Tô Nhược, trong miệng còn không ngừng nói, "Hắn xấu xa, đánh hắn, đánh hắn." Mỗi khi nhớ tới Tô Hạo cùng Trường Ninh ân ân ái ái liền vô cùng khó chịu, bây giờ cuối cùng cũng coi như tìm được phương pháp phát tiết." Tô Manh tính cách di truyền từ Trường Ninh, không thích nói chuyện, nhưng tính khí rất quật cường, không muốn làm chuyện ngươi buộc nàng làm, phản ứng đặc biệt lớn, Tiểu Kiều đầu tiên là đem ngón tay đang mút trong miệng Tô Manh ra, sau đó lấy tay nàng đánh tỷ tỷ của nàng, Tiểu Nhân Nhân lập tức nổi nóng lên, ở trong lồng ngực Tiểu Kiều dãy dụa, còn nắm tay nhỏ dùng sức đẩy đẩy Tiểu Kiều." Tiểu Kiều nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Tiểu nhân nhân nói, "Ôi, người còn chưa lớn mà tính khí không nhỏ nha." Tô Nhược thấy muội muội giận, không khỏi xẹp xuống miệng nhỏ, giơ lên bàn tay trắng như tuyết của mình đánh vào trước ngực Tiểu Kiều. "Ôi ơ, ngươi tên tiểu tử này cũng không kém a." Ánh mắt Tiểu Kiều chuyển từ trên người Tô Manh sang người Tô Nhược, hai tiểu oa nhi này thực sự thú vị,  "Chà chà, nhỏ như vậy đã biết huynh đệ đồng lòng, tương lai còn dài a." Mọi người mắt thấy hai hài tử ngoan ngoãn  vừa đến trong lòng Tiểu Kiều liền thay hình đổi dạng, không khỏi đều cười lên. Lúc Tiểu Kiều để mắt đến xem Tô Nhược, thân thể Tô Manh dùng sức vặn vẹo, cuối cùng cũng giãy giụa được ra khỏi lồng ngực Tiểu Kiều lon ton chạy về hướng Trường Ninh, nhưng Tiểu Kiều nào có dễ dàng bỏ qua như vậy, tiện tay vỗ lên mông nàng một cái, Tiểu nhân nhân như là bị chọc tức, quay lại hướng tới Tiểu Kiều đấm đấm một hồi, mới nghiêng người hướng về phía Trường Ninh lon ton mà chạy, bởi vì bước đi còn chưa vững vàng, chạy một ngã một, dường như lúc nào cũng có dáng vẻ có thể ngã chổng vó, rất là đáng yêu, lại chọc mọi người cười phá lên. Chính là lúc mọi người đang cười, Tô Nhược cũng thoát được ra khỏi lồng ngực Tiểu Kiều, chạy theo muội muội, hướng về phía Trường Ninh mà chạy, Tiểu Kiều nhìn xong cũng nở ra nụ cười, giơ tay như muốn vỗ đầu nàng, Tô Nhược đã sớm phát hiện, xoay người lại, giơ khuôn mặt nhỏ hướng về Tiểu Kiều, Tiểu Kiều nào đành lòng đánh lên khuôn mặt khả ái của nàng, tay liền dừng lại ở không trung, không nghĩ tới Tiểu nhân nhân duỗi ra tay nhỏ che ở trên trán, Tiểu Kiều thấy vậy liền vỗ vào trên tay tiểu nhân nhân, Tiểu Nhân Nhân liền đập trở về, tiểu Kiều lại đập, Tiểu Nhân Nhân lại đập trở về, như vậy qua mấy chiêu, tiểu Kiều thấy mọi người cười phá lên mới thu tay về, tuyên bố, "Được, ngươi thắng rồi" , Tiểu Nhân Nhân cũng thu lại tay nhỏ, khanh khách cười, chạy về phía lồng ngực mẫu thân. Vốn mọi năm yến tiệc Hoa Dương đều là thời điểm một nhà Hoàng Đế vui vẻ nhất, năm nay người lại tụ họp đông đủ, lại thêm hai tiểu tân binh mới, làm cho bữa tiệc này tràn ngập tiếng cười, bầu không khí không khỏi càng náo nhiệt hơn, cả tràng yến hội đến khi kết thúc vẫn không ngớt tiếng cười đùa vui vẻ. Sau khi yến tiệc tàn, Trường Ninh mang theo hai đứa bé về phò mã phủ , Tô Hạo theo Hoàng Đế đến Ngự Thư phòng. "Phụ hoàng, lúc trước theo ta xuất quan còn có tướng sĩ của Thần Cơ Doanh, nay ta trở về, tướng sĩ chờ phụ hoàng thu xếp." Hoàng đế gật gù, "Trẫm sẽ điều bọn họ hồi kinh, kết hợp và tổ chức lại bên trong Nguyên Thần Cơ doanh, chức vụ Đề Đốc ngươi vẫn đảm nhiệm." "Phụ hoàng coi trọng nhi thần như thế, nhi thần vô cùng cảm kích, chỉ là bây giờ chiến sự đã dừng, nhi thần nguyện giao ra binh quyền, vẫn đến Hàn Lâm viện đảm nhiệm." "Quan Tây chưa trừ, lòng trẫm vẫn chưa yên, Phò mã vẫn cần vì là trẫm phân ưu mới phải." Tô Hạo không thể làm gì khác hơn là nói, "Phụ hoàng tín nhiệm nhi thần như vậy, nhi thần tất nhiên toàn lực làm." Hoàng đế vỗ vỗ vai Tô Hạo, "Đây mới là rể  hiền  của trẫm," nhìn chăm chú Tô Hạo chốc lát, một lát lại nói, "Năm đó Thanh Hà Vương chết để lại mật thư bịa đặt chuyện Phò mã, trẫm đọc xong kịt mũi xem thường, phò mã cũng không cần để ở trong lòng." Tô Hạo vội nói, "Nhi thần không thẹn với lương tâm, cười cho qua chuyện, xưa nay không coi là chuyện đáng kể." Hoàng đế gật gù, trầm ngâm một khắc, "Đức hiền công chúa hiện tại làm sao?" "Nhi thần đang muốn cùng phụ hoàng báo cáo việc này, "  Tô Hạo nói, "Nhi thần lúc trước cùng công chúa cùng dẫn 20 ngàn quân tinh nhuệ xuất quan truy kích tàn quân Mông Cổ, Đức Hiền lại dẫn 3 vạn Sở Quân theo sát Tề quân xuất quan, lời thề muốn lấy tính mạng nhi thần cùng công chúa, mỗi khi Tề Quân cùng quân Mông Cổ giao chiến, Sở Quân liền từ sau tập kích, khiến Tề quân hai mặt có địch khổ không thể tả, nhi thần liền dụng kế, để Sở Quân cùng quân Mông Cổ đánh nhau, Tề Quân ngồi giữa ngư ông đắc lợi, sau đó Diệp Tôn dẫn 90 ngàn Sở Quân xuất quan cùng Đức Hiền hội sư, một trận tiêu diệt toàn bộ tàn quân Mông Cổ, cũng đuổi theo nơi đại mạc sâu xa, nhi thần thì bởi vì công chúa mang thai liền hạ lệnh cho Tề Quân đóng trại ở một thảo nguyên, cho đến hơn sau ba năm, nhi thần nhận được tin báo, nói Sở Quân thống nhất Mông Cổ cùng cùng các tiểu quốc Tây Vực, thành lập Tây Sở đế quốc, lấy Đức Hiền làm vua, đã không còn đặt chân lên Trung Nguyên. Hoàng đế nghe xong thở phào nhẹ nhõm, "Trẫm trước cũng nghe sứ thần Tây Vực nói qua, còn không tin, bây giờ đích thân nghe Phò mã nói lại, trẫm liền yên tâm." Nói xong dừng một chút, "Người Sở rốt cục là phục quốc rồi." Trong lời nói rất có tâm ý tiếc nuối. Lúc Tô Hạo trở lại phò mã phủ, chính là đang thấy Tô Phu nhân hướng về gia đinh chỉ đạo khuân vác đồ, hóa ra là đưa nàng từ Vạn An Hầu phủ chuyển đồ về phò mã phủ, màng quyết định cùng ở với Tô Hạo và Trường Ninh, không quay lại Hầu Phủ nữa. Tô Tranh vì lấy lòng ở một bên giúp đỡ, Tô phu nhân thẳng tay đuổi hắn ra ngoài, "Hai đại tôn tử của ngươi chờ ngươi trở lại ôm đấy, đừng có ở đây thêm phiền." Tô Hạo cười cợt, tiến lên kêu một tiếng, "Phụ thân." Tô Tranh nghe vậy thân thể cứng đờ, chậm rãi xoay người, đem Tô Hạo nhìn đi nhìn lại đánh giá một hồi, khóe mắt dưng dưng nước mắt nói, "Hạo nhi, ngươi trở về. . . . . . Thật, thật sự là quá tốt, vi phụ nghe được tin tức, cao hứng một đêm chưa ngủ." Đây là thật . Ba nhi tử kia trong mắt hắn quan trọng nhất vẫn là Tô Hạo, không phải chỉ bởi vì Tô Hạo là con trai trưởng của hắn, cũng là vì Tô Hạo là có tiền đồ nhất. Lúc trước cho rằng Tô Hạo mất, tim của hắn cũng như nguội lạnh, mọi chuyện hắn đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, cũng chẳng có tâm tư để ý. "Ngươi không ở nơi này mấy năm, ta xác thực để cho nương ngươi chịu không ít oan ức, hai di nương của ngươi  sinh trưởng trong gia đình không có lễ giáo, vốn không được giáo dưỡng tốt, lại bụng dạ hẹp hòi, vi phụ thực sự cũng không có cách nào...................." Tô Hạo ôn nhu nói, "Phụ thân, sự tình đều qua , còn nhắc lại làm gì."   Dừng một chút lại nói, "Tính tình nương ta ngươi cũng đã biết, chính là ngoài lạnh trong nóng, tâm lại vô cùng mềm, nàng nói ngươi cái gì ngươi cũng đừng để trong lòng." Tô Tranh gật gù, cúi đầu chà xát tay, "Ta hôm nay tới, muốn nhìn Tô Manh cùng Tô Nhược một chút . . . . ." "Ngươi đi nhanh lên, "  Tô phu nhân đẩy Tô Tranh hướng về ngoài cửa, "Về Hầu phủ của ngươi mà nhìn Tô Hi, Tô Húc đi, Tô Manh cùng Tô Nhược nhà ta không cần tới phiên ngươi xem." Tô Hạo dở khóc dở cười, kéo tay phụ thân đi tới của nách, "Mẫu thân hiện tại   đang nổi nóng, phụ thân liền đi về trước đi, chờ ít ngày nữa nương hết giận ngươi liền trở lại, nếu như ta rảnh rỗi cũng sẽ đem hài tử tới thăm ngươi." "Hay, hay, " Tô Tranh nói xong hướng cỗ kiệu ngoài cửa đi đến, cẩn thận mỗi bước đi, "Nhớ mang hài tử đến, nhất định phải tới." Tô Hạo cười gật đầu, "Phụ thân yên tâm trở về đi thôi." Bởi vì ở vườn Hoa Dương chơi mệt mỏi, hai đứa bé trên đường về phò mã phủ đã ngủ gục trong lồng ngực Trường Ninh, lúc này  đang ở trên giường nhỏ ngủ say xưa, Tô Hạo lúc đi qua rèm che chỉ nhìn thấy Trường Ninh ngồi ở trước giường, đang nhìn về phía hai đứa bé mà xuất thần. Tô Hạo nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Điện hạ. . . . . ." Trường Ninh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Tô Hạo một chút, "Phò mã trở về?"  Tiện đà lại quay đầu trở lại nhìn hài tử nói, "Ta tới hôm nay vẫn như cũ cảm thấy mọi chuyện như là giấc mơ.............." Tô Hạo cố ý nói, "Là mơ hay thực sờ sờ liền biết rồi." Hai người bước nhẹ ra khỏi 12 tấm màn che đi tới phòng ngoài. Trường Ninh nói, "Vừa nãy sư phụ đã tới." Tô Hạo đương nhiên là biết sư phụ trong ý của Trường Ninh là ám chỉ Ngũ Chỉ Kiếm, suy nghĩ một chút nói, "Sư phụ tìm ngươi có việc?" Trường Ninh nói, "Ta cũng cảm thấy hắn không có việc sẽ không tới, nhưng hắn nói chỉ là tiện đường tới xem hài tử một chút." Tô Hạo gật gù, "Mấy năm qua sư phụ khoảng chừng là bế quan luyện công rồi." "Không biết, " Trường Ninh lắc đầu, "Hành tung Sư phó luôn luôn là bí mật."  Dừng một chút, lại nói, "Sư phụ hướng về ta hỏi thăm tung tích Ngô sư phó, ta nói cho hắn biết Ngô sư phó ở Tây Sở, hắn không nói gì, liền đi." Tô Hạo bỗng nhiên có một ý nghĩ, "Lẽ nào sư phụ của ta và ngươi vốn là quen biết nhau ?" "Không phải là không có khả năng." "Vậy bọn họ là quan hệ gì đây ? Tốt nhất không phải kẻ thù. Không phải vậy khiến cho ta và ngươi thật khó xử." Khóe môi  Trường Ninh  trồi lên ý cười nhạt, "Phò mã nghĩ nhiều rồi." Tô Hạo cũng nở nụ cười, nhất định là bởi vì tâm tình tốt, cho nên tâm tình cũng thực nhảy nhót. "Đúng rồi, phụ hoàng ngày hôm nay nhắc tới mật thư của Thành Hà Vương." "Ơ? Hắn nói thế nào?" "Phụ hoàng nói hắn không để tâm chút nào, bảo ta cũng không cần để ở trong lòng." Trường Ninh trong mắt bay lên một dáng vẻ cười cợt, "Hắn là nhìn thấy hai đứa bé mới đổi giọng ." Trước đây không  nghĩ như vậy. "Nói đến Thanh Hà vương, kỳ thực ngày hôm nay sư phụ cũng nhắc qua hắn, " Trường Ninh nhìn về phía Tô Hạo nói, "Sư phụ nói -- Thanh Hà Vương vẫn ở nhân thế." Tác giả có lời muốn nói: tiểu Kiều thật nên  sinh một bé  o(n_n)o Nhìn thấy tuyết điện, cây điện cùng nhau xuất hiện, thật vui vẻ \( ^▽^ )/ Còn thấy được băng sơn + mặt đơ Huyết Biên Bức. . . . . . Cảm tạ Đại Sở cách quân nhỏ quan tâm, quả táo vẫn luôn có chú ý thân thể rồi (*n_n*)