Phò mã 16 tuổi

Chương 8 : hoa dương hoa ảnh b

Nguyên lai là Tô Phu nhân từng căn dặn, sau khi Tô Hạo thi xong sẽ mau chóng quay về Thanh Châu, không muốn lưu lại Kinh thành, hôm nay Tô Hạo thi xong liền cùng Tô Phu nhân và lão nhân gia đi về tới Phủ Thái Thú ở Thanh Châu, chỉ để lại hai thư đồng ở lại kinh thành xem bảng.     Ngày hôm đó yết bảng, hai tiểu thư đồng này từ rất sớm chen vào trong đám người chăm chú xem hoàng bảng, tìm kiếm họ tên của công tử mình, vẫn nghĩ công tử đọc sách không có mời tiên sinh nào chỉ dạy, tuổi tác lại là cực nhỏ , nếu như có thể nằm trong top 300 người đứng đầu hay là  Tiến Sĩ liền đã là vạn ngàn niềm vui, liền tìm từ bên dưới lên,một đường không thấy được tên công tử, tâm không khỏi buồn bực, cho đến khi nhìn thấy tên người thứ mười một, một trong hai người liền không muốn tìm kiếm tiếp, kéo tay áo người còn lại muốn rời đi, người kia cũng muốn rời đi  , không nghĩ rằng  giương mắt vừa nhìn, Tô Hạo ( Hàng Châu Vạn An ) cao cao bên trên cùng, là tân khoa trạng nguyên!     Hai thư đồng vui mừng như điên, ở giữa đám đông ôm nhau mà cười to, chủ nhân thi tốt như vậy, cũng không uổng công bọn họ vất vả hầu hạ một hồi, hơn nữa nhất định Tô phu nhân sẽ thưởng không ít, nói bọn họ sao lại không vui mừng như điên? Lập tức sửa lại mũ áo, mời khoái mã báo về Thanh châu.     Bởi vì Hoàng đế rất muốn thu phục lòng dân, này đây phàm là đậu Tiến sĩ , đều được khoác áo gấm về quê khen ngợi  một phen, đều được bách tính ngưỡng mộ.     Tô Hạo tuy rằng đã trở về Thanh châu, này một đạo chương trình cũng không thể thiếu , Lễ bộ vẫn cứ phái người, mở ra một đường kèn chiêng rợp trời, hai đôi hàm bài mạ vàng đỏ thắm "Bổ nhiệm Trạng Nguyên thi đậu" , "Ban thưởng Tiến Sĩ xuất thân" , dọc theo cờ đỏ cùng ô dù hai bên, bởi vì Tô Hạo không có mặt, chỉ có hai thư đồng dẫn đường, một đường tiếng chiêng mở đường, cờ ảnh đung đưa trong gió, hướng về Thanh châu mà đi.     Dĩ nhiên lúc này người nhà họ Tô  đã biết tin chiến thắng, toàn quý phủ mừng rỡ nửa ngày trời, mừng tít mắt, Tô phu nhân tay cầm khăn đi trên đường lại càng vui vẻ, Tô Hạo cũng cảm thấy cao hứng, Tô Tranh cao hứng nói không ra lời, chỉ nhìn nhi tử cười, Tô lão thái gia liên tục vuốt vuốt râu mép cười không ngậm mồm vào được.     Đến ngày Quan chúc mừng đến Thanh Châu, cũng đã biết tân khoa trạng nguyên cũng chính là công tử gia của thái thú  Thanh Châu , tưởng tượng thấy phần thưởng ngân lượng không nhỏ, càng đem 13 ca tụng gõ không ngừng, hấp dẫn bách tính, nữ cùng nam, đều đến đường hẻm hai bên mà hoan hô.     Tô gia nghe báo, lập tức phái gia nhân quần áo chỉnh tề nghênh đón, ôm lấy nghi trượng vào phủ, Hàng xóm hai bên tranh nhau tới cửa chúc, trong khoảng thời gian ngắn rất náo nhiệt,khiến Tô phu nhân cùng Tô Tranh vội vàng không kịp dàn xếp.     Bên này đang bề bộn, không để ý có một vị quan gia đang phi mã đến báo "Một nhóm người Lễ Bộ Thượng Thư đã tới ngoại thành, xin mời quý phủ chuẩn bị tiếp đón thánh chỉ."     Chính là thánh chỉ tứ hôn đến.     Người nhà họ Tô không biết sự việc bên trong, chỉ kinh hoảng, vội vã xếp hàng trước  hương án, Tô lão thái gia phía trước, những người khác theo sau xếp theo thứ tự  tôn ti mà quỳ gối trong viện.     Khi Lễ Bộ Thượng Thư Trương Quỳnh cùng Thái Sư  Tông Hoành Vũ, Lưu công công, một nhóm đi tới phủ Thái Thú.     Tô Tranh dù sao cũng là Thái Thú, nhìn thấy mấy vị đại nhân đi vào trong viện, lòng không khỏi nghĩ "Tam triều nguyên lão cùng  dòng họ hoàng tộc  cùng đến tuyệt đối không phải chỉ là vì Tân Khoa Trạng Nguyên tới, Tô gia sợ là đã xảy ra đại sự".     Quả nhiên, liền nghe tiếng lão thái sư cười ha ha đi lên phía trước nói, "Chúc mừng Tô Thái thú, chúc mừng Tô Thái thú." Đồng thời cùng nâng Tô Tranh, Tô Lão thái đứng dậy.     Tô Tranh đầu tiên là hướng về Thái Sư cùng các vị đại nhân hành lễ, sau đó mới nói, "Ty chức không biết chuyện vui từ đâu đến, kính xin Cao lão thái sư chỉ bảo."     "Hoàng thượng mở khoa thủ sĩ, lệnh lang Tô Hạo đã đậu tân khoa trạng nguyên," Cao lão thái sư tới đây cố ý đem lời dừng lại, liếc mắt nhìn về phía nhà Tô gia đang quỳ lạy, miệng nói, "Không biết vị nào là Tân Khoa Trạng Nguyên? Xin đứng đứng lên nói chuyện."     Tô Hạo nghe vậy, lập tức đứng lên, học theo dáng vẻ của phụ thân hướng tới các vị đại nhân hành lễ, "Tô Hạo bái kiến các vị đại nhân." Không thấy có tiếng đạp lại đành phải ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mấy vị đại nhân con mắt cùng miệng đều biểu lộ vô cùng kinh ngạc.     Nếu không phải hôm nay thấy Tân Khoa Trạng Nguyên, còn không biết Đại Tề đệ nhất mỹ nam Tống tiểu sử đã thành lịch sử!     Mấy vị đại nhân đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần, trong lòng cảm khái không thôi, cao Thái Sư quay đầu hỏi Thái Sư Tông Hoành Vũ, "Tông Chính đại nhân nhìn Tô trạng nguyên thế nào? Có làm được Đại Tề Phò mã không?"     Nguyên lai ngày ấy, sau khi Lễ Bộ Thượng Thư nhận được chiếu thư của hoàng đế không dám lười biếng, cùng Khâm Thiên Giám chánh thương nghị, cảm thấy hoàng thượng tuy là long nhan giận dữ ban chiếu thư tứ hôn, nhưng bọn họ là thần tử ở dưới lại không thể qua loa, liền để Thái Sư đi trước  làm mai, Tông Chính phía trước liếc mắt nhìn tính cách của Phò Mã tương lai, lấy đó giữ gìn  uy nghiêm và thể thống cho Hoàng thất.     Lập tức lúc này Tông Chính  luôn mồm nói, "Làm được! Làm được!" Lòng nói, không biết Tô thái thú này có bao nhiêu hồng phúc, mới có được một công tử tuấn tú đến nhường này !"     Cao Thái Sư nghe xong, cùng Lễ Bộ Thượng Thư trao đổi một hồi ánh mắt, đồng thời nhìn về phía quan tuyên chỉ, "Cho mời Lưu công công nói cho Tô Thái biết chuyện vui khác."     Lưu công công lập tức hắng giọng một cái nói, "Tân Khoa Trạng Nguyên Tô Hạo cùng người nhà tiếp chỉ!"     Người nhà họ Tô một lần nữa quỳ xuống đất tiếp chỉ.     Lưu công công liền đem chiếu thư tứ hôn cao giọng đọc một lần.     Người nhà họ Tô nghe xong một lát không phản ứng lại, rốt cục có một phản ứng ngồi phịch trên đất -- Tô phu nhân.     "Phu nhân!"     Người nhà vội vàng tiến lên nâng dậy hô gọi.     Chỉ thấy Tô phu nhân ánh mắt đờ đẫn mà nhìn bầu trời, trong miệng tự lẩm bẩm, "Sớm biết như vậy, còn không bằng cưới tiểu Kiều" , nói xong hai mắt trắng dã, đầu lệch đi, bất tỉnh nhân sự. (edit: đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà =)) )     Cũng trong lúc đó, tại Kinh thành, Càn cung điện.     Hoàng đế chắp hai tay sau lưng ở trên cung điện đi qua đi lại, Hoàng thái hậu ngồi ở bên thủ thỉ rơi lệ, hoàng hậu thì lau nước mắt, Hoàng Thái Tử đi theo phía sau Hoàng đế không ngừng nói, "Việc kết hôn của Trường Ninh quả thực phụ hoàng quá mức tùy ý , phụ hoàng chí ít trước khi xuống chiếu cũng nên xem qua dung mạo Tân Khoa Trạng Nguyên mới phải, vạn nhất Tô Hạo này một mặt xấu xí như ma quỷ, mắt lé, lưng gù thì phải làm sao. . . . . ."     Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu vốn tâm tình đang khổ sở, nghe thái tử nói như vậy không khỏi tiếng khóc mãnh liệt.     Hoàng đế không khỏi hướng Thái tử trừng mắt, "Ngươi dựa vào cái gì đến đây nói càn?" Trong lòng cũng tự trách chính mình nhất thời tức giận vội vàng xuống chiếu thư như thế, quân vô hí ngôn, bây giờ hối hận cũng không kịp rồi.     Hoàng Thái Tử vẫn như cũ lo lắng, "Nếu như xấu xí lại lưng còng. . . . . ."     Hoàng đế quát mắng, "Ngươi câm miệng cho ta!" Tuy là trên miệng nói như vậy, nhưng trong đầu cũng không ngừng tưởng tượng lưng còng Trạng Nguyên , không khỏi lắc  đầu, lại thở dài, đặt mông ngồi ở long ỷ, hết đường xoay xở, một lát mới nói, " Trường Ninh phản ứng làm sao?"     Hoàng Thái Tử nói, "Muội muội vẫn là một bộ dạng không liên quan đến mình. . . . . . Có điều nàng từ trước đến giờ vẻ mặt nhạt nhẽo, chỉ nhìn bề ngoài, rất khó biết nội tâm của nàng nghĩ gì, nhi thần nghĩ đến, muội muội nhất định là oán hận phụ hoàng ."     Hoàng đế thở dài một tiếng, "Chuyện đến nước này, phải xem  tạo hoá của Trường Ninh rồi." Dừng một chút, lại nói, "Ta đã mệnh Lễ Bộ Thượng Thư ban xong thánh chỉ lập tức mang Tô Hạo hồi kinh, bốn năm ngày nữa có thể nhìn thấy dung mạo Tô Hạo  ." Nói xong liền an ủi Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu một phen, liền đi  đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.     Năm ngày sau.     Tại Hoàng cung phía đông, trong khuôn viên vườn của Đại Tề hoàng gia - vườn Hoa Dương.     Cây cối nảy nở tươi tốt, thác Bích Thủy dâng lên sóng dạt dào, cảnh sắc ưu nhã đứng đầu thiên hạ.     Hoàng đế sai người ở bên trong vườn Phượng dâng rượu yến.     Một hàng cảnh phong Sơn Thủy, Hoàng thái hậu, Hoàng đế, hoàng hậu lần lượt ngồi theo thứ tự, trước mặt bày biện đủ các món ăn.     Hoàng Thái Tử, Trường Ninh công chúa, các hoàng tử, chúng phi tần chia làm hai hàng, trước mặt mọi người xếp đầy đồ nhắm cùng rượu.     Thành viên hoàng thất tập trung đông đủ, không vì việc gì khác, chỉ vì xem Tân Khoa Trạng Nguyên Tô Hạo, cùng xem lời nói của  Hoàng Thái Tử, là xem "Tạo hoá của Trường Ninh." Đám người Lễ Bộ Thượng Thư  đã dẫn theo khâm định Phò mã hồi kinh, Hoàng đế đã hạ lệnh triệu kiến,sắp xuất  hiện trước tầm mắt mọi người.     Lúc này chính là  khí trời đầu tháng ba, Hoa Anh Đào nở rộ tươi đẹp khắp bốn phương tám hướng, như là muốn thống trị hết cái đẹp đẽ thanh tao, một hàng cây hồng nhạt tạo thành một cảnh tượng màu sắc sặc sỡ, chiếu vào Phượng trong ao, càng như là đem  thác Bích Thủy nhuộm thành một màu hoa Anh Đào.     Tô Hạo  cùng cung nữ dẫn đường đi đến dưới hàng cây anh đào.     Nàng  một thân màu đỏ cẩm y Trạng Nguyên , một đôi mắt đẹp trắng đen rõ ràng, da trắng như tuyết phảng phất như cánh hoa non nớt, ngũ quan xinh đẹp không cách nào hình dung, hai hàng lông mày biểu lộ chút dáng vẻ trẻ thơ, mỗi bước  đi của nàng như thể văn nhân yếu ớt.     Ở phía trên đỉnh đầu nàng, Hoa Anh Đào như sợ kém sắc mà rơi xuống, như tranh mỹ lệ.     Một nhà Hoàng đế ngây ngất một phen, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật muốn  nghi ngờ người tới  có phải là người dưới nhân gian ?     Chờ tới khi một nhà lấy lại tinh thần, Tô Hạo đã hướng tới Hoàng đế  quỳ lạy Chi Lễ, nhưng bởi vì Hoàng đế không để cho nàng bình thân, vì lẽ đó vẫn như cũ cúi đầu quỳ gối trên bãi cỏ.     "Tô, tô, Tô ái khanh, nhanh, nhanh, nhanh bình thân, bình thân. . . . . ."     Hoàng đế bởi vì trong lòng còn chưa yên, đem một đạo khẩu dụ truyền xuống như a a tiểu hài tử mới biết nói, tầm mắt như mê như say đến nỗi con ngươi cơ hồ  muốn rơi trên mặt đất, đồng thời hướng về Tô Hạo đưa một cánh tay, vô ý thức rung động, tựa hồ muốn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạo, đáng tiếc cánh tay không đủ dài.     Nhưng xem ra hắn cũng đã già, kém xa thân thủ nhanh nhẹn như nhi tử của hắn, phản ứng cấp tốc, chỉ thấy các hoàng tử dồn dập đứng dậy, "Tô trạng nguyên mời đến bên này ngồi" mời Tô Hạo cùng mình ngồi chung.     Tô Hạo nhìn Hoàng đế, Hoàng đế còn đang ngây người, vẫn chưa hạ lệnh nàng ngồi ở nơi nào, nàng liền đưa mắt nhìn qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Trường Ninh công chúa, Trường Ninh công chúa  một thân váy dài màu xanh nhạt, một tay bưng chén rượu, đang nhìn nàng.     Không sai, cũng chỉ là nhìn nàng, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.     Tận đến giờ phút này,một nhà hoàng đế mới hơi hơi khôi phục một chút lý trí, nhớ lại Tô Hạo là chuẩn phò mã của Trường Ninh công chúa, liền đưa ánh mắt cùng xem Trường Ninh, muốn nhìn phản ứng của Trường Ninh công chúa.     Chỉ tiếc Trường Ninh phản ứng gì cũng không có.     Tô Hạo  hướng về chỗ ngồi của Trường Ninh mà đi, ở bên cạnh nàng ngồi xuống.     Trường Ninh ngậm ruợu trong miệng rất lâu, nàng để chén rượu xuống, nhìn Tô Hạo , hơi nhíu mày, mở miệng hỏi nàng, "Ngươi nhiêu tuổi?"     Tô Hạo  đáp nàng, "Mười sáu tuổi."     Trường Ninh gật gù, lại gật gù, không nói gì, thu tầm mắt lại, chỉ uống rượu.     "Xem, Tô trạng nguyên không phải là đang tìm nơi ngồi xuống sao?"     Hoàng thái hậu nói xong vỗ tay mà cười.     Hoàng hậu cùng phi tần khác đều cười theo.     Hoàng đế cùng hoàng tử cũng cười theo, chỉ là trong lòng có chút ê ẩm.     Hoàng thái hậu hạ lệnh, "Cho Tô trạng nguyên thêm một bộ bàn ăn."     Lập tức có một đội cung nữ mang tới mấy án đồ ăn, đặc biệt để án đồ ăn của Tô Hạo cùng Trường Ninh công chúa gần một chút, một bên nhìn nhau trao đổi ánh mắt mà cười trộm.     Tác giả có lời muốn nói: rốt cục. . . . . . Gặp mặt. . . . . .