Phò mã 16 tuổi

Chương 66 : tương tụ b

"Chủ tướng họ Tô?" Đôi mắt Hoàng đế  bỗng nhiên sáng lên,"Phò mã! Là Phò mã xuất binh!" Nghe được Tề quân đại thắng, Thái Tử hỉ trên đuôi lông mày, vài bước đi vào đại điện, "Không nghĩ tới Hạo đệ dụng binh như thần!" "Hay, hay, được!"  Hoàng đế hỉ bưng ống tay áo ở trên cung điện đi đi lại lại, nửa ngày mới nhớ lại hỏi, "Hạo đệ?" Cho đến khi kịp phản ứng, "Đúng vậy a, trẫm cũng không có nghĩ đến, Phò mã mặc dù thiên tư thông minh đầy bụng châu ngọc, dù sao tuổi nhỏ, hơn nữa binh lực ở Thái Sơn không vượt quá 50 ngàn, Phò mã có thể lấy ít thắng nhiều, thực sự làm trẫm kinh hỉ!" Thái tử bỗng ý nghĩ kỳ quái, lúc lấy lại tinh thần nói, "Hơn một năm không gặp, Khuôn mặt Hạo đệ nhất định càng thêm đẹp bức người,  đều nói nữ đại 18 thay đổi, kỳ thực nam hài cũng giống vậy. . . . . ." Hoàng đế nhìn thái tử, vẻ mặt có chút ưu thương, sau đó lắc lắc đầu. Thái tử tiếp tục say sưa nói, "Thực sự là ước ao diễm phúc Trường Ninh....." Hoàng đế rốt cục không nhìn nổi, "Tiểu Kiều chính là đệ nhất thiên hạ mỹ nữ, có thái tử phi như vậy người còn chưa thấy đủ sao ?" Đến lúc này thái tử mới nghe ra ngữ khí không đúng của Hoàng Đế, vội vàng thu hồi lại tâm tư, cung kính nói, "Tiểu Kiều tuệ chất Lan Tâm dung mạo tuyệt đại, phụ hoàng đem tiểu Kiều chỉ định làm phi cho nhi thần, chính là phúc phận của nhi thần, nhi thần thực là hài lòng, kiếp này không còn gì cầu mong hơn rồi." Tuy là ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nói, tiểu Kiều dù cho tướng mạo đẹp, nhưng tính cách điêu ngoa, lại khắp nơi nhìn ta không nổi, thường xuyên nói lời sỉ nhục ta, nào có thể so sánh với Hạo đệ quân tử khiêm tốn trơn bóng như ngọc, trong vườn Hoa Dương   lần đầu gặp gỡ, ta đã vì đó động lòng không ngớt, nếu không phải là Phò mã của Trường Ninh, ta đã sớm nói hết nỗi lòng rồi. Hoàng đế gật gù, vuốt vuốt hàm râu rồng, đột nhiên thở dài nói, "Chỉ có thể thương Trường Ninh, hơn một năm nay cô đơn lẻ bóng trong phòng, nếu không, trẫm đã có ngoại tôn. . . . . ." "Phụ hoàng, " thái tử đánh gãy lời Hoàng đế , "Nhi thần này đến. . . . . ." "Đúng rồi, " Hoàng đế lấy lại tinh thần, "Ngươi tới tìm trẫm có chuyện gì?" Thái tử liền đem kế đóng cửu môn chống lại bại binh vào thành thuật lại lần nữa, "Không biết phụ hoàng ý như thế nào?" "Rất tốt, " Hoàng đế vỗ vỗ thái tử vai, "Đối đầu kẻ địch mạnh, quyết định thật nhanh, thong dong lấy hay bỏ, đây mới là khí độ thái tử nên có." Ban đêm. Bên trong Thần Cơ Doanh. Tô Hạo  đang ngồi ngay ngắn, chúng tướng sĩ phân hai hàng an vị bên cạnh Tô Hạo. "Một trận đánh ở  Tuyết Y cốc   rất nhanh lấy được lòng người, lão phu vui mừng , cơ hồ muốn phát điên." Vũ Lương vuốt râu cười đối với Tô Hạo nói. Tô Hạo gật đầu, "Đây đều là công lao của chúng tướng sĩ, ngày khác ta chắc chắn dâng thư lên phụ hoàng, biểu tấu đại công  của các vị. " Chúng tướng sĩ cùng kêu lên nói, "Rõ ràng là kế sách dụ địch thành thần của Đề Đốc đại nhân." Tô Hạo nở nụ cười, "Bên trong giao chiến, thi thể chất đống, biết rằng lâm trận có thể hi sinh, may mắn thì liều chết sống sót, chúng tướng sĩ thấy chết không sợ, mới có thể nhanh chóng dành được thắng lợi, có công chính là có công, chư vị không cần quá khiêm tốn." Giang Tuấn cười nói, "Trận chiến này phe ta cũng không thương vong, không thể nói là vào sinh ra tử, thực là thần uy hoả súng này diệt địch lập được công to lớn nhất." Tô Hạo nói, "Nói tới điểm đấy, phải nhắc tới công lao của Cơ quan thuật sư cùng với hỏa dược sư ở Thái Sơn." Giang Tuấn nói, "Thế nhân đều chỉ thích đùn đẩy sai lầm cho người khác, chỉ có phò mã là yêu thích đùn đẩy công lao." Nói tất cả mọi người nở nụ cười. Liền vào lúc này, chợt nghe bên ngoài có người kêu la, "Thả ta đi vào! Ta muốn thấy sư phụ!" Tô Hạo cảm thấy giọng nói vô cùng quen tai, chỉ là một lúc không nhớ ra được là ai, nhân tiện nói, "Để hắn đi vào!" "Sư phụ!" Từ ngoài trướng lảo đảo đi vào một người, quần áo lam lũ, mặt đầy bụi bẩn, nhào lên phía trước ôm lấy Tô Hạo, khóc ròng ròng. Luôn mồm luôn miệng kêu ta là sư phụ. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . . Tô Hạo nhìn kỹ khuôn mặt này một chút, không khỏi cả kinh nói, "Tam hoàng tử? !" Tam hoàng tử lau nước mắt, "Không nghĩ tới ta bây giờ chật vật như vậy, Phò mã còn nhận ra ta." Vũ Lương cả kinh lên tiếng, "Tam điện hạ sao rơi vào tình cảnh này." Tam hoàng tử liền đem Quan Tây tướng lĩnh làm sao giả tạo thánh chỉ lâm trận bỏ chạy lui về kinh sư, làm sao đem hắn vứt bỏ trong loạn binh nói lại một lượt, "Phò mã, Quan Tây phản tâm rất rõ ràng, Kinh Thành đang rơi vào nguy hiểm!" Nói xong lên tiếng khóc lớn lên. "Ngươi đừng khóc, để cho ta cùng chúng tướng thương nghị đối sách." Tô Hạo nâng dậy Tam hoàng tử, sai người mang đi rửa mặt thay y phục, sau đó cùng mọi người thương nghị, quyết định đem Thần Cơ Doanh chia làm hai quân, một cánh quân do Giang Tuấn cùng Vũ Lương dẫn dắt, ven đường truy kích Thanh Thành quân cùng Thanh Hà quân, một cánh quân do Tô Hạo dẫn dắt, hồi kinh sư bảo vệ kinh sư. Lập tức thương nghị đã định, lương thảo, đạn dược phân công thỏa đáng, Tô Hạo hạ lệnh quân sĩ lập tức ăn uống no nê nghỉ ngơi lấy sức, mang tam hoàng tử cùng Ngô Tương suốt đêm đi về Kinh Thành. Sau bảy ngày. Kinh Thành Chính Dương môn. Quan Tây Đại Tương Đỗ Vũ dẫn mười vạn"Bại quân" đã đứng dưới thành, lấy lý do quân sĩ sức lực kiệt quệ cần nghỉ ngơi lấy sức yêu cầu quân canh giữ cửa thành mở cửa thành để vào thành. Thủ tướng trên thanh nghe theo lời của Thái Tử, từ chối mở cửa, lớn tiếng hô quát, "Tam vương phản quân ở phía sau, bọn ngươi thân là Đại Tề tướng sĩ, nên tử chiến đến cùng, ra sức vì nước, còn không mau mau quay đầu nghênh địch." Đỗ Vũ nói, "Chúng ta mấy ngày liền chạy băng băng, thực là mệt nhọc không thể tả, cần nghỉ ngơi sau đó có thể nghênh chiến." Thủ tướng nói, "Bọn ngươi từ đất Xuyên một đường chạy trở lại kinh thành không mệt mỏi, bây giờ vừa mới tới dưới thành trùng hợp lại sức cùng lực kiệt ?" Đỗ Vũ thấy Thủ tướng một lời nói toạc ra cơ mưu, cho rằng sự tình đã bại lộ, vừa thẹn vừa giận, tức giận oa oa kêu to, đơn giản xé rách bộ mặt, hạ lệnh quân sĩ công thành. Quân canh giữ  trên thành  đã sớm có phòng bị, tên bay như mưa, đá lăn Lưu Hỏa, đồng loạt thả xuống thành . Ngày hôm đó vừa vặn là ngày mừng thọ Hoàng đế,  bởi vì vội vã với thế cuộc căng thẳng, không  như mọi năm ca hát quy mô lớn chúc mừng, chỉ là Hoàng thái hậu, hoàng hậu, sáu cung phi tần, Trường Ninh, thái tử cùng mấy vị hoàng tử tụ tập một đường, đơn giản xếp đặt mấy bàn tiệc rượu. Lúc này vừa khai tiệc, ăn mấy món ăn, Hoàng Hậu dẫn dắt mọi người hướng về Hoàng đế chúc rượu, Hoàng đế mới vừa giơ ly rượu lên, liền nghe ngoài điện một tiếng hô to, "Báo!" , Hoàng đế tay run lên, rượu bắn tung tóe lên người Khởi bẩm hoàng thượng, Quan Tây Đại Tương Đỗ Vũ đã phản, chính là đang dẫn quân tấn công Chính Dương môn!" Hoàng đế vừa nghe, tức giận râu mép nhếch lên rất cao, cầm trong tay chén rượu mạnh mẽ quăng rơi xuống đất, "Phản! Phản! Tất cả phản rồi!" , lập tức hạ lệnh, "Lập tức đem toàn bộ gia quyến tướng lĩnh Quan Tây trong thành trói đến chợ phía đông chém đầu răn chúng!" "Phụ hoàng bớt giận, "  Trường Ninh khẽ nói, "Quan Tây còn chưa chính thức cùng triều đình phản bội, hiện tại không thể làm đến quá mức tuyệt tình." Hoàng đế nhìn Trường Ninh một chút, "Theo ý của Ninh nhi, hiện tại làm như thế nào cho phải?" "Đỗ Vũ là Đỗ Vũ, Quan Tây là Quan Tây, đối xử  khác nhau." Hoàng đế suy nghĩ một chút, gật gù, lệnh xét nhà Đỗ Vũ, gia quyến giải vào Thiên Lao. Ngay vào lúc này, lại có quân sĩ chạy vội  vào, "Báo!" Thái tử kinh hãi không ngớt, "Chẳng lẽ là Chính Dương môn nhanh như vậy đã bị Đỗ Vũ công phá?" Ngồi ở bên cạnh tiểu Kiều không nhịn được dựng thẳng lên đôi mắt nhìn Thái tử mà nói, "Ngươi có thể có chút tiền đồ được hay không?" "Khởi bẩm hoàng thượng, phò, Phò mã. . . . . ." Thái tử vừa nghe lập tức đứng dậy, đánh gãy hơi thở hồng hộc quân sĩ, thân thiết hỏi , "Phò mã làm sao vậy? !" Tiểu Kiều cũng đi theo đến, "Nói mau!" Quân sĩ nói tiếp, "Phò mã dẫn quân chạy tới, từ phía sau tập kích Đỗ quân, Đỗ quân đại loạn, Đỗ Vũ bị đánh gục, quân sĩ toàn bộ đầu hàng." Đôi mắt Thái tử  không khỏi sáng ngời, "Phò mã hồi kinh rồi hả ?" Hoàng đế nói, "Nhanh như vậy?" Đỗ Vũ dù thế nào cũng là tướng quân thực chiến có kinh nghiệm, làm sao có khả năng thoáng cái đã bị thua ?" "Quá tốt rồi!" Tiểu Kiều vỗ tay hoan hô, "Tô lang trở về!" Trường Ninh tằng hắng một cái, bưng chén rượu lên uống một hớp. Tiểu Kiều trừng Trường Ninh một chút, lại le lưỡi một cái. Hoàng thái hậu cười nói, "Phò mã cố tình ngày mừng thọ của Hoàng Thượng trở về, thật là một hài tử hiếu thuận."  Lại nói, "Hơn một năm không gặp, Phò mã chắc cũng đã trưởng thành hơn rồi." Hoàng hậu uyển chuyển nói, "Phò mã sau ngày đại hôn cũng đã là đại nhân." Hoàng thái hậu không phản đối, "Nói là nói như vậy, nhưng là vóc người phò mã chỉ tới vai Trường Ninh, đi bên cạnh Trường Ninh, thấy thế nào cũng chỉ thấy giống đứa bé." Hoàng hậu nói, "Nói tới vóc, nghe nói cao lớn lên không ít đây." Mọi người bởi vì một lòng chờ xem Phò mã, cũng không có tâm tình nhắm rượu, liền dừng đũa lại, nói chuyện phiếm giết thời gian. Ước chừng hai nén hương , có thái giám báo lại, "Hoàng thượng, Phò mã cùng Tam hoàng tử ở ngoài cung cầu kiến." "Tam hoàng tử cũng quay về rồi?" Hoàng đế long nhan vô cùng vui vẻ, "Tuyên! Nhanh tuyên!" Bất nhất lúc, Tô Hạo cùng Tam hoàng tử một thân nhung trang, nâng mũ sắt trong tay , sóng vai đi vào. Ngoại trừ mẹ đẻ của Tam hoàng tử là Vương Quý Phi chú tâm nhìn về hài tử của mình,ánh mắt  những người khác  đều là đặt lên người Tô Hạo, chỉ thấy  màu da nàng vẫn trắng nõn óng ánh như trước, mà có đỏ ửng nhàn nhạt lưu chuyển, ngũ quan đường viền càng thêm rõ ràng, thần thái nhẹ nhàng, không nói ra được bao nhiêu tuấn mỹ, rõ ràng nhất là biến hóa về chiều cao, so với trước cũng cao hơn một cái đầu. Thái tử nhìn đến nỗi con mắt cơ hồ như muốn rớt ra, kêu một tiếng, "Phò mã!" Từ vị trí đứng lên, đi lên phía trước. Tiểu Kiều thì lại kêu một tiếng"Tô lang!" , cũng rời chỗ chạy tới. Trường Ninh âm thầm lấy hai quả táo hồng từ đĩa trái cây trước mặt, giương tay một cái, Thái tử cùng tiểu Kiều trước sau ngã nhào trên đất. Mọi người đương nhiên biết là xảy ra chuyện gì, đều đình chỉ cười. Tô lang? Tô Hạo cho rằng nghe lầm, chợt giương lên con mắt nhìn lên, thấy một trang thiếu phụ đang nằm trên mặt đất, nghi ngờ một hồi, Tam hoàng tử lôi kéo vạt áo Tô Hạo, Tô Hạo hiểu ý, cùng Tam hoàng tử song song quỳ lạy hành lễ, cùng kêu lên chúc thọ, "Nhi thần chúc phụ hoàng Vạn Thọ Vô Cương!" "Được được được, mau mau bình thân, " Hoàng đế cao hứng không ngớt, "Ban thưởng ngồi!" Tam hoàng tử tất nhiên là ngồi vào bên cạnh Vương Quý Phi, Tô Hạo thì lại đi tới bên cạnh Trường Ninh ngồi xuống, cung nhân mang tới một bàn tiệc, tiệc rượu tiếp tục. Tô Hạo liếc mắt đến xem Trường Ninh, này vừa nhìn liền nhìn nhập thần, ánh mắt không thể rời đi. Trường Ninh chỉ là không coi ai ra gì tự mình ngồi châm rượu uống, cũng không nhìn Tô Hạo, chỉ là không biết vì sao sặc rượu một cái, ở trước mặt ho khan một cái. Tô Hạo lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng từ trong lồng ngực móc ra khăn gấm đưa cho Trường Ninh, Trường Ninh nhận, lau lau khóe miệng, lúc này mới nhìn Tô Hạo một chút, khẽ nói, "Phò mã trở về?" Tô Hạo gật gù, "Ừ." Nhìn thấy trong con ngươi của Trường Ninh có đọng giọt lệ, chắc là do bị sặc. "Ai hừm, đau chết mất, " Tiểu Kiều từ dưới đất bò dậy, "Ta đang khỏe mạnh như thế liền sao có thể bị ngã chổng vó hả?"