[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 12 : Không cho ngươi uống

Hoa Bạch Phụng một lòng vì chồng báo thù, Vô Gian Địa Ngục nghiêm cẩn băng lãnh, vốn dĩ ủ rượu là để dùng phối dược. Trước khi gặp Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết chưa từng gặp qua người nghiện rượu. Diệp Khai thích rượu, từng lôi kéo y tại trước mộ phụ thân trong rừng cây cùng ẩm. Nhưng thời điểm đó Diệp Khai quan tâm y, biết y lo lắng chuyện báo thù, mỗi bước đều ngập tràn gian nguy, nguy hiểm trùng trùng, cũng không dám cùng y uống tới say ngất. Rượu có thể đẩy lui phiền muộn trong lồng ngực, nhất túy giải thiên sầu. Nhưng Phó Hồng Tuyết cũng không thực thích uống rượu, y không thích mình ý chí mơ hồ. Theo y, lúc say vô ưu, tỉnh lại vẫn buồn như trước, bất quá cũng chỉ như một loại ma túy tạm thời mà thôi. Nhưng đêm nay có chút bất đồng. Diệp Khai đã tỉnh lại, khôi phục như trước. Thân nhân duy nhất trên đời của y rốt cuộc không còn bị hãm trong mộng ảo. Loại khoái hoạt mừng như điên này cần được phát tiết, mà duy có rượu có thể khiến y tận hứng. Bọn họ bốn người uống rượu phân lượng như nhau, Phó Hồng Tuyết tình huống so với ba kẻ kia lại tốt hơn rất nhiều, chỉ là có chút mơ hồ. Y đưa Diệp Khai trở về phòng, cũng lên giường ngủ. Đây là một đêm tối yên bình trong đời y – có thân nhân ở bên. Mùa xuân một lần nữa lan tràn mặt đất. Trong sơn cốc trăm hoa đua nở, tản ra hương thơm thản nhiên theo gió tràn ngập không khí. Phó Hồng Tuyết có cảm giác đất trời tựa hồ cũng theo hô hấp vững vàng của Diệp Khai mà chìm vào giấc ngủ. Không có cừu oán, không có phân ly. Chỉ có nguyện vọng của mẫu thân vang vọng, “Người một nhà cuối cùng được ở cùng một chỗ.” Nếu có thể sớm chiều bầu bạn, cuộc đời này há còn gì đáng tiếc. Tới tận hôm nay mới biết được, cái gì gọi là tâm viên ý mã, mới biết thế nào là chỉ mong trầm mê trong mộng ảo vĩnh viễn không tỉnh lại nữa..... ===================================== Thời điểm Phó Hồng Tuyết tỉnh lại, vài sợi tóc thật dài của Diệp Khai tán trên mặt y, Phó Hồng Tuyết đưa tay gạt ra. Diệp Khai đang ôm một cánh tay y, đem ngón tay y hàm tại trong miệng hút. Phó Hồng Tuyết thử gọi hắn, “Diệp Khai?” Diệp Khai nỉ non một tiếng xem như đáp lại, ngậm ngón trỏ Phó Hồng Tuyết, không ngừng liếm hút. Ngón tay Phó Hồng Tuyết dẫu sao cũng không phải thức ăn, Diệp Khai liếm một hồi, dường như có chút bất mãn, nhẹ nhàng cắn một ngụm. Phó Hồng Tuyết bị hắn cắn triệt để thanh tỉnh, thần thanh khí sảng ngồi dậy, vươn tay kéo Diệp Khai ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ trấn an. Mấy ngày này đều là y tự tay chăm sóc Diệp Khai, động tác thuần thục lưu loát. Phó Hồng Tuyết biết mỗi ngày Diệp Khai có tám canh giờ thanh tỉnh, bốn canh giờ còn lại cần thông qua trị liệu chậm rãi tiêu độc. Liễu Thiên nói chỉ có thể tận lực đem thời gian mất đi tâm trí khống chế vào ban đêm, nhưng muốn khỏi triệt để phải cần thời gian một hai năm. Phó Hồng Tuyết đã muốn không cần Diệp Khai mở to mắt cũng biết hắn bị vây trong trạng thái nào. Lộ ra loại hành động trẻ thơ này, là Diệp Khai lại lâm vào khống chế của Thiên huyễn tán. Y xem sắc trời ngoài cửa sổ, bất quá mới hơi lộ ra chút nắng sớm. Diệp Khai không ngừng hàm ngón tay y, có thể là do đêm qua uống quá nhiều rượu, lại ăn không được bao nhiêu, trong bụng trống rỗng. Phó Hồng Tuyết thoáng rút tay ra một chút, Diệp Khai lập tức với theo, tiếp tục hút, lại bởi vì hút cách nào cũng không thể chắc bụng mà nhíu mày. Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, thân hình nhẹ chuyển, liền biến mất khỏi phòng ngủ. Y tới nhà bếp lấy một bình mật, lại đem bàn tay bị Diệp Khai liếm tới toàn là nước miếng rửa sạch, mới dùng khinh công trở về phòng. Diệp Khai cau mày nỉ non, Phó Hồng Tuyết đem chiếc đũa chấm mật đặt tại khóe miệng hắn. Diệp Khai hút hai khẩu, lại vẫn như trước nhíu mày, nhắm mắt bất mãn tìm kiếm ngón tay Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết khó hiểu, đem đũa đặt lên miệng ngậm lấy, lại ngậm ngậm ngón tay, cảm thấy cũng không mấy khác biệt. Bất quá nếu Diệp Khai thích ngón tay, vậy dùng ngón tay đi. =)))))))))) Y dùng ngón trỏ chấm chút mật, đặt bên môi Diệp Khai. Diệp Khai hàm trụ hút một hồi, mày giãn ra, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ sâu. Tới hừng đông Diệp Khai mới tỉnh lại, Phó Hồng Tuyết đã đi ra ngoài luyện công, trên giường đặt một bộ y phục màu đen. Diệp Khai mang theo quần áo, tới ôn tuyền tắm rửa. Hắn đối địa hình Vô Gian Địa Ngục coi như quen thuộc, tắm rửa thay quần áo xong mới tìm mấy bản đồ án kiến tạo nơi này mà vị ẩn sĩ kia lưu lại, một bên húp cháo một bên lật xem. Liễu Thiên cũng đã tỉnh, phủng đầu ghé trên bàn cơm ai ai kêu rên. Diệp Khai quan tâm nói, “Liễu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?” Liễu Thiên đáp, “Đau đầu.” Diệp Khai yên lòng, vươn tay lấy ra bầu rượu hôm qua còn chưa uống hết, “Mới uống rượu là như vậy, uống quen thì tốt rồi. Đến, chúng ta lại uống vài chén.” Liễu Thiên vội vàng xua tay, “Không uống không uống. Diệp đại hiệp, ngươi nhượng ta kêu ngươi Diệp đại ca, ta nghĩ thật lâu, cảm thấy không thể.” Diệp Khai ngạc nhiên nói, “Vì cái gì không thể?” Liễu Thiên nói, “Ta hỏi qua Băng Di, chúng ta vốn bằng tuổi nhau, ngươi thậm chí còn sinh sau ta mấy tháng.” Diệp Khai đáp. “Học vô tiên hậu, đạt giả vi sư*. Võ công của ta so với ngươi cao hơn nhiều, cho ngươi kêu đại ca, còn là để ngươi chiếm tiện nghi ấy.” *học vô tiên hậu, đạt giả vi sư: chuyện học không tính trước sau, ai thông đạt hơn sẽ là thầy. Liễu Thiên bị một câu của hắn quấy nhiễu, nhất thời nghĩ không ra cái gì để phản bác. Hắn đối với quá trình Diệp Khai trúng độc cũng như vị Nam Hải công chúa thần bí kia tràn ngập tò mò, nói hai ba câu đã bị Diệp Khai làm phân tâm, chỉ lo truy vấn truyện về huynh muội Thu Mộng Đan. Lúc Phó Hồng Tuyết luyện đao trở về, Liễu Thiên đang hỏi, “Nam Hải công chúa rốt cuộc có cái bí mật gì, vì sao ta không có nghe hiểu? Nàng là một người, vì sao vừa là muội muội, cũng vừa là đệ đệ? Hài tử của nàng chính là cháu ngoại của Nam Hải chi chủ, vì cái gì Nam Hải chi chủ lại nói sẽ coi nó như tôn tử*? Hắn nói như vậy, đương nhiên sẽ khiến huynh muội bọn họ vì kế thừa vương vị mà tranh giành a.” *tôn tử: cháu nội Diệp Khai đối với bí mật của vị Nam Hải công chúa này tuy không có tận mắt thấy, nhưng trong lòng cũng am hiểu phần nào, thấy Liễu Thiên mơ hồ như vậy, nhất thời cũng không biết giải thích ra sao. Linh cơ vừa động, hỏi ngược lại Liễu Thiên, “Năm đó sư phụ ta bị vu là Mai Hoa Đạo. A Phi thúc thúc mới hỏi hắn Mai Hoa Đạo là ai. Sư phụ ta nói Mai Hoa Đạo không phải nam nhân. A Phi thúc thúc liền hỏi tiếp, không phải nam nhân là loại người nào?” Liễu Thiên cười nói, “Không phải nam nhân, kia đương nhiên là nữ nhân.” Diệp Khai gật đầu, “Câu trả lời này đối với Mai Hoa Đạo là đúng. Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, có thể có người không phải nam nhân cũng không phải nữ nhân, lại vừa là nam nhân vừa là nữ nhân không? Thế nên A Phi thúc thúc mới hỏi cặn kẽ, nghiêm cẩn như vậy.” Hắn không nghĩ tiếp tục cùng Liễu Thiên nghiên cứu vấn đề này, thuận tay cầm bầu rượu rót cho chính mình một ly, vừa mới rót đầy, ly rượu đã ở trước mặt hắn tiêu thất. Phó Hồng Tuyết chậm rãi đem ly rượu hất xuống đất. Diệp Khai đau lòng, “Hồng Tuyết, ngươi làm gì?” Phó Hồng Tuyết đem ly đặt lại lên giá, cất bầu rượu vào ngăn tủ. “Ban ngày không cho uống rượu, từ thật xa đã ngửi thấy mùi rượu của ngươi.” Diệp Khai nhu nhu cái mũi, “Là hương rượu a, vừa lúc che lấp mùi thối trên người ta.” Liễu Thiên tò mò nói, “Diệp đại ca, ngươi đâu có thối a. Trên người ngươi có hương cỏ, thực dễ ngửi. Nếu biết ngươi ngay cả huân hương cũng không dùng, đám sư muội của ta khẳng định sẽ hỏi ngươi mua hương thảo cao cấp ở đâu.” Phó Hồng Tuyết cầm tay Diệp Khai, nghe tới câu này bất giác dùng sức siết chặt. Diệp Khai ăn đau, không tiếp tục đáp lời Liễu Thiên, quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết sắc mặt bất động, “Đi dâng hương cho cha mẹ.” Vô Gian Địa Ngục thờ phụng bài vị Hoa Bạch Phụng cùng Dương Thường Phong. Phó Hồng Tuyết châm hương, đem hương trong tay một nửa đưa cho Diệp Khai. Hai người cùng nhau quỳ xuống. Diệp Khai nhìn linh vị cha mẹ, trong lòng nhất thời khổ sở, lệ doanh tròng mắt. Phó Hồng Tuyết vỗ nhẹ vai hắn an ủi. Diệp Khai nói, “Ta không sao, ta thực vui vẻ. Cha mẹ nếu thấy chúng ta hảo hảo ở cùng một chỗ, nhất định cũng sẽ thực vui vẻ.”