Phó Bang Chủ Cưỡng Tình
Chương 8
“Vĩ ca ca, anh làm sao vậy?” Tô Doanh San đứng trước vẻ mặt cực kỳ bi ai của Đổng Thiệu Vĩ, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ chân mày nhíu chặt của hắn.
“Em có hận anh không? Có trách anh không?” Đổng Thiệu Vĩ đau thương nhìn nàng.
“Cái gì?” Nàng không hiểu hắn đang nói cái gì.
“Nếu năm đó chúng ta chưa từng gặp nhau, anh chưa từng ép em ở lại bên cạnh anh, có lẽ em sẽ không gặp phải nhiều chuyện bất hạnh như vậy.” Hắn đau lòng vỗ về khuôn mặt khó hiểu của nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, hít thật sâu hương vị tươi mát tản ra từ người nàng.
“Em thích Vĩ ca ca, anh không cần khổ sở. Đúng rồi, em có một đứa con trai nha! Nó rất ngoan, Vĩ ca ca, anh có thích con em hay không?” Nàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn hắn, khao khát nghe được lời hứa hẹn thốt ra từ miệng hắn.
“Thích.”
“Em đã biết Vĩ ca ca là tốt nhất.” Nàng dựa vào trong lòng ngực hắn, mỉm cười ngọt ngào .
Lòng Đổng Thiệu Vĩ chua xót nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của nàng, San! Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh vì đã không thể báo thù cho em.
Tha thứ cho anh. . . . . .
Bởi vì Tô Hạo Ân cũng rất quan trọng, nên thím Phương bị điều đến đây chăm sóc hai mẹ con Tô Doanh San.
Thím Phương vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Doanh San biến thành như vậy, nhưng lúc bà nhìn thấy Tô Hạo Ân, thiếu chút nữa kinh hãi hét ra tiếng, gương mặt của Tô Hạo Ân quả thật là giống y như đúc thiếu gia khi còn nhỏ!
Chẳng lẽ Tô Hạo Ân là con trai ruột của thiếu gia?
Thím Phương thấy Đổng Thiệu Vĩ chỉ có ở trước mặt Tô Doanh San mới mỉm cười, nói cách khác, là tất cả thời gian còn lại đều âm trầm giống như tượng đá, thật ra cậu ấy có tâm sự gì?
“Tiểu thiếu gia, cậu muốn đi đâu?” Thím Phương đuổi theo phía sau Tô Hạo Ân vừa mới ăn xong bữa sáng, hỏi.
“Con cùng mẹ đi tản bộ.”
Thiếu gia mỗi ngày đều cùng Tô tiểu thư tản bộ, đây là khoảng thời gian mà thiếu gia vui vẻ nhất, cũng đừng để cho tiểu thiếu gia đi quấy rầy đôi uyên ương đó. Không biết vì sao bà lại cảm thấy được thiếu gia dường như trốn tránh tiểu thiếu gia, có phải do bà quá nhạy cảm hay không, nên mới có loại cảm giác này? Thím Phương thầm nghĩ .
“Tiểu thiếu gia, trở về đi!”
Tô Hạo Ân không để ý tới tiếng kêu gọi của thím Phương, mẹ ở cùng chú tốt bụng ấy, liệu mẹ có bị chú ấy cướp mất hay không? Vậy thì nó làm sao bây giờ? Nó muốn ở cùng mẹ, không thể để chú ấy cướp mẹ đi!
“Mẹ. . . . . .” Tô Hạo Ân thở hổn hển gọi .
Nghe tiếng nói của nó, thân hình Đổng Thiệu Vĩ rõ ràng chấn động một chút, nhịn không được càng thêm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tô Doanh San, khi thân hình nhỏ xíu của Tô Hạo Ân chạy tới ôm nàng, hắn thấy nàng lộ ra lúm đồng tiền.
“Con ăn sáng xong rồi, con muốn cùng mẹ đi tản bộ.” Tô Hạo Ân không chắc chắn nhìn nàng, nó không dám nhìn sắc mặt có chút hung ác của Đổng Thiệu Vĩ đang đứng bên cạnh.
“Vĩ ca ca, nó có thể cùng đi được không?” Nàng mỉm cười hỏi.
“Đi thôi.” Lúc Đổng Thiệu Vĩ để cho Tô Doanh San dắt tay đứa con trai thì…..
“Vĩ ca ca, em rất thích, rất thích anh! Anh thật tốt.” Nàng mỉm cười ngọt ngào nói.
Lời nói quen thuộc, lại làm cho tim của hắn đau đớn không thôi, do nhớ rõ ngày sinh nhật năm mười tám tuổi của nàng, nàng ở trong lòng ngực hắn, dịu dàng nói: “Em rất yêu anh!”
Dừng chân lại, hắn nhìn vào đôi mắt ngây thơ của nàng, nói: “Nói, em rất yêu, rất yêu anh.”
“Em rất yêu anh! Vĩ ca ca.” Nàng tựa vào bên cạnh người, dịu dàng nói.
“Gả cho anh, làm vợ anh được không?”
Lời cầu hôn năm ấy đã được nàng đồng ý, sau khi tốt nghiệp sẽ là vợ yêu của hắn. Nhưng thật không ngờ, chẳng bao lâu nàng liền biến mất không tung tích, ba năm sau mới gặp lại. Nàng có biết hay không, hắn chờ nàng, chờ đến con tim đau đớn?
“Vâng.” Tô Doanh San gật đầu thật mạnh, thích nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, chỉ cần hắn vui vẻ, nàng cũng sẽ vui vẻ.
“Vậy con làm sao bây giờ?” Mẹ bị đoạt mất rồi, Tô Hạo Ân nghẹn ngào muốn khóc.
Đổng Thiệu Vĩ một tay ôm người phụ nữ mình yêu thương, một tay ôm lấy nó, nói: “Chú là ba của con, từ nay về sau con có ba ba, và có mẹ.”
“Thật tốt! Con em có ba, em có ông xã.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra hào quang hạnh phúc.
Lời của nàng làm cho trái tim của hắn bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp.
Hắn sẽ làm nàng hạnh phúc!
Quên những chuyện đáng ghê tởm năm đó cũng tốt, hắn sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc mới.
Đổng Thiệu Vĩ nhìn một lớn một nhỏ vẻ mặt ngọt ngào ngủ trên giường trong lòng dâng lên một dòng nước ấm thỏa mãn. Hắn yêu thương khẽ xoa nhẹ gương mặt say ngủ của Tô Doanh San, tình yêu đối với nàng càng căng đầy trong tim.
“Tránh ra! Tránh ra! Đừng lại đây! Vĩ, Thiệu Vĩ, anh ở đâu?”
Tiếng gọi ầm ĩ mang theo kinh hoảng, làm cho trong lòng Đổng Thiệu Vĩ sợ hãi.
Hắn vội vàng ôm Tô Doanh San đang gặp ác mộng vào trong lòng ngực, nhẹ giọng trấn an: “San, anh ở đây, đừng sợ - đừng sợ.”
Từ sau khi được đưa đến ở nơi này, nàng chưa từng gặp qua ác mộng, vì sao hôm nay lại đột nhiên gặp ác mộng chứ?
Chẳng lẽ, trí nhớ của nàng đã khôi phục trở lại, đã tỉnh táo lại sao?
Nghĩ tới điểm này, Đổng Thiệu Vĩ cảm thấy trong lòng vui mừng rồi lại kinh hãi.
Nếu nàng khôi phục thần trí, có thể sẽ khóc lóc muốn rời đi hay không?
Hắn nhẹ vỗ về khuôn mặt mịn màng của nàng, bi thống cúi đầu nói: “Đừng rời khỏi anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đừng rời khỏi anh. . . . . .”
Không biết từ khi nào tình yêu của hắn đối với nàng đã quá sâu sắc, khi hắn nhận thấy đã quen với sự tồn tại của nàng, khi hắn yêu thích vẻ mặt cùng nụ cười ngọt ngào của nàng, hắn biết chính mình đã thua trong tay nàng.
Đời này hắn không thể mất đi nàng!
Hắc Lạc Kiệt cùng Bạch Sấu Hồng, Tiết Trấn Kỳ cùng Lục Ức Quyên lại tay trong tay tới chơi.
Mấy người đàn ông thì đến thư phòng bàn bạc việc hệ trọng trong bang, còn những người phụ nữ thì chơi đùa cùng mẹ con Tô Doanh San.
Thỉnh thoảng Tô Doanh San phát ra tiếng cười sung sướng, mà Tô Hạo Ân cũng dần dần không hề sợ hãi, càng ngày càng trở nên bướng bỉnh.
Khi Đổng Dịch Trung với Trần Châu Kỳ bước vào phòng khách thấy tình cảnh hoà thuận vui vẻ trước mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, loại tình hình này dường như chưa từng xuất hiện ở nhà bọn họ bao giờ.
“Hai người tới đây làm gì?” Ánh mắt sắc bén của Bạch Sấu Hồng chú ý tới sự xuất hiện của bọn họ, lập tức ra hiệu cho Lục Ức Quyên bảo hộ mẹ con Tô Doanh San ở sau người.
Những chuyện tốt mà vợ chồng Đổng Dịch Trung đã làm, Hắc Lạc Kiệt đã sớm nói cho nàng biết chi tiết rõ ràng.
Nàng không cho phép bất luận kẻ nào ức hiếp hai mẹ con vô tội này, bọn họ đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Kẻ nào nghĩ muốn khi dễ bọn họ, thì chính là kẻ địch của Bạch Sấu Hồng.
“Bang chủ phu nhân, tôi chỉ là tới tìm con trai của mình, muốn cùng nó nói chuyện một chút.” Đổng Dịch Trung không nghĩ tới Bạch Sấu Hồng và Lục Ức Quyên lại ở chỗ này.
Đứa bé trai đó là ai?
Đổng Dịch Trung thắc mắc khi nhìn thấy hình dáng nho nhỏ ấy.
“Lão gia, phu nhân.” Thím Phương cung kính cúi đầu chào hỏi hai người, “Thiếu gia cùng bang chủ và hữu phó bang chủ đang thương lượng công việc.” Đối với chuyện xảy ra giữa hai cha con Đổng gia, thím Phương cũng không hiểu rõ, cũng không biết hai cha con Đổng gia đã trở mặt thành thù.
“Thiếu gia của bà có khỏe không?” Kể từ sau ngày hôm đó, cha con hai người chưa từng gặp mặt.
“Thiếu gia và Tô tiểu thư dự tính cuối tháng này kết hôn.”
“Thằng bé kia là ai?” Đổng Dịch Trung tò mò không hiểu vì sao Lục Ức Quyên phải bảo hộ thằng bé ở sau lưng, là sợ ông sẽ làm tổn thương một đứa bé ư?
“Đó là. . . . . . “
“Thím Phương, lui xuống đi!” Bạch Sấu Hồng mở miệng trách mắng. Nếu hai ông bà Đổng gia muốn biết, nhất định phải để cho chính miệng Đổng Thiệu Vĩ nói ra tất cả.
“Mẹ, bọn họ là ai vậy?” Tô Hạo Ân khẽ kéo ống tay áo của Tô Doanh San, tò mò nhìn xung quanh, nhưng tầm mắt lại bị che khuất, thật đáng ghét!
“Mẹ cũng không nhìn thấy.” Tô Doanh San cũng muốn nhìn lén, đáng tiếc cũng nhìn không được.
Tô Hạo Ân thừa dịp Lục Ức Quyên ngoảnh đầu lại nhìn Tô Doanh San, liền vội vàng ló ra, ánh mắt hiếu kỳ nhìn người mới tới.
“Không có gì đặc biệt hết!” Nó thất vọng nói với mẹ, “Thật nhàm chán, mẹ, chúng ta đi lên lầu chơi xe điện đi.”
Khi Tô Hạo Ân tìm tò mò nhìn về phía bọn họ, vợ chồng Đổng gia kinh ngạc trợn to hai tròng mắt, thằng bé đó tại sao lại có vẻ mặt giống Thiệu Vĩ khi còn nhỏ như vậy, cho đến khi bọn họ nghe thấy thằng bé gọi người ở phía sau là mẹ, bọn họ lại lắp bắp kinh hãi, dù thế nào cũng không nghĩ tới đó là Tô Doanh San.
Con bé có con sao?
Chẳng lẽ năm đó con bé. . . . . .
“Mau dẫn bọn họ lên lầu.” Bạch Sấu Hồng và Lục Ức Quyên vội vàng phụ giúp hai mẹ con Tô Doanh San đi lên cầu thang.
“Bọn họ. . . . . .” Vẻ mặt Tô Doanh San có chút khó hiểu nhìn bọn họ, từ trong đáy lòng có một loại cảm xúc bất an ngọ nguậy.
“Nhanh lên, dẫn bọn họ đi lên.” Bạch Sấu Hồng thúc giục.
Đổng Dịch Trung với Trần Châu Kỳ chạy nhanh tới, muốn giữ chặt Tô Hạo Ân để nhìn cho kỹ.
“Đừng có bắt con của tôi! Nó là con của tôi, của tôi!” Tô Doanh San bị hành động của bọn họ làm cho sợ hãi tới mức lên tiếng thét chói tai, ôm chặt Tô Hạo Ân, hô to lên: “Không được đụng đến nó! Không được, tránh ra, tránh ra!”
“Chuyện gì?” Đổng Thiệu Vĩ nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, từ trong thư phòng chạy như bay ra, đầu tiên là nhìn thấy nàng liều mạng ôm chặt Tô Hạo Ân, sau đó nhìn thấy cha mẹ của mình, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh giọng chất vấn: “Hai người tới làm cái gì? Cút ra khỏi nơi này!”
“Đứa bé kia. . . . . .” Đổng Dịch Trung không thể tin được những gì mà ông nhìn thấy, đứa nhỏ kia, nó là. . . . . .
“Đứa bé đó không liên quan đến chuyện của ông.” Đổng Thiệu Vĩ tức giận đáp lại một câu, động tác mềm nhẹ nâng Tô Doanh San dậy, ra hiệu cho Bạch Sấu Hồng và Lục Ức Quyên đưa hai mẹ con họ lên lầu nghỉ ngơi.
“Để cho ta nhìn thử thằng bé một chút.” Giọng điệu Đổng Dịch Trung kích động, thật không ngờ ông có cháu đích tôn.
“Nằm mơ!” Đổng Thiệu Vĩ che ở trước mặt ông, lãnh khốc nói: “Ông tới đây làm gì? Đến để đả kích người bị ông làm hại đến mức tâm trí thoái hóa biến thành cô bé sáu tuổi sao?”
“Ta chỉ muốn nhìn đứa bé kia.”
“Muốn nhận họ hàng sao? Thật xin lỗi, nó tên là Tô Hạo Ân, là con trai ngoài giá thú của Tô Doanh San, không có quan hệ gì với Đổng gia chúng ta.”
“Nó là. . . . . .” Mũi Đổng Dịch Trung đau xót, đó là đứa cháu nội mà ông đã mong đợi nhiều năm nha!
“Nó là ai không quan trọng, cũng không liên quan đến chuyện của ông, cút ra khỏi nhà của tôi ngay. Đời này nó chính là đứa con trai ngoài giá thú của Tô Doanh San, không hề có bất kỳ thân phận nào khác, hiểu chưa? Đừng nghĩ đến việc đi quấy rầy đứa nhỏ, nếu không, tôi sẽ đưa nó đến nơi mà ông vĩnh viễn cũng tìm không thấy.”
“Nó. . . . . .”
“Tiễn khách!” Tiếng Đổng Thiệu Vĩ chưa dứt đã lập tức xuất hiện vài tên bảo vệ chấp hành mệnh lệnh của hắn, đưa vợ chồng Đổng gia rời khỏi nơi đây.
Đã qua ba ngày kể từ khi vợ chồng Đổng gia tới, Tô Doanh San vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, thì thào tự nói, bộ dáng nói năng lộn xộn làm cho Đổng Thiệu Vĩ lòng đau như cắt.
Hắn vẫn chờ đợi ở bên giường của nàng, khe khẽ gọi nàng, nhưng không cách nào khiến cho nàng hoàn hồn.
“Vĩ ca ca, Vĩ ca ca. . . . . .” Tô Doanh San suy yếu hô, hắn lập tức kéo cơ thể mảnh mai của nàng tiến vào trong lòng ngực.
“Anh ở đây.” Hắn thấp giọng trấn an nàng.
“Không cần, tôi không sao.” Sau một thời gian phong tỏa trí nhớ, cuối cùng Tô Doanh San cũng mở cửa ra, cúi đầu thốt lên câu nói mà lần đầu tiên khi hai người gặp nhau nàng đã nói.
Đổng Thiệu Vĩ kinh ngạc nhìn nàng, nàng có thể bình phục sao? Trong mắt hắn hiện lên tia sáng hy vọng.
“Gặp lại coi như không quen biết, dù sao tôi cũng không có việc gì, tạm biệt nha.”
“Tôi không có tiền, trên người không có, trong nhà cũng không có.”
“Để tôi nói trước nha, tôi không có tiền, cũng không có sắc đẹp, tôi nghĩ có thể là anh đã trói sai đối tượng rồi, không bằng thừa dịp trời còn sớm, thả tôi trở về, anh còn có cơ hội đi tìm đối tượng phù hợp.” “Tôi cũng không thể kháng nghị được sao?”
“Muốn chặt tay hay là chặt chân, cho em chọn.”
“Tôi không phải là bạn gái của anh! Tôi cũng không muốn đính hôn!”
“Anh ấy là bạn trai của con!”
“Tô gia chúng tôi là người trong sạch, tôi không muốn có liên quan gì đến người trong hắc đạo, cho nên chuyện giữa chúng ta, đến đây chấm dứt được không?”
“Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, cô nam quả nữ sống chung một nhà, nhất định sẽ bị người ta bàn tán.”
“Đừng nói cho tôi biết, anh muốn ngủ khỏa thân nha.”
“Anh muốn làm gì? Tôi còn chưa đủ mười tám tuổi nha, nếu anh ăn hiếp tôi, thiên lôi nhất định đánh chết anh.”
“Người ta không nghĩ sớm như vậy phải lấy chồng, em còn muốn thi đại học, đi du lịch ở nhiều quốc gia trên thế giới.”
“Ông xã!”
“Em rất yêu anh!”
“Em muốn làm vợ của anh.”
Đổng Thiệu Vĩ tỉ mỉ lắng nghe những lời nói lúc mê man của nàng, trong lòng cũng vì lời nói của nàng mà cảm thấy ngọt ngào.
“Đừng! Đừng mà!” Nàng đột nhiên kịch liệt giãy dụa, hắn giật mình ôm chặt nàng, khó hiểu không biết vì sao nàng lại kích động như thế.
“Các người muốn bắt tôi đi đâu? Tôi không muốn đi! Buông!” Tô Doanh San liều mạng giãy dụa, hắn đau lòng ôm nàng, vì bản thân không thể giúp đỡ mà tự trách vạn phần.
“Bác trai? Bác gái? Tại sao lại bắt con tới chỗ này? Con phải đi về, con muốn đi tìm Thiệu Vĩ, con muốn tìm anh ấy. . . . . . Thiệu Vĩ! Mau tới cứu em!” Nước mắt từ trong khóe mắt của nàng chảy ra, nàng đau khổ cầu xin làm cho tim của hắn như bị dao cắt.
“Đừng! Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài. . . . . .”
“Thả tôi ra ngoài, cứu mạng đi, mở cửa ra!”
“Vĩ, anh ở đâu? Anh ở đâu rồi?” Nước mắt nàng rơi như mưa, làm cho ai thấy cũng phải đau lòng.
“A! Đau quá!” Nàng đau đớn gào thét .
“Tha cho tôi, van xin các người. . . . . .”
“Không! Sẽ không là anh ấy, không! Không phải anh ấy, không phải anh ấy!” Nàng phe phẩy đầu giống như lên cơn điên, như là không thể tin được những gì nàng đã thấy.
“Làm sao có thể là anh . . . . . Vĩ, sao lại có thể là anh!” Nàng cực kỳ kích động hô to.
Thoáng chốc, sắc mặt Đổng Thiệu Vĩ trắng bệch nhìn chằm chằm nàng, nàng vừa mới nói cái gì? Chẳng lẽ người cưỡng bức nàng. . . . . . Là hắn?
Hắn làm sao có thể cưỡng bức nàng?
“Người em yêu nhất là anh, hận nhất cũng là anh. . . . . .” Nàng đau đau khổ khổ nước mắt ròng ròng nói.
Hắn khiếp sợ trừng mắt nhìn nàng, không thể tin được tất cả những lời nói vừa được thốt ra từ miệng nàng, nàng nhớ đến người cưỡng bức nàng là hắn. Cho nên mới quỳ xuống khóc lóc, thậm chí dập đầu cầu xin hắn để cho nàng rời đi.
Mặc cho hắn nhiều lần truy hỏi, nàng cũng nhất quyết không nói.
Chẳng lẽ thật là hắn?
Đổng Thiệu Vĩ mạnh mẽ đè nén tâm lý đang chấn động, cẩn thận hồi tưởng lại ba năm trước đây, những chuyện xảy ra trước và sau khi nàng mất tích.
Trước khi nàng mất tích một ngày, hắn phải đi công tác, khi hắn tỉnh lại thì đã sau ba ngày, người chăm sóc hắn là thím Phương, bà bình tĩnh nói với hắn, hắn bị kẻ địch ám hại, bị hạ độc, nhưng bây giờ đã không còn trở ngại.
“Thím Phương.” Hắn điên cuồng hét lên.
Thím Phương vội vàng chạy vào phòng, khó hiểu hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?”
“Ba năm trước, chuyện tôi trúng độc bà còn nhớ rõ không?”
“Nhớ rõ?”
“Là ai đưa tôi về nhà?”
“Đàn em thân tín của ông chủ.”
Hắn bi thương than khóc một tiếng, áy náy ôm lấy người mà mình yêu thương, vô cùng đau đớn quát: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Bảo anh sau này làm sao có thể đối mặt với. . . . . . San. . . . . .”
“Thiếu gia.” Thím Phương bị nét mặt tuyệt vọng của hắn làm cho hoảng sợ.
“Anh sẽ trả lại công bằng cho em, anh sẽ, tin tưởng anh.” Động tác hắn dịu dàng làm đưa nàng nằm trở lại giường, ánh mắt đau khổ dừng trên dung nhan xinh đẹp của nàng: “Tha thứ cho anh!”
Thím Phương chạy theo bóng dáng rời đi của hắn, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác cực kỳ bất an, vội vàng gọi điện thoại xin Tiết Trấn Kỳ giúp đỡ.
Đổng Thiệu Vĩ chạy như bay đi vào chỗ ở của vợ chồng Đổng gia.
Mặt hắn không chút thay đổi, hai tròng mắt lóe lên tia tuyệt vọng, nhìn chằm chằm cha mẹ hắn, giọng điệu lãnh đạm hỏi: “Năm đó thật ra đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiệu Vĩ.” Trần Châu Kỳ rõ ràng cảm nhận đau xót cùng nản lòng thoái chí phát ra từ trong lòng hắn.
“Nói cho tôi biết, có phải tôi hay không? Cái người năm đó mà tôi muốn tìm, có phải là tôi hay không?”
Đổng Dịch Trung cả người chấn động, thề thốt phủ nhận nói: “Làm sao có thể là con, người đó là ta!”
“Là tôi! Nếu không phải tôi, thì tại sao cô ấy có thể nhìn tôi như con mãnh thú và dòng nước lũ, tại sao lại khóc lóc quỳ xuống, ra sức dập đầu với tôi, chỉ cầu xin tôi mở lòng từ bi buông tha cho cô ấy? Thì ra tôi mới là tên đầu sỏ gây nên, tôi mới là con dã thú đáng giận đến cực điểm kia.”
“Không phải như vậy!” Đổng Dịch Trung nắm chặt hai đấm quát: “Là ta phạm vào tội lớn tày trời, con không nên thay ông già này gánh tội.”
“Vậy sao? Khi cô ấy mất tích, tôi cũng trùng hợp bị trúng độc bất tỉnh nhân sự, do đàn em thân tín của ông đưa về.”
Đổng Dịch Trung bị lời nói của hắn làm cho chấn động, thử cứu vãn tất cả: “Mọi chuyện đã qua đi, đó là lỗi do ta gây ra, không nên để cho người vô tội gánh vác, là ai dám can đảm nói xằng nói bậy?” Người ngoài không ai biết chuyện, kẻ làm cha đã vấy bẩn vợ tương lai của con trai, Thiệu Vĩ làm sao có thể biết được tất cả sự thật?
“Là chính miệng San San nói. Thật ra đã phát sinh chuyện gì, tại sao một chút ấn tượng tôi cũng không có?” Ngữ khí Đổng Thiệu Vĩ đau đớn chất vấn.
“Không có chuyện đó, con bé điên rồi!” Trên trán Đổng Dịch Trung nổi đầy gân xanh tức giận rống to.
“Cô ấy không có điên, kẻ điên chính là tôi, là tôi mấy năm nay như kẻ ngu ngốc, bị ông lừa.” Hắn cười lạnh, từ trong ngực lấy ra một khẩu súng.
“Con muốn làm gì?” Trần Châu Kỳ lúng túng, hoảng hốt, thét chói tai, “Ông ấy là cha của con nha!”
Đổng Thiệu Vĩ đặt họng súng trên huyệt Thái Dương, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cha mẹ, giọng điệu bình tĩnh tựa như đang bình luận thời tiết, “Nếu người đó là ông, tôi không có cách nào thay cô ấy đòi lại công bằng, nếu là sai lầm của tôi, lỗi của tôi. Sau khi tôi chết tất cả đều để lại cho cô ấy, tất cả sai lầm, hãy dùng tính mạng của tôi trả lại cho cô ấy.”
“Không cần!” Trần Châu Kỳ rốt cuộc nhịn không được thương tâm khóc rống, “Tất cả đều là lỗi của chúng ta, các con đều là vô tội, không cần lại có thêm người bị thương. Tô Doanh San còn cần con chăm sóc, con muốn bỏ lại con bé sao? Bọn họ mẹ góa con côi, con có thể an tâm sao?”
“Cô ấy không cần tôi ở lại bên cạnh cô ấy, cô ấy muốn rời khỏi!”
“Còn đứa nhỏ thì sao?”
“Nó là em trai của tôi.” Hắn cười lạnh đáp lại một câu.
“Nó là con trai ruột của con nha!” Cuối cùng Trần Châu Kỳ cũng nói ra chân tướng, bà không thể trơ mắt nhìn thấy con trai chết trước mặt mình.
Tay cầm súng của Đổng Thiệu Vĩ hơi hơi buông xuống, ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Nó quả thật là con trai của tôi! Trời ơi! Thật ra tôi đã làm chuyện gì?”
“Mọi chuyện đều là lỗi của ta.” Đổng Dịch Trung luôn luôn hăng hái, giờ phút này giống như già thêm hai mươi tuổi, cười cho bức tranh mà chính mình đã hao tâm tổn trí vẽ ra, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Khi Đổng Dịch Trung biết được Đổng Thiệu Vĩ có ý định kết hôn với bạn gái, chính là cô gái tên Tô Doanh San chỉ mới gặp mặt một thời gian ngắn, nhưng ông chưa từng tỏ ra ý kiến gì.
Ông không muốn để cho Tô Doanh San gả vào Đổng gia, nhưng ông là người đa mưu túc trí, ông biết rõ nếu cùng con trai mặt đối mặt, đối với cả hai đều không có lợi, ông chỉ có thể chờ, chờ đến thời cơ thích hợp, rồi mới đem Tô Doanh San đá ra khỏi cuộc sống của Đổng Thiệu Vĩ.
Ba năm trước, Đổng Thiệu Vĩ bị kẻ thù mai phục, trên người bị thương, Đổng Dịch Trung nhân cơ hội này, cho hắn uống thuốc kích thích loại mạnh. Đợi đến khi Đổng Thiệu Vĩ bị thuốc kích thích tra tấn đến cuồng tính hoàn toàn mất hết lý trí, rồi bắt cóc Tô Doanh San đến, đẩy mạnh vào làm thuốc giải cho hắn.
Nhu cầu dữ dội suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng làm cho Đổng Thiệu Vĩ bị thuốc kích thích khống chế từ từ bình tĩnh trở lại, chìm vào giấc ngủ.
Mà Đổng Dịch Trung và Trần Châu Kỳ làm cho Tô Doanh San tỉnh lại, dùng ngôn từ nhục nhã triệt để Tô Doanh San là đứa con gái tàn hoa bại liễu. Khi nàng biết được hai ngày qua dã thú chính là Đổng Thiệu Vĩ, nàng điên cuồng thét chói tai, không thể tin được tất cả những gì mà hai mắt mình nhìn thấy.
Đổng Thiệu Vĩ thất thần nghe xong, cười lạnh nói: “Thì ra đúng là tôi, tôi phải làm sao đối mặt với cô ấy đây? Cả đời này cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi.”
Trong đầu hắn hiện lên vẻ sợ hãi của nàng, nàng cực kỳ hoảng sợ, ánh mắt che kín hồi hộp, thân hình nhỏ xinh quỳ xuống mạnh mẽ ra sức dập đầu.
Tất cả những chuyện này chỉ có thể chứng minh một sự thật không thể thay đổi, đó chính là nàng hận hắn thấu xương.
“San, anh sẽ trả lại công bằng cho em!”
Hắn lại nâng tay lên, họng súng chỉ vào huyệt Thái Dương.
“Không. . . . . .” Đổng Dịch Trung và Trần Châu Kỳ phát ra tiếng kêu vô cùng đau đớn, bọn họ chỉ là muốn con trai rời khỏi cô gái đó, bọn họ không thể mất đi đứa con duy nhất.
Đùng! Đùng! Hai tiếng súng đoạt hồn người liên tiếp vang lên.
Sắc mặt vợ chồng Đổng gia trắng bệch, giật mình ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt dính máu, té trên mặt đất của Đổng Thiệu Vĩ.
Thật ra bọn họ đã làm cái gì?
Đây là kết quả bọn họ mong muốn sao?
Hắc Lạc Kiệt cùng Tiết Trấn Kỳ nhanh chóng chạy tới, vội vàng đưa Đổng Thiệu Vĩ bị thương đến bệnh viện, có lẽ còn có thể cứu mạng của hắn.
Nếu không phải hai người đuổi tới trước khi Đổng Thiệu Vĩ nổ súng, Hắc Lạc Kiệt kịp thời bắn lệch súng của Đổng Thiệu Vĩ, thì bây giờ không cần đưa tới bệnh viện, mà là trực tiếp đưa đến nhà tang lễ.
“Hy vọng các người sẽ vừa lòng với kết cục này.” Trước khi đi, Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng bỏ lại những lời này.
Vẻ mặt vợ chồng Đổng gia ân hận vì lúc đầu đã làm sai, không nói gì chỉ đứng im nhìn thấy con trai bị nâng đi.
Đây không phải kết cục mà bọn họ muốn!
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
62 chương
126 chương
11 chương
11 chương
11 chương
10 chương
1 chương