Phiêu Du Giang Hồ

Chương 161 : Cuộc đời nhân quả tuần hoàn, món nợ xưa cũ nay phải trả

Tôi thực sự không ngờ tới, Thượng Quan Tình tôi lại thông minh một khắc, ngu muội cả đời như vậy. Bạn thử nói xem như thế là thế nào? Tôi chế tạo ra đôi cánh có thể bay được, nhưng lại quên phải thiết kế một chiếc dây phanh. Đúng vậy, trên cánh không có dây phanh, cho nên tôi càng thêm rầu rĩ, tôi có thể không buồn được sao. Bạn nói xem, vất vả lắm tôi mới tạo ra được thứ này bay được trong không trung, nhưng chưa nói đến chuyện không thể điều chỉnh phương hướng, ngay đến đáp xuống cũng không biết phải làm thế nào. Vạn nhất tôi đụng phải loại chim gì gì đó, rơi phịch xuống đất thì sẽ thê thảm vô cùng, ai đến gánh vác trách nhiệm này cho tôi được bây giờ. Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, tôi không chỉ không xuống được mà còn bị người ta mắng chửi không ngừng khi cứ bay đi bay lại giữa không trung. “Nàng là con heo hả. Sao lại có thể làm ra thứ không hạ cánh được thế này”, Mặc Nguyệt nói. Tôi là heo còn huynh ấy không phải sao. Nếu không phải heo sao huynh ấy còn cõng đôi cánh đó mà bay lên trời chứ. “Tiểu Tình, có phải nàng cảm thấy nàng đã sống cùng chúng ta quá lâu rồi không hả”, Âu Dương Thiếu Nhân nói. Tôi tròn mắt kinh ngạc, tôi mà muốn chết sớm thì đã không leo lên đây rồi. Chàng nói thế cứ như mọi lỗi lầm đều là của tôi vậy, rõ ràng mấy người bọn họ cũng trực tiếp chế tác cái thứ chẳng ra gì này, khi làm sao bọn họ không nghĩ ra chuyện phải gắn thêm cái phanh cơ chứ. “Ta bảo rồi, ta không thể táng thân ở nơi này cùng các ngươi được”, Bạch Tiếu Thiên nói. Tôi tròn mắt nhìn, nếu sớm biết như thế tôi đã giết hắn luôn cho rồi, bây giờ đỡ phải nghe hắn ồn ào như vậy. Sao phải hét lên vậy chứ, sợ người ta không nghe thấy hay sao? Sau cùng của sau cùng, chúng tôi phải hạ cánh một cách bất đắc dĩ. Đó là khi đôi cánh bị gãy, chúng tôi bắt đầu rơi xuống. Trong quá trình đáp đất, cuối cùng tôi cũng nhớ ra lý do vì sao mình không làm phanh xe. “Mau tóm lấy thứ được treo bên cạnh chiếc cánh, đó là dù đấy”, tôi hét lớn. Mấy người nghe nói vậy liền tóm lấy thứ đó, sau rồi chúng tôi lặng lẽ rơi xuống. Đúng vậy. Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, tôi không làm phanh, nhưng có thiết kế đồ phòng bị khi rơi khẩn cấp…đó là dù cứu hộ. Như thế mới nói, một nữ nhân thông minh như tôi sao có thể bị thất bại trên đôi cánh nhỏ bé như vậy chứ. … “Cứu với, mau đỡ tôi xuống”, tôi khóc lóc thảm thiết khi bị mắc trên cây. Sự thực tôi không hề chịu thua trước đôi cánh, nhưng cuối cùng đã hoàn toàn thất bại trên cây đại thụ. Tôi không hiểu, chuyện này là thế nào nữa. Rõ ràng cùng rơi từ trên trời xuống, tại sao bọn họ đáp đất an toàn còn tôi lại bị treo trên cây thế này. Khó khăn lắm mới xuống được tới gốc cây đại thụ, đối mặt với Bạch Tiếu Thiên, tôi chỉ nói đúng một câu: “Đại ca, giang hồ rộng lớn, hy vọng cả đời này ta không phải gặp lại ngươi nữa”. Bạch Tiếu Thiên rõ ràng có chút rầu rĩ, hỏi tôi: “Rốt cuộc cô có thành kiến gì với ta, dù sao chúng ta cũng từng là bằng hữu, cùng thoát khỏi chỗ chết trong gang tấc”. Tôi nhe răng cười: “Xin lỗi, ta có chút dị ứng với mấy người trộm mộ, cả đời này ta không muốn liên quan tới mấy thứ như huyệt mộ nữa. Có điều Bạch Tiếu Thiên, tên của ngươi, ta nhớ rồi, dù là với Âu Dương sơn trang, cái bang, thậm chí là triều đình, khi ngươi xảy ra chuyện, chỉ cần nói tên ta ra lập tức sẽ có tác dụng. Nếu ngươi có chuyện cần giúp đỡ, ta Thượng Quan Tình không phải là người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần ngươi không bắt ta cho vay tiền, không nhờ ta giết người hay làm chuyện gì tổn hại thiên lý, tất cả ta đều có thể giúp ngươi”. Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên càng lúc càng trở nên khó coi. Sao vậy, tôi đã nói gì kinh thiên động địa hay sao? “Thượng Quan nữ hiệp, ta thấy ta nên đi trước thì hơn”, Bạch Tiếu Thiên nói xong liền xoay người bỏ đi. Tôi vui vẻ vẫy tay về phía hắn: “Huynh đệ, tạm biệt. Lần sau nếu có đào bới, nhất định phải nhớ lấp lại cho cẩn thận, làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, nếu không sẽ biến thành thái giám đấy”. Bóng người trước mặt đột nhiên dừng bước, tựa như đang run lên bần bật, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa còn càng đi càng nhanh. Xoay người, tôi hét về phía đám người phía sau: “Chúng ta mau đi thôi”. Đi thẳng về phía trước, Thiếu Nam, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Thiếu Nhiên yêu quý của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể được gặp lại mọi người rồi. Tôi thực sự phấn khích vô cùng. Bách U cốc, chúng tôi đến đây. Vào thành mua mấy con ngựa, chúng tôi đi liên tục không kể ngày đêm đến Bách U cốc. Đường đi thoải mái hơn nhiều so với trước kia. Giang Hoài Liễu đã hạ mật lệnh, cho nên trên đường đi chúng tôi mới được bình an như thế. Tôi thích cảm giác phi ngựa như bay giữa cánh rừng yên tĩnh thế này. Tôi rất cảm ơn Giang Hoài Liễu, nếu không có hắn, lúc này tôi cũng đâu được nhàn nhã vậy chứ. Sau này chúng tôi đều không muốn nhắc đến chuyện Tần Ngữ phản bội nữa, đứa trẻ nào trên đời mà chẳng phạm lỗi, còn mỗi người lớn đều cần một trái tim vị tha. Tiến thẳng hướng Nam, chúng tôi xuyên qua không biết bao nhiêu rừng rậm, sông suối, cuối cùng vào một ngày nọ cũng nhìn thấy tòa thành phía trước Bách U cốc. Tòa thành này, cứ khi đêm xuống, tất cả các con đường đều giăng đầy đèn lồng sắc đỏ. Tôi và đám Âu Dương Thiếu Nhân tiến vào thành ngay giữa đêm khuya. Một mùi tanh nồng như phủ khắp tòa thành. Tôi đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, cổng thành im lìm, sạch sẽ đến kỳ lạ. Hơn nữa tôi còn thấy biểu tượng hình ánh trăng vô cùng quen thuộc treo ở bên trên. “Thiếu Nhân, chỗ này hình như không phải là nơi trẻ nhỏ có thể vào”, rút kiếm ra, tôi khẽ nói. Âu Dương Thiếu Nhân gật đầu: “Tần Ngữ, ngươi không nên vào thành, mau trốn ở bên ngoài, nếu sáng sớm hôm sau thấy bọn ta ra ngoài, ngươi mới đi cùng bọn ta vào trong, nếu bọn ta không ra, ngươi hãy tự mình tìm cách tới Bách U cốc. Ngươi có thể đi vòng qua tòa thành này, nhảy xuống dưới nước, trong nước có một lối đi bí mật dẫn tới Bách U cốc. Tần Ngữ tủi thân ngẩng đầu nói: “Không được, ta là nam nhân, ta phải bảo vệ Tình tỷ”. Tôi ngoác miệng cười: “Tiểu quỷ, chúng ta không phải đi đánh nhau mà là đi gặp lão bằng hữu, mau đi đi”. Vậy hả, đúng là lão bằng hữu hả, trước khi đến nơi này, tôi đã biết nhất định sẽ gặp những người ấy mà. Nhân quả tuần hoàn, tôi từng lỡ tay giết chết phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo. Suốt thời gian qua người của giáo phái này lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, tôi đã sớm nghe phong thanh, bọn họ lúc này đang muốn tìm cơ hội để giết tôi. Tôi tới thời cổ đại này cũng khá lâu rồi, những gì nên trả đã trả, nên giúp đã giúp, hiện tại chỉ còn thanh toán nốt khoản nợ cuối cùng này thôi. Thực ra, tôi luôn đợi những người này, họ không đến tôi thực không an lòng, luôn cảm thấy họ vẫn còn căm hận mình. Tần Ngữ nhìn tôi, đáy mắt ngấn lệ, cực kỳ tội nghiệp hỏi một câu: “Tình tỷ, tỷ sẽ trở về, phải không?”. Tôi cười thật tươi: “Tiểu quỷ ngoan, đợi tỷ trở về”. Tần Ngữ gật gật đầu, xoay người chạy đi. Lau sạch thanh kiếm, tôi khẽ cười, nói với Mặc Nguyệt và Triều Lưu: “Bên trong là kẻ thù nhà chúng tôi, các huynh có vào cùng không?”. Mặc Nguyệt cười nói: “Thù nhà? Thù nhà nào chứ, nói không chừng ta cũng có quen biết, kẻ thù của ta thực sự nhiều lắm”. Triều Lưu cũng cười, vui vẻ nói: “Ta vẫn là người của Tiểu Tình nàng, thù nhà nàng nhất định cũng là thù nhà ta”. Tôi rút kiếm ra, mỉm cười, hướng về phía bốn cánh cửa đang mở toang, hét lớn: “Thượng Quan Tình đến rồi, ai muốn báo thù hãy ra gặp ta báo thù hết đi”. Đột nhiên xuất hiện một đám người mang đao xông thẳng về phía cửa. Sau đó một tên mặc hắc y lao đến trước mặt tôi, trầm giọng nói: “Thượng Quan Tình, ngươi còn nhớ cảnh tượng năm đó…”. “Không cần nhắc, ta nhớ. Nhưng ta thực sự không cố ý giết phân đà chủ của các ngươi. Lúc này ngươi muốn bắt đầu thì hãy bắt đầu đi, nên ra tay dứt khoát một chút”, tôi không kiên nhẫn được liền hét lên với hắn. Tôi thực sự thấy rất phiền với mấy lời mở đầu như vậy. Đối phương lúng túng, khóe miệng co giật, nói với tôi: “Vậy thì…”. “Ngươi có thể đừng lắm lời nữa được không? Ngươi thật làm phiền người khác quá đấy”, tôi lại mở miệng cắt ngang lời hắn. Có lẽ tôi nên nói với hắn một câu: người nào lắm mồm chẳng sống dai được đâu. “Giết! Giết chúng cho ta!”, tên cầm đầu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, phẫn nộ hét vang. Tôi rất vui. Quả nhiên là hắn tức điên lên rồi, càng tức giận thì lại càng chẳng sống được lâu. Ha ha ha, cái gọi là “không thọ nổi” chính là như vậy. Chỉ nghe thấy tiếng hét váng trời ập về phía mình, tôi vung đao, nói với người bên cạnh: “Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, chúng ta sẽ không đánh lộn nữa, sẽ không giết người nữa”. Âu Dương Thiếu Nhân rút kiếm ra vẻ không hiểu, hỏi tôi: “Tại sao?”. Tôi mỉm cười xán lạn, nói: “Vì thiếp mệt rồi, thiếp muốn sống cuộc sống đơn giản một chút. Từ nay về sau chúng ta sẽ thay đổi, về nhà làm ruộng!”. Giang hồ, đối với tôi mà nói vô cùng sống động và rất nhiều niềm vui. Nhưng ngay lúc ở dưới địa cung trong lòng đất, cảm nhận những cơn rung chấn, tôi nhận ra rằng điều tôi mong muốn lúc này không phải là những cuộc hành trình đầy kích thích trên giang hồ, mà chính là cuộc sống yên bình bên cạnh những người tôi yêu thương. Trải qua bao lần sinh tử, chết đi sống lại, cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, bình thường giản dị mới là hạnh phúc thực sự.