Phiêu Du Giang Hồ

Chương 15 : Âm mưu của Mộ Dung Tuyết

Ở khách điếm xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cảm thấy nơi này đúng là bị ám vận đen. Thế là chúng tôi quyết định, ngay chiều hôm nay sẽ xuất phát, tối đến thì cắm trại bên ngoài. Oa!!! Lâu lắm rồi không được đi cắm trại, tâm tình tôi lại trở nên kích động, từng đợt sóng lòng cứ thế trào dâng. Trên đường đi, Mộ Dung Tuyết cứ như con ruồi bám theo tôi không rời. Chuyện sáng nay không ai nhắc lại cả. Có lẽ họ đều sợ tôi bị kích động. Haizzz, cảm giác áy náy trong lòng tôi cứ lớn dần, lớn dần lên. Âu Dương Thiếu Nhân bị đuổi đi trước dò đường, mọi suy nghĩ của tôi không ngờ lại chẳng kiềm chế được, cứ thế phiêu lãng về bên Âu Dương Thiếu Nhân. Có phải tôi rất quá đáng không? “Tiểu Tình! Tiểu Tình!”, Mộ Dung Tuyết lớn tiếng gọi tôi. “Hả? Huynh vừa nói gì?”, tôi ngượng ngùng, thần trí lại phiêu lãng bay đi. “Tiểu Tình à, nàng không phát hiện ra chuyện gì sao?”, Mộ Dung Tuyết nói. “Chuyện gì?”, tôi hỏi lại. Mộ Dung Tuyết không đáp, mỉm cười gian xảo hỏi tôi: “Tiểu Tình à, nàng muốn lấy ai trong mấy huynh đệ bọn họ?”. Tôi sững người, suýt chút nữa quên bẵng đi chuyện này. Thực ra việc đó vốn chẳng cần suy nghĩ vì tôi không phải là Thượng Quan Tình. Chuyện đó không liên quan gì đến tôi. “Tôi chưa từng nghĩ đến.” Căn bản là chẳng cần nghĩ làm gì. Mộ Dung Tuyết nở nụ cười càng thêm xảo quyệt: “Có chuyện này, ta nhất định phải nói với nàng”. Chuyện gì cơ chứ? Tôi không trả lời mà đợi hắn ta nói tiếp. Tôi không thể ngờ rằng, khi hắn ta nói xong, tôi lại vô cùng hối hận vì đã để hắn nói. “Tiểu Tình à, nàng biết không, có biết bao nhiêu người trong thiên hạ này muốn làm thông gia với Âu Dương gia, bốn người họ còn nổi tiếng hơn nàng tưởng rất nhiều. Mục đích ta đến đây lần này, chính là làm thông gia với họ. Tiểu muội nhà ta rất vừa mắt với bốn huynh đệ Âu Dương, cho nên…”, Mộ Dung Tuyết liếc ánh mắt ý vị sâu xa nhìn tôi, thong thả thổ nốt nửa câu còn lại, “Ta phải đến bắt cóc nàng đi”. Hả? Đầu hắn ta bị làm sao vậy hả? Tại sao người nào bên cạnh tôi cũng bất bình thường thế này. Gương mặt Mộ Dung Tuyết giờ đã không còn huyết khí, nhưng rồi rất nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ xuân sắc, tự cho rằng bản thân rất bảnh trai, cười với tôi. Nhìn hắn lúc này, tôi lại nghĩ đến mấy loài động vật. “Giống… hồ ly! Ừm… nhưng lại không tinh ranh như hồ ly. Vậy là báo? Ha ha! Đúng! Chính là con báo!”, tôi cúi đầu tỉ mỉ phân tích xem hắn ta giống con gì. Chuột rút, vẻ mặt này của Mộ Dung Tuyết giống như bị chuột rút vậy. Động tác này đúng là phải trình độ cao mới có thể thể hiện được. Tôi cho rằng Mộ Dung Tuyết sẽ không kiềm chế được mà trở nên bạo lực, nhưng nào ngờ hắn ta không những không tức giận mà ngược lại còn nở nụ cười. Hắn đắc ý nói với tôi: “Đúng rồi, ta quên mất chưa nói với nàng. Tiểu muội của ta đẹp như tiên giáng trần, đang tắm tiên cách đây không xa. Lúc này Âu Dương Thiếu Nhân đang đi đúng về hướng đó. Đợi lát nữa có khả năng hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng ngập tràn hương sắc ấy”. Tim tôi đột nhiên chùng xuống. Trở thành nữ hiệp dẫn bốn huynh đệ Âu Dương đi theo con đường chính đạo, tôi tuyệt đối không thể để chuyện vô đạo đức như thế xảy ra. Hành động vĩnh viễn không bao giờ nhanh được bằng tư duy. Thế nhưng vô thức, tôi đã cầm roi nhảy lên ngựa, vội chạy đi tìm Âu Dương Thiếu Nhân. Đến phút cuối, chợt nhớ còn phải báo thù Mộ Dung Tuyết, tôi liền hét lớn gọi Âu Dương Y: “Y huynh! Mộ Dung Tuyết muốn nói chuyện với huynh đấy”. Cái liếc mắt sau cùng, tôi thoáng thấy sắc mặt Mộ Dung Tuyết trở nên nhợt nhạt. Hừ hừ! Là huynh tự chuốc họa vào bản thân mà thôi, tôi không tin vũ khí ngôn ngữ của Âu Dương Y lại không đủ sức giết chết huynh! Đợi tôi về sẽ tính sổ với huynh. Hiện tại tôi chỉ muốn mau chóng chạy đến chỗ Âu Dương Thiếu Nhân mà thôi. Âu Dương Thiếu Nhân háo sắc kia, huynh có thể háo sắc với tôi nhưng tuyệt đối không được liếc ngang liếc dọc, nhòm ngó tiểu muội của người khác! Tôi vốn cảm thấy khá tự tin về bản thân khi ra sân đấu, nhưng xét theo tình hình hiện nay mà đánh giá thì tôi đang có rất ít cơ hội. Ông Trời ơi! Ai nói cho tôi biết đây là đâu được không? Cứ thế hùng hục thúc ngựa đi tìm Âu Dương Thiếu Nhân, nhưng đến lúc này tôi mới sửng sốt phát hiện, mình vốn không biết Âu Dương Thiếu Nhân đi về hướng nào. Hết cách, đành phải đi tìm nguồn nước thôi. Vì tôi đau buồn phát hiện ra rằng, mình chỉ biết tiểu muội của Mộ Dung Tuyết đang tắm tiên mà lại không hay biết Âu Dương Thiếu Nhân đã đi đường nào. Dù không tìm được Âu Dương Thiếu Nhân, tôi cũng phải tìm bằng được tiểu muội của Mộ Dung Tuyết, dù sao cũng không thể để tên Âu Dương háo sắc nhìn thấy cô ta được. Hừ! Vòng qua vòng lại hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước chảy, tôi từ từ tìm đến, âm thanh mỗi lúc một gần hơn, men theo tiếng nước đó cảnh sắc xung quanh dần thay đổi, đường hẹp dần nên tôi đành xuống ngựa đi bộ vào trong. Cảnh tượng hiện ra trước mắt, khiến tôi thật sự chấn động. Đây có phải là tận cùng thế giới không vậy? Bản thân như đã bị mê hoặc, đắm mình trong tiên cảnh này. Trước mắt tôi là những cành mây và dây leo quấn quanh cành lá và những gốc cây cổ thụ, điểm trên đám dây leo đó là những bông hoa đơm nở với sắc trắng tươi tắn. Hòa mình trong lớp sương mù dày đặc là những giọt nước long lanh như thủy tinh. Bất chợt, một con chim bay lướt qua, phá vỡ không gian tuyệt mỹ. Tôi ngó ngang ngó dọc để tìm đường nhưng sao tìm đi tìm lại mà vẫn không có đường nào quay ra được. Tiếng nước chảy như văng vẳng bên tai, tôi vội chạy tới xem xét khắp các khe ngách trong chốn tiên cảnh ấy, chẳng còn xác định được phương hướng nữa. Cuối cùng cũng mệt lả, không chịu đựng thêm được nữa, tôi ngồi phịch xuống đất. Bản thân phải thừa nhận một sự thực rằng… mê lộ này quá ư tuyệt đẹp. Âu Dương Thiếu Nhân, tiểu tử đáng chết, rốt cuộc huynh đang ở đâu?