Phiếu Cơm
Chương 62
Hải Mạt Mạt tuy không nói gì nhưng tổng giám đốc Đường vẫn hiểu. Đừng thấy con nhóc này bình thường ngây ngô đáng yêu, nhưng thực chất lại rất kín miệng. Cô mà đã không muốn nói thì dùng máy ép trái cây cũng không ép ra được nửa câu.
“Con đừng ôm ý đồ cứu anh ta, anh ta dù bị lăng trì xử tử cũng là trừng phạt đúng tội mà thôi.” Đường Ngạo cầm tương salad trộn hoa quả cho cô, “Có nghe không?”
Sau khi trộn xong, anh chia làm hai phần, một phần đổ vào bát cho Gâu Gâu, một phần cho Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt lặng lẽ dùng dĩa chọc chọc, một lúc sau đột nhiên khóc òa lên: “Ba con bây giờ chắc chắn là chưa được ăn, hu hu. . . . .”
Tổng giám đốc Đường thở dài.
Vì để tránh phiền phức, quân đội đã áp giải Hải Minh Tiển đi rồi. Nếu không, theo như tính cách của Hải Mạt Mạt, cô nhất định sẽ đi cứu người. Anh giả vờ gọi cho phòng ăn, bảo bọn họ lấy ít hoa quả đưa đến cho Hải Minh Tiển. Hải Mạt Mạt lúc này mới ngừng khóc, tập trung ăn.
Đường Ngạo xoa đầu cô. Gâu Gâu đã ăn hết phần của mình rồi, giờ đang tỳ hai chân trước lên đầu gối Hải Mạt Mạt, đuôi ngoáy tít. Hải Mạt Mạt vừa nức nở vừa chia hoa quả trong đĩa của mình cho nó.
Đường Ngạo lại vuốt lông cho Gâu Gâu. Trước kia anh mà vuốt ve Gâu Gâu nó sẽ lườm anh, bây giờ thì coi như không thấy. Nó dù sao cũng là chó, dù thông minh nhưng bản năng vẫn khó mà sửa đổi được. Nó dường như cảm thấy Đường Ngạo là chủ nuôi của nó và Mạt Mạt, thế nên anh vuốt ve nó cũng chẳng có gì ghê gớm.
Hai người một chó ở cùng một phòng, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh. Đường Ngạo lần đầu tiên cảm thấy mình có chút thay đổi. Trước kia, anh cũng không phải loại người thích thưởng thức sự bình lặng.
Hải Minh Tiển bị bắt, Đường Ngạo lại có những binh lính ở hiện trường làm chứng nên được rửa sạch hiềm nghi. Tất cả mọi người cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Quân đội lại phái máy bay cứu hộ tới, định tạm thời đưa người may mắn còn sống sót rời khỏi thành phố E.
Tất cả mọi người vô cùng phấn khởi, chỉ cần đến được khu không có bệnh dịch là có thể thoát khỏi tận thế chết tiệt, thoát khỏi zombie đáng ghét, tiếp tục sống những tháng ngày giản dị, yên bình như xưa.
Ngày đó, khoảng sáu chục nghìn người may mắn còn sống sót bắt đầu được các căn cứ tập trung lại. Máy bay lên thẳng không gian nhỏ, vậy nên để đưa một lượng lớn người rời đi, quân đội liền dọn dẹp trước cửa tập đoàn ASA, xây một đường băng cho máy bay cứu hộ cất cánh.
Cũng may quảng trường trước cửa ASA vốn rộng rãi, muốn sửa sang cũng không tốn quá nhiều công sức.
Tất cả chuẩn bị đã xong, những người may mắn còn sống sót cười nói đứng xếp hàng, chờ kiểm tra.
Bởi vì virus yếu có thời kỳ ủ bệnh nhất định (ví dụ như đám người Sa Nghị dùng kim tạo ra bệnh dịch lần này, virus ủ bệnh ba ngày mới bộc phát), nên không thể trực tiếp đưa mọi người đến khu không lây được. Bọn họ phải ở khu cách ly, bị cách ly quan sát ba ngày, xác nhận không mang theo virus mới có thể vào khu không lây.
Nhưng khu cách ly dù sao cũng tốt hơn khu bùng phát bệnh dịch, ít nhất ở đó quốc gia sẽ cung cấp đầy đủ thức ăn, quần áo v…v… để bảo đảm an toàn cơ bản và cuộc sống bình thường cho mọi người.
Ngày đó trời xanh mây trắng, tâm trạng mọi người cũng tươi sáng như bầu trời kia. Giống như cả năm u ám mưa dầm không dứt, sắp được nhìn thấy mặt trời vậy. Khi chiếc máy bay cứu hộ đầu tiên hạ cánh xuống sân bay tạm thời trước tập đoàn ASA, mọi người giống như nhìn thấy hy vọng mới.
Đường lão tướng quân đứng bên nhìn quân y tiến hành kiểm tra đâu vào đấy, những người qua được kiểm tra bắt đầu lên máy bay. Đường Hạo dẫn người võ trang đầy đủ duy trì trật tự, Đường Ngạo lại không kiểm tra. Cha già bảo thủ lắm, chắc phải đợi đến khi cả căn cứ còn lại mình anh, mới đến lượt anh kiểm tra.
Hải Mạt Mạt tìm tới tìm lui trong đám người, cô vẫn hy vọng gặp được Hải Minh Tiển. Mọi người cũng không đành lòng nói cho cô biết, tội phạm quan trọng như Hải Minh Tiển chắc chắn được nhận ‘đãi ngộ’ cấp máy bay lên thẳng. Hơn nữa. . . . . . Sợ là cả đời này cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh ta nữa.
Thời tiết tháng chín vô cùng dễ chịu, zombie hình như cũng không làm ô nhiễm thành phố này. Không có nước thải công nghiệp, không khói xe, không khí trở nên vô cùng mát mẻ.
Một năm, sáu triệu người thành phố E chỉ còn lại sáu mươi nghìn người, chỉ có bốn mùa luân phiên là vẫn tươi đẹp như xưa. Vô số người mất đi người thân đang cảm thán, có người trầm ngâm, có người khóc khẽ.
Trong không khí phức tạp, đột nhiên có tiếng ồn ào. Ngô Quế Hải từ bên ngoài liều mạng chạy vào: “Đường tổng!” Dù Đường lão tướng quân ở đây nhưng bọn họ đã quen gặp chuyện là thông báo cho Đường Ngạo trước tiên, “Bên ngoài đột nhiên có rất nhiều zombie tràn vào, vô cùng nhiều, nhìn không thấy cuối! !”
Người đứng xếp hàng đầu tiên là lặng ngắt sau đó bắt đầu nháo nhào!
Đường lão tướng quân mặc dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng tay phải đã siết chặt lại! Tình cảnh ở sân bay cứu hộ lần trước còn sờ sờ ra trước mắt, đám zombie từ thành phố trào ra tấn công những người may mắn còn sống sót. Máu tươi đầy đất, mặc dù các chiến sĩ liều chết che chở, mấy chục ngàn người vẫn vùi thân trong miệng zombie.
Số người chạy trốn được không đến một phần mười.
Mà bây giờ, lịch sử lại sắp lặp lại sao?
Tổng giám đốc Đường vô cùng bình tĩnh, cầm lấy cái loa từ quân y bên cạnh: “Bỏ qua kiểm tra, hàng ngũ không được rối loạn, sau khi cabin đầy người máy bay lập tức cất cánh.”
Tiếng nói của anh giống như một liều thuốc an thần, đám người vốn đang hốt hoảng bắt đầu bình tĩnh lại. Tổng giám đốc Đường hài lòng cười một tiếng: “Lớn vậy rồi mà chưa thấy zombie bao giờ à, sợ cái gì!”
Đại đa số mọi người đều bật cười, nhưng Đường Ngạo không cười. Lần cứu hộ trước ở sân bay đã trở thành bữa tiệc cho zombie. Người khác không biết, nhưng anh biết.
Anh ôm lấy Hải Mạt Mạt, đi tới trước mặt Đường tướng quân: “Phát vũ khí cho con.”
Đường tướng quân nhìn anh một cái, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gọi Đường Hạo đến. Quân đội lần này tới đây đương nhiên cũng có chuẩn bị, vũ khí mang rất đầy đủ. Đường Hạo sai người chuyển hết vũ khí, lựu đạn ra; sau đó nhìn về phía Đường Ngạo: “Người của chú đâu?”
Đường Ngạo vung tay lên, Tô Bách và đám Hải Lam liền đi tới. Gần đây biết được mọi người muốn rút lui, Hải Lam và Tô Bách liền mang theo mất nết mai phục xung quanh ASA. Đường Ngạo ra hiệu cho bọn họ xếp hàng nhận vũ khí, bọn họ bắt đầu lặng lẽ xếp hàng.
Đường lão tướng quân cũng cảm thấy kinh ngạc, nhìn đám zombie của anh cầm vũ khí y như con người, đứng nghiêm thành hàng ngũ. Đường Ngạo bảo Hải Mạt Mạt phiên dịch một câu: Tôi ở cùng với mọi người.
Mọi người không nói gì, nhưng tất cả người thân của những ai đang đứng trong hàng này đều được ưu tiên lên máy bay trước. Không ai phản đối. Đường lão tướng quân đứng trước mặt bọn họ. Dù bọn họ đứng không quá thẳng hàng, nhưng ông vẫn vô cùng nghiêm trang chào bằng quân lễ.
Không có trao đổi dư thừa, việc quan trọng nhất lúc này là bảo vệ ASA, để máy bay cứu hộ cất cánh.
Máy bay cứu hộ một lần chỉ có thể chở 1.200 người. Đây là lượng chứa tối đa rồi. Đối với sáu mươi nghìn người mà nói, như vậy chẳng khác nào muối bỏ biển. Nhưng ít nhất còn hơn là không đưa được người nào đi cả.
Đường lão tướng quân tự mình chỉ huy chiến sĩ bảo vệ các lỗ hổng của ASA, zombie phía ngoài có con màu xám cấp thấp nhất, chỉ còn lại bản năng kiếm ăn; cũng có con đã tiến hóa thành đẳng cấp cao màu xanh lá cây, màu xanh dương. Vẻ mặt Đường Ngạo nặng nề: Hải Minh Tiển đã bị bắt, còn có ai có thể điều khiển bọn chúng?
Mà khi bọn họ đứng ở cửa ASA, phát hiện vấn đề còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng nhiều. Đám zombie kia đông nghìn nghịt mênh mông bát ngát, tối thiểu không dưới triệu con!
Đường tướng quân và mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Đàn zombie khổng lồ như vậy, bình thường nấp ở đâu? Tại sao mỗi lần Chính phủ tổ chức cứu hộ mới xông ra? !
Không ai biết, nhưng bọn chúng cứ xuất hiện như vậy thôi.
Đám mất nết quăng lựu đạn, binh lính sử dụng súng phun lửa. Khói thuốc súng gay mũi và tiếng nổ đinh tai nhức óc tràn ngập thành phố E, khói dày đặc che phủ bầu trời xanh thẳm.
Khi hành khách cuối cùng lên máy bay, cabin đã đầy, máy bay cứu hộ bắt đầu cất cánh. Đường lão tướng quân không quay đầu lại, nói: “Đường Hạo, lập tức phái phi công, dùng máy bay trực thăng của tôi mang tất cả thuốc điều trị ra khỏi đây!”
Đường Hạo giật mình, binh lính bên cạnh Đường lão tướng quân cũng nhíu mày: “Tướng quân, vậy còn ngài?”
Đường lão tướng quân gắt lên: “Nói ít thôi, đưa hai vị uỷ viên quốc hội cùng đi. Nơi này sợ rằng không giữ được, những người còn lại cũng phải tổ chức rút lui.”
Ông tiếp tục ra lệnh, còn Đường Ngạo lại xoay người đi về phía đám người. Qua một năm ở chung, những người trong căn cứ tin tưởng và nghe theo anh còn nhiều hơn Đường lão tướng quân. Anh đảo qua đám người, nghiêm túc nói: “Cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu, con mẹ nó, chúng ta là những chiến sĩ cuối cùng còn sống sót của hơn sáu triệu người, không phải lũ gà rù chỉ biết chờ người khác bảo vệ!”
Một câu nói kích thích ngàn vạn hào khí, mấy chục nghìn người bắt đầu tìm kiếm vũ khí.
Đường Ngạo tìm Hải Mạt Mạt, anh cầm súng nên không thể cầm tay cô được: “Đi theo ba!”
Hải Mạt Mạt liền túm lấy vạt áo anh, Gâu Gâu thè lưỡi sướng đến phát rồ rồi . . . . . Nhiều zombie quá! Nó nhảy vào đám zombie đang ào ào xông lên, chỉ gặm đầu zombie ăn não, cứ một đớp là ăn một con.
Đám zombie cuồn cuộn không dứt, nổ chết một nhóm, một nhóm khác lại xông lên. Thật may là các biện pháp an toàn của ASA không tệ, Đường Hạo lãnh đạo binh lính và những người cường tráng dùng hỏa lực chặn chúng nó ở bên ngoài cách cửa hai mét.
Nhưng zombie giống như giết tới vô tận, mà đạn dược lại dần dần cạn kiệt.
“Tướng quân! Ngài rút lui trước, nơi này có chúng tôi!” Binh sĩ bên cạnh hô to, Đường Hạo cả mặt đã đen xám cũng kêu lên, “Ngài đi trước đi!”
Đường lão tướng quân lạnh lùng quát: “Dài dòng cái lông! Con mẹ nó, tất cả binh sĩ chiến đấu cho tôi!”
Đường Ngạo ở bên cạnh ông, đột nhiên nói: “Có thể giúp con đưa Mạt Mạt đi được không?” Đường lão tướng quân ngẩn ra, cuối cùng ánh mắt hai cha con cũng chạm nhau, tổng giám đốc Đường hiếm khi cúi đầu, “Xin ba đó.”
Đường lão tướng quân quay đầu, đột nhiên lớn tiếng quát: “Trên máy bay còn mấy chỗ, đưa cháu gái tôi đi!”
Đường Ngạo ngẩn ra, thật ra Đường lão tướng quân là người cực kỳ tinh tường, những ngày qua ông chắc chắn cũng biết gene của Hải Mạt Mạt khác người thường. Nhưng ông khẳng định đây là cháu gái ông, người khác cũng không dám tùy tiện kiểm tra.
Dù lần chiến đấu này anh hy sinh, Hải Mạt Mạt nhất định cũng sẽ được an toàn đưa về nhà họ Đường, giao cho Đường phu nhân nuôi dưỡng.
“Cám ơn.” Cha con 28 năm, lần đầu tiên anh nói cám ơn với ông.
Đường lão tướng quân hừ lạnh một tiếng, lại bắt đầu lớn tiếng quát mắng: “Mấy người chưa ăn sáng hả, quăng lựu đạn èo oặt như đàn bà vậy!”
Mọi người đều cười phá lên, Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt chạy tới máy bay trực thăng, thắt dây an toàn cho cô. Thời gian gấp gáp, anh không kịp nói nhiều: “Mạt Mạt đi trước, đến đó phải nghe lời bà nội. Ba sẽ đến tìm con sau.”
Hải Mạt Mạt chăm chú nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Nếu như Mạt Mạt ở lại đây, ba có đi không?”
Đường Ngạo liền giật mình, Hải Mạt Mạt rất nghiêm túc lắc đầu: “Mạt Mạt cũng sẽ không.”
Đường Ngạo thở dài, Hải Mạt Mạt còn cố chấp hơn cả anh. Cô tháo dây an toàn, nhảy xuống khỏi máy bay. Đường Ngạo cười cười xin lỗi phi công: “Rất xin lỗi, còn một chỗ trống, anh đưa người khác vào đi.”
Phi công chào bằng quân lễ với anh: “Anh có một cô con gái thật đáng yêu.”
Nụ cười của tổng giám đốc Đường vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.
Hải Mạt Mạt rất khỏe, nhưng bây giờ cô cũng không thể xông ra được. Súng đạn không có mắt, có khi bắn không trúng zombie mà lại bắn cô thành cái sàng thì khổ. Cô đành dùng tên tự chế của người trong căn cứ nhắm bắn đầu zombie.
Cô rất mạnh nên toàn đặc biệt chọn zombie màu xanh lá cây mà bắn. Đầu zombie màu xanh lá cây không cứng như màu xanh dương nên bắn phát nào cũng chuẩn. Nhưng tên cũng có hạn, tổng giám đốc Đường bắt đầu hối hận không chuẩn bị vũ khí cho cô.
Anh chỉ sợ Hải Mạt Mạt xông lên nên luôn dắt cô đi theo phía sau mình. Gâu Gâu lúc này cũng đã chạy về, nó thật sự không chiến đấu được nữa, ăn tới mức nôn hai lần rồi.
Tổng giám đốc Đường giận sôi lên: “Cắn chết nhất định phải ăn sao? !”
Gâu Gâu nằm ở bên chân anh thở, bụng tròn vo giống như quả khí cầu sắp phát nổ.
Máy bay lên thẳng cất cánh, mang theo tất cả thuốc điều trị của tập đoàn ASA. Mà một làn sóng zombie lại bắt đầu xông lên. Bọn chúng vĩnh viễn không mệt mỏi, mà đạn dược của ASA cũng không đủ.
“Tổ chức mọi người, rút lui.” Đường lão tướng quân ra lệnh, Đường Hạo không quay đầu lại, nổ súng bắn liên tiếp, không cho zombie đi qua cửa: “Ngài dẫn người rút lui, tôi chặn phía sau.”
Đường lão tướng quân giận dữ: “Con mẹ nó, tôi nói gì cậu không nghe thấy à? !”
Đường thiếu tá lại vô cùng kiên quyết: “Ngài dẫn người rút lui, tôi chặn phía sau.”
Không còn thời gian tiếp tục tranh chấp nữa, mọi người vội vàng rời đi. Đường lão tướng quân lập tức ra lệnh cho những người vẫn đang dùng vũ khí chiến đấu: “Tất cả quân nhân tiếp tục trấn thủ, mọi người nhanh chóng đến hầm để xe!”
Đường Ngạo vẫn đứng chặn cửa, Đường lão tướng quân lại ra lệnh cho anh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, dẫn bọn họ đi!”
Đường Ngạo cười một tiếng: “Đừng tranh với con, con không hi vọng ngày nào đó đánh chết một con zombie, vén mũ lên nhìn lại phát hiện là ba.”
Không còn thời gian nhiều lời, Đường lão tướng quân chỉ đành dẫn người rời đi. Lúc gần đi ông quay đầu nhìn nơi này lần cuối. Hai đứa con trai ông vai kề vai, cùng con em vô số người khác tử thủ lối vào.
“Không ai hi vọng con zombie kia là người thân của mình, nhưng mỗi một con zombie đều là người thân của ai đó.” Đường Ngạo xoa đầu Hải Mạt Mạt, chậm rãi nói, “Cho nên, người coi thường mạng sống của người khác, vĩnh viễn không thể tha thứ.”
Anh lần đầu tiên giáo dục Hải Mạt Mạt, cũng không biết Hải Mạt Mạt có hiểu hay không. Đạn dược không đủ, zombie bắt đầu vượt qua cửa. Dù phòng ngự chắc chắn đến mức nào đi chăng nữa thì ở trước mặt cả triệu zombie cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Đường Hạo vứt khẩu súng đã hết đạn, tiện tay rút đao bên hông: “Chú không đưa con gái đi sao?” Anh ta hỏi.
Đường Ngạo ngồi xổm xuống, đôi tay giữ chặt đầu vai Hải Mạt Mạt: “Đi với ông đi con. Hải Mạt Mạt, con mẹ nó ba van xin con, đừng để cho ba nhìn thấy bộ dáng con bị zombie cắn xé lần nữa, van xin con đấy.”
Hải Mạt Mạt chăm chú nhìn anh: “Được.”
Cô ôm lấy Gâu Gâu, chạy về phía hầm gửi xe. Đường Ngạo xắn tay áo, lấy lại bộ dáng kiêu ngạo không ai sánh bằng: “Đến đây đi, đám quái vật! ! Để ông đây xem xem chúng mày làm được cái quái gì!”
Hải Mạt Mạt quay đầu lại lần cuối, zombie đã xô ngã cửa, đang tràn vào xưởng ASA như thủy triều.
Truyện khác cùng thể loại
183 chương
970 chương
84 chương
25 chương