« Chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng. » Nam nhân ngồi ở trước mặt ta, một tay bưng bát, một tay cầm muỗng, một bên thổi dược thang cho nguội, một bên nhàn nhạt lên tiếng. « Gia, ngài muốn nói chuyện gì ? » Ta cẩn trọng nhìn hắn, hắn là muốn nói cho ta biết hắn không cần ta nữa sao ? « Tại sao ly khai ta ? » Hắn nhìn dược thang dần dần nguội đi, trong đôi mắt lạnh lẽo thật sự không nhận ra được bất cứ cảm xúc gì. « Việc này…Gia chẳng phải không cần ta nữa ư ? » Thật gian nan nói ra suy nghĩ của mình, tiếp tục dây dưa đã chẳng còn ý nghĩa gì. Hôm nay ta đã nhận thức phụ thân của mình, nếu thật sự hắn không cần ta nữa, ta cũng không phải sợ hãi bản thân không có nơi nương tựa. Phụ thân hẳn sẽ không ngại ta đến quấy rầy y đâu. « Ai nói vậy ? Là ai gieo vào đầu ngươi suy nghĩ này ? Ta có nói ta không cần ngươi sao ? » Đem dược thang nguội lạnh quán tiến vào miệng ta, hắn vẫn như cũ nhàn nhạt trả lời. « Thế nhưng…mặt của ta đã bị hủy rồi, không bao giờ có thể xứng đáng ở bên gia nữa. Gia không muốn ta cũng rất bình thường mà thôi. » Dù sao đi nữa, là một luyến đồng, thứ duy nhất ta có cũng chỉ là khuôn mặt này mà thôi. « Ngươi cho rằng tình cảm ta dành cho ngươi, chỉ là thứ tình cảm chủ nhân dành cho luyến đồng của mình thôi ư ? » Hắn giương mắt nhìn lên, bất quá dược thang quán tiến vào miệng ta không còn ôn nhu như vừa rồi nữa. « Xem ra ta còn chưa giáo huấn ngươi cẩn thận a…Ngươi vẫn chưa biết luyến đồng thông thường sống một cuộc sống như thế nào đúng không ? » Ta không biết ? Không phải cũng giống như ta sao ? (Hãn ~ giống bé thì luyến đồng thành vương phi hết cả à?) « Ngươi cho rằng chỉ dựa vào khuôn mặt là có thể khiến ta quan tâm như vậy sao ? Nếu muốn luyến đồng, bên ngoài còn nhiều người tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, ta nếu như thật sự muốn, ngươi có thể sánh được với bọn họ sao ? Đã nhiều năm ta không nạp tân nhân như vậy, ta cứ cho rằng ngươi đã hiểu được ý tứ của ta. Không nghĩ tới ngươi so với ta tưởng tượng còn ngu ngốc hơn. » A ??? Hắn nói vậy là ý gì chứ ? (Anh nói đúng, bé này ngốc thật) « Ngươi a… » Chu Thất thở ra một hơi dài, buông bát dược trong tay xuống, cả giày cũng không cởi cứ thế lên giường, đem ta ôm vào trong lồng ngực dày rộng. Hắn chăm chú nhìn vào mắt ta, hỏi : « Nói đi, với ngươi ta là gì ? » « Ngài là… » Lời muốn nói ra nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào mở miệng được. Hắn không chỉ là chủ nhân của ta, hắn còn quan trọng hơn, là người ta yêu nhất, suốt kiếp này, hắn là người duy nhất ta yêu thương. Thế nhưng ta thật sự có thể nói như vậy với hắn sao ? « Tâm tư của ngươi giấu rất thâm, cho dù là ta cũng không thể thật sự đoán được. Nhưng mà tình cảm ngươi dành cho ta, ta vẫn có thể phát hiện được. Dù sao ngươi cũng không thật sự có khả năng khống chế tất cả cảm xúc. Còn ta, đối với ngươi ta cũng không phải chỉ là chủ nhân mà thôi. » Nếu như đã biết hết, vậy còn muốn ta nói để làm gì ? Nguyên lai những gì ta một mực chôn giấu, lại trở thành trò chơi đoán tâm của hắn. Ngươi không nói, ta cũng không nói, ta chỉ muốn biết đến khi nào thì ngươi sẽ nhịn không được thổ lộ với ta. Không ngờ được ngươi ngốc đến mức năm lần bảy lượt ta ám chỉ rõ ràng như vậy mà cũng không hiểu được, thật khiến ta uổng phí bao nhiêu công phu. Ngươi a, thật là một gia hỏa không hiểu biết nhân tâm nhân tình, thật không hiểu được tại sao ta từ đầu đến cuối vẫn chỉ quan tâm đến ngươi ? Rõ ràng có bao nhiêu kẻ để ta chọn, ta lại hết lần này đến lần khác chỉ muốn ngươi bên mình. Thật sự không biết là do ngươi tác nghiệt hay là ta đã định trước phải thiếu nợ ngươi. » Cái gì ? « Quên đi, thiêu nợ ngươi thì thiếu nợ ngươi. Dù sao chỉ cần ngươi vẫn ở bên ta thì tốt rồi. Tiểu Tuyết, lặp lại lời phát thệ của ngươi đi, nói ngươi sẽ không ly khai ta nữa, giống như ta sẽ không ly khai ngươi, có được hay không ? » Có thể thề thật sao ? Lời thề này sẽ hữu nghiệm ư ? Có thể nào…đây chỉ là một trò chơi của hắn hay không? « Nhìn vẻ mặt của ngươi rõ ràng không có chút lòng tin nào, ta thật sự không đáng tin như vậy ư ? Tốt lắm, ta tìm phụ thân của ngươi làm chứng, nếu ta hoặc ngươi vi phạm lời thề thì sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế. » A…Trong lúc ta vẫn còn ngốc lăng mà nhìn, Chu Thất đã mở cửa ra, nói với những người bên ngoài : «Các người đều nghe được rồi đấy, thay ta làm chứng đi. » Từ ngoài cửa, phụ thân của ta, Thiên Tầng đại ca cùng Cát Tường đều bước vào. Biểu tình của bọn họ khi nhìn ta rất cổ quái, tựa như muốn phì cười nhưng phải nhịn xuống. Phụ thân hắng giọng mấy cái, nói : « Vương gia, ngài là có ý gì vậy ? » « Ta không tin những lời ta vừa nói ngươi không có nghe thấy. » Chu Thất lầm bầm lầu bầu, rồi lại lớn tiếng nói : « Hàn đại hiệp, ngươi là chưởng bối, ngươi thay ta và Tiểu Tuyết là chứng đi, từ nay về sau ta là của Tiểu Tuyết, mà Tiểu Tuyết cũng là của ta. » « Ý của ngươi là, ngươi muốn bảo bối nhà ta ? » « Đúng vậy. Ngươi phản đối ? » « Chỉ cần Tuyết Nhi không phản đối, ta cũng không có ý kiến. Bất quá Tuyết nhi là bảo bối ta phủng trong lòng bàn tay, hắn không thể cứ bất minh bất bạch theo sau lưng người khác, không danh không phận. Ngươi nguyện ý trả cái gì đại giới ? » « Ngươi này tử lão đầu… » Thật sự thần sắc của Chu Thất vẫn không thay đổi, hắn nhàn nhạt kiến chiêu sách chiêu* : « Ngươi muốn ta trả giá như thế nào ? » « Hạnh phúc suốt đời cho Tiểu Tuyết ! Đây là điều kiện duy nhất của ta ! Nếu ngươi làm không được, vậy không cần bàn nữa. » « Ngươi… » Chu Thất bội phục : « Ngươi quả thật là một phụ thân ngu ngốc cưng chiều hài tử hết mực. » « Thật sự là vậy a. Dù sao đi nữa Tiểu Tuyết còn có ta, ta có thể dành cả đời cưng chiều hắn vô điều kiện. Ngươi có thể hay không ta còn chưa có lòng tin lắm đâu a. “Ta không tin ta so ra kém ngươi. Hừ!” (làm nghĩ đến Touya và Syaoran tranh giành Sakura =))) “Thật muốn so à?” Nhìn vẻ mặt khiêu khích của phụ thân, ta thật sự chỉ muốn tìm một cái hầm ngầm để chui xuống thôi —— Thật rất mất mặt, thế nhưng nhìn hai đại nam nhân ở nơi này công khai nói cái gì cưng cưng chiều chiều ta, hại ta mắc cỡ chết được. “So thì so. Chiêu đầu tiên của ta, việc quan trọng nhất hiện tại là ta sẽ công khai nhận lại Tiểu Tuyết, cho hắn một danh phận chính thức. Ngươi làm được không?” “Ta làm không được.” Hàn Thí Vũ cười: “Bất quá vấn đề này ta cũng không phản đối ngươi.” “Tốt lắm, một lát nữa ta sẽ tìm người định ngày, các ngươi muốn làm gì thì làm, mau chóng may lễ phục để đến tham dự hôn lễ của chúng ta đi.” “Ngươi không ngại ta mời mấy lão bằng hữu chốn giang hồ đến uống rượu mừng với ta chứ?” “Đương nhiên.” “Cữu cữu, ta thấy trong tháng này có ngày tốt, vậy sao không sớm một chút tiến hành để hoàn thành tâm nguyện của Tuyết Nhi đi?” “Thật tốt…” Mấy đại nam nhân ở một bên trực tiếp thảo luận, khiến cho tâm tư của ta bị nhiễu loạn, đây là làm sao a? “Tuyết Nhi ca ca, chúc mừng ngươi! Chu Thất tuy rằng không hoàn toàn là người tốt, thế nhưng hắn nhất định rất yêu rất yêu ngươi a!” Cát Tường ngồi một bên không tham gia thảo luận, dùng giọng điệu rất ngưỡng mộ nói với ta. Chẳng lẽ là nói…hôn lễ mà bọn họ nhắc đến…chính là của ta và Chu Thất hay sao? “Chờ một chút!” Nhanh chóng ngăn cản bọn họ, thật sự là thái quá, hai nam nhân làm sao có thể thành hôn? “Ngươi có ý kiến?” Chu Thất nheo mắt trừng ta, “Ngươi không muốn ở bên ta? Ngươi không muốn lấy ta?” “Không, không phải! Ta có muốn… » Ai nha, ta đang nói gì vậy chứ ? « Ách, ý ta là, ta là nam nhân, không có khả năng lấy ngươi… » « Ai nói ? Ta nói được là được. » « Đúng vậy, có phụ thân ở đây với ngươi mà, bảo bối ngoan, ngươi cứ chờ được gả đi đi. » Hàn Thí Vũ vẻ mặt rất thảnh thơi, lẽ nào hắn không biết lời đàm tiếu của thiên hạ rất đáng sợ sao ? « Thật không hiểu ngươi lo cái gì, nhưng mà hiện tại ngoại trừ ta, ngươi cái gì cũng không được phép nghĩ. Ngươi chỉ việc an tâm chờ lấy ta là được. » Chu Thất ôm lấy vai ta kéo vào lòng, thật nhẹ nhàng mà kiên định tuyên bố. Dưới thanh âm cổ hoặc của hắn, ta bất tri bất giác gật đầu, làm ra quyết định khiến ta sau này xấu hổ đến mức vô pháp ngẩng đầu —— ta thật sự dồng ý gả cho hắn, lấy thân nam nhi, bần bạn bên cạnh hắn suốt đời. Vì vậy sau đó, ta một thân hồng y, đứng bên cạnh hắn, trở thành tri kỷ cả đời của hắn. Được gả cho người mình yêu nhất đời, mãi mãi cùng hắn dắt tay nhau vượt qua phong ba, thẳng cho đến khi ta ở trong ngực hắn nhắm mắt lại. Khi đó, chúng ta đã già rồi. Mẫu thân, ngài ở trên trời có nhìn thấy được không, ta rất hạnh phúc a! Phụ Tâm rất hạnh phúc a! ~(^0^)~ HOÀN ! ~(^0^)~