Sương khói trên hồ không biết tản ra từ khi nào, sương khói nguyên bản màu tím kia trải ra dưới ánh mặt trời, phản xạ thành một dải bảy màu sau đó tán đi. Lạc Dịch thẳng tắp ngồi ở trên thuyền, hắc bạch mặt nạ che khuất vẻ mặt của hắn, nhưng nói là thẳng tắp không bằng nói thân thể cứng ngắc đã sớm bán đứng khẩn trương của hắn. Tiêu Phong Chích đang chèo thuyền thấy thế gãi đầu: “Không có việc gì đâu, ngươi đã ăn luân hồi hoàn, Tử Hà vụ không thể thương tổn ngươi.” Quỷ dị mặt nạ truyền đến vài cái thanh âm mơ hồ, đó là khẩu khí hư miểu như sắp tiếp cận cái chết: “Nước……Nước…… Thật, thật nhiều nước……” Tiêu Phong Chích mặt đầy cổ quái, Tiêu Phong Chích đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút không chân thật, tóm lại cứ như đang nằm mơ, người đối diện kia cùng với “Người nọ” có cùng tên và thân phận tự xưng là hậu đại của “Người nọ” — hắn nói hắn đi Tu Du Sơn trả món nợ đời trước Hắn nói hắn có thể chữa khỏi cho Luân Hồi Giáo giáo chủ Hắn nói hắn có thể hoàn thành nguyện vọng của Tiêu Phong Chích Hắn nói hắn sẽ cởi bỏ cái tử kết kia. Cái tử kết máu tươi đầm đìa kia. Chỉ bằng mấy câu nói đó Tiêu Phong Chích không có khả năng đi tin tưởng đối phương hoàn toàn, nhưng là nhìn đến khuôn mặt quen thuộc vài phần kia, cộng thêm một xúc động không rõ, Tiêu Phong Chích cuối cùng vẫn quyết định mang nhân tố không ổn định này về Tu Du Sơn, về phần sẽ gây nên cái gì, Tiêu Phong Chích đã không còn lo được nhiều như vậy. Tiêu Phong Chích không cách nào hình dung thanh niên đối diện một người như thế nào: Mới gặp thì lạnh lùng và đạm mạc, gặp lại thì vô hại và vô tội, quả thực giống như người kia — căn bản không biết cái nào mới là gương mặt thật của hắn. Thuyền càng đến gần, hình dáng hòn đảo giữa hồ càng rõ ràng, dần dần hiện ra bên ngoài. Tiêu Phong Chích không tính là thuần thục đưa thuyền cập bờ, nắm gia hỏa cứng ngắc như thi thể kia nhảy lên trên đảo. Cho đến khi những cánh hoa rụng trong rừng rơi trên mặt nạ, mỗ phiến tử mới khó khăn bình tĩnh lại. Thuyền là phương tiện giao thông nguy hiểm nhất thế giới này, không có gì hơn! Nhân loại vì cái gì muốn tạo ra cái công cụ tùy thời tùy khắc đều bị nước vây quanh cộng thêm một khi lật liền hoàn toàn không có đường trốn, loại hành vi tự ngược này quả thực làm người ta giận sôi! Công lược tỏ vẻ thuyền là một phát minh vĩ đại thúc đẩy khoa học kỹ thuật nhanh chóng phát triển, lý do là một …hai… ba …bốn, theo tư liệu từ giao thông cổ đại đến triển vọng trong tương lai, từ chính trị, đến lịch sử, tình cảm vân vân hoàn toàn phản bác phỉ báng của mỗ phiến tử. Xuyên việt tỏ vẻ có nó, phương tiện giao thông gì cũng không đáng nói, mễ sách. Lạc Dịch tay phải nắm cổ tay trái, dưới quần áo kín mít không chút kẽ hở kia, nắm chặt liền có thể đụng đến một vật phẩm hình tròn, xúc cảm quen thuộc khiến Lạc Dịch cảm thấy một loại yên ổn khó miêu tả. — cho dù thế nào, hắn cũng không thể mất đi công lược và xuyên việt. “Theo sát ta, nếu lạc trong Cực Lạc Lâm ta chỉ có thể kêu giáo chủ đến vớt ngươi……” Không khí thoáng chốc có chút vi diệu, bởi vì Tiêu Phong Chích nhắc tới người kia. Tiêu Phong Chích vùi đầu đi phía trước, Lạc Dịch mang mặt nạ đi theo ngay sau, cánh hoa phấn hồng rơi rụng giữa hai người, không cách nào nhìn thấy vẻ mặt của bất cứ ai. “Ngươi……Phụ thân của ngươi…… Có từng nói qua, hắn vì cái gì làm như vậy……” Tiêu Phong Chích thanh âm rất nhẹ, hồng nhạt cánh hoa gần như bao phủ lời nói của hắn, nhưng Lạc Dịch như trước nghe thấy được. — hắn là phiến tử. Trong tiếng hoa rơi, Tiêu Phong Chích không xác định mình có nghe được cái gì hay không, vừa định hồi đầu hỏi, lại nghe thấy Lạc Dịch nói thẳng: “Y làm sai.” “Cho nên để ta đến bù lại…… sai lầm.” Ngừng lại giữa chừng kia quả thực rất nhỏ, Tiêu Phong Chích không chút lưu ý đã bị dẫn dắt đi, chỉ có Lạc Dịch mới biết được hình cung nơi khuôn miệng, hay là nói đầu lưỡi di chuyển. Thời điểm Lạc Dịch bị hài tử kia do hắn một tay nuôi lớn một đao chặt bỏ đầu hắn, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là biểu tình giống như chết của người nọ — rõ ràng là Lạc Dịch bị chặt đầu, nhưng lại như là tự tử — cái loại áp lực tuyệt vọng nồng đậm này khiến Lạc Dịch ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn. Lạc Dịch không tự giác cầm lấy hắc hoàn, lúc trước khi gần chết, vì để sử dụng công lược và xuyên việt nên hắn nháy mắt mở ra một nhiệm vụ, khi đó quá mức vội vàng mà chưa kịp nhìn kỹ, sau lấy lại công lược Lạc Dịch mới phát hiện tin tức của nhân vật công lược được đổi mới hoàn toàn, ghi lại tất cả hành vi của nhân vật công lược trong mười năm nay. Lạc Dịch lúc thấy rõ nhân vật công lược kia trong nháy mắt cả người đều dại ra, sau đó hắn bắt đầu thấy may mắn về cái nhân phẩm ít ỏi đến đáng thương của mình — may mắn công lược nhân vật còn chưa chết, nếu không vừa mới đau buồn vì chi phí sử dụng xuyên việt kia, sau đó lại mặc nợ tiếp 50% tiến độ với mỗ phiến tử mà nói tuyệt đối là một kích trí mệnh. Công lược nhân vật là người Luân Hồi Giáo. Lạc Dịch lật tư liệu về nhân vật công lược, sau đó thờ ơ nhìn mười năm điên cuồng và tuyệt vọng của tuyệt sắc thiếu niên kia. Lạc Dịch nghĩ, khoản nợ của hắn, sợ là như thế nào cũng coi như không rõ. Đối thoại ngừng lại, bọn họ đã ra khỏi rừng hoa. Vừa ra khỏi rừng là một con sông nhỏ, trên có một cây cầu màu trắng. Lạc Dịch nhìn phiến màu trắng nhẵn nhụi kia, Tiêu Phong Chích đứng bên cạnh vui cười: “Muốn qua cầu sao?” Hai người đều phi thường rõ ràng cái cầu nhìn như bình thường kia ẩn sâu nguy hiểm như thế nào, cầu kỳ thật cũng không phải màu trắng, nhưng cổ trùng nhỏ bé rậm rạp phủ kín toàn bộ cầu là màu trắng. “Nó không phải là cầu Nại Hà thật sự, vì thế ta có thể đi qua.” Truyền thuyết người chết khi đến cầu Nại Hà, có tội sẽ bị đầu trâu mặt ngựa đứng hai bên đẩy vào “Huyết Hà trì”, mà người lương thiện đi qua cầu, lại phi thường đơn giản. Công lược nói, ngươi có tội. Tiêu Phong Chích trong mắt chợt lóe một chút cảm xúc, nắm Lạc Dịch bước lên những tảng đá ẩn mình trong nước mà nhảy qua bờ bên kia. Lướt qua con sông là rừng cây, địa hình cũng bắt đầu hơi nghiêng. Đây là “Tu Du Sơn”, trong truyền thuyết nơi ánh sáng mặt trời và mặt trăng không thể chiếu tới, tổng đàn Luân Hồi Giáo. — Tử Hà vụ, ngọc bích thủy, Cực Lạc lâm, Cầu Nại Hà, Tu Du Sơn, Hoàng Tuyền, thần mộc, Lục đạo, này chi vị luân hồi. Hắn rốt cục lại về đến nơi này. Lạc Dịch nghĩ, giống như lời bạn gái thích bói toán trước đây của hắn, bị vận mệnh kéo về nơi này, hơn nữa còn sinh ra một loại cảm giác vô lực gần như rời xa quê hương lâu ngày. Tiêu Phong Chích đột nhiên hỏi: “Ngươi…… Ngươi nói ngươi có thể chữa trị cho giáo chủ?” “Đúng vậy. ‘Phụ thân’–” lúc nói lên hai từ này, biểu tình Lạc Dịch bên dưới mặt nạ có chút không được tự nhiên: “Lúc trước hạ độc đã sinh ra kích thích tinh thần cường liệt đối với giáo chủ, y còn không kịp để lại phương thuốc cuối cùng liền chết đi.” [Tổ hợp lại các nhân tố kích thích gen, trải qua dạ dày hấp thu sau đó phát ra adrenalin, tuyến giáp trong trạng thái kích thích, làm tăng tế bào và sự trao đổi chất, kích phát tiềm năng nhân loại và sửa chữa gien, tăng mạnh thân thể mềm dẻo và sức mạnh, thân thể tố chất đề cao 41.9% 83.2%. Bởi vì cường độ kích thích quá cao, cần dùng phương pháp dung hợp sử dụng nhân tố phụ, nếu vượt ra tế bào phụ thừa nhận sẽ phá vỡ gen và tế bào chết đi, không trừ bỏ ví dụ đặc biệt. Sau sử dụng dược điều trị theo kỳ hạn, tiêu trừ nhân tố kích thích sót lại, phòng ngừa tế bào thần kinh tổn thương. Phụ lục: Bộ dưỡng sinh thể thao thứ 36 cũng có thể thong thả điều giải hấp thu, hiệu suất không đủ 20%. Căn cứ thân thể sinh vật nền văn minh thứ 8, đề nghị, người sử dụng đã qua 16 tuổi, ba mươi tuổi là hiệu quả tốt nhất. tổ hớp kích thích tố kích phát gien có thể pha loãng sử dụng, pha loãng đạt 50% tái sinh siêu cường gien, pha loãng đạt 100% tái sinh khép lại dược tề.] Sau khi biết được người nọ điên cuồng, Lạc Dịch liền ngay lập tức nhớ đến: Hắn khi đó căn bản chưa kịp để lại phương pháp điều trị, tuyệt xử phùng sinh rất bá đạo. Vì thế lại thêm một lý do Lạc Dịch đi Tu Du Sơn. “Ý của ngươi là giáo chủ trúng độc nên mới có thể như thế……” Tiêu Phong Chích thanh âm có chút cổ quái, gần như theo bản năng phản bác: “Không –” Không có khả năng — kia tuyệt đối không chỉ là bởi vì trúng độc — Lời Tiêu Phong Chích bỗng dưng gián đoạn. Cuối cùng một chuyển biến, lọt vào trong tầm mắt là một phiến đỏ tươi, đó là mạn châu sa hoa. Không có lá cây làm nền, khắp nơi đều là màu đỏ, đỏ đến mức kinh tâm chói mắt, yêu diễm mà quỷ dị, dưới ánh sáng chiếu rọi xuống mang theo hàn ý tuyệt vọng, khiến Lạc Dịch nhìn đến tất cả liền ngây ngốc sững sờ tại chỗ, một loại băng lãnh đến tận xương lan tràn dưới đáy lòng. — Lạc Dịch, ngươi cảm thấy ta giống cái gì? — mạn châu sa hoa…… Ngươi rất giống nó. — như vậy a. Nếu Lạc Dịch nói như vậy, thì chính là như vậy. Lạc Dịch nhìn chằm chằm mạt đỏ tươi kia, đến mức mắt cay cay lại vẫn như trước không chớp mắt, mặc cho phiến đỏ tươi huyết tinh kia vào trong võng mạc cắt thành từng khối ma văn quỷ dị. — mạn châu sa hoa đại biểu là, vô tình vô nghĩa. Tiêu Phong Chích bên cạnh lại nhìn về phía một điểm trong đó, ngắn ngủi đảo hít một hơi, Lạc Dịch có chút máy móc nhìn theo ánh mắt Tiêu Phong Chích, ánh mắt liền rốt cuộc chuyển không ra, đầy trời đầy đất chỉ còn lại màu đỏ tươi kia. Giữa một mảnh bỉ ngạn hoa, nơi đó có một thanh niên y phục đỏ tươi. Đó là một yêu nghiệt. Gương mặt tuyệt sắc đã rút đi non nớt trong trí nhớ, chỉ còn lại xinh đẹp và xâm lược tính, tựa như tất cả hắc ám và u tối trên đời này đều ngưng tụ lại thành một mái tóc đen không chút sáng bóng, thẳng đứng rũ xuống, nửa che đậy một vẻ tuyệt trần, mới không còn khiến người ta cảm thấy trí mạng và hít thở không thông. Đây chính là một yêu nghiệt, mùi máu tươi ngọt nị tản ra, câu dẫn mọi người rơi vào vực sâu điên cuồng. Không ai có thể tránh được màu đỏ tươi kia. Lạc Dịch nhìn thân ảnh quen thuộc mà lại xa lạ kia, chân giống như mọc rễ mà không thể nhúc nhích. — hồng y thanh niên đối diện giống như đóa hoa đỏ tươi xinh đẹp trong trí nhớ, có được vẻ đẹp tử vong tuyệt vọng, bỉ ngạn hoa. Tiếng hấp hơi của Tiêu Phong Chích kinh động thân ảnh hồng sắc kia. Mi mắt rũ xuống hơi rung động, sau đó chậm rãi mở ra. Lộ ra một đôi mắt màu đỏ tươi, hỗn độn mà điên cuồng.