Lạc Dịch ngây ngốc nhìn sợi tơ hồng trên cổ tay trái, bởi vìngoại trừ tưởng tượng cổ tay hắn lúc trước trong tình huống chủ nhân không biếtgì bị chém đứt sau lại được nối lại, Lạc Dịch hoàn toàn không biết mình còn cóthể làm cái gì. Đây là một cái ***g xa hoa rộng lớn, mái vòm cao vô hạn tiếpcận trần nhà, bên dưới ***g trải đầy thảm lông trắng, Lạc Dịch trần trụi lui vềmột góc trong ***g, mắt cá chân bị khóa bởi một cái xiềng xích màu vàng, cảngười bị tù cấm. Lạc Dịch bị nhốt ở nơi này, mỗi ngày cần làm là bị Bạch HủDực uy thức ăn, bị Bạch Hủ Dực sủng hạnh, bị Bạch Hủ Dực làm tới hôn mê, vòngđi vòng lại. Xà tính ***, Bạch Hủ Dực rất thích Lạc Dịch, nhưng là thân mìnhBạch Hủ Dực không tốt lắm, không thể không kiêng nể gì mà yêu thương tiểu thúbị bắt lại kia, nhưng điều này đối với tây yến quốc sư mà nói không ảnh hưởngđến toàn cục, cho nên Bạch Hủ Dực so với ôm Lạc Dịch, càng nhiều hơn là dùng đủloại kiểu dáng đạo cụ hoặc thủ đoạn bức Lạc Dịch đến cực xử, nhìn cái ngườilãnh ngạo vô cùng kia dưới tay của y lần lượt mà tan vỡ, lộ ra thần thái si mê,*** đãng không chịu nổi. Bạch Hủ Dực luôn bệnh hoạn cho rằng, y sẽ khiến chothân hình bị điều giáo cực hạn kia rốt cuộc không thể rời khỏi y, chỉ biết vì ymà *** loạn, vì y mà điên cuồng, Lạc Dịch *** đãng như vậy chỉ thuộc về mình y. Bởi vậy, khi Bạch Hủ Dực vì nguyên nhân khác mà giảm bớt lưulại, Lạc Dịch buông thả một hơi, hắn nhanh bị buộc đến hỏng mất. Nhưng là lậptức Lạc Dịch lại phát hiện, đây chỉ là một bi kích khác bắt đầu. Nơi này trừ bỏBạch Hủ Dực, Lạc Dịch từ sau khi bị nhốt rốt cuộc không gặp được mặt ngườikhác. Nói cách khác, Lạc Dịch chỉ có thể bị Bạch Hủ Dực uy thức ăn, bị Bạch HủDực ôm đi tắm rửa xử lý thân mình, bị Bạch Hủ Dực mang đi giải quyết nhu cầusinh lý. Nếu Bạch Hủ Dực không đến, Lạc Dịch sẽ đói bụng, ngay cả nhu cầu sinhlý đều không thể giải quyết. Vào một lần không thể khống chế, Lạc Dịch sụp đổđến mức nát bét. Thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ…… Lạc Dịch cắn răng run lên, hắn hiện tại hoàn toàn bị Bạch HủDực nắm giữ, cái tên biến thái kia muốn cướp đoạt hết thảy quyền làm người củahắn. Không có quần áo, không có thức ăn, ngay nhu cầu cũng bị đối phương khốngchế — y quả thức muốn trở thành thần trong thế giới của Lạc Dịch. Trừ bỏ nhu cầu sinh lý, còn có tra tấn trên tinh thần. Nơinày trừ bỏ Bạch Hủ Dực, cũng chỉ còn lại Lạc Dịch, khi Bạch Hủ Dực không xuấthiện, làm bạn Lạc Dịch cũng chỉ còn lại bóng đêm. Giữa căn phòng u ám này, vĩnh viễn chỉ có bảy ngọn đèn sánglên trong một góc tối, vĩnh viễn chỉ có bóng dáng đang cuồng loạn khiêu vũ,vĩnh viễn chỉ có Lạc Dịch chờ trong cô độc. Ngoại trừ tiếng động mình tạo rahoặc là tiếng người nó đến, không gian này như đều bị phong bế. Vì nhu cầu sinh lý, vì đánh vỡ loại tĩnh mịch này, Lạc Dịchvô luận theo sinh lý hoặc là tâm lý đều khát vọng Bạch Hủ Dực đến — thế nàocũng được, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ nổi điên. Trong quá khứ, cho dù là bịgiam cầm như thế nào, Lạc Dịch cũng hoàn toàn không sợ hãi, bởi vì hắn có cônglược và xuyên việt, cho dù trong quá trình công lược không được dùng công năng,nhưng ít ra hắn có thể đi trêu chọc công lược, hoặc đùa giỡn xuyên việt, màkhông phải như bây giờ cô độc đứng ở trong góc tối, dần dần mục rữa. Di chứng Stockholm [làchỉ người bị hãm hại đối với tên hãm hại mình sinh ra tình cảm, thậm chí cònsinh ra một loại tình tự. Tình cảm này khiến người bị hại sinh ra hảo cảm, ỷlại, thậm chí giúp đỡ tên đó hãm hại người khác.] Đây là thứ trong quá khứ Lạc Dịch coi thường, lúc này đâylại là minh chứng tốt nhất. Hắn bắt đầu vì mỗi lần Bạch Hủ Dực đến mà vuisướng, vì Bạch Hủ Dực mỗi lần rời đi mà sợ hãi, càng ngày càng ỷ lại Bạch HủDực, càng ngày càng không ly khai Bạch Hủ Dực — như vậy đi xuống, Bạch Hủ Dựcthật sự sẽ trở thành thần của hắn. Lạc Dịch đáng buồn phát hiện, chỉ cần BạchHủ Dực không cẩn thận quên hắn ở trong này, cho đến khi hắn thành xương khôcũng sẽ không có người phát hiện. Ánh nến mờ mịt, sương khói lã lướt, trong không khí ngay từđầu đều thoang thoảng một hương vị nhàn nhạt, cũng không khó ngửi, cái loạiphân tán từ tốn này khiến Lạc Dịch cảm thấy càng thêm lười biếng uể oải, cáidây tơ hồng kia trong tầm mắt dần dần phóng đại, mơ hồ thành một mảnh, Lạc Dịchkhông ngăn cản khiến cho chính mình lâm vào ngủ say, bởi vì giữa những ngày côtịch này, ngoại trừ phương pháp ngẩn người tịch mịch chỉ còn lại ngủ say. [cởi quần áo, lên giường.] Bạch Hủ Dực không kháng cự, quả thực có thể nói là ngoanngoãn nghe theo. Y đẩy mái tóc màu bạc ra, cởi bỏ dây lưng y bào, thong thả mềmnhẹ kéo vạt áo ra, lộ ra làn da tái nhợt, một chút nơi mang theo chút màu bạc.Bạch sắc y bào từ trên thân Bạch Hủ Dực chảy xuống, lộ ra nửa thân mình phíatrên vẫn không chút nhúc nhích ngồi trên xe lăn, một đôi kim sắc ánh mắt nhìnchằm chằm Lạc Dịch, ý nghĩa không cần nói cũng biết. Lạc Dịch mặt không chút thay đổi nhìn tất cả, đáy lòng lạiđang run rẩy. [kêu những người khác.] ni mã ca mới không muốn giúp Bạch Xàtinh cởi quần áo sau ôm xà lên giường…… Bạch Hủ Dực nghiêng đầu nhìn Lạc Dịch trong chốc lát, âm âmnhu nhu cười rộ lên, không có kiên trì. [hảo.] Tươi cười kia không biết vì sao khiến cho Lạc Dịch cảm thấymột cỗ lãnh ý, Lạc Dịch nhìn Bạch Hủ Dực kêu một người hầu tiến vào, người nọân cần cẩn thận hầu hạ Bạch Hủ Dực, thành kính ôm Bạch Hủ Dực đến trên giường. [Lột hết da tay.] Khi người hầu kia chuẩn bị rời đi, Bạch Hủ Dực ngồi trêngiường nhẹ nhàng bâng quơ nói, tên người hầu kia hoàn toàn không chút kháng cự,mà là một bộ đương nhiên đáp lại: [Vâng.] [ánh mắt cũng móc ra.] [Vâng.] Lạc Dịch cứ như vậy trơ mắt nhìn một màn biến thái kia xảyra trước mặt, hắn máy móc quay đầu, mặt than nhìn về phía Bạch Xà trên giường– thật sự không khác rắn chút nào, thân mình Bạch Hủ Dực bóng loáng mang theochút vảy bạc lúc này đang mềm mại vô cùng tựa vào bên giường, tái nhợt đến mứcchói mắt. Lạc Dịch duy trì mặt than đi vào bên giường, sửa sang lạingân châm. Tuy rằng nói là việc riêng của nước khác, hắn này ngoại nhân khôngnên nhúng tay, càng đừng nói hắn hiện tại sắm vai là một nhân vật mặt than vôtình vô nghĩa, nhưng, nhưng cái vừa rồi kia không thể không hình dung đến quỷsúc biến thái kia đi?! Nghẹn trong chốc lát, Lạc Dịch rốt cục nhịn không được lãnhnghiêm mặt trào phúng: [ta là ngoại lệ?] Bạch Hủ Dực đương nhiên hiểu được Lạc Dịch nói móc: Lạc Dịchnhìn Bạch Hủ Dực cũng chạm vào Bạch Hủ Dực, không chỉ không bị lột da, mà cũngkhông bị móc mắt. [không,] Bạch Hủ Dực nhẹ nhàng mà gợi lên khóe môi: [ta thựcchờ mong cái ngày ta có thể lột da và lấy xuống đôi mắt ngươi.] Ý tứ thực rõ ràng, Bạch Hủ Dực hiện tại không động Lạc Dịch,chỉ là bởi vì hiện tại Lạc Dịch còn có giá trị lợi dụng. Bạch Hủ Dực nói nhưvậy, phảng phất hoàn toàn không quan tâm cảm thụ của Lạc Dịch, căn bản không cótự giác nhược điểm chính mình nằm trong tay đối phương. Lạc Dịch tựa hồ hoàn toàn không nghe được ngầm ý kia, trênmặt cũng không hề động, chỉ là không chút để ý mà thuần túy đáp lại một tiếng[nga], giống như tuyên bố vừa rồi của Bạch Hủ Dực dường như chỉ là sau này lấyđi một sợi tóc trên người hắn. Bạch Hủ Dực nhìn Lạc Dịch như vậy, tựa hồ càngthêm sung sướng, y vươn tay, tựa hồ muốn đụng vào khóe mắt Lạc Dịch, lại bị LạcDịch tránh đi. [tiên sinh,] Bạch Hủ Dực thân mình trần trụi trong bóng matrắng đến mức khác thường, mang theo một loại âm nhu: [Biết ta vì sao muốn ánhmắt của ngươi không?] Lạc Dịch đứng ở bên giường, mặt không chút thay đổi nhìn cáiMa Mỵ Bạch Xà trên giường kia. [bởi vì ta rất muốn biết.] Bạch Hủ Dực buâng quơ nói, nhìnánh mắt Lạc Dịch lộ ra cự tuyệt lạnh lùng mà âm nhu nở nụ cười: [có phải haykhông chỉ có cầm nó trên tay ta, nó mới có thể ‘Thấy’ ta?] Lạc Dịch đối này tỏ vẻ là ngay lập tức phẩy tay áo bỏ đi. Cửa khép lại, chỉ còn lại một đôi kim sắc ánh sáng. Thời gian cứ như vậy cùng biến thái giao chiến mà qua. LạcDịch ở phủ quốc sư miễn cưỡng được coi là khách quý, Bạch Hủ Dực tự nhiên anbài một tiểu tư tới hầu hạ Lạc Dịch. Vị tiểu tư kia rất là nhu thuận nghe lời,trên mặt luôn mang theo nụ cười rực rỡ. Lạc Dịch tương đương vừa lòng tiểu tư này, cả ngày ở trongtiểu viện Lạc Dịch cùng bên ngoài liên hệ chỉ có tiểu tư kia. Tiểu tư kia làmviệc cũng rất tốt, cho dù cả ngày chống lại Lạc Dịch mặt than cũng không mộtcâu oán hận, bộ dáng nhu thuận kia nhiều lần an ủi tâm linh mỗ phiến tử bị BạchHủ Dực một lần lại một lần tàn phá. Đây là chữa khỏi hệ trong truyền thuyết sao! thế giớinày cần đối lập, cho nên Bạch Hủ Dực ngươi còn có thể càng BT hơn sao……Mỗi lần Lạc Dịch giải phóng khỏi phòng Bạch Hủ Dực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khảái vô cùng của tiểu tư trước mắt, đều cảm thấy thể xác và tinh thần được gộtrửa một lần. Sau đó cho đến một ngày, Lạc Dịch không nhìn thấy tiểu tưkia. Lạc Dịch muốn đi chất vấn Bạch Hủ Dực, nhưng là hắn pháthiện hắn không có lý do gì đi chất vấn đối phương — hắn hiện tại sắm vai nhânvật nhưng là một cái vô tình vô nghĩa nhân vật, vẫn luôn chuyên tâm chế tạo ydược, thậm chí là quỷ y có thể xem con người như vật liệu “Dược liệu”, như thếnào khả năng đi để ý tình huống một tiểu tư đâu? Nếu Bạch Hủ Dực thật sự muốngiấu tiểu tư của hắn đi, liền tuyệt sẽ không để hắn tìm được. Nếu hắn tùy tiệnxông qua chất vấn, Lạc Dịch hoàn toàn không nghi ngờ, tên tiểu tư kia tuyệt đốisống không đến ngày mai. Hắn hiện tại cùng Bạch Hủ Dực lâm vào một trạng tháiđấu sức vi diệu, Bạch Hủ Dực đang không ngừng khiêu khích hắn, như là phát hiệntrò đùa tốt nhất là khiến cho Lạc Dịch thất thố, bọn họ duy trì giả trạng bìnhthản, loại trạng thái nguy ngập nguy cơ này giống một tờ giấy thổi cái liềnrách. Lạc Dịch chỉ có thể tiếp tục ở trong tiểu việc của mình,giống như chuyện gì đều không xảy ra. Vì thế Bạch Hủ Dực hài lòng thái độ không hề quan tâm củaLạc Dịch, y mời Lạc Dịch tham quan phòng nuôi dưỡng của y, sau đó bị Lạc Dịchkhông lưu tình chút nào cự tuyệt. Bạch Hủ Dực không thèm để ý Lạc Dịch từ chối,y chỉ là ngồi trên xe lăn chống đầu nghĩ, tiết mục kế tiếp nên àn bài như thếnào? Lúc Lạc Dịch tiến vào phòng Bạch Hủ Dực lần nữa, phát hiệntrong phòng ngoại trừ Bạch Hủ Dực cư nhiên còn có một người khác. Người kia nằmdưới đất, thực im lặng, nhưng là quần áo trên lưng hoàn toàn ướt đẫm thuyếtminh đã trải qua rất nhiều đau đớn, hương thơm phát ra trong phòng cũng khôngche lấp được mùi hôi thối truyền tới từ người kia. Tây Yến quốc sư trước sau như một ngồi trên xe lăn, tóc bạcthẳng tắp, che lấp vành tai Bạch Hủ Dực, khiến khuôn mặt âm nhu kia càng thêmbệnh hoạn. [ngươi đã đến rồi.] Bạch Hủ Dực nhìn Lạc Dịch mặt lạnh đi tới, trực tiếp tiếnvào bắt mạch, như thường lệ không một câu ngoài lề, đối người bên cạnh tản rahương vị kỳ lạ mà xem nhẹ — thật sự là như vậy sao? Bạch Hủ Dực nhìn trộm biểutình Lạc Dịch, đây là lạc thú y rất vất vả mới tìm được. Trong phòng im lặng, một người hôn mê bất tỉnh, một ngườitrầm mặc không nói, một người có chút đăm chiêu. Lúc này, người nọ phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, bị không gianyên tĩnh phóng đại vô số lần, tựa hồ muốn tỏ rõ tồn tại của mình. [a.] Bạch Hủ Dực nhẹ nhàng mà phát ra một tiếng than sợ hãi,khẩu khí lại không có chút kinh ngạc: [hắn sắp chết.] Lạc Dịch tiếp tục không quan tâm bắt mạch, như là không hềnghe thấy tên kia rên rỉ cũng không nghe thấy Bạch Hủ Dực sợ hãi than. [tiên sinh.] Bạch Xà cười, nghiêng đầu, môi đôi kim sắckhông hề chớp mắt mà theo dõi con mồi của mình: [nếu ngươi không cứu, tên kiasẽ chết.] Lạc Dịch rốt cục hơi nâng mắt lên nhìn Bạch Hủ Dực, cũng chỉlà nâng mắt lên. [nga.] [tiên sinh không cứu sao?] […… Cùng ta có quan hệ gì đâu.] Bạch Hủ Dực hơi hơi nheo lại mắt: [tiên sinh, đó là tiểu tưcủa ngươi.] Lạc Dịch đương nhiên biết, ngay từ lúc nhìn thấy, hắn đã biếtngười trên đất là ai, nhưng là áo xám thanh niên như trước băng lãnh nói: [thìtính sao?] [tiên sinh thật vô tình a……] Bạch Hủ Dực thỏa mãn nói,khẩu khí là tán thưởng: [thật tốt.] [ta chỉ chữa cho ngươi.] Lạc Dịch không chứa một tia cảmtình nói: [người khác cùng ta không quan hệ.] Bạch Hủ Dực ngây ngẩn cả người. Lạc Dịch không chú ý tới lời nói của mình sinh ra hiểu lầmthế nào. Đúng vậy, Lạc Dịch chỉ có thể trị liệu cho Bạch Hủ Dực, ba tháng chodù là thiên tài cũng chỉ học được chút y thuật sơ sài, cho nên vì hoàn thànhnhiệm vụ Lạc Dịch chỉ là học hết quá trình trị liệu trong đầu — hắn biết khinào thì dùng kim châm gì dùng dược gì trên người Bạch Hủ Dực, nhưng là hắn hoàntoàn không biết địa phương hắn châm kia gọi là gì, dược liệu là từ cây gì làmra. Lạc Dịch thừa nhận hắn chỉ là giả danh lừa bịp, một khi đối mặt với bệnhnhân khác, cho dù đối phương là cảm mạo hắn cũng vô pháp trị liệu, từ thế kỉ 21đến mỗ phiến tử ngoại trừ biết cảm mạo phải uống rễ bản lam() thì hoàn toànkhông biết rễ bản lam là từ đâu biến thành. () Rễ bản lam: vịthuốc bắc dùng để tiêu độc, giải nhiệt, phòng bệnh Nếu thật muốn Lạc Dịch tới cứu người nọ, hắn chỉ có thể viếtra “Phương thuốc” Là bức thư báo cáo tử vong. Lạc Dịch khống chế không đượcliếc mắt người trên đất một cái, lại vừa lúc thấy được một ánh mắt cừu hận. Người trên mặt đất không biết khi nào thì ngẩng đầu lên,gương mặt trắng nõn tươi cười trong trí nhớ đã không thấy, toàn bộ gương mặtngười nọ đều hư thối, tản ra một cỗ tanh tưởi. Sợ là nghe được đoạn đối thoạivừa rồi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Lạc Dịch cao cao tại thượng, tựa như lệquỷ, vô thanh bày tỏ ghen ghét và phẫn nộ. Lạc Dịch thu hồi ánh mắt, mặt đầy đạm mạc. Bạch Hủ Dực như là phục hồi tinh thần lại, âm âm nhu nhu nởnụ cười, tựa hồ trong khung đều tản mát ra hương vị sung sướng, không chút chegiấu, cùng bề ngoài quỷ mị âm nhu kia khiến Lạc Dịch không tự chủ được nhìnqua. [hắn là tiểu tư của ngươi, ta sẽ không để hắn chết.] Xà mềm nhẹ nói: [ta trả lại cho ngươi, Lạc Dịch.] Lạc Dịch ngây ra nhìn sợi tơ hồng trên cổ tay, không nhúcnhích, chặt chẽ, hắn sợ, sợ trong giây lát, sẽ quên tất cả. “Lạc Dịch……” Xà từ phía sau quấn lên, liếm thỉ lỗ tai Lạc Dịch, tựa hồmuốn gợi lên chú ý của Lạc Dịch. “Ngươi –” Lạc Dịch thanh âm khàn khàn như con thú bị vâykhốn: “Ngươi đối ta làm cái gì —!?” Không thích hợp, không thích hợp, hoàn toàn không thích hợp– cho tới bây giờ, Lạc Dịch rốt cuộc mới ý thức được, tất cả đều đi theo mộtcon đường không thể quay đầu. Từ sau khi bị tù cấm, suy nghĩ hắn trở nên trìđộn, luôn cảm thấy buồn ngủ, sau khi ngủ luôn nhớ về sự tình trước kia, mơ vềhồi ức hắn là quỷ y ở cùng một chỗ với Bạch Hủ Dực. Ban đầu Lạc Dịch cho làthân thể bị đòi lấy quá độ nên mới cảm thấy đặc biệt mỏi mệt, nhưng là cái loạilười nhác cẩu thả xâm nhập vào linh hồn rõ ràng không phải thân thể mà làtrên tinh thần. Hắn giống một lão nhân trì độn, sau đó bắt đầu dễ quên, rấtnhiều chuyện hắn hiện tại đã hoàn toàn không nhớ rõ — sớm nên ý thức được, “LạcDịch” như thế nào yếu ớt như vậy, như thế nào có thể mắc phải cái di chứngStockholm ngu ngốc kia. Bạch Hủ Dực thanh âm như xà che phủ vành tai Lạc Dịch: “Hư vô hương…… Rất dễ chịu đúng không?” Tây yến quốc sưcúi đầu nặng nề nở nụ cười: “Nó đặc biệt hữu hiệu đối với những người ngoancường, hư vô thần luôn có thể cảm hóa hết thảy, không phải sao.” Lạc Dịch đồng tử mạnh co rút nhanh, hắn biết “Hư vô hương”trong miệng Bạch Hủ Dực là dùng ở nơi nào. Tôn giáo luôn không thiếu thủ đoạnkhống chế tín đồ, vô luận là tinh thần, vẫn là vật chất. Xà nhìn con mồi của mình, lời nói khàn khàn tàn nhẫn từngchút bức con mồi đến tận cùng: “Ban đầu ngươi sẽ cảm thấy trì độn, ngươi sẽ trong lúc ngủkhông ngừng nhớ đến thời điểm lúc chúng ta ở chung, không ngừng nhớ kỹ. Tươngphản chính là, ngươi sẽ chậm rãi quên tất cả bên ngoài ngoại trừ ta……” “Đến cuối cùng, ngươi không còn có gì nữa, chỉ còn có ta.”