Hắn nói, ngươi tên là gì. Hắn nói, Hạ Kình Thảo đã chết, vậy ngươi là Kình Thảo đi. Hắn nói, ngươi là Kình Thảo nha, ‘Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh’ Kình Thảo a. Hắn nói, Hạ Kình Thảo ta biết, chính là một người như vậy. Hắn nói, vậy trước tiên hãy trở thành người giàu có nhất thiên hạ. Sau đó hắn biến mất. Hắn nói, ta gọi là Lạc Dịch. Hắn nói, Hạ Kình Thảo chết, Kình Thảo sống. Hắn nói, chúng ta có thể trở thành cơ hữu. Hắn nói, Hạ Kình Thảo, ta biết tất cả về ngươi. Hắn nói, như vậy, đây là lựa chọn của ta. Sau đó hắn cũng biến mất. Không bao giờ gặp nữa. Hạ Kình Thảo khi còn sống có thể coi là một kỳ tích, từ một đứa con thứ tầm thường của một gia đình quan lại ở Đông Ngụy, cuối cùng trở thành người đứng đầu của một bang thương nhân giàu có. Bạch y hào phóng, phong lưu đa tình, nhưng là đối với Ngụy Thanh mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Kình Thảo, liền phát hiện thiếu niên anh tuấn trước mắt chỉ là một bộ xác không hồn. Khi đó, bạch y thiếu niên tìm tới Ngụy Thanh vì tìm kiếm một bạn hợp tác. “Không đùi nào so với hoàng thất to hơn đi? Nếu ôm liền ôm cái đùi tốt nhất.” Đây là nguyên lời Hạ Kình Thảo. Rõ ràng khi đó Thảo Thương còn rất yếu nhỏ, rõ ràng Ngụy Thanh khi đó cũng chỉ là một trong rất nhiều vị hoàng tử. Ngụy Thanh không biết vì cái gì Hạ Kình Thảo tìm tới chính mình, cũng không xem được Hạ Kình Thảo và Thảo Thương, thói quen cho rằng thương nhân không thể cấu thành một hệ thống. Nhưng là Ngụy Thanh chỉ thấy rõ một việc, chính là bên trong bộ xác của thiếu niên này, là tử khí và tuyệt vọng nồng đậm đến mức thấy rõ, gắng gượng mà bám lên trên người thiếu niên này. Thực đáng sợ. Ngụy Thanh nghĩ, nhưng cũng rất cường đại. Nếu ngay cả chết cũng không để ý, như vậy trên đời này còn có cái gì có thể ngăn cản được người như thế này? Sự thật chứng minh Ngụy Thanh chính xác. Thảo Thương trở thành lực lượng khủng bố nhất trên đời này, Ngụy Thanh đi lên ngôi vị. Sau đó Hạ Kình Thảo coi như ông chủ bỏ bê, bắt đầu dạo chơi tứ phương. Tựa hồ cố gắng lâu như vậy, mục tiêu chỉ là danh hiệu người giàu có nhất thiên hạ này, một khi tới tay, liền ném tất cả sang một bên. Mang theo chúng mỹ nhân, ngồi xe ngựa xa hoa, tử khí như trước ăn mòn Hạ Kình Thảo, càng phát ra thất vọng nhàm chán đối với thế giới này. Rồi sau đó, Hạ Kình Thảo gặp Lạc Dịch. Lần đầu tiên gặp, người kia giả trang thành một khất cái, giống một con sói con bị vứt bỏ, đáng thương hề hề quỳ trên mặt đất, sau đó bắt đầu nói linh tinh. Hạ Kình Thảo dừng một chút, cơ hồ sắp cười ra tiếng. Đôi tay vừa nhìn liền biết từ nhỏ đến lớn không làm việc nặng nhọc gì bán đứng chủ nhân của nó, Hạ Kình Thảo có hứng thú nhìn khất cái phía dưới, nhịn không được trêu chọc hắn, mang theo chút ác ý. Kinh ngạc trên mặt người nọ khiến tâm tình Hạ Kình Thảo đột nhiên phấn khởi, lúc rời đi, có cái gì chợt lóe qua trong đầu, tựa hồ từng có người nói gì đó. Là cái gì? …… Không nhớ rõ. Lần thứ hai, Hạ Kình Thảo đứng dưới cây, ngửa đầu nhìn về phía người kia đang ở trên cao cười vô cùng tự mãn đắc ý, tựa như con sói con ưỡn ngực kiêu ngạo. Ánh nắng từ sau người nọ bắn xuống dưới, vì người nọ nhuộm thành một quầng sáng tinh tế, xinh đẹp vô cùng. “Cướp đây! Giao ra một đồng tiền, ca tha cho ngươi sống.” Trong nháy mắt kia, Hạ Kình Thảo liền quyết định, muốn bắt con sói con khôi hài vô cùng kia đem về, giữ bên người nuôi dưỡng thật tốt. Mặc dù ở trong hỗn loạn hắn chạy đi mất, nhưng là Hạ Kình Thảo cũng không lo lắng, thậm chí bắt đầu chờ mong lần gặp mặt tiếp theo với người nọ. Tiền đồng, tiền đồng, người nọ nếu muốn tiền đồng như vậy, liền kêu là tiền đồng đi. Lần thứ ba, cũng vào lúc không thể ngờ được. Vân Lai trà, hương vị duy nhất có thể gợi nhắc đến ký ức trong quá khứ kia. Lần đầu tiên ngửi được lúc nằm trên lưng người kia, lần thứ hai trong lúc vô ý ngửi được, Hạ Kình Thảo gần như điên mà truy tìm xuất xứ Vân Lai trà, sau đó tìm tới nơi này. Có chút ngoài ý muốn, Hạ Kình Thảo cư nhiên ở nơi đó thấy được tiền đồng. Càng làm cho Hạ Kình Thảo cảm thấy ngoài ý muốn là, chủ nhân Vân Lai trà theo tư liệu lại chỉ vào tiền đồng nói: Hắn mới là chủ nhân chân chính. Rõ ràng tiền đồng kinh ngạc cũng không ít, nhưng là sói con vẫn run run rẩy rẩy vươn móng vuốt về phía Hạ Kình Thảo, yêu cầu giao dịch. Nhìn tiền đồng, Hạ Kình Thảo lại có chút nhịn không được, lòng ngứa ngáy muốn trêu chọc gia hỏa kia không hề hay biết đã dụ người phạm tội. Sau đó, gia hỏa kia quả thực nể tình cho y cơ hội. Tiền đồng vẻ mặt đau khổ nói, chúng ta có thể trở thành cơ hữu. Hạ Kình Thảo nói, một lời đã định. Vì thế y rốt cuộc bắt được con sói con này. Tiền đồng có ý đồ, kia thì thế nào? Hạ Kình Thảo chưa bao giờ để ý này đó, y chỉ cần cảm thấy sung sướng, cảm thấy như còn sống trên đời này, là được. Tiền đồng mang đến cho y, hơn cả ngoài dự kiến. Nghe tiền đồng nói linh tinh ở trong xe ngựa, nghe hắn nói “Đến từ thế giới kia”, nghe hắn nói “Ta biết tất cả về ngươi”, nghe hắn nói “Hạ Kình Thảo chết, kình thảo sống.” Sau đó, Hạ Kình Thảo thất thố. Tìm lâu như vậy, đuổi theo lâu như vậy, y rốt cuộc nghe được manh mối gần với người nọ như thế. Là trùng hợp hay là cố ý, Hạ Kình Thảo không thể phân rõ. Hệ thống tình báo của Thảo Thương lần đầu tiên không nhạy, như thế nào cũng không thể tra được tư liệu tiền đồng, cũng giống y như người nọ. Vì thế y lần đầu tiên ra tay, cũng là một lần ra tay duy nhất, tại hội Hoa Đăng ở Thanh Kinh Thành. Ý tưởng của Hạ Kình Thảo rất đơn giản, y chẳng qua là muốn ép người đứng sau Lạc Dịch đi ra. Hạ Kình Thảo chưa bao giờ khờ dại cho rằng, có thể nắm giữ phần lớn tư liệu của y tiền đồng lại không có bối cảnh gì, trong lòng mỗi người biết rõ ràng, tiền đồng cái gì đó chỉ là mượn cớ. Cho nên Hạ Kình Thảo ở hội Hoa Đăng chấp nhận một “Điều kiện”, mượn điều này cho đối phương một tín hiệu, y có thể cùng bọn họ đàm phán, mặc kệ mục đích đối phương là gì, chỉ cần có thể đạt được ý muốn của y, y có thể trả bất cứ giá gì. Nhưng mà cũng không đạt được mục đích của Hạ Kình Thảo. Hạ Kình Thảo vẫn phái người đi theo tiền đồng, cho nên y biết rõ ràng, người nọ ở bên trong trò chơi, rõ ràng tìm được y, nhưng vẫn đứng ở bóng tối quan sát, cho đến khi trò chơi kết thúc mới nhảy ra. “Ta bắt được ngươi!” Đáng tiếc, ta không bắt được ngươi, và người phía sau ngươi. Có báo rằng những người được phái đi thử tiền đồng đã chết, những người đó đang lúc thử tiền đồng gặp phải Luân Hồi Giáo giáo chủ, người điên kia trực tiếp xé rách tất cả. Lúc ở Lâu Trung Lâu, Hạ Kình Thảo lẳng lặng nhìn tất cả xảy ra, nhìn Thích Tam Nương thất thố, nhìn người nọ vô thố. Trong trí nhớ mơ hồ xem qua, Lâu Trung Lâu được Luân Hồi Giáo che chở, tất cả đều mơ hồ chỉ hướng Luân Hồi Giáo, tiền đồng là người Luân Hồi Giáo sao? Luân Hồi Giáo là quái vật lớn Thảo Thương cũng phải thoáng kiêng kị, nhưng là giữa hai bên cũng không có xung đột, như vậy, Luân Hồi Giáo vì cái gì muốn tiền đồng tìm tới y? Sau đó coi như cái gì cũng không phát hiện mà bỏ qua, cho đến khi Hạ Hà chạy tới nháo tiền đồng, Hạ Kình Thảo mới có chút kinh ngạc phát hiện, y đã muốn bất tri bất giác quen có tiền đồng, quen đến mức y thậm chí có chút quên mục đích ban đầu. Điều này làm cho Hạ Kình Thảo có chút bất an, sau đó y nghe được lời nói của tiền đồng. Lần đầu tiên, Hạ Kình Thảo nghe được có người nói sẽ không rời đi y. Ngươi thật sự sẽ không rời đi sao, sẽ không giống “Hắn” rời đi sao……? Hạ Kình Thảo mở to hai mắt. Bất tri bất giác, y thế nhưng đem thân ảnh hai người nhập vào nhau? Lúc ở trước mặt Lạc phu nhân, tiền đồng chỉ ra một đáp án tương tự, gia hỏa kia thậm chí không chút do dự nói, hắn có thể vì y mà chết. Hạ Kình Thảo liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người nọ cũng không nói dối, nhưng điều này làm cho y cảm thấy không biết thế nào. Trong lòng có chút tức giận, lại mang chút vui sướng kỳ lạ, còn có một ít phiền táo, nặng nề mà nhảy lên. Vì thế Hạ Kình Thảo quyết định đi ra ngoài thông khí, nhưng lúc trở về trong lòng càng trầm hơn, lời Ngụy Thanh luôn vọng vào trong tai. Kế tiếp, Hạ Kình Thảo bị đánh đến mức trở tay không kịp: Người nọ thế nhưng chào từ biệt với y. Hạ Kình Thảo kinh ngạc phát hiện trong lòng thế nhưng nảy lên một cảm giác bị phản bội, loại cảm giác này khiến y bất an đạt tới cực điểm. Cho nên Hạ Kình Thảo quyết định, có lẽ bọn họ nên tách ra một đoạn thời gian, loại cảm giác kỳ quái này sẽ biến mất đi? Vì thế Hạ Kình Thảo quyết đoán để con sói con đi, bỏ qua khác thường không thích hợp trong lòng. Trong rừng phong ngoài thành Hạ Hầu mất đi dấu Lạc Dịch, mặc dù đối phương đã hứa hẹn, Hạ Kình Thảo ở Hạ Hầu thành đợi một tháng liền nhịn không được chạy đi. Đi khắp nơi xung quanh, phát hiện loại ngựa mà tiền đồng vô tình nhắc tới lần trước, Hạ Kình Thảo quyết định thật nhanh đi mua, y thậm chí có chút khẩn cấp muốn nhìn thấy biểu tình người nọ lúc nhìn đến “Lễ vật”. Cuối cùng ở Bắc Sở Hi Trâu Thành truyền đến tin tức, vì thế Hạ Kình Thảo liền hưng trí chạy về hướng Bắc Sở. Hạ Kình Thảo biết tiền đồng đang tìm Tử Dương thảo, liền cố ý đem Tử Dương thảo mang đi. Hạ Kình Thảo như thế nào cũng không nghĩ tới, thời điểm gặp mặt lần nữa là loại tình hình như thế này. Hắn bộ dáng vẫn như cũ, chỉ là lúc này lại yếu đuối ở trên mặt đất, Hạ Kình Thảo thậm chí có thể rất rõ ràng nhìn thấy, những dấu vết xanh tím đếm không hết, chói mắt đến mức khiến y hận không thể cạo đi một tầng da của người nọ. Hạ Kình Thảo chưa bao giờ biết, tiền đồng cũng có thể yếu đuối như thế, yêu diễm như thế, quyến rũ như thế…… Khiến người ta nhịn không được muốn tàn phá và lăng ngược! Lúc Hạ Kình Thảo còn chưa kịp tức giận – phát tiết ra lửa giận cũng không hề nhỏ kia, một người xông vào. Hạ Kình Thảo lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân tinh xảo hoàn mỹ mà khủng bố như vậy, cảm giác đối địch và nguy cơ cường liệt khiến y phải mang theo tiền đồng chạy đi. Quan hệ bọn họ là gì? Hạ Kình Thảo đã hỏi tiền đồng, nhưng cho đến khi chấm dứt, tiền đồng cũng không trả lời. Sau đó Hạ Kình Thảo không hỏi lại nữa, sau khi nhìn thấy kết tinh mộng ảo không chân thật kia, Hạ Kình Thảo không thể không thừa nhận, y đang bất an. Trong ký ức chưa từng rõ ràng như vật, ngay lúc ban đầu, tiền đồng đã từng nói qua: Hắn không phải người của thế giới này. Lúc ấy Hạ Kình Thảo cũng chỉ cho là vui đùa, lúc này lại phải đối mặt với một sự thật vượt qua thực tế. Hạ Kình Thảo bảo trì trầm mặc đối với tất cả, đem cái “Chứng cớ” nhắc nhở điều này không phải là mơ ném tới một nơi cực kỳ kín đáo, nhắm mắt làm ngơ. Thật giống như, chỉ cần y thừa nhận cái tồn tại vượt qua nhân loại kia, như vậy đồng dạng tiền đồng không phải ở thế giới này, y liền không thể nào bắt được. Sau khi bắt được tiền đồng chạy trốn trở về, Hạ Kình Thảo liền phải giải quyết công việc um sùm, hoặc là nói, y khiến cho mình có vẻ bận rộn. Tựa như như vậy có thể chậm rãi bình phục tâm tình một ít. Cho đến khi Ngụy Thanh đột nhiên mời y đến yến hội, Hạ Kình Thảo mới rốt cục đi gặp tiền đồng, thuận tiện đem lễ vật kia đưa ra. Tiền đồng quả nhiên thật cao hứng, nhưng là cuối cùng đã tan rã trong không vui. Bởi vì Hạ Kình Thảo rất rõ ràng cảm nhận được, người nọ muốn rời đi. Không cho rời đi. Hạ Kình Thảo buông xuống đầu, khẽ chạm vào lỗ tai nóng bỏng của người nọ. Không được rời đi. Hạ Kình Thảo thúc vào, nghe được tiếng rên rỉ như mèo con của người nọ, gắt gao ôm eo người nọ, giữa hai người không chút khoảng cách. “Ta sẽ không cho ngươi giống hắn rời đi.” Không biết ôm dạng tâm tình gì, Hạ Kình Thảo đột nhiên nói với tiền đồng chuyện của “Hắn”, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, y nói với người khác phần mềm yếu nhất của mình. Ngụy Thanh nói, ngươi rốt cục sống lại. Sinh hoạt kế tiếp, tựa hồ hết thảy đều mỹ mãn. Hạ Kình Thảo dưới đáy lòng vẫn có loại cảm giác bất an mơ hồi, càng ngày càng giống như một cây gai gắm trong cổ họng: Y có thể không quan tâm bối cảnh và mục đích của tiền đồng, nhưng tiền đồng thì sao? Người nọ lần đầu tiên gặp mặt liền nói rõ ràng, hắn là vì tiền đồng mà đến. Sau liền không ngừng lặp lại, cường điệu, hết thảy đều là vì tiền đồng. Lấy được tiền đồng, hắn sẽ rời đi. Từ đầu đến cuối, chỉ có tiền đồng. Tiền đồng là một khế ước, lại càng giống một loại trói buộc. Hạ Kình Thảo rất muốn cắt đứt tầng gông xiềng này, lại sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho đến khi Trương Khuyết đến. Nghe được câu nói kia đã bén rễ thật sâu trong lòng, dung nhập trong cốt tủy, Hạ Kình Thảo là thật sự ngây ngẩn cả người. Tim đập kịch liệt đến mức như không còn là của chính mình, tư vị sống là rõ ràng như thế. Y tìm lâu như vậy, đợi lâu như vậy, rốt cục chờ được một câu này. Mừng như điên, sau đó lại lý trí. Rất kỳ quái, rõ ràng não như nóng lên, tư duy lại bình tĩnh đến mức không thể tin được, thậm chí còn có dư tinh lực đi thăm dò — y cũng không giống trong tưởng tượng như điên cuồng liều lĩnh như vậy. Phương diện kỳ lạ nhất của Vân Lai trà là ngay cả lá trà cũng phải nuốt, khi đó hương trà mới có thể đạt tới cực hạn. Rõ ràng Hạ Kình Thảo thăm dò thành công, Trương Khuyết không biết đến chuyện này. Có lẽ “Hắn” cũng không có pha Vân Lai trà cho Trương Khuyết uống, tất cả đều còn cần đi thăm dò. Hạ Kình Thảo bắt buộc chính mình suy xét tất cả các khả năng, ngay cả là giả danh cũng tính vào. ……Cho dù là giả, Trương Khuyết biết nhiều như vậy cũng có thể mang đến cho y manh mối. Đối với tin tức có liên quan đến người nọ, Hạ Kình Thảo hoàn toàn không có khả năng bỏ qua dù chỉ một ít. Vì thế Hạ Kình Thảo bắt đầu vây quanh Trương Khuyế, mang danh ân nghĩa. Lại không nghĩ rằng, tiền đồng cũng can thiệp vào. Người nọ bắt lấy Trương Khuyết, cười sáng lạn: Hạ Kình Thảo, cho ta tiền đồng. ……Tiền đồng tiền đồng cái gì cũng là tiền đồng, Hạ Kình Thảo vô cùng phẫn nộ, lại cảm thấy bi ai. Không có tiền đồng, y cũng chẳng là cái gì đi? Hạ Kình Thảo nhốt tiền đồng khiến y nghiến răng nghiến lợi lại, quyết định chờ khi mọi chuyện kết thúc liền hung hăng giáo huấn tên kia, sau đó ngả bài. Lúc này đây, y tuyệt đối sẽ tự tay buộc tiền đồng chết tiệt kia vào bên người. ……Y không hề nghĩ đến, thời điểm ngả bài sẽ đến nhanh như vậy. “Hạ Kình Thảo.” Người nọ dùng ngữ điệu xa lạ vô cùng đối mặt y: “Chúng ta đến làm một cuộc giao dịch, thế nào?” Vẫn là vì tiền đồng ……Như vậy cũng tốt, Hạ Kình Thảo đột nhiên thả lỏng xuống, cứ như vậy đi, vừa lúc có thể chấm dứt mối quan hệ móc nối bằng tiền đồng này. Sau đó, tự tay bắt lấy cái tên phiến tử đáng chết kia, hung hăng giáo huấn hắn. Hạ Kình Thảo nói, ngươi muốn cái gì? Lấy được tiền đồng Lạc Dịch tựa hồ bỏ đi một tầng ngụy trang, cảm giác cả người đều thay đổi. Hạ Kình Thảo có chút tức giận và bất đắc dĩ, dời đi tầm mắt không nhìn về phía người nọ. Lạc Dịch không biết dùng phương pháp gì, Quách Điền Nghĩa trốn chỗ nào đều không trốn khỏi đôi mắt Lạc Dịch. Cuối cùng xác nhận được một nơi, địa hình nơi này Hạ Kình Thảo biết, bọn họ buộc Quách Điền Nghĩa chạy trốn phía có vách núi. Hạ Kình Thảo nghĩ, hạ lệnh xuống, kêu một người mang theo công cụ leo lên từ vách núi, phía sau đánh Quách Điền Nghĩa. Vạn nhất lâm vào giằng co, bọn họ có thể bức Quách Điền Nghĩa tới gần vách núi, thừa dịp Quách Điền Nghĩa không chú ý liền từ vách núi nhảy lên cứu con tin. Lúc Hạ Kình Thảo phân phó, Lạc Dịch ở một bên nghe, từ chối cho ý kiến mà cười khúc khích. Tình huống kế tiếp, hoàn toàn đảo điên dự đoán của Hạ Kình Thảo. Giống như từ lúc bắt đầu gặp mỗ phiến tử, tất cả dự đoán của Hạ Kình Thảo chỉ có thể trở thành dự đoán, mà không phải hiện thực. Người kia hỏi: Lựa chọn của ngươi? Hạ Kình Thảo ngây dại, vấn đề trắng trợn kia như đâm vào ***g ngực y, lấy ra trái tim khảo vấn. Hắn và “hắn”. Lựa chọn của ngươi? Thân thể so với tư duy phản ứng nhanh hơn, nhìn người nọ đi đến đối diện, Hạ Kình Thảo di chuyển. Chạy vội lên, vươn tay, cuối cùng tiếp được là Trương Khuyết. Sau đó, Hạ Kình Thảo bắt đầu nở nụ cười. Nói ra những lời tàn nhẫn, y đang sinh khí, không biết sinh khí vì ai. Tuy rằng là vì ám chỉ và dẫn dắt lực chú ý của Quách Điền Nghĩa, nhưng càng nhiều là đang phát tiết. Vì cái gì muốn làm như vậy? Vì cái gì luôn là chà đạp chính mình như vậy? Vì cái gì người nọ luôn là không sao cả mà nói chết như vậy? Quách Điền Nghĩa đã rối loạn, gia hỏa kia, gia hỏa kia rõ ràng có thể phối hợp người đang giấu mình ở vách núi, sau đó nhân cơ hội trốn ra, rõ ràng người nọ biết an bài của y, rõ ràng người nọ biết đây chỉ là làm lẫy — ……Tái kiến “Không –” Người được phái đi vẫn còn tìm kiếm ở vách núi, Hạ Kình Thảo cầm từng ly từng ly Vân Lai trà, giống như uống rượu mà uống. Tư liệu về tất cả mọi thứ bị ném sang một bên. Đây chẳng qua chỉ là một trò hề, vẫn như cũ là một trò hề. Trương Khuyết là quân cờ Hạ gia phái tới, những lời này chẳng qua chỉ là một vị “Hảo huynh đệ” dạy. Trong quá khứ lúc chơi trốn tìm, “Hảo huynh đệ” bỏ lại y sau, buổi tối rốt cục có một huynh đệ thoáng nhớ lại, vì thế phái thị vệ đi cứu. Chẳng qua lúc tới, y đã được người kia cõng về. Thị vệ yên lặng theo phía sau, cho nên mới đưa tới tất cả những thứ này. Về việc đi tra hỏi thị vệ kia, Hạ Kình Thảo hoàn toàn không có khí lực đi quản, đây đối với y mà nói thậm chí là bất khả tư nghị. Hạ Kình Thảo chỉ là đang như uống rượu mà uống Vân Lai trà, từng lần từng lần nghĩ, tự ngược chính mình mà nghĩ. Là ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao, là nói rất tổn thương người sao, là hắn tin tưởng những lời tàn nhẫn này sao, là hắn sinh khí sao, thất vọng rồi sao? Hạ Kình Thảo thậm chí có chút muốn tin tưởng, hắn không phải người thế giới này. Cho nên, người không thuộc về thế giới này, làm sao có thể đơn giản chết đi như vậy? “Tiền đồng……” “Ngươi rõ ràng nói sẽ không rời đi……” “Ngươi là phiến tử…… Vì cái gì ta cố tình muốn tin tưởng ngươi cái tên phiến tử này đâu……” “Ta hối hận, thực sự hối hận…… Vì cái gì lúc trước ta đưa tiền đồng cho ngươi? Cho dù sử dụng ngoại vật, ta cũng có thể hung hăng bó buộc ngươi bên người……” “Ngươi thật tàn nhẫn……” Dầu vết đỏ sậm trên đồng tiền bị một chất lỏng trong suốt xẹt qua, đỏ tươi đến mức chói mắt. Âm mưu thứ ba: Hủ dực ủy xà