Giọng nói của Thái Dần chân quân truyền đi chưa được bao lâu thì bản nhân cũng tới nơi, nhưng khi ông vừa mới đẩy đụn mây bước xuống thì đã bị một người mạnh mẽ nhào lên ôm chặt đùi. “Sư tôn người xem! Đan Thanh sư muội bị Ma tu bắt đi rồi. Suýt chút nữa con cũng lành ít dữ nhiều!” Phong Thiệu nhập vai cực nhanh, thể hiện dáng vẻ thất kinh trước khi Thái Dần kịp mở miệng, vội vàng thay đổi sự chú ý của ông. “Ma Tu?” Quả nhiên Thái Dần bị hai chữ này hấp dẫn. Dù sao nơi đây cũng là núi Phù Dao ở Ký Châu nằm ngay dưới mi mắt của Côn Luân, vậy mà lại có Ma tu hoành hành !? Ngay sau đó Thái Dần liền kéo Phong Thiệu đến trước mặt mình, nhíu mày răn dạy:“Cũng chỉ là vài tên Ma tu gan lớn bằng trời mà thôi, có cần con phải bày ra dáng vẻ như thế này không?” Phong Thiệu làm ra ba phần xấu hổ:“Cũng do đồ nhi sợ làm mất sư muội, hiện giờ khó lòng ăn nói với sư tôn.” Y vừa nói ra những lời này khiến dáng vẻ “Đệ tử ngoan ngoãn vô tình làm mất đối tượng kết hôn tốt do gia trưởng hảo tâm an bài” diễn đạt đến bảy, tám phần, vừa đủ giấu diếm được Thái Dần. Ông liếc mắt nhìn Phong Thiệu rồi nói:“Cũng không phải do con giở trò, vi sư sao nỡ trách tội, nếu có cũng chỉ để con đến Tư Quá phong một thời gian thôi.” Tư Quá phong ! Trong lòng Phong Thiệu chấn động, may mà y phản ứng nhanh, nếu không ắt sẽ phải tới nơi đó. Nghe nói một khi có đệ tử phải đi vào trong thì chưa quá mười năm sẽ chưa ra được. Tất nhiên đến Tư Quá phong cũng không phải là không có ich, nơi đó chỉ giam lỏng đệ tử của Côn Luân, trên đỉnh núi động kiếm trải rộng, không ít đệ tử tự mình xin nhập phong để tu luyện kiếm ý. Nhưng nơi này còn gian nan khổ cực hơn kiếm trận Côn Luân Bắc Đẩu không biết bao nhiêu lần, lĩnh ngộ kiếm ý hoàn toàn dựa vào việc bị chém. Nơi đó tụ hợp kiếm ý của tất cả các trưởng lão, đại năng từ lúc khai tông đến nay, từng đạo đánh xuống vừa có thể tra tấn đệ tử phạm sai lầm, vừa có thể giúp đệ tử ngộ đạo. Suy cho cùng việc lĩnh ngộ kiếm ý đều cực kỳ chú trọng đến duyên pháp Tuy Phong Thiệu luôn mồm nói muốn chăm chỉ cố gắng, nhưng cũng không cho rằng bản thân sẽ vì kiếm ý có triển vọng mà nguyện hiến dâng tinh thần cao cả đến vậy. Thế nên một nơi như Tư Quá phong khiến y tránh còn không kịp. Mười năm là khoảng thời gian đủ cho y làm rất nhiều chuyện, cho dù muốn gia tăng thực lực y cũng có rất nhiều cách khác nhau. Quan trọng nhất y còn là Ma tu! “Người kia là ai?” Vốn Thái Dần còn đang muốn hỏi căn nguyên sự việc, lúc này mới nhớ ra có người ngoài ở đây. Ông liếc mắt nhìn, là một tu giả trẻ tuổi mới hơn hai mươi, tu mi ưng mục, cao ngất ngạo nghễ, một bộ bạch y khiến hắn tỏa ra khí độ thanh lãnh kiên cường, vô cùng xuất chúng. Phong Thiệu vội vàng tiến lên nói:“Sư tôn, mấy ngày trước chính là nhờ vị đạo hữu này đã cứu đồ nhi từ trong Ma trận.” Thái Dần đánh giá Phong Bạch, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần không tin tưởng. Phong Thiệu cũng chẳng hoang mang, trực tiếp kéo Phong Bạch đến trước mặt Thái Dần rồi nói:“Sư tôn đừng nhìn tu vi của hắn chỉ mới Trúc Cơ, nhưng thực lực của hắn vô cùng nổi bật, hơn nữa còn có dị năng bẩm sinh.” Nói xong y liền dùng mắt ra hiệu cho Phong Bạch. Lần này Phong Thiệu không kịp báo trước với Phong Bạch nhưng Phong Bạch vẫn phối hợp vô cùng tự nhiên. Dù sao hai người đã ở bên nhau đã hơn mười năm, không chỉ có sự tin tưởng lẫn nhau ngày càng tăng thêm mà hắn cũng rất hiểu thúc thúc. Chỉ cần một ánh mắt đã đủ để Phong Bạch biết ý đồ của y ở đâu. Lúc này Phong Bạch không lấy Trạm Lô kiếm ra, nghe thấy Phong Thiệu nói một câu “Dị năng bẩm sinh” liền biết nên làm như thế nào. Năm ngón tay thon dài trắng nõn hóa thành vuốt thú cường tráng sắc bén trong phút chốc. Chỉ nghe thấy một tiếng “Uỳnh” vang dội, vuốt hổ rạch một đường trong hư không đã khiến cho người ta sinh ra ảo giác bị nghiền nát. Bức tường đá ở đáy cốc cách đó mười trượng vậy mà lại hiện lên những vết nứt chằng chịt như tơ nhện, tiếng “Rắc rắc” lan ra từ chậm đến nhanh dần, tường đá hóa thành một đống đá vụn chất chồng như ngọn núi nhỏ. Với loại công kích bậc này, nếu như là một tu giả Kim Đan kỳ thì cũng không có gì đặc biệt, ở trong mắt tu giả Phản Hư kỳ như Thái Dần lại càng chẳng đáng nhắc tới. Khiến người ta rung động không phải là vì tu vi của Phong Bạch chỉ mới Trúc Cơ, cũng không phải việc tay hắn có thể hóa thành vuốt thú mà là việc hắn không hề sử dụng bất kỳ phương thức tấn công nào, chỉ tùy ý rạch một đường, thậm chí còn không hóa thành linh lực, chỉ sử dụng một đạo linh khí hung hãn đã tạo thành tổn hại như vậy. Đủ thấy một khi hắn thực sự tấn công thì tiềm lực sẽ lớn đến mức nào. Ánh mắt của Thái Dần lấp lánh, nhìn về phía Phong Bạch. Chỉ mới Trúc Cơ kỳ, người có thể biến hóa, lại có thể sử dụng linh khí… Bỗng nhiên ông nâng bước, thay hình đổi vị* đột ngột xuất hiện trước mặt Phong Bạch, một tay nắm lấy cổ tay của hắn, một tay đặt tại đan điền thăm dò lên đến mi tâm. (Thay hình đổi vị: Dạng như là tốc biến, di chuyển cực nhanh ấy) Đây là tham thức, Phong Bạch có hơi chống cự theo bản năng nhưng khi nhận được ánh mắt cổ vũ của Phong Thiệu thì lại nhịn xuống, để cho Thái Dần có thể thức tảo bên trong cơ thể mình. Trên mặt hắn không chút gợn sóng sợ hãi nhưng trong lòng lại đang tầng tầng che lấp, hắn không sợ kẻ khác nhìn ra thân thể Bạch Hổ nhưng cũng không muốn nhiều người biết được. Thái Dần luôn thể hiện cảm xúc ra ngoài, khi ở trước mặt người ngoài hay lúc còn đảm nhận vị trí tông chủ ông mới che dấu một hai phần, còn bây giờ lại hoàn toàn thể hiện tính cách thật của mình. Khuôn mặt ông đỏ bừng, hiển nhiên là vẻ mặt khi kích động. Ông ngẩng đầu, cao hứng nói:“Thân thể Thánh thú, là thân thể Thánh thú!” Sau khi Phong Thiệu và Phong Bạch trao đổi ánh mắt liền lập tức quay sang Thái Dần chúc mừng:“Sư tôn đại hỉ, tìm được lương tài!” Thái Dần nhướn mày cười, hỏi Phong Bạch:“Ngươi tên là gì? Thân thể thánh thú, có phải là tộc nhân của Lữ thị?” dù sao người phi thăng ba ngàn năm trước cũng là Tán Ất lão tổ, tộc nhân của Lữ tộc. Phong Bạch đang muốn đáp lại thì Phong Thiệu đã giành trước một bước, thốt lên:“Đúng vậy, hắn là một đứa trẻ mồ côi của Lữ tộc, tên là Minh Tịnh. Thiên tư trong sáng, bản chất tinh thuần.” Sở dĩ y phản ứng như thế cũng là để tránh Phong Bạch nói ra cái tên “Phong Bạch”, khiến sư tôn y suy đoán lung tung. Ánh mắt Phong Bạch lóe lên phút chốc, hắn ngoái đầu liếc mắt nhìn y nhưng cũng không nói thêm gì khác, chỉ khom người nói:“Nếu ngài không chê, nguyện bái Chân quân làm thầy.” Miệng nói như thế nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có cũng được mà không cũng chẳng sao. Chỉ là khi nghĩ đến được cùng thúc thúc bái chung một thầy, không chỉ có thể ngang hàng với y mà còn được đường đường chính chính đi vào Côn Luân, ngày đêm không chia lìa. Môi hắn khẽ cong, cũng trở nên chờ đợi hơn. “Này…” Tuy Thái Dần có vui sướng nhưng lại vẫn chần chừ. Dù sao ông cũng đã đạt đến cảnh giới đại năng, tuy vưng mừng vì gặp được lương tài mĩ ngọc như thân thể Thánh thú nhưng cũng không đến mức đắc ý vênh váo. Ông nhìn Phong Bạch, hơi suy nghĩ một chút rồi giơ tay chặn lại:“Tính nết của ngươi quá mức lạnh lùng, thật sự không hợp khẩu vị của ta. Nếu là trước đây ta còn có thể nỗ lực thu nhận nhưng hiện giờ cũng mất đi tâm tư dạy dỗ, chỉ sợ sẽ trậm trễ ngươi.” Phong Bạch không ngờ mình bị cự tuyệt lại là do tính nết của mình, ánh mắt hắn cũng âm trầm đi vài phần. Tuy Phong Thiệu cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn nhưng không phải không hiểu. Thái Dần là một người có cảm xúc rất mạnh, yêu ghét rõ ràng, chuyện nhận đồ đệ ông cũng rất để ý đến duyên pháp. Ông không muốn nhận Phong Bạch cũng vì quý trọng tài năng của hắn. Hiểu thì hiểu nhưng Phong Thiệu cũng không muốn buông tha cơ hội này, lập tức nghĩ tới một người liền đề nghị:“Sư tôn, thân thể Thánh thú ngàn năm khó gặp, so với đồ nhi còn hơn xa, nếu như không thu nhập Côn Luân ta thì thật sự quá đáng tiếc. Nếu sư tôn thấy hắn không hợp tính nết sao không để hắn làm đệ tử của Cố Hoài sư huynh?” Nhìn đuôi lông mày Thái Dần vừa động, Phong Thiệu liền biết có hi vọng nên tiếp khuyên bảo:“Sư huynh nay đã là cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, thời gian Kết Anh cũng không còn bao lâu lại chưa thu đồ đệ. Hơn nữa tính tình của huynh ấy cũng thanh lãnh, chẳng phải vô cùng hợp với hắn hay sao?” Thái Dần vừa nghĩ đến tính cách như tảng băng của Cố Hoài thì không khỏi nhíu mày. Trước kia ông là người tùy tính mà sinh sự, sau đó cũng cố kiềm nén tính cách muốn liễm tâm tu đạo nên mới thu một đồ nhi thành thật là Lâm Tòng Chi và một đồ nhi băng sơn là Cố Hoài, không hẳn không mang suy nghĩ nhờ đó mà ảnh hưởng tới tính cách của mình. Sau này theo tâm cảnh tăng lên, ông lại thu thêm Phong Thiệu giống như một quả pháo nhỏ. Bởi vậy lại càng cảm thấy Đạo Tâm quý ở chỗ kiên trì nguồn gốc nên không còn miễn cưỡng đè nén tính cách của mình nữa, tất cả tâm trí đều đặt lên người ấu đồ nhà mình. Nghe Phong Thiệu nói như vậy, Thái Dần cũng từ bụng ta suy ra bụng người, hiểu được Phong Bạch và Cố Hoài tính nết hợp nhau vậy thì sẽ không dẫm lên vết xe đổ của mình. Nếu thu hắn làm đệ tử của Cố Hoài, ngày nào đó tiểu tử này có thể phi thăng vậy cũng khiến ông nở mày nở mặt, vì thế vui vẻ ra mặt:“Không tồi không tồi, coi như con còn biết suy nghĩ.” Lời này vừa ra thì không cần Phong Thiệu nháy mắt, Phong Bạch đã hiểu ý, đoan chính chỉnh đốn trang phục dập đầu:“Đồ tôn bái kiến sư tổ.” Thái Dần vô cùng vừa lòng, lúc này mới nâng Phong Bạch dậy, càng nhìn ánh mắt của ông càng thêm nhu hòa, một tay vỗ bờ vai của hắn, tràn đầy cảm giác thân thiết như người một nhà. Phong Thiệu nhìn một màn này khiến tâm sinh cảm khái. Xem ra tình tiết trong nguyên tác vẫn là tình tiết, dù có bị y cố ý lái đi cũng không thay đổi quá nhiều. Nhân quả gắn liền, bởi vậy một khi muốn thay đổi tình tiết cũng phải thay nhân thì mới mong đổi được quả, Giống như việc hôm nay, y không thay đổi được tính cách của Thái Dần là nhân nên cũng không thay đổi được việc Phong Bạch trở thành đệ tử của Cố Hoài là quả. Cho nên muốn thay đổi được kết cục của mình thì y phải thay đổi được “nhân” tạo thành kết cục. Có điều nếu “nhân” này là Phong Bạch thì đã thay đổi rồi, nhưng nếu “nhân” là một người khác… Vậy thì kết cục của y vẫn là một ẩn số. Ánh mắt Phong Thiệu âm trầm, không rõ tại sao mà y lại nghĩ đến Tu Di lão tổ, còn có hóa thân của Tử Hư Chân Tiên. Nhưng Phong Thiệu không có thời gian thất thần lâu bởi vì Thái Dần đã nhanh chóng nhắc đến chuyện của Đan Thanh. Trong giọng nói của ông không hẳn không có vài phần thân thiết, xem ra ông cũng rất vừa lòng Đan Thanh nên mới nghiễm nhiên xem nàng như chuẩn đồ tức. (Đồ tức: Vợ của đồ đệ) Kỳ thật Phong Thiệu cũng không xác định được đến cùng là tại sao không thấy Đan Thanh, nhưng nếu lúc trước y và Phong Bạch đã phát hiện ra ma trận nơi này bị chủ nhân lợi dụng sạch sẽ, mà Đan Thanh lại mất tích vào đúng lúc này, khó tránh khiến người ta suy nghĩ miên man bất định. Y nói Đan Thanh là bị Ma tu bắt đi không hẳn là không có căn cứ thực tế. Vì thế y hơi trau truốt lại lời nói, còn dẫn Thái Dần đến chỗ ma trận xót lại. Sau khi nhìn thây khô khắp nơi trên mặt đất ở đáy cốc thì Thái Dần cũng không sinh nghi, chỉ là sắc mặt vô cùng khó coi:“Nay yêu thú tàn sát bừa bãi cũng đành, vậy mà đến Ma tu cũng dám đặt chân lên Cửu Châu, lại còn dám đặt trận pháp âm tà bậc này trên núi Phù Dao bên trong hạt địa của Côn Luân, tổn hại Linh sơn của ta, coi rẻ Côn Luân, thậm chí còn dám bắt cướp đồ tức của Thái Dần. Đúng là muốn tìm chết!” Trong khi nói chuyện, linh khí quanh thân ông cũng dâng lên hình thành một lốc xoáy linh lực, chỉ cần hơi không để ý một chút sẽ bị nộ linh này gây thương tích. Phong Bạch phản ứng cực nhanh nhạy, sớm đã bất động thanh sắc bảo hộ bên cạnh Phong Thiệu, cũng không quan tâm đến việc Phong Thiệu có thể tự bảo vệ chính mình. Tiếp theo Thái Dần lại trấn an Phong Thiệu, nói:“Thiệu Nhi con yên tâm, đây là đồ tức được vi sư nhìn trúng, đừng nói là vài tên Ma tu, cho dù là Ma Tôn đến đây vi sư cũng phải cướp về để nàng hợp tịch với con .” Phong Thiệu khúm núm gật đầu phụ họa, nhưng mới phụ họa được một nửa lại cảm thấy bên cạnh truyền tới một ánh mắt âm lãnh. Dư quang của y xẹt qua, đúng là Phong Bạch ở bên cạnh đang lạnh lùng nhìn bên đây khiến y tự dưng cảm thấy phát run một cách khó hiểu. Thái Dần nói xong liền đem Phong Thiệu và Phong Bạch cùng lên tường vân, khống chế bay theo hướng linh khí của Bình An chú để lại. Tuy rằng lúc này linh khí đã tiêu hao hết nhưng dù sao tu vi của Thái Dần cũng thâm hậu, lại đích thân đến tận đây nên tất nhiên sẽ có cách để lần ra dấu vết còn xót lại… Vì thế Thái Dần mang theo lửa giận ngập tràn, một lòng một dạ phải giúp ái đồ cướp lại tức phụ, cứ như vậy mang theo ái đồ và tình nhân của ái đồ lên đường. Tác giả có lời muốn nói:※ tiểu kịch trường ※ Phong Tiểu Bạch: Đồ tức?[;′-`] ※ Phong Tiểu Thiệu:…… Ngô…… Ân……o[﹏口]o ※ Phong Tiểu Bạch: Đồ tức?[;′-`] ※ Phong Tiểu Thiệu: Súc sinh dơ bẩn ! A a ! Nhẹ một chút! a °.°·[[[p[≧□≦]q]]]·°.° Ta sai rồi… Ngươi.. Ngươi mới là đồ tức của sư tôn..5555.. ※ Phong Tiểu Bạch: Là đồ tế.=_,=