Ngay khi mấy cô gái xinh đẹp kia vừa tiến sát tới, Phong Thiệu đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Lúc đầu y còn tự kiêu vì có ma thể bảo vệ cho nên chẳng hề đề phòng, đến lúc này muốn đề phòng cũng đã không kịp nữa rồi.
Khi y ngửi thấy mùi hương kia, ngay lập tức đã phát hiện cổ họng khô khốc, cả người nóng lên, dường như trong thân thể có thứ gì đó đang muốn rục rịch trỗi dậy.
Là một loại hương thôi tình mãnh liệt!
Còn mạnh hơn Ngàn Dặm Xuân Dâm gấp trăm lần!
Vỏn vẹn chỉ một tia như vậy đã khiến cho toàn thân Phong Thiệu nóng lên, hô hấp dồn dập khó có thể bình tĩnh được, thậm chí ngay cả việc vận chuyển linh lực cũng bị cản trở.
Nếu như phải người khác, bản thân ở trong ảo cảnh sương mù, lại có thêm các cô nương hoạt sắc sinh hương vô cùng diễm lệ nhung nhớ, chắc chắn không thể bình tĩnh được.
Cho dù bản thân hắn có bình tĩnh được thì cậu nhỏ của hắn cũng không thể.
Tuy rằng Phong Thiệu đã trúng hương thôi tình vô cùng lợi hại nhưng lại chẳng hề động tâm với mấy cô nương hết sức cuốn hút trước mặt.
Ở trong mắt của y, các nàng và dục vọng ở bụng dưới của y không hề có liên quan gì đến nhau.
Những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu y lúc này lại là những hình ảnh giao triền với Bạch Hổ trong suốt ba năm qua cùng với đầu lưỡi phấn hồng linh hoạt.
Y dùng hết sức lực toàn thân, nuốt một ngụm nước bọt một cách khó khăn, nói thật lòng nếu không phải thân thể nguyên dương của y đã bị phá, sợ là ngay cả một hơi thở Phong Thiệu cũng không thể nhẫn nhịn được, sẽ phải ra tay tự xử.
Để tránh lại bị mùi thơm ăn mòn lí trí, Phong Thiệu lắc đầu, vội vàng vận quyết nín thở cố gắng bình ổn tâm trí, rút kiếm chém về phía mấy cô gái còn đang õng ẹo tạo dáng.
Tôn đạo nhân đầu tiên là kinh ngạc vì tên tiểu kiếm tu này lại có bản thâm vững vàng như vậy, ngay cả hương thôi tình của Hợp Hoan thảo cũng có thể ngăn cản.
Tiếp theo lại kinh ngạc vì kiếm tu kia vậy mà đã luyện được kiếm ý nhị trọng thiên! Không thì sao có thể dùng một kiếm chém Hợp Hoan thảo của hắn đứt thành hai đoạn được!
Thứ kia là linh thực biến dị cấp Hoàng hắn đã phải bỏ ra hơn ba mươi năm cẩn thận bồi dưỡng chăm sóc!
Vốn muốn khiến cho Phong Thiệu chết nhục nhã dưới gốc hoa mẫu đơn, không ngờ ….
Tôn đạo nhân tức đếnđén mức chân tay run rẩy, hóa đau lòng thành sức mạnh, ngón tay khô gầy lập tức bấm ra một đạo Khiên Dẫn quyết,.
ý đồ muốn thao túng hai cọng Hợp Hoan Thảo thảo kia hợp lực tấn công tiểu kiếm tu.
Hắn không tin một tên sơ kì Kim Đan có thể ngănngắn cản được hai cọng linh thực biến dị cấp Hoàng!
Nhưng pháp quyết còn chưa ngâm xong thì thần thức đang tập trung thi pháp của Tôn đạo nhân bỗng nhiên cảnhcnhr giác, đang định phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi!
Trước mắt mọi bao người, một cái bóng to lớn giống như quái vật không biết từ phương nào đã phi lên Bích Hoành Ba, đánh thẳng về phía Tôn đạo nhân.
Đến khi mọi người có thể thấy rõ ràng, chúng ta giả đều cùng giật mình, hóa ra thứ này chính là một con Bạch Hổ đang mạnh mẽ ngẩng đầu !
Đáng thương thay một bụng tâm tư của Tôn đạo nhân vẫn còn đang đặt ở chỗ Phong Thiệu và Hợp Hoan thảo, lúc này lại bị Bạch Hổ xông tới.
Chỉ trong một nháy mắt như vậy Bạch Hổ chẳng đợi hắn kịp định thần đã xong tới cắn đứt cổ, linh lực mạnh mẽ, sắc bén vô cùng.
Cứ như vậy sắc thân của Tôn đạo nhân liền bị cắn chết tươi.
Bạch Hổ đằng đằng sát khí, tiếng kinh văn vang vọng ý đồ muốn áp chế sát ý ở trong lòng nó lại chẳng phải là đối thủ của nó, cho dù bị thứ kinh văn dong dong dài dài kia niệm đến mức khiến đầu nó đau như muốn nứt ra, còn gắt gao giam giữ thần thức của nó khiến cho tứ chi bách hải đau đớn vô cùng.
Ngay cả như vậy cũng chẳng thể ngăn cản được Bạch Hổ.
Cho dù bị đau đớn như vậy nhưng trong đầu nó chỉ còn một suy nghĩ — Cắn chết cái tên dám động đến thúc thúc của nó
“Vậy mà có thể phá vỡ được cấm chế của Phiêu Miểu Bích Ba!” Nữ tu chưởng sự đứng trên bảo thuyền Phi Yến cả kinh.
Các nữ đệ tử phía sau nàng cũng vô cùng kinh nghi, vì để đề phòng trong lúc đấu pháp có tranh đấu ngoài ý muốn.
Mỗi khi thiết lập đấu pháp đài, trận pháp cấm chế được dựng lên cho dù là Nguyên Anh cũng khó lòng xâm nhập, càng đừng nói đến việc cắn chết một tu giả Kim Đan trong nháy mắt như vậy! Rốt cuộc con yêu thú kia có lai lịch như thế nào !
Cho dù chướng mắt thủ đoạn bỉ ổi của Tôn đạo nhân, nhưng càng không cho phép một con yêu thú dám xông tới làm loạn đài đấu pháp, đây là hành động ảnh hưởng đến mặt mũi của Phiêu Miểu tông.
Nữ tu chưởng sự vận ra một đài sen, bảo thuyền cũng nhanh chóng bay về phía Bích Hoành Ba.
Nàng đang muốn bấm tay niệm thần chú ngăn cản Bạch Hổ thôn phệ Kim Đan của Tôn đạo nhân nhưng đã muộn.
Con Bạch Hổ kia còn quay đầu, sát khí tỏa ra bốn phía nhìn chằm chằm vào thứ trong tay nàng.
Thứ nàng đang cầm chính là bảo hạp quên chưa thu hồi, ngay trong một cái nhìn như vậy, Bạch Hổ kia đã nhảy lên cướp lấy bảo hạp trong tay nàng!
Nữ tu chưởng sự chưa bao giờ chịu thiệt như vậy, ngay khi nàng tức giận lấy pháp khí ra, nhóm nữ đệ tử phía sau nàng cũng đã đuổi tới vây quanh Bạch Hổ, cùng nhau tấn công nó.
Bạch Hổ cũng không e ngại, chiến ý dâng cao khiến linh khí sôi trào trong đan điền, nó ngửa đầu thét dài.
Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc này đâm thẳng tới thần thức của nữ tu chưởng sự, khiến cho nàng suýt không thể đứng thẳng được.
Tất cả mọi người ở đây cũng bị âm thanh này ập đến làm cho đầu ong ong.
Cùng lúc đó, đi kèm với tiếng rít là sát khí ngập trời trong nháy mắt đổ sập xuống, quét sạch toàn bộ!
Tiếng hổ gầm không thèm che dấu này thậm chí còn vang vọng ra rất xa
Ở phía chân trời cách xa hàng trăm vạn trượng, cuối những tầng mây có một tòa cung điện vô cùng rộng lớn.
Bên trong đại điện, khắp các cột trụ điều được khảm Minh Châu, hai bên mộc án còn thắp những cây đèn để soi sáng, cách vài bước chân lại đặt một tượng hạc bằng đồng nhả ra từng đợt khói màu nhũ.
Một lão giả tóc bạc trắng mặc một bộ đồ hình bát quái đang ngồi xếp bằng trong điện, dưới cằm lão còn có ba chòm râu dài, trên y phục lão đang mặc hiện ra từng đợt ánh sáng kim sắc lượn lờ quanh thân.
Khi lão nghe được tiếng hổ gầm đã bấm tay tính toán.
“Tại sao lại như vậy, rõ ràng còn chưa đến thời điểm……” Lão giả như có chút đăm chiêu hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:“Sát khí hung ác cỡ này, nếu như không được điểm hóa chỉ sợ sẽ tạo ra đại họa.” Dung mạo của lão giả lúc này giống như gió nổi mây vần, dường như lão đang nhìn chăm chú vào một khoảng không vô tận nào đó.
Phía bên này, nữ tu chưởng sự thật vất vả mới định thần lại được, đang muốn đánh trả lại nghe thấy có truyền âm nhập thần, là trưởng lão trong môn, Bích Ngọc tiên tử.
Giọng nói của nàng trịnh trọng: “Không thể vọng động.
Đây là thánh thú Bạch Hổ ít nhất cũng đã cấp năm.
Thứ này là hung thần Thượng Cổ, ngươi không phải đối thủ của nó đâu, đừng chịu chết vô ích.
Thánh thú? Cấp năm ? Thứ này tương đương với tu giả Phản Hư kỳ!
Quả thực nữ tu chưởng sự chưa bao giờ gặp được yêu thú cấp cao như vậy, càng đừng nói tới tận mắt nhìn thấy.
Nhưng khi nghe được những lời này, nàng lại không dám không tin, đành cung kính hồi âm: Vâng, trưởng lão.
Sau đó nàng vội vàng năng cản các nữ đệ tử, nhanh chóng lui về bảo vệ thuyền Phi Yến.
Tuy các nữ đệ tử không hiểu ngọn ngành, nhưng vừa rồi cũng bị tiếng gầm chứa đầy linh lực hùng hậu của Bạch Hổ làm cho thần thức cuồn cuộn, dường như đã bị thương.
Tất cả các nàng đều là tu vi Trúc Cơ, trong đó còn có người mới chỉ tới Luyện Khí, sao có thể chịu được một kích như vậy, đành phải lui hết ra phía sau.
Sau khi Phong Thiệu chém chết một nữ nhân mới phát hiện đây không phải là cách giải quyết đúng đắn.
Cô gái kia vùa chết liền biến thành một cọng linh thảo kỳ dị, mà cọng linh thảo này sau khi bị chém đứt còn tản ra mùi thơm mạnh mẽ hơn.
Sự kích thích của hương thôi tình khác với ảo giác, đây là thứ thực sự tồn tại, ma thể của y không có hiệu quả với thứ này.
Y chỉ có thể thầm vận linh lực nhưng lúc này lại không có bất cứ tác dụng gì, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi khó hiểu.
Thật đúng là pháp quyết lợi hại ! Thật thật đúng là linh thực lợi hại!
Cùng lúc đó, hai cô gái còn lại bỗng nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng già nua héo rũ, bắt đầu nổi điên, tứ chi biến thành dây mây màu xanh bén nhọn quật về phía Phong Thiệu, uy lực vô cùng to lớn !
Toàn thân Phong Thiệu bủn rủn khó có thể vận được linh lực, lúc này đành đập nồi dìm thuyền.
Phúc chí tâm linh, nhớ đến việc Ma Đạo hợp nhất vừa mới ngộ ra, liền cố gắng ép ra một chút linh lực còn sót lại, miễn cưỡng đem một tia ma khí hóa nhập vào trong Xích Viêm kiếm.
Trong thoáng chốc, thân kiếm nổ vang một tiếng sau đó bắt đầu kịch liệt run run.
Y dựa vào ma khí để khống chế Xích Viêm kiếm, kiếm quang sáng lên, hỏa long bay ra giương nanh múa vuốt đốt hai cô gái kia hóa thành tro tàn chỉ trong nháy mắt…… ( Phúc chí tâm linh: Khi gặp may thì lòng cũng sáng ra)
Khi hai nữ tử kia tiêu vong cũng là lúc thể xác và tinh thần của Phong Thiệu đều sắp nổ tung, khô nóng đến mức cả người khó chịu vô cùng.
Y cũng bất chấp đây là nơi nào, thích ở đâu thì kệ ở đó, theo bản năng liền xé rách toàn bộ pháp bào đang mặc trên người, một tay lần xuống cởi đai lưng, thầm nghĩ muốn tự mình thư giãn một chút.
Nếu không độc trong hương thôi tình kiểu gì cũng khiến cho y nổ tan xác mà chết!
Bạch Hổ cướp được bảo hạp mà Phong Thiệu muốn, sau đó cất nó vào trong túi gấm nhặt được trên người Tôn đạo nhân.
Khi quay người lại thì nhìn thấy Phong Thiệu vậy mà đã cởi sạch toàn bộ áo ngoài.
Trung y của y đang cởi được một nửa, lộ ra đầu vai trắng nõn, lại nhìn thấy sắc mặt của Phong Thiệu ửng hồng quỷ dị khiến cho đôi mắt kim sắc của Phong Bạch cũng sắp biến thành màu máu!
Nó bất chấp những thứ khác, hiện giờ chỉ muốn lập tức đem Phong Thiệu giấu ở một nơi nào đó mà những kẻ khác không thể nào tìm thấy cũng không thể nào nhìn được.
Bạch Hổ mãnh liệt nhảy tới, chi trước vừa chạm đất đã lưu loát đẩy Phong Thiệu lên người mình.
Nó nhảy lên cao, mượn lực từ những phi kiếm và pháp khí vẫn còn đang lơ lửng, không có kẻ nào dám cản trở nó.
Sau khi rơi xuống đất liền nhanh chóng chạy đi.
Bị xóc nảy, Phong Thiệu miễn cưỡng ôm lấy cổ của Bạch Hổ, đứt quãng nói:“ Đừng đi về phía thành của người phàm, chạy lên Tàng Phong sơn đi……”
Bạch Hổ miệng vẫn còn đang cắn túi gấm liền kêu một tiếng xem như trả lời lại.
Nó cũng biết không thể chạy về phía phàm nhân, bởi nó hiểu được người phàm sợ hổ đến mức nào.
Vốn Phong Thiệu còn muốn tìm một chỗ xa xôi ít người ở trên núi, thế nhưng thực tế khi vừa nhìn thấy núi y đã không thể nhịn được nữa.
Một tay đỡ lấy lưng Bạch Hổ, một tay đã mò xuống thân dưới tìm kiếm.
Y một hơi chém chết ba nữ tử kia, không, là ba cọng linh thực biến dị, hương thôi tình phát ra quả thật là muốn đòi mạng!
Cũng không thể trách Phong Thiệu cấp bách như vậy, bởi vì bản năng y biết nếu còn không xuất ra thì cho dù không có Hỗn Nguyên Kinh Cức rục rịch, y cũng sẽ bị nổ banh xác mà chết! Thứ này không phải là xuân hương mà là xuân độc, không biết cái loại linh thực quỷ dị này là thứ gì, y cũng chưa nghe đến bao giờ.
Càng đến gần ngọn núi Bạch Hổ càng cảm nhận được dị động và sức nóng của người trên lưng, lại the thấy tiếng thở dốc và rên rỉ của Phong Thiệu, vốn nó đã bốc hỏa lúc này cũng chẳng chịu được nữa, xa xa nhìn thấy dưới sườn núi có một ngôi miếu đổ nát liền cắn răng nhanh chóng chạy đến chỗ đó, hận không thể độn thổ một phát tới nơi luôn.
Vào một buổi chiều hoàng hôn, trong ngôi miếu đổ nát có hai người qua đường đang muốn ở lại.
Vốn bọn họ còn vừa đốt lửa nấu cơm, vừa nói chuyện phiếm, bỗng nhiên lại nhìn thấy một con hổ cực lớn đang phi đến khiến cho họ sợ tới mức muốn ngất xỉu tại chỗ.
Hai người run rẩy lùi bước, lúc tưởng rằng sắp rơi vào miệng hộ đến nơi thì lại thấy con hổ gầm nhẹ một tiếng, đúng là đang xua đuổi họ.
Hai người nhìn nhau, cũng chẳng dám suy nghĩ gì thêm nữa liền xoay người trèo qua bức tường đổ nát, cũng không dám đi cửa chính mà chạy trối chết.
Bạch Hổ đem Phong Thiệu để lên chỗ rơm rạ hai ngừa kia đã trải ra, vừa mới sát vào Phong Thiệu đã vội vàng khó nén hơn cả nó.
Y ấn lấy cái đầu xù lông của nó, thúc giục: “Mau, mau liếm giúp ta……”
Bình thường Phong Bạch cũng đã không thể nhẫn nại được, huống chi còn bị y thục giục như vậy.
Nó cào một cái nhẹ nhàng, trung y của Phong Thiệu đã bị phá nát hoàn toàn, lộ ra vật đã cứng từ lâu.
Vật kia vừa bị đầu lưỡi ướt át chạm đến đã khiến Phong Thiệu không nhịn được mà rên rỉ thoải máu.
Phong Bạch đã không còn vụng về như trước, dùng đầu lưỡi luwoix linh hoạt lướt qua đùi non của y, nhẹ nhàng ma sát……
Cùng với sự thúc đẩy của hương thôi tình, Phong Thiệu cảm nhận được một cảm giác khó có thể diễn tả đang lan ra toàn bộ thân thể !
Người bị ảnh hưởng bởi hương thôi tình không chỉ có mình Phong Thiệu.
Khi Phong Bạch đang ở hình thú, khứu giác của nó còn nhạy bén hơn hẳn.
Khi cõng Phong Thiệu chạy trốn nó cũng đã ngửi được mùi hương này.
Uy lực của hương thôi tình bá đạo vô cùng, dục niệm ở thân dưới của nó giống như lửa đang cháy to còn được đổ thêm dầu.
Dưới kĩ thuật cao siêu của Phong Bạch, chẳng mấy chốc mà Phong Thiệu đã bắn ra.
Sau một trận co rút, y vừa thống khổ vừa hưng phấn rên rỉ .
Gương mặt được thỏa mãn xen lẫn với sắc ửng hồng của Phong Thiệu khi rơi vào mắt Phong Bạch mắt còn kích thích hơn cả hương thôi tình.
Thân thể nó nhanh chóng căng chặt hưng phấn, dục vọng điên cuồng ngay cả chính nó cũng phải e sợ.
Tuy được bắn một lần đã giúp Phong Thiệu thoải mái hơn rất nhiều, nhưng thế này vẫn chưa đủ.
Khi y nhìn thấy đôi mắt màu kim sắc của Bạch Hổ đang đỏ bừng liền biết nó cũng sắp không thể nhẫn nại được nữa.
Vì thế hôn hôn lên đầu nó, dỗ dành: “Ta khó chịu muốn chết, trước tiên giúp ta mấy lần, sau đó ta lại trả con gấp bội.”
Phong Bạch cọ lên ngực y, mắt vàng híp lại, cũng không kêu ra tiếng mà truyền âm hỏi: Giúp như thế nào?
Phong Thiệu vui vẻ, nhéo lỗ tai nó cười nói:“Có khi nào không khiến con hài lòng đâu?” Giọng nói quen thuộc, trong tiếng nỉ non lại kèm theo tiếng thở dốc sau khi hoan ái khiến cho tà hỏa ở bụng dưới của Phong Bạch càng thêm cứng rắn, quả thực không thể vừa lòng với sự thỏa mãn trong quá khứ.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
12 chương
264 chương
90 chương
58 chương
23 chương
10 chương