Lúc Phong Bạch tỉnh lại đã là ba tháng sau. Hắn phát hiện mình đang nằm trong động phủ của thúc thúc nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của y đâu. Sự biến mất của y khiến cho hắn hốt hoảng đến quên cả thức tảo, chỉ biết lập tức tông cửa xông ra, mãi cho đến khi phát hiện Phong Thiệu ở trên đỉnh núi. Người nọ đang trồng linh thực cùng với Hà Loan, Nguyên Hạo ở bên cạnh cứ líu ríu không ngừng, thỉnh thoảng còn nhúng tay gây cản trở chứ chẳng thể giúp được gì nên bị Phong Thiệu cho ăn đòn. Ánh nắng chiều chiếu rọi khung cảnh hài hòa sung sướng này, khiến cho hắn cảm thấy an lòng một cách khó hiểu. Khi Phong Bạch đi đến cách đó mười trượng thì Phong Thiệu mới cảm giác được. Viên Hàn châu cuối cùng đã làm y bị tổn hại mọi mặt, đủ thấy muốn kéo dài mạng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Y vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Kiếm tu bạch y đang đi về phía mình, dáng vẻ khỏe mạnh rất có sức sống. Phong Thiệu đứng dậy xoa xoa nước bùn trong tay rồi cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.” Hà Loan và Nguyên Hạo cũng hô lên “Sư nương”,“Mẹ”. Phong Bạch chẳng thèm đáp lại mà chỉ đuổi bọn chúng đi, sau đó lập tức ôm chặt lấy Phong Thiệu, hắn nhắm mắt nói: “Thúc thúc, ta vừa mơ thấy ác mộng, ta mơ thấy…” Nói đến đây lại chợt im bặt. Hắn đỡ vai đối phương rồi nói trong sự khiếp sợ: “Thúc thúc, tại sao ngươi vẫn ở trong thân thể này?” Phong Thiệu biết chắc chắn không thể giấu được chuyện đoạt xá thất bại cho nên đã giải thích hết chuyện của Tu Di, Lăng Tiêu và cả nguyên nhân mình không thể đoạt xá thành công cho hắn nghe. Phong Bạch biến sắc, sau đó lập tức tham thức cho Phong Thiệu. Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, gần như đã bóp chặt lấy cổ tay của đối phương, mãi đến khi nghe thấy Phong Thiệu kêu khẽ mới nhớ ra để buông tay. Hắn lại cầm tay y, lần này thì dịu dàng nâng niu như thể sợ mình sẽ bóp nát đối phương. “Thúc thúc…” Phong Thiệu nghe thấy giọng nói của đối phương đã run run thì vội vàng trấn an, y giải thích: “Không sao, mặc dù đoạt xá thất bại nhưng Tu Di lão tổ đã nói cho ta biết cách cứu chữa. Trong lúc ngươi chưa tỉnh lại, ta đã vào trong hoa cảnh Phân Đà Lợi của Bồ Đề tự, ở nơi đó có mọc một cây Thiên Diệp Bạch Liên, hạt sen Thánh Liên tử của nó có thể giúp tinh lọc hoàn toàn một người vẩn đục, cho dù là Bệnh Ma, Thương Ma hoặc là Tâm Ma.” “Không ngờ thế gian lại có một chí bảo như vậy?” Phong Bạch lộ vẻ nghi ngờ rồi nói: “Vậy vì sao thân thể của thúc thúc càng ngày càng tồi tệ hơn?” “Ngươi nghe ta nói xong đã ” Phong Thiệu nói tiếp: “Đã là chí bảo thì làm gì có chuyện ta vừa đến liền lấy được, ngay cả cảnh môn của hoa cảnh Phân Đà Lợi cũng phải nhờ Từ Giác sư thúc dẫn đường thì ta mới đi vào được, nếu không e là còn chẳng biết vị trí của nó ấy chứ. Nói tiếp về Thánh Liên tử này, không phải cứ nói ăn là ăn được, nó có tác dụng thần kỳ như vậy thì bản thân cũng là vật rất bất phàm, nó có thể tự lựa chọn chủ nhân.” “Chẳng lẽ nó không chọn thúc thúc ư?” Giọng nói của Phong Bạch đã phát lạnh. Phong Thiệu không đáp lại mà chỉ cười nói: “Hoa cảnh Phân Đà Lợi này thậm chí còn chẳng cho người mang ác niệm trong lòng bước vào, cho nên Thánh Liên tử lại càng không lựa chọn kẻ ác. Ta nghĩ ba năm này sẽ tạo thêm chút thiện nghiệp, Từ Giác sư thúc cũng nói cứ như vậy biết đâu chừng ba năm sau sẽ có thể hái được.” Phong Bạch nhíu mày hỏi lại: “Tại sao lại là ba năm? Tại sao không lấy xuống luôn, nếu nó không lựa chọn thì cứ chặt ra ăn luôn cũng được. Mà thân thể của thúc thúc sao có thể chờ được đến ba năm?” “Chờ được, ta đã ăn một viên Hàn châu rồi, có thể gắng gượng được thêm ba năm nữa.” “Chính ngươi cũng nói là gắng gượng, vậy tội gì phải chịu thêm ba năm tra tấn! Nếu thúc thúc không đi, vậy cứ để ta lấy cho thúc thúc!” Phong Bạch nói đầy giận dữ, sau đó lập tức rút Trạm Lô kiếm ra. Phong Thiệu vội vàng ngăn hắn lại rồi nói: “Trong lòng ngươi mang lệ khí như vậy thì đến cả cửa còn chẳng bước vào nổi ấy chứ. Đâu phải chuyện gì cũng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề được?” Vốn Phong Bạch cũng đâu phải người dễ xúc động, chẳng qua đã chọc đúng vảy ngược của hắn nên lúc này mới lỗ mãng nóng nảy như vậy. Hắn dừng một chút để bình tĩnh, rốt cuộc cũng chấp nhận hiện giờ không phải là lúc có thể hành động một cách lỗ mãng được, dù sao nó cũng liên quan trực tiếp đến an nguy của thúc thúc. Tuy nhiên lúc nghe thấy Phong Thiệu nói vậy thì sắc mặt của hắn lại trầm xuống, đáp với vẻ lạnh lẽo: “Nếu có thể dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện thì tốt rồi. Việc đầu tiên ta muốn làm là cắn chết hai kẻ lật lọng Tu Di và Lăng Tiêu kia.” Phong Thiệu nói: “Có liên quan gì đến hai người họ đâu? Cũng là do chúng ta tính kế họ trước mà.” Phong Bạch đáp lại: “Lúc sau lão cũng tính kế lại còn gì? Huống chi chẳng phải cái đám bụi gai với Huyết La đều là tác phẩm của Tu Di đấy thôi, nếu không có lão thì thúc thúc đâu phải chịu khổ sở thế này? Mà càng đáng giận hơn là vừa muốn giết ngươi lại còn muốn lợi dụng ngươi, lợi dụng xong thì ném cho thúc thúc một câu trả lời ba phải. Rõ ràng là quan báo tư thù, lão muốn kéo dài để dày vò thúc thúc đây mà.” Hành động cuối cùng của Tu Di lão tổ đúng là đã khiến Phong Thiệu bực mình, may mà y cũng để lại cho Tu Di một nan đề — Lúc đó Tu Di có hỏi y về xuân độc của Hợp Hoan thảo, y đã nói vun vào là bởi vì Hợp Hoan thảo bị thương nặng nên không hề thi triển xuân độc, nhưng đây lại là lời nói nửa giả nửa thật. Ban đầu vì Phong Thiệu cảm động trước tình ý của Tu Di dành cho Lăng Tiêu nên mới có ý tốt mà nói dối, ai ngờ lão lại chẳng hề có chút thành ý nào, từ đó khiến lời nói dối này trở thành sự cản trở trong việc hợp tịch giữa lão và Lăng Tiêu. Chẳng qua do lúc đó Lăng Tiêu vừa tỉnh lại cho nên mới không kịp để ý, cứ tưởng bản thân cũng động tình, sau này bình tĩnh nghĩ lại thì ắt sẽ phát hiện ra dấu vết của xuân độc. Đến lúc ấy tự khắc có Lăng Tiêu thay Phong Thiệu làm khó Tu Di, e là điều này sẽ khiến đối phương phải khó chịu hơn cả y ra tay ấy chứ. Vậy mà Tu Di còn đắc ý mãn nguyện chuồn mất, lão không biết mình đã hoàn toàn bỏ lỡ ý tốt muốn giúp xóa sạch chứng cứ xuân độc của Phong Thiệu. Cũng coi như tự làm tự chịu. Phong Thiệu thầm than thở trong lòng, thế nhưng điều này vẫn chưa khiến Phong Bạch cảm thấy vừa ý. Cho nên y đành phải khuyên nhủ tiếp: “Thực lực của chúng ta kém xa bọn họ. Thay vì dùng bạo lực thì chẳng bằng dùng não sẽ tốt hơn, ngươi cũng nên thay đổi tâm tính thô bạo này đi, sau này Độ Kiếp thì phải làm thế nào.” Phong Bạch biết đối phương đang quan tâm mình cho nên lửa giận cũng được dập tắt phần nào. Hắn cười như không cười: “Thúc thúc bảo dùng não thì đành dùng não vậy, Tu Di tưởng lão đã vạn sự đại cát mà ôm được sư huynh về chắc? Xời, lúc trước vì để chuẩn bị cho tình huống Tu Di thay đổi đột ngột hoặc ngày sau thế sự vô thường, cho nên ta đã góp nhặt một phần nguyên phách khí linh của Lăng Tiêu vào trong bình ngọc từ lâu rồi.” “Ngươi, này. Chẳng bao lâu nữa chắc chắn Tu Di sẽ phát hiện ra, lão mà đến khởi binh vấn tội thì ngươi định trả lời lão thế nào?” Phong Bạch đáp lại: “Ta không trả lời được, nhưng ta cũng chẳng cần trả lời, cứ lấy bình ngọc ra để áp chế lão là được. Mà bây giờ ta cũng chẳng cần áp chế lão, nếu lão có hỏi thì ta sẽ bảo là ta đã ném bình ngọc xuống đáy biển của vùng đất cổ xưa, sau đó bị một con Hải Long nuốt mất rồi. Cho dù lão có là tu giả Đại Thừa kỳ thì sao, ta muốn xem thử lão sẽ giết được bao nhiêu con Hải Long ngũ giai, đấy là còn chưa kể đáy biển của vùng đất cổ xưa luôn có nguy hiểm rình rập khắp nơi, đồng thời cũng là hang ổ của đám Hải Long.” Phong Thiệu nói: “Vậy là ngươi lừa lão ư?” “Đúng thế thì sao?” Phong Thiệu suy tư một chút rồi nói chậm rãi: “Nhỡ lão phát hiện ra, rồi giết ngươi trong cơn giận dữ thì phải làm sao?” “Có Lăng Tiêu ở đấy thì sẽ để cho lão giết ta ư?” Phong Bạch hỏi lại. Phong Thiệu không đáp lời. Quả nhiên tiểu súc sinh này đã nhéo đúng tử huyệt của đối phương, vì thế y hỏi tiếp: “Vậy bình ngọc đang để ở đâu?” Phong Bạch cười: “Tất nhiên là ở nơi mà Tu Di đã lập lời thề là sẽ vĩnh viễn không đặt chân vào.” Phong Thiệu thấy hắn đắc ý thì trong lòng cũng cảm thấy vừa lòng, y nói: “Ngươi muốn dựa vào bình ngọc này để nắm thóp đối phương suốt đời, vậy cũng tốt. Có nó rồi ta cũng không cần lo lắng lần sau lão dám tìm ngươi tính sổ. Mất công ta còn tính kế ở bên cạnh, rốt cuộc vẫn chẳng lợi hại bằng cách của ngươi.” Phong Bạch nghe thấy vậy thì cười toe toét đến lộ cả răng nanh, hắn gối đầu lên cổ của đối phương một cách trẻ con rồi nói: “Có ta ở đây rồi, thúc thúc không cần phải nghĩ ngợi nhiều, ta chắc chắn sẽ không để thúc thúc phải chịu thiệt. Nếu kẻ nào dám làm tổn thương thúc thúc, ta ắt sẽ trả thù gấp trăm gấp ngàn lần. Ta đã hứa với sư tôn của ngươi rồi mà.” Bị tiểu súc sinh này ôm chặt khiến Phong Thiệu cảm thấy ấm áp từ thể xác lẫn tâm hồn, y mỉm cười khẽ miết đôi tai bông xù của đối phương, vừa tham lam sự dịu dàng trong khoảnh khắc này, vừa không kìm được mà thở dài. Nếu để súc sinh này biết y thật sự đã chết thì e là sẽ cầm kiếm chọc thủng trời mất. Tất nhiên đây không phải là điều Phong Thiệu muốn nhìn thấy, y vừa không muốn Phong Bạch hủy hoại người khác, lại càng không muốn Phong Bạch tự hủy hoại bản thân. Tiểu Bạch của y ưu tú như vậy, hắn không nên trở thành một ma đầu chỉ biết giết chóc, lại càng không nên ngừng bước trước ngưỡng cửa phi thăng, hắn nên đứng bên trên mọi người, được vạn người kính ngưỡng. Nên là như thế mới phải Nhưng nói ra những lời này chỉ là vô dụng. Chấp niệm của Phong Bạch là gì, sau khi Phong Thiệu trải qua rất nhiều chuyện thì y càng ngày càng hiểu rõ, hắn đã không còn ngây thơ đơn thuần như trước nữa. Cho nên y chỉ đành tiếp tục lời nói dối thiện ý của mình. “Thúc thúc, ngươi khóc ư?” “Yêu độc phát tác, đau lắm.” “Để ta độ khí cho ngươi….” “Hiện giờ cách này đã không dùng được nữa, đừng uổng phí linh lực.” “… Vậy chúng ta đi hàn đàm, hàn đàm có thể giảm đau.” “Chẳng lẽ cứ ở trong đấy mãi mãi không ra ngoài?” “Ừ, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng thúc thúc.” “Này, buông tay ra mau!” “Không, ta cứ ở cùng thúc thúc như vậy. Cứ như vậy, suốt đời này.” “Được, suốt đời này ” Cả đời này đã định trước sẽ không thể dài lâu, Phong Thiệu biết một đời của mình chỉ còn lại có ba năm. Ba năm với tu giả chẳng qua chỉ như một nháy mắt thoáng qua, mà Phong Thiệu cũng còn rất nhiều chuyện phải làm, bởi vì từ trước đến giờ y là người rất có kế hoạch. Thậm chí ở kiếp trước, vào lần đầu tiên Phong Thiệu phải chữa bệnh bằng hóa trị, y đã để lại một bức di thư dài tận mười trang giấy, nào là viết phân chia tài sản, nào là công việc mai táng, nào là tặng bất động sản, vân vân… Việc nào việc nấy đều phải theo trình tự gọn gàng, đảm bảo cho dù y đã chết thì cũng vẫn đâu vào đấy như lúc y còn sống. Lần này Phong Thiệu không phải viết di thư, nhưng vẫn còn một chút di sản. Chẳng hạn như tâm chú Tế Luyện thì y phải để lại cho Nguyên Hạo, Nâm đã gọi y là “Cha” suốt mấy chục năm rồi, y cũng phải lo liệu cho nó ổn thỏa một chút. Nguyên Hạo bẩm sinh đã là Ma tu, đã định trước cả đời này cậu chỉ có thể tu Ma, nếu không còn y ở bên cạnh hướng dẫn thì ít ra bản tâm pháp Thượng Cổ này cũng còn chút tác dụng. Ngoài ra, một vài ngọc giản dạy nuôi trồng và một số tàn quyển linh thực mà y thu thập được trong suốt mấy năm nay cũng không ít, y cũng đã cho Hà Loan phần lớn trong số chúng, giờ vẫn còn sót lại một chút cũng muốn đưa nốt cho nàng luôn. Một loạt hành động của y đã chọc Phong Bạch giễu cợt, nói mấy thứ mà y cóp nhặt trong túi gấm còn chẳng nhiều bằng hắn, cứ cho lần lượt như vậy thì thà để hắn chất đống rồi đưa thẳng cho Hà Loan còn hơn. Phong Thiệu chỉ cười mà không đáp lại, trong lòng lại thầm nói: hắn cho thì cứ cho, còn mình cho thì coi như có thứ làm kỉ niệm. Mặc dù Phong Bạch cảm thấy có một đôi “trai gái” như thế này cũng không tệ, nhưng khi đạo lữ của hắn cứ dính lấy hai đứa kia suốt lại khiến hắn chẳng thấy vui chút nào. Đã không ít lần hắn tìm hai cây trà xanh này để cảnh cáo bọn chúng bớt bớt lại, hai đứa trên mặt thì ngoan ngoãn đồng ý, vừa quay đầu, Hà Loan đã lập tức dâng tặng một hộp cao dược thượng hạng cho Phong Bạch dưới sự xúi giục của Nguyên Hạo. “Sư nương, thứ này có dược tính cực mạnh, nhất định sư nương phải cân nhắc trước khi sử dụng đấy.” Phong Bạch đã nhận không ít thứ tốt của của đồ đệ nên lần này cũng chẳng thèm nhìn kỹ, hắn cho Hà Loan một hộp điểm tâm lớn rồi lập tức mặt lạnh tâm nóng lon ton chạy đi tìm thúc thúc nhà mình để thử dược. Dù đã nghe thấy một câu cảnh báo là dược tính mạnh nhưng Phong Bạch lại chẳng thèm để trong lòng, càng mạnh mới càng thú vị. Đúng là lần thử dược này rất thú vị, hắn vừa mới đi vào trong, chỉ kịp nhúc nhích hai ba cái, đang định đại chiến một trận thì thứ nghiệt căn kia đã không thể chịu nổi mà lập tức bắn ra. Chọc cho Phong Thiệu vui mừng khôn siết, nói hắn đúng là một vị tướng quân thần tốc. Sắc mặt của Phong Bạch đen sì, bởi vì không tin cho nên lại càng mang thuốc ra dùng thử… Đúng là Hà Loan đã không lừa hắn, thuốc này có dược tính cực mạnh. Đêm nay, chỉ trong một canh giờ mà Phong Bạch đã mất hơn mười lần nguyên tinh. Nếu không phải hắn có tu vi Nguyên Anh cộng thêm thể chất bất phàm thì e là đã bị Thượng Mã Phong, chết trên người Phong Thiệu từ lâu rồi. Tất nhiên là những nguyên tinh này cũng không bị lãng phí, chúng đều được dùng để bồi bổ cho Phong Thiệu, vì thế sự đối lập giữa hai người càng lúc càng rõ ràng. Một người thì vành mắt thâm quầng mệt mỏi, người còn lại thì tinh thần sảng khoái dễ chịu, có điều cả hai đều thống nhất phải dạy dỗ hai đứa oắt con nhà mình một trận nên thân. Phong Bạch đã xả được giận nhưng cũng bị đạo lữ trách mắng — “Bình thường ít tơ tưởng mấy chuyện này thôi, nếu không e là sẽ dạy hư con trẻ mất. Đây cũng là một bài học cho ngươi đấy.” Lần này bị mất mặt cực độ nên ngoài miệng thì Phong Bạch gật đầu đồng ý, sau lưng lại âm thầm uy hiếp Hà Loan và Nguyên Hạo: nếu hai đứa mà không làm cho ra thứ đồ chơi có dược tính mạnh thực sự thì cứ chuẩn bị cuốn xéo vào Tư Quá phong đi, chưa hết mười năm thì đừng mong bước chân ra. Dưới sự áp bức và dâm uy của hắn khiến hai đứa nhỏ không dám không đi vào khuôn khổ, rất nhiều ngày sau bọn nó cũng không được trông thấy cha mẹ, đợi đến khi gặp lại thì đã thấy Phong Bạch vung tay, tống cổ cả hai ra ngoài Côn Luân. “Cần gì phải lưu luyến bịn rịn như vậy. Nếu hai đứa nó mà bế quan thì chẳng phải cũng mất mười mấy năm mới được gặp lại đấy thôi?” Phong Bạch xoay đầu thúc thúc về rồi bĩu môi nói. Phong Thiệu vẫn còn đang nhớ về những ngày tháng ồn ào lúc trước, nghe thấy hắn nói vậy thì chỉ đáp lại: “Có vài chỗ trong tâm chú Tế Luyện ta còn chưa nói rõ với Nấm, mấy khối ngọc guabr dạy nuôi trồng trong túi gấm vẫn chưa đưa cho A Loan nữa. Chưa gì mà ngươi đã vội đuổi chúng nó đi thế… ” “Mấy việc này đâu cần phải vội vàng, gấp gáp. Chúng ta cũng không thiếu chút thời gian ấy.” Phong Bạch không tán thành, nắm lấy tay Phong Thiệu rồi kéo y về nhà. Khi tuyết ở Từ Ký châu ngừng rơi cũng là lúc Phong Thiệu và Phong Bạch lại bước vào thế tục để du ngoạn. Lộ tuyến và công việc vẫn nghe theo sự sắp xếp của Phong Thiệu như trước, Phong Bạch cũng chẳng xoắn xuýt chuyện này, tựa như chỉ cần có Phong Thiệu ở bên cạnh thì hắn đi đâu, làm gì cũng không thành vấn đề. Ngoại trừ thỉnh thoảng gọi đám con rối đệ tử thân truyền của Phiêu Miểu và Bão Phác đến để nghe báo cáo và sai việc, thời gian còn lại Phong Bạch đều đi theo bước chân của thúc thúc của mình. Thúc thúc đi trảm yêu trừ ma, hắn cũng đi trảm yêu trừ ma; thúc thúc đi cứu người chữa bệnh, hắn cũng đi cứu người chữa bệnh; thúc thúc đi xử lý chuyện của Cửu Châu minh, hắn cũng đi theo ra oai hỗ trợ. Hiện giờ đã thực sự lập nên Cửu Châu minh, cũng coi như đã hoàn thành được một tâm nguyện của Phong Thiệu. Y đã từng nghĩ sẽ thống lĩnh nhóm Tán tu đi trên con đường phồn vinh, yên ổn; nhưng rốt cuộc đây cũng chẳng phải việc mà y có thể gánh vác được. Dù sao Phong Thiệu cũng đã dành biết bao tâm huyết cho nó, sau khi sống lại y chẳng làm được tích sự gì, nhưng ít nhất vẫn có thể coi Cửu Châu minh là phiếu điểm tốt nghiệp của mình. Cho dù người đã sắp đi rồi nhưng vẫn không muốn để trà lạnh. Sau khi đi xem cột mốc biên giới của Tứ Châu minh được đổi thành Cửu Châu minh, Phong Thiệu nhìn về phía Phong Bạch rồi hỏi: “Ngươi cảm thấy Cửu Châu minh hiện giờ thế nào?” Phong Bạch nhướn mày đáp lại: “Chẳng qua bởi vì hoàn cảnh khốn khó giữa thời loạn thế cho nên mới hợp lại, suy cho cùng vẫn là năm bè bảy mảng. Thúc thúc cũng vừa nhìn thấy đó thôi, hiện giờ Từ Ký châu vừa mới bình ổn được nạn thú triều, cộng thêm có Côn Luân làm chỗ dựa nên đám đại tông môn mới không dám gây khó dễ. Ấy vậy mà bọn chúng đã quên luôn tên họ của mình là gì, vội vàng muốn các châu phân ra minh chủ để chia cắt lợi ích của đại tông.” Phong Thiệu gật đầu: “Đừng nói chỉ có Tán tu mới đuổi theo tư lợi, cho dù là người của tứ đại tông môn như Bích Thục, Bích Ngọc, Bích Ba, Phục Dương Tử, có kẻ nào không mưu lợi cho bản thân?” Phong Bạch cười nhạo: “Tầm nhìn hạn hẹp, cho nên trông cậy vào bọn họ cũng chỉ là trông cậy mà thôi, phải thu phục được bọn họ trước thì mới có thể khiến bọn họ hợp thành một thể, không đến mức sinh loạn rồi bị chia rẽ.” Phong Thiệu nói với vẻ trầm ngâm: “Thuật con rối cũng không phải biện pháp lâu dài, chỉ khi thu phục được lòng người thì mới có thể củng cố bản thân.” Phong Bạch nhìn y một cái rồi nói: “Thúc thúc nói đúng. Cho nên chúng ta chẳng cần phải vội vàng tìm kiếm Sơn Hà Xã Tắc Đồ làm gì. Trước mắt cứ để cho đám yêu thú hoành hành lâu một chút, thế đạo loạn lạc thì bọn chúng mới ốc không mang nổi mình ốc, mới biết phải đoàn kết nhất trí với nhau, đồng thời cũng hiểu được lòng tốt của thúc thúc. Cứ như vậy qua ba, bốn trăm năm nữa thì Cửu Châu minh mới thực sự được yên ổn, vững chắc; cho dù thái bình thịnh vượng thì đám Tán tu ấy cũng không thể nội đấu đến sụp đổ, uổng phí lòng tốt của thúc thúc.” Lúc hắn nói những lời này cứ nghĩ là Phong Thiệu sẽ phản bác, không ngờ y chỉ trầm mặc một chút, ngược lại còn khen hắn: “Ngươi rất biết nhìn xa trông rộng, mặc dù có phần nghiệp chướng nhưng ít ra cũng vì suy nghĩ cho đại cục. Nếu làm theo lời ngươi nói thì có lẽ Cửu Châu minh thật sự có thể tồn tại mấy trăm năm, thậm chí là hàng ngàn năm… ” Sau đó y ngừng đề tài rồi bỗng nói tiếp: “Có phải ngươi vẫn còn giữ Khôi Lỗi đan mà lúc trước Thanh Dương đã luyện hóa đúng không, hãy dùng lên người mấy tên minh chủ không an phận của Cửu Châu minh. Về sau bọn chúng và cả khu vực mà chúng quản lý đều sẽ do ngươi giám sát.” Mặc dù điều này tương đương với việc thúc thúc đã tán thành và tin tưởng hắn, nhưng chẳng hiểu sao Phong Bạch lại có cảm giác như y đang giao phó; liên tưởng đến một vài dấu vết lúc trước để lại khiến trong lòng hắn chợt bùng lên một ngọn lửa vô danh, thiêu đốt đến mức khiến hắn cảm thấy cực kỳ nóng nảy, bất an. Có điều Phong Bạch không hề biểu hiện ra ngoài, mặc dù thúc thúc thích giả bộ đóng kịch, nhưng bản thân hắn cũng do một tay y nuôi lớn, khả năng làm bộ làm tịch chẳng hề mảy may thua kém. Ngày hôm sau, Phong Bạch liền mượn chuyện liên quan đến con rối để tạm thời rời khỏi Phong Thiệu. Hắn nói là đi đến Tán Tu minh ở Đại Hoang châu nhưng thật ra không hề xuôi nam mà là đi ngược về phương bắc, trở về Côn Luân. “Sư tổ có từng nghe đến một nơi gọi là hoa cảnh Phân Đà Lợi bao giờ chưa?” “Sư bá tổ có biết Thiên Diệp Bạch Liên không?” “Sư thúc tổ, Thánh Liên tử là gì, nó có lợi ích gì?” … Hắn đã hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan đến vấn đề Phong Thiệu từng nói, cũng nhận được câu trả lời không khác với Phong Thiệu là bao. Đúng là trên thế gian có một nơi gọi là hoa cảnh Phân Đà Lợi, nó nằm trong nội cảnh của Bồ Đề tự, đây là thánh địa trong thánh địa của Phật Môn. Trong hoa cảnh có một thánh bảo tên gọi Thiên Diệp Bạch Liên, nó có thể sinh ra một hạt sen mang công hiệu thần kỳ tên là Thánh Liên tử, giúp tinh lọc tất cả những thứ không sạch sẽ trên thế gian. Đúng là Thánh Liên tử có thể tự chọn chủ nhân, chọn ra người mang tâm thiện có duyên với nó. “Mặc dù ta cũng không rõ liệu có phải thiện nghiệp đầy đủ thì sẽ được Thánh Liên tử ưu ái hay không, nhưng đúng là hoa cảnh Phân Đà Lợi biết phân biệt thiện ác. Nếu Thánh Liên tử có thể phân biệt thiện nghiệp và ác nghiệp thì cũng không phải việc lạ. Biết đâu càng nhiều thiện nghiệp thì càng có duyên với Thánh Liên tử… ” Vị tiền bối lớn tuổi nhất và có học thức uyên bác nhất trong tông môn là Thái An trưởng lão đã nói như vậy. Nghe nhưng lời này giúp trái tim đang đập điên cuồng của Phong Bạch được thả lỏng đôi chút, may mà không phải đáp án như hắn tưởng tượng. Mặc dù vẫn có khả năng thúc thúc không lấy được Thánh Liên tử, nhưng chỉ cần trên thế gian thực sự có bảo vật như vậy, cũng biết bảo vật ấy ở đâu. Cho dù thúc thúc không chiếm được thì hắn cũng sẽ dùng toàn bộ sức lực để bổ nát hoa cảnh Phân Đà Lợi kia rồi lấy hạt sen nhét vào trong miệng thúc thúc. “Đa tạ sư thúc tổ đã chỉ bảo.” Phong Bạch mỉm cười cúi đầu, vẻ tàn khốc trong đôi mắt vàng đã phai nhạt đi nhiều. Lúc hắn trở lại bên cạnh Phong Thiệu đã là một tháng sau. Lúc ấy Phong Thiệu đang phát cháo bên trong một tòa thành gặp nạn hạn hán, y thấy Phong Bạch bước đến thì lập tức chen ra khỏi đoàn người tị nạn đang nhao nhao rồi vẫy tay với hắn: “Ngươi trở lại rồi, vừa lúc ta đang thiếu người hỗ trợ.” “Được, ta đến đây.” Phong Bạch nói xong những lời này liền ôm đối phương vào trong ngực, chọc cho đám nạn dân đang một lòng một dạ chen chúc phải liếc mắt nhìn sang. Bọn họ đều đang suy đoán vị nam tử mặc bạch y đang ôm chặt lấy thần tiên đã cứu mạng bọn họ là ai, bị mạo phạm như vậy chắc sẽ khiến thần tiên giãy ra chứ? Cũng có người cảm thấy bọn họ đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi, tựa như một cặp tiên nhân hạ phàm vậy… Phong Thiệu xấu hổ muốn đẩy hắn ra nhưng lại nghe thấy người kia nói với vẻ vui sướng: “Mấy ngày vừa rồi thúc thúc làm ta sợ chết khiếp. Ta cứ tưởng thúc thúc lại đang lừa gạt ta ấy chứ… Thúc thúc thích nhất là gạt người khác. Nếu thúc thúc bỏ lại một mình ta, ta thật sự không dám tưởng tượng… Cảm ơn trời đất là không phải như ta đang nghĩ. Ta rất sợ ác mộng sẽ thành sự thật. Tốt quá, tốt quá.” Động tác của Phong Thiệu lập tức cứng đờ, trong lòng ngũ vị giao tạp. Nếu nói y không áy náy thì chắc chắn là nói dối, nhưng y chỉ biết áy náy như vậy chứ chẳng thể làm gì hơn. Y cứ tưởng mình đã giả bộ rất tốt, không ngờ vẫn để cho tiểu súc sinh khôn khéo này nhìn ra manh mối. Y càng phải cẩn thận hơn nữa, vốn chỉ còn chừng ấy thời gian, y không muốn để hắn trải qua nó trong sự bất an. “Nói bậy bạ gì vậy. Ta có bỏ lại ai cũng sẽ không bỏ lại ngươi.” Phong Thiệu cố gắng gượng cười. Chẳng rõ là vì để trấn an hắn hay là để lòng mình càng thêm sắt đá, rốt cuộc y cũng nói ra những lời tình tứ hiếm thấy: “Ngươi chính là tính mạng của ta, ngươi có thấy ai không yêu tính mạng của mình không, chẳng qua là do ông trời ngại mạng của họ quá dài thôi… Cho dù thế nào đi chăng nữa, Phong Bạch, ta yêu ngươi như yêu sinh mạng của mình.” Cuối cùng y nói nhẹ bẫng: “Vậy nên ngươi muốn tốt cho ta thì phải sống tử tế.” Tất cả sự chú ý của Phong Bạch đã đặt lên một chữ “Yêu” kia, cho nên hắn quên cả nghe câu sau. Sự vui sướng và hành phúc tràn ngập trong lòng khiến hắn chẳng biết phải nói gì, chỉ đành ghì chặt Phong Thiệu vào trong lồng ngực của mình. Phong Thiệu cũng ôm chặt lấy hắn, cho dù xung quanh có biết bao ánh mắt đang nhìn thì y cũng chẳng thèm để ý, tựa như một người sắp chết đuối đang ôm chặt lấy khúc gỗ cứu mạng của mình. Y hi vọng khúc gỗ này có thể giúp y vượt qua sông Bỉ Ngạn.