Phong Thiệu có lòng muốn dạy dỗ Xuyên Nghi một trận nên hồn nhưng vì Nguyên Hạo mang vết thương cầu xin nên mới tạm thời tha cho. Cuối cùng đành phải ân cần dạy bảo thật kỹ trước khi hai người tách ra, rồi lại dặn dò Xuyên Nghi tự mà giải quyết cho tốt. Nguyên Hạo vâng dạ đến mười phần ngoan ngoãn nhưng Phong Thiệu lại chẳng dễ lừa. Y yêu cầu Xuyên Nghi phải thề thì mới bằng lòng thả bọn họ đi. Xuyên Nghi không hề cân nhắc, vừa nghe thấy vì tốt cho Nguyên Hạo đã không chút do dự mà dựng thẳng ba ngón tay, có điều lúc đang định mở miệng lại bị Nguyên Hạo cắt ngang. Khi ấy còn nhỏ cũng thôi, bây giờ lớn chừng này rồi thì làm gì có chuyện cậu chấp nhận khổ tu cấm dục, cho dù trong người đang bị thương nhưng vẫn cầm thương ra trận tốt. Con đường tu luyện đã dài lại còn muốn cậu phải ăn chay thì làm sao mà chịu được. Nguyên Hạo biết muốn thuyết phục được Phong Thiệu là chuyện không thể, có lẽ mẹ cậu thì còn thử được chứ tìm khắp Cửu Châu chẳng còn người thứ hai đâu, bao gồm cả cậu. Cho nên Nguyên Hạo lập tức chặn Xuyên Nghi lại, quát to một tiếng đầy quyết đoán: “Biến biến biến!”. Phong Thiệu còn chưa kịp phản ứng lại đã phải trơ mắt nhìn Xuyên Nghi nhanh chóng hóa rồng, Nguyên Hạo thì lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhảy lên lưng hắn rồi cả hai cưỡi mây bay đi mất. Chỉ sau một câu ngắn ngủi “Xuyên Xuyên chạy mau!”, trong không trung đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa. Khoảnh khắc ấy, bầu trời xanh thẳm chẳng một gợn mây, mặt trời diễm lệ chói sáng trên cao. Trong thời tiết đẹp như vậy , Phong Thiệu chỉ tay vào phương hướng đã chẳng còn xót lại chút gì mà tức đến phát run: “Thằng oắt con! Nuôi tốn cơm tốn gạo suốt mấy chục năm mà giờ nó lại bỏ chạy theo trai như thế!” “Chẳng phải phàm nhân đã có câu: con trai lớn chẳng cần cha đó thôi.” Phong Bạch nói với vẻ hài lòng, tiện tay ôm lấy y rồi ngự kiếm bay thẳng về phía Côn Luân. Phong Thiệu liếc nhìn hăn: “Vẫn còn câu gái lớn không cần mẹ nữa đấy, nhưng mà nữ đồ nhi A Loan của ta sẽ không làm bậy như vậy đâu.” Nói đến đây, y lại càng thêm mong nhớ ái đồ nhu thuận tri kỷ nhà mình, không khỏi thúc giục người đang ngự kiếm: “Nhanh lên nhanh lên. Chẳng phải ngươi đã Kết Anh rồi sao, thêm chút tốc độ đi chứ! Haiz, không biết A Loan có dưỡng thương cẩn thận không… ” Nghe thấy giọng điệu lo lắng quan tâm của y khiến sắc mặt Phong Bạch hơi mất kiên nhẫn, hắn thầm nhủ tiếp theo kiểu gì cũng phải tác hợp nốt cho đứa còn lại một đoạn gian tình mới được. Tốt nhất là phải bỏ chạy theo trai mất dạng như Nguyên Hạo ấy. Bọn họ xuất phát từ Lương Ung châu là nơi chính giữa Cửu Châu, muốn đi đến Côn Luân nằm ở cực Tây Bắc thì phải bay qua biển Di Châu, bảy tám ngày sau hai người mới đặt chân được tới địa điểm mục tiêu. Về đến Côn Luân, chuyện đầu tiên Phong Thiệu làm là đi thăm ái đồ nhà mình, nhưng còn chưa kịp bước vào đồng phủ, mới chỉ đáp xuống đỉnh núi thì đã nhìn thấy Hà Loan sau thời gian chia xa hơn một tháng. “Sư thúc, Ngọc Tiên hoàn lần này để tự ta ra khỏi Côn Luân đưa cho Liên Vân tỷ tỷ được rồi, không dám phiền Trương sư thúc…” “Làm vậy sao ổn, ngươi vừa mới đi lại được, cả thần thức và pháp thân đều chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu cứ tùy tiện sử dụng linh lực để khống chết pháp khí phi kiếm thì ắt sẽ gây tổn hại. Sư tôn của ngươi không ở dây, ta nên trông coi ngươi mới đúng. Vẫn cứ để ta đưa như thường lệ thì hơn.” “Ta đã tốt…” “Cứ để ta đưa cho!” Thấy Hà Loan đang tranh chấp với Trương Thiên Bách điều gì đó ở trên núi nên Phong Thiệu lập tức đi lên hỏi: “Sư huynh, huynh và A Loan đang nói chuyện gì vậy?” Sau đó y nhìn về phía Hà Loan, thấy dù nàng hơi gầy yếu một chút nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, không còn dáng vẻ bị trọng thương nữa nên cuồi cùng cũng yên tâm. “Sư đệ trở lại rồi.” Trương Thiên Bách xoay người nhìn về phía Phong Thiệu rồi giải thích: “Là như vậy. Hà Loan bị Phiêu Miểu ám hại, trên đường được một nữ kiếm tu của Tứ Châu minh cứu giúp, nàng ấy tên là Quý Liên Vân. Bởi vì lúc đưa Hà Loan trở về Côn Luân lại bị truy binh của Phiêu Miểu gây thương tích nên đã động đến vết thương cũ. Vết thương cũ này chỉ có Ngọc Tiên hoàn do Hà Loan đặc chế mới có thể giúp khép bớt lại, nhưng Ngọc Tiên hoàn phải được dùng ngay thì mới giữ được hiệu quả trị liệu tốt nhất. Bây giờ thân thể của Hà Loan vẫn chưa hồi phục, hai ngày gần đây… ” “Sư tôn, con đã ổn rồi mà. Con có thể ngự kiếm phi hành.” Hà Loan vội vàng cắt ngang. Nàng nói với Phong Thiệu: “Trương sư thúc đã giúp con đưa thuốc vài lần rồi, bây giờ không dám làm phiền sư thúc nữa. Sư tôn, con có thể tựa đi đưa thuốc được.” “Không phiền, không phiền tí nào luôn.” Trương Thiên Bách vừa hoảng hốt vẫy hồ lô rượu, vừa xua tay cười nói: “Cứ cách vài ngày lại được nhìn thấy một nữ tu tài mạo song toàn như Liên Vân tiên tử thì sao có thể thấy phiền được?” Nói đến đây, hắn không biết Phong Thiệu đã quen Quý Liên Vân từ trước nên lập tức hưng phấn dạt dào không ngừng khen vị giai nhân này với y. “Tuy nàng chỉ là Tán tu nhưng hơn trăm tuổi đã lên được Kim Đan, thậm chí còn tự lĩnh ngộ kiếm ý. Dù chỉ là kiếm ý nhất trọng thiên nhưng cũng chẳng dễ dàng gì, huống chi nàng còn là nữ tử! Lúc đấu pháp với ta, nàng ấy cũng tiếp được mấy chiêu liền. Ngay cả ở Côn Luân, một nữ kiếm tu hơn trăm tuổi có tu vi thực lực như vậy cũng chi đếm trên đầu ngón tay thôi! Về phần dung mạo, đúng là nàng không khiến cả Cửu Châu phải kinh diễm như Đan Thanh tiên tử nhưng cũng rất mạnh mẽ, thanh tú; ngược lại còn mang một nét đẹp anh khí. Nhân phẩm lại càng là người chính trực thiện lương…” Thấy Trương Thiên Bách khen Quý Liên Vân từ đầu đến chân liền tù tì không ngừng nghỉ, Phong Thiệu chợt nghe ra vài phần ý tứ, vì thế y nói với vẻ trêu tức: “Ta lại cứ tưởng do sư huynh lo lắng cho thân thể của A Loan nên mới nhận làm thay, thì ra ý của túy ông không nằm trong rượu.” Tính cách của Trương Thiên Bách vốn rất phóng khoáng không chịu gò bó, đương nhiên hắn cũng hiểu được chút ý tứ hàm xúc trong lời nói của Phong Thiệu, vì thế cười nói: “Sư đệ nói không sai, ý của túy ông nằm ở chỗ người ủ rượu rồi.” Nói xong hắn liền nâng hồ hồ rồi uống một hơi cạn sạch số linh nhưỡng ở trong đó. “Xùy, sư huynh đây là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*?” Phong Thiệu mỉm cười. (*Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: xuất phát từ bài thơ đầu tiên của Kinh Thi thuộc Tứ thư Ngũ kinh của Nho gia, nằm trong thiên Quan thư. Ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn) Trương Thiên Bách cũng chẳng hề che giấu mà thẳng thắng thừa nhận, sau đó hắn lại lộ ra hai phần chần chừ: “Mặc dù thời gian quen biết ngắn ngủi nhưng ta vừa gặp đã thương, lại chẳng biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào.” Hiện giờ Phong Thiệu chính là kẻ có đã chồng nên chẳng cần lo lắng, nghe thấy người bên ngoài đang rơi vào lưới tình thì cũng vui vẻ xem náo nhiệt. Y đề nghị: “Nàng nghĩ thế nào thì chẳng phải hỏi một câu là biết ư. Nếu sư huynh sợ mình mạo phạm, không bằng để Hà Loan tìm tòi trước khi hành động. Nàng và Quý Liên Vân có tình cảm rất tốt.” Y thấy Hà Loan vẫn còn đang ngây ngốc chưa đáp lại thì không khỏi gọi mấy tiếng: “A Loan, A Loan!” Hà Loan ngơ ngác định thần lại thì đã nghe thấy Phong Thiệu hỏi một câu: “…Con thử hỏi Quý Liên Vân xem nàng có ý với Trương sư thúc của con không? Nếu nàng cũng có ý thì con sẽ có thêm một vị sư bá mẫu rồi.” Sư tôn và Trương sư thúc đều tràn ngập ý cười, chỉ có mình nàng là chẳng thể cười nổi, trong lòng đau đớn tựa như bị ai đó nhéo mạnh. Nàng gần như trả lời ngay tắp lự:“Con không đi.” Trương Thiên Bách sửng sốt, Phong Thiệu cũng thấy khó hiểu. Hà Loan cúi đầu, nói ấp a ấp úng: “Liên Vân tỷ tỷ đã từng nói là sẽ một lòng hướng kiếm, không muốn song tu.” Ngụ ý chính là tập trung vào Kiếm đạo . Trương Thiên Bách nghe vậy thì không khỏi hô to đáng tiếc. Phong Thiệu lại hơi nhướn mày, thấy Hà Loan bất an vò vò góc áo đạo bào, dù trong lòng chưa hiểu rõ nhưng y cũng không nhiều lời nữa. Đúng lúc ấy, Phong Bạch đi Hư Vô phong để bái kiến sư tôn Cố Hoài của mình cũng đã ngự kiếm trở về. Hắn vừa đáp xuống đất thì Trương Thiên Bách cũng quên luôn việc tiếc hận, vốn chỉ tiện tay thức tảo nhưng bấy giờ ánh mắt của Trương Thiên Bách lại sáng lấp lánh, hắn nói với vẻ kích động: “Tam Thanh trên cao! Minh Tịnh sư điệt, nếu ta không cảm nhận sai thì ngươi đã Kết Anh rồi ư?” Phong Bạch gật đầu, vẻ nặng nề trên gương mặt của Trương Thiên Bách lập tức được quét đi, thay vào đó là sự vui mừng: “Đúng là thân thể thánh thú có khác, thật phi thường, chưa tới trăm tuổi mà đã là Nguyên Anh chân nhân, có lẽ sư điệt ngươi là người duy nhất ở Côn Luân làm được điều này, không, phải là toàn bộ Cửu Châu mới đúng! Nhanh quá nhanh quá! Nào, phải ăn mừng mới được! ” Nói xong liền kéo Phong Bạch và Phong Thiệu đi uống rượu. Bên trong động phủ của hắn có xây một tửu trì, phải hao tốn rất nhiều tâm huyết mới tạo thành, linh khí sung túc, hương rượu nồng nàn bao phủ khắp nơi. Phong Thiệu bảo hai người bọn họ đi trước, đợi y kiểm tra thân thể cho Hà Loan xong sẽ đến sau. Trương Thiên Bách cười y nuông chiều đồ đệ như con gái nhưng cũng không ép buộc nữa, chỉ lôi kéo Phong Bạch đi trước rồi gọi thêm đám người Triệu Bác, La Thắng và Phương Trường Tín. Thấy người đã đi rồi, Phong Thiệu mới xoa đầu Hà Loan. Y vừa tham thức cho nàng, vừa mỉm cười hỏi: “Mấy năm trước con và Quý Liên Vân du ngoạn trong thế tục có vui không?” Hà Loan nghe thấy giọng nói dịu dàng của sư tôn, vốn còn thấy hơi căng thẳng cũng dịu đi phần nào. Nàng trả lời: “Nếu không có đám người Phiêu Miểu bám dai như đỉa thì con với Liên Vân tỷ tỷ cùng chu du khắp Cửu Châu sẽ vui vẻ hơn.” “Con yên tâm, từ nay về sau Phiêu Miểu sẽ không bám dai như đỉa nữa.” Phong Thiệu bật cười, hạ giọng nói: “Hơn nữa, sư nương con đã ăn sạch kẻ chủ mưu là tông chủ Bích Ba của Phiêu Miểu vào bụng. Mối thù của con và Nấm suýt bị bà ta hại mất mạng cũng báo được rồi.” Nói xong y liền kể vắn tắt lại chân tướng mọi việc xảy ra trong mê cảnh Bảo Nguyệt cho nàng nghe. Hà Loan nghe vậy thì cũng thấy hả giận, nàng nói với giọng căm ghét: “Do các nàng tự làm tự chịu thôi! Sư tôn không biết hôm ấy con đã gặp nguy hiểm thế nào đâu, nếu không nhờ Liên Vân tỷ tỷ chẳng màng tính mạng bảo vệ thì con đã bị Phiêu Miểu hại đến không xót tro tàn rồi. Sau đó bọn con cùng trốn khỏi Lương Ung châu lại càng là nguy hiểm trong nguy hiểm, Phiêu Miểu đã phái rất nhiều người đuổi theo bọn con, tất cả đều nhờ có Liên Vân tỷ tỷ! Nếu không chưa chắc sư tôn sẽ được gặp lại con đâu.” Phong Thiệu mỉm cười nghe nàng oán giận, lúc này mới hỏi: “Nếu con và nàng đã có tình nghĩa sâu đậm như vậy thì sao còn muốn lừa gạt Trương sư thúc của con, nói Quý Liên vân không màng song tu mà chỉ một lòng hướng kiếm?” Hà Loan kinh hãi: “Sao sư tôn biết con…” Phong Thiệu bất đắc dĩ: “Xưa nay con vốn là người đơn thuần. Ta cứ tưởng cho con du ngoạn trong thế tục thì sẽ tiến bộ hơn, ai ngờ con vẫn giữ thói quen hễ nói dối là vò góc áo. Xem ra Quý Liên Vân chăm sóc con rất chu đáo, ta có nên cảm tạ nàng hơn mười năm nay đã không để con phải nếm trải thế gian trăm vẻ?” Khuôn mặt của Hà Loan dần đỏ ửng, nàng thấy hơi xấu hổ. “Con cảm thấy Trương sư thúc của con không xứng đôi với Quý Liên Vân?” Phong Thiệu hỏi tiếp. Thấy Hà Loan lắc đầu, y lại hỏi: “Vậy nguyên nhân là gì? Phá hỏng nhân duyên chính là ác nghiệp đấy.” Hà Loan quay đầu than thở: “Liên Vân tỷ tỷ sẽ không thích Trương sư thúc đâu.” “Sao con biết?” “Con biết mà!” “Làm gì có chuyện con tự quyết định như vậy, dù sao cũng nên hỏi qua ý của Quý Liên Vân chứ. Nếu cả hai bên đều tình nguyện…” “Con không hỏi đâu.” “Con… Con có biết trở thành đạo lữ của đệ tử Côn Luân là việc sẽ khiến Tán tu chạy theo như vịt không?” “Liên Vân tỷ tỷ cũng đâu phải loại người thấy lợi quên nghĩa.” “Cái này thì liên quan gì đến thấy lợi quên nghĩa, ý của ta là không phải Trương sư thúc con không xứng với nàng…” “Đệ tử của Côn Luân đâu chỉ có mỗi Trương sư thúc.” Phong Thiệu im lặng. Nếu đây mà là Nguyên Hạo thì y đã đập cho một trận từ lâu rồi. Có điều Hà Loan rất ít khi tùy hứng, lại là một tiểu cô nương nên y thật sự không ra tay nổi, chỉ đành dứt khoát từ bỏ. Hà Loan nhận ra Phong Thiệu không vui bèn ôm lấy cánh tay y làm nũng: “Sư tôn, con chỉ muốn được cùng Liên Vân tỷ tỷ du ngoạn trong thế tục thôi. Nếu nàng có đạo lữ…” Phong Thiệu chặn đứng lời nói của nàng, ung dung hỏi lại: “Con cản được lần này thì chẳng lẽ nàng sẽ không còn đạo lữ nữa? Cứ coi như nàng thật sự không tìm đạo lữ đi, liệu có thể du ngoạn với con suốt cả đời được không?” “Liên Vân tỷ tỷ từng nói, chỉ cần con thích là được. Con thích mà. Ngoài sư tôn và sư nương thì nàng là người thương con nhất.” “Vậy con cũng không muốn tìm đạo lữ ư?” “Con có sư tôn là đủ rồi.” Hà Loan nhào vào lòng Phong Thiệu, phối hợp với những lời này khiến Phong Thiệu cực kỳ cảm động, nhất là khi nghĩ đến thằng oắt con có đạo lữ liền quên tiệt cha nó ở đâu. Y so sánh hai đứa với nhau, quả nhiên con gái mới là chiếc áo bông tri kỷ. Về phần chút cảm giác sai sai lúc trước cũng bị y ném lên chín tầng mây, A Loan ngoan ngoãn như vậy thì chắc chắn sẽ không để y phải tốn nhiều tâm tư đâu. Tâm trạng tốt đẹp, Phong Thiệu liền quyết định phải đối xử ưu ái với tỷ muội tốt của ái đồ nhà mình. Trong đại điển hợp tịch sắp tới sẽ mời Quý Liên Vân vào Côn Luân làm khách với tư cách đạo hữu của y. Có Quý Liên vân bầu bạn thì chắc chắn Hà Loan sẽ an tâm dưỡng bệnh. Sắp xếp xong xuôi đầu bên này, Phong Thiệu mới đi tới chỗ của Trương Thiên Bách. Y vừa bước vào động phủ đã bị hương rượu làm nức mũi, quả thật khiến người ta muốn say sưa. Phong Thiệu nhìn một lượt thì thấy trên mặt bàn đá bóng loáng có bày vài chén rượu lộn xộn, hiển nhiên đã qua ba tuần rượu, mà trong tửu trì cách đó bốn năm trượng rõ ràng có mấy bóng người đang ngồi. Mặc dù mây mù quanh quẩn nhưng y chỉ hơi liếc mắt đã nhận ra chủ nhân Trương Bách Thiên và mấy vị khách Phong Bạch, Triệu Bác, La Thắng, Phương Trường Tín. Đúng là không vắng mặt ai. Trong tu giới hở chút là bế quan, may mắn lắm mới tụ tập được đông đủ nên khó trách mọi người lại uống đến vui vẻ như vậy. Nhìn thấy cảnh đó bỗng khiến tâm trạng của Phong Thiệu cũng trở nên vui vẻ. Y cảm tưởng quãng thời gian xui xẻo và hiểm trở lúc trước không còn quá chân thật mà bỗng trở nên xa xôi. Từ lúc y sống lại đến giờ, chỉ cần chờ sáu năm sau đoạt xá là có thể bắt đầu một cuộc sống thật dài lâu, có Tiểu Bạch, có Nấm và A Loan, còn có cả các sư huynh đệ. Nghĩ đến điều này, bước chân của Phong Thiệu bỗng thật thoải mái, có điều y còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì đã thấy một luồng kiếm quang bắn tới. Phong Thiệu dời bước để tránh né nhưng lại bị một người nắm chặt lấy mắt cá chân. Đối phương nhanh chóng giật lại khiến y lập tức ngã quỵ vào trong tửu trì, trên người bị rượu tưới ướt đẫm đồng thời rơi vào một cái ôm ấm áp. “Thúc thúc chẳng cẩn thận gì cả.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, ngữ điệu còn mang theo ba phần men say hòa cùng hương rượu nồng đậm khiến Phong Thiệu chợt cảm thấy mặt mình nóng ran, y bèn đẩy mạnh tên súc sinh này ra. La Thắng đang ngồi bên kia cũng ném một hồ lô rượu cho Phong Thiệu, y bắt lấy rồi ngửa đầu uống một ngụm, sau đó quay sang phía Trương Thiên Bách giễu cợt: “Sư huynh thật biết hưởng thụ, ngay cả linh nhưỡng thượng phẩm cũng có thể dùng để tắm rửa, nếu vậy chắc linh thạch trong túi gấm đã chất đầy như núi ấy nhỉ. Đúng lúc gần đây sư đệ lại gặp phải vận rủi hao tài tốn của, tài sản com cóp suốt bao lâu cũng bị bay mất hơn phân nửa. Có điều ta cũng đang muốn làm một chuyện lớn nên mong được sư huynh hào phóng giúp đỡ một hai!” Lời này vừa nói ra, Trương Thiên Bách còn chưa kịp đáp lời thì Triệu Bác và La Thắng đã phản ứng trước. Một người lập tức ném cho y một túi gấm nhỏ, người lại thì hỏi Phong Thiệu cần bao nhiêu, mỗi Phương Trưởng Tín hỏi với vẻ tò mò:“Sư huynh muốn làm chuyện lớn gì vậy?” Thần thức của Phong Thiệu đảo qua túi gầm liền biết bên trong có rất nhiều tiền, y nói lời cảm tạ với Triệu Bác trước, sau đó nhân tiện công bộ luôn chuyện y và Phong Bạch chuẩn bị hợp tịch, mấy hôm nữa sẽ công bố chuyện tổ chức đại điển. “Đây là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của ta, đến lúc ấy nhất định các sư huynh đệ phải cùng chứng kiến, chung vui với ta và Minh Tịnh đấy.” Phong Thiệu vừa nói xong, nhân vật chính trong câu chuyện vốn đang ôm eo y giữa tửu trì liền lập tức nghiêng mình tới, thô lỗ hôn lấy tên yêu tinh vừa nói lời ngon tiếng ngọt. Mặc dù lúc nói xong những lời này Phong Thiệu cũng rất muốn hung hăng ôm lấy hắn để thân thiết một hồi, nhưng bây giờ vẫn đang ở trước mặt mọi người nên y chẳng thể làm mặt dày được như vậy, chỉ đành xấu hổ đẩy tên súc sinh trên người mình ra rồi đón nhận ánh mắt chú ý của mấy vị sư huynh đệ. Cũng may đều là người một nhà nên y chỉ đành cười cười cho qua, sau khi mấy sư huynh đệ cười đùa một hồi thì mỗi người đều nâng chén chúc mừng bọn họ. Triệu Bác lớn tuổi nhất nên chúc mừng trước: “Song tu hợp đạo, tịnh đế phi thăng*.” Sau đó hắn lại dặn dò Phong Bạch không được ỷ vào tu vi cao mà chẳng coi ai ra gì, không được khinh thường sư thúc hắn, vân vân và mây mây. (*Câu này mang ý chúc hai người song tu hợp Đạo với nhau, sau đó cùng nhau phi thăng). Trương Thiên Bách là người tiếp theo, hắn nâng ly chúc mừng hai người xong thì vỗ vai bọn họ, thở dài nói: “Các ngươi thì giai ngẫu thiên thành*, còn ta lại cô độc một mình, hoa rơi cố ý nước thủy vô tình.” (*Giai ngẫu thiên thành: trời sinh một đôi ?) Phong Thiệu bật cười, đang định nói vài câu an ủi hắn thì Trương Thiên Bách đã tự an ủi bản thân rồi: “Hết cách hết cách, Cửu Châu có hàng ngàn hàng vạn tu giả thì sao phải sầu vì không gặp giai nhân. Nghe nói tông chủ mới của Phiêu Miệu cũng có dung mạo bất phàm, là người đồng lứa với Đan Thanh tiên tử. Chẳng phải sư đệ vừa trở về từ Phiêu Miểu sao, chắc đệ đã gặp vị tông chủ này rồi chứ, chẳng rõ nàng có tuyệt sắc như lời đồn không?” Phong Thiệu nheo mắt, hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu y không phải là dung mạo của Đan Tử mà là thân hình béo mập của lão già Bồng Khâu. Y lập tức lắc đầu: “Người này dung mạo xấu xi, chắc chắn không lọt được vào mắt xanh của sư huynh đâu!” “Đệ tử của Phiêu Miểu mà cũng có người xấu xí ư?” Trương Thiên Bách nghi ngờ, nhưng nghĩ lại sư đệ này của hắn xưa nay luôn ôn hòa, nói chuyện cũng biết chừa lại đường lui nên có khi nói dung mạo xấu xí còn là nói giảm nói tránh ấy chứ. Hắn oán giận: “Người này khiến ta thật tò mò. Sau này nhất định phải tự đi xem thử dung mạo của nàng ta xấu xí đến mức nào!” Sau đó đến phiên La Thắng. Hiện giờ hắn đã bước vào Giả Đan kì, sau khi nâng ly chúc mừng thì lắp bắp nhìn về phía Phong Bạch. Hắn không lớn tuổi như Triệu Bác mà chỉ lớn hơn Phong Bạch ba, bốn mươi tuổi; tu vi lại kém hơn đối phương tận hai đại cảnh giới nên có mấy lời cứ phun ra nuốt vào mãi: “Sư huynh lương thiện… Nhất định sư điệt không được vì… Vì điều này mà ức… Ức hiếp sư huynh…” Mặc dù hắn lắp bắp phun ra nuốt vào mất một lúc nhưng vẫn mang ý tứ: nếu Phong Bạch đối xử với Phong Thiệu không tốt thì cho dù hắn có là thiếu tông, đám sư huynh đệ này cũng tuyệt đối không thời ơ lạnh nhạt! Sao cả đám đều nghĩ y sẽ bị tiểu súc sinh này áp chế vậy, Phong Thiệu chợt thấy hơi buồn bực nhưng đồng thời cũng vô cùng cảm động. Y đang tò mò liệu Phương Trường Tín có định nói giống những người trước hay không thì đã thấy cậu đỏ mắt bước lại gần. Giây tiếp theo y liền bị Phương Trưởng Tín nhào vào trong lòng. “Sư huynh!” Phương Trường Tín hô to một tiếng rồi ôm lấy Phong Thiệu mà khóc òa lên: “Sao sư huynh lại bỏ rơi ta như vậy! Nếu không phải lần trước bị Từ Giác quấy rối thì Thái Dần sư thúc đã định chọn ta làm đạo lữ của sư huynh rồi! A hu hu… Sư huynh còn chẳng cho ta cơ hội này. Ta đã rất cố gắng luyện kiếm chỉ vì có thể đuổi theo sư huynh, được đồng hành cùng với sư huynh…” Gân xanh trên trán Phong Thiệu giật liên tục, là do bị Phương Trưởng Tín đè ngã vào một tảng đá ngầm trong tửu trì, lúc đang muốn dìu cậu đứng lên thì trong lòng lại trống rỗng. Phong Thiệu ngẩng đầu nhìn, đúng là bị Phong Bạch xách lên rồi. Xách đúng với nghĩa đen! Mặc dù Phương Trường Tín đã trưởng thành nhưng vóc người lại chỉ cao đến vai Phong Bạch, thật sự không đủ nhìn. “Sư huynh không cần ta… Sư huynh không cần ta… Sư huynh chỉ muốn ở cùng với con hổ kia thôi…” Phương Trường Tín vốn không mất lễ nghi nhưng lúc bị đối phương xách lên một cách tùy ý thì cũng bắt đầu gào thét rồi khua tay múa chân, nhưng không hề giãy dụa bỏ chạy. Nhìn sắc mặt cậu đã đỏ như cà chua, hai mắt vô thần không có tiêu cự, mồm thì hô sư huynh nhưng tầm mắt lại nhìn thẳng về phía hồ lô rượu trong tay Trương Thiên Bách… Hiển nhiên là đã uống say rồi. Uống say thì uống say, nhưng không ai không hiểu chân lý rượu vào mới nói lời thật lòng. Phong Bạch cũng biết vậy cho nên sắc mặt của hắn đã đen như tượng thoa mực nước. Hắn ném thẳng con ma men trong tay vào tửu trù, sau đó lại khiêng Phong Thiệu đang trợn mắt há mồm lên vai, chỉ bỏ lại một câu: “Thúc thúc say rồi, ta đưa y về để giải rượu.” nói xong liền ngự kiếm bay đi mất, để lại những vị sư thúc cũng đang trợn mắt há mồm. Nếu Phong Thiệu đã bị nói là say thì việc y có say thật hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là Phong Bạch muốn dùng cách nào để giải rượu cho y. Thấy Phong Bạch cầm một hồ lô rượu đi đến bên giường, đáy lòng Phong Thiệu chợt phát lạnh, nhất là lúc bàn tay của đối phương vuốt ve từ lưng xuống phần mông của y. “Tiểu Bạch, ta là người vô tội. Mgươi không thể xằng bậy… Dừng tay!” “Uống ngon không?” “… Ngươi thả… Thả cái gì…” “Chút thú vui do đồ nhi ngoan của chúng ta điều chế ấy mà.” “Hà Loan, phản đồ nhà ngươi… Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với nó!” “Thúc thúc say, chỗ này cũng say.” “Không cần… Không cần… Từ bỏ… A a…… Không cần A… Dừng…”