Cả kiếp trước lẫn kiếp này Phong Thiệu đều bị vận mệnh trêu đùa ác ý, nhưng cho dù là lúc bị bệnh nan y phải điều trị bằng hóa chất hay sau khi sống lại bị bụi gai Hỗn Nguyên và Huyết La dày vò đến độ cả thân xác và tinh thần đều đau đớn kiệt quệ. Chưa lúc nào y cảm thấy phải thất vọng với chính bản thân mình. Y luôn luôn tin tưởng một điều rằng không có con đường nào là bằng phẳng, chẳng có thử thách nào mà y không vượt qua được Nhưng ngay lúc này đây, nhìn Nguyên Hạo đang hôn mê, mặc dù đã tách khỏi Thanh Dương nhưng Ma khí Âm Huyết trên người cậu vẫn đang không ngừng bị xói mòn khiến y cảm thấy vô cùng thất bại. Y không cứu được Nấm nhỏ, cho dù trong túi gấm có rất nhiều loại linh tài dị bảo quý hiếm mà y đã thu thập trong nhiều năm nhưng hiện giờ chúng chẳng giúp được gì. Y còn định tách cả Ma khí Âm Huyết trong cơ thể mình để độ cho Nguyên Hạo, chỉ cần cứu được cậu thì y chẳng quan tâm mình có thể bị tổn hại đến mức nào. Thế nhưng từng cơn đau đớn trong cơ thể đã khiến y bừng tỉnh — Đan điền của y đang bị sát khí quấy đục, nếu bây giờ y độ Ma khí cho Nguyên Hạo sẽ chẳng khác gì muốn giết cậu. Dưới đủ loại lí do khác nhau như thế, Phong Thiệu chỉ đành trơ mắt nhìn Nguyên Hạo dần mất đi sức sống, còn mình thì cố gắng dùng trùy Toản Thiên để chọc thủng Ma trận trong sự chết lặng. “Nấm, cố gắng kiên trì thêm chút nữa, cha sẽ cứu con ra ngoài. Cha sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu.” Giọng nói của Phong Thiệu đầy sự dịu dàng nhưng lại vội vã, động tác của y cũng vậy. Bởi vì không thể sử dụng được linh lực nên y chỉ đành dùng cánh tay phải đã được Vu Thanh trùng cường hóa để cố gắng từng chút một. Mối liên kết chặt chẽ giữa y với Nguyên Hạo đã có từ lúc cậu mới chỉ là một bào thai. Từng mảnh vụn ký ức suốt mấy thập niên chợt ùa lên trong tâm trí y, dáng vẻ nhăn nheo lúc mới sinh cho đến khi cậu trở thành một thiếu niên tuấn tú khả ái… Chỉ cần nghĩ đến chuyện đứa nhỏ này sắp chết yểu trước mặt mình đã khiến y cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, hận không thể róc sạch máu thịt trên người Thanh Dương. Vậy nhưng y bắt buộc phải giữ được bình tĩnh, nhất là khi thấy người trong lòng đang dần mất đi độ ấm. Y rất sợ Nguyên Hạo không thể chịu đựng được thêm vài canh giờ … Cho nên Phong Thiệu chỉ đành không ngừng đâm thủng, không ngừng nói chuyện. Y kể lại hết những kỉ niệm suốt mấy chục năm nay, những khi người một nhà ở chung với nhau, những khi Nấm đấu võ mồm với Phong Bạch, hay lúc cậu đùa giỡn với Xuyên Nghi, hoặc lúc cậu làm nũng với mình. “Nấm, cha mẹ và cả Xuyên Nghi đều đang chờ con, con phải cố gắng lên. Ta biết có những lúc con không ngoan nhưng chỉ cần là chuyện lớn thì con đều rất nghe lời. Con nghe lời cha đi, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa. Cha sẽ cứu con.” Có lẽ do thần giao cách cảm hoặc một phần vì y luôn kiên định cổ vũ nên Nguyên Hạo dường như hơi mở mắt trong cơn hấp hối: “Cha…” Phong Thiệu không phân biệt được cậu đã tỉnh lại hay vẫn đang nói mê nên vẫn tiếp tục dỗ dành: “Cha đây, cha đây.” “Cha không sao rồi, cha không bị lạc đường… Quá tốt.” Trong ánh mắt đã mất đi tiêu cự của Nguyên Hạo chợt lóe chút ánh sáng. Cậu ngập ngừng, cố gắng bắt lấy góc áo của Phong Thiệu: “Nơi này chính là…… Chính là cửa ra của mê cảnh Bảo Nguyệt. Chỉ cần phá được ma trận thì nơi này cũng sẽ hiện nguyên hình, như vậy là có thể rời khỏi mê cảnh. Không cần lo cho con. Cha, mẹ, và cả Xuyên Xuyên nữa, mọi người mau đi đi… Nơi này rất nguy hiểm… Phiêu Miểu và cả tên ma đầu kia đều muốn giết mọi người…” “Đừng nói nữa, không cần lo mấy chuyện đó.” Phong Thiệu ôm chặt lấy cậu, đôi mắt y đã cay đến mức gần như không thể tiếp tục đâm nữa. Y hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục cố gắng đâm rách Ma trận, nhanh, phải nhanh lên. Khe nứt càng lúc càng lớn, cánh tay của y phải sau khi cường hóa mặc dù không còn linh lực giúp đỡ nhưng vẫn có sức mạnh khác thường. Dương như Nguyên Hạo cũng không hoàn toàn tỉnh táo, cậu nói năng loạn xạ một cách đứt quãng từ những chuyện lúc còn bé đến những trải nghiệm khi đi du lịch mấy năm gần đây: “… Ngày hôm ấy con với Xuyên Xuyên đã đi qua một nơi gọi là Tương Tư thành. Lúc đó Xuyên Xuyên đã hỏi con, tương tư là gì? Con trả lời: Như lúc cha bế quan chưa ra, ngày ngày mẹ ta đều trông ngóng về phương xa. Như lúc một mình mẹ phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm, cha ta không thèm để ý cơm nước. Đây chính là tương tư… Cha, con cũng tương tư. Con muốn Xuyên Xuyên. Cửu Châu vẫn còn rất nhiều nơi mà con và Xuyên Xuyên đều chưa đi qua. Con cũng muốn giống như cha mẹ, được ở bên cạnh Xuyên Xuyên cả đời.” Phong Thiệu sửng sốt. Những chi tiết giữa Nguyên Hạo và Xuyên Nghi mà y từng cảm thấy không ổn lúc trước thì bây giờ đều được phóng đại ở trong đầu. Nếu là bình thường thì chắc y sẽ rất kinh hãi nhưng đã đến lúc này rồi, Phong Thiệu không cảm thấy tức giận mà chỉ càng đau lòng hơn. “Được. Đợi chúng ta ra ngoài rồi, cha sẽ giải trừ khế ước với Xuyên Nghi rồi cho hai đứa hợp tịch song tu, có được không?” Phong Thiệu cố gắng nặn ra nụ cười, chẳng rõ Nguyên Hạo đang dần nhắm mắt lại có nghe được không nhưng thấy hai bên môi của cậu khẽ cong lên thì chắc là đã nghe được. Sau nửa canh giờ cố gắng, rốt cuộc y đã biến một kẽ hở thành một cái khe. Phong Thiệu cắn răng ném ra một tấm Bạo Phá phù cấp, chỉ dùng một chút linh lực như vậy đã khiến y phải phun máu tươi. Có điều may mà cái khe này không nhỏ nên Bạo Phá phù mới thật sự nổ được ra một lỗ hổng. Khác với lúc Trừ Hoa tính kế, bị sức mạnh làm tổn hại khiến Ma trận nổ một tiếng rất lớn. Ma văn màu máu bắt đầu dập dờn bồng bềnh tản ra nhưng nó không thể lập tức khép lại nên chỉ đành trơ mắt nhìn Phong Thiệu ôm lấy Nguyên Hạo bỏ chạy từ lỗ hổng. Hai người vừa bước ra được hơn mười bước thì chợt nghe thấy một tiếng gầm rít tựa như tiếng rồng ngâm từ phương xa vọng lại! Ngay sau đó là âm thanh đổ sụp xuống. Sắc mặt của Phong Thiệu trắng bệch, y gắt gao bảo vệ Nguyên Hạo ở sau lưng, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một luồng kim quang tới gần — đúng là một con cự long màu hàng kim, thân thể nó uốn lượn dài mấy chục thước, hai mắt bễ nghễ lay động dữ dội. Cho dù đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhưng nó vẫn khiến Phong Thiệu sợ hãi đến nhảy dựng cả lên. Tuy y đã được nhìn thấy rất nhiều loại yêu thú, hơn nữa cùng từng gặp thánh thú Thanh Long trong phúc địa của Lữ thị nhưng dù sao đó cũng chỉ là linh thú thôi, không thể so với con ở trước mặt này — Đây rõ ràng là yêu thú Kim Long! “Ngươi hóa rồng rồi? Thật sư quá tốt!” Phong Thiệu mừng rỡ, trời biết y thật sự không thể kiên trì thêm được nữa rồi. Ma trận bị chấn động chắc chắn sẽ đánh thức Thanh Dương tỉnh lại từ cơn ảo giác, quãng đường để trốn thoát khỏi nơi này cũng không hề ngắn. Chưa tính là hoàn toàn hóa rồng… Khi Kim Long truyền âm thì đôi mắt lớn của nó đang cũng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong lòng Phong Thiệu. Một luồng sương mù chợt hiện lên, sau đó thân thể của nó lại biến thành một người khôi ngô như tháp sắt. Hắn lập tức ôm lấy Nguyên Hạo từ trong lòng của Phong Thiệu, trên gương mặt chất phác lộ rõ sự kinh hãi cấp bách. Xuyên Nghi đưa tay di chuyển từ mi tâm xuống đến đan điền của Nguyên Hạo, lập tức có một luồng khí thể hắc hồng chảy cuồn cuồn vào trong cơ thể của đối phương. Trong trận chiến với Dị Hóa xà năm đó, bởi vì Nguyên Hạo ham chơi nên đã gửi một phần hồn lên người Tiểu Hợp, sau đó cậu suýt thì bị hóa xà cắn nuốt. May mà Xuyên Nghi tay mắt lanh lẹ nên đã dùng một nửa cơ thể của mình để vớt Nguyên Hạo ra khỏi miệng thú. Cuối cùng Nguyên Hạo lợi dụng Ma khí Âm Huyết trong cơ thể để độ lại cho Xuyên Nghi, cứu mạng hắn. Từ đó trở đi huyết khí của hai người cũng giao hòa với nhau, tạo nên mối liên kết giữa tinh thần của cả hai. Phong Thiệu nhớ tới chuyện này liền biết trên đời ngoại trừ y ra thì chỉ có người này mới cứu được Nấm. Thật may Xuyên Nghi đã xuất hiện đúng lúc! Mặc dù không thể biết trước cách chữa trị này sẽ gây tổn thương cho Xuyên Nghi ở mức độ nào, nhưng khi trông thấy ánh mắt của hắn nhìn Nguyên Hạo lại khiến y khẽ thở phào. Phong Thiệu lập tức đâm rách da thịt để lấy máu trong tim rồi vẽ ra một đạo phù văn, sau đó điểm giọt máu ấy vào giữa mi tâm của Xuyên Nghi. Một luồng sáng đỏ rực chợt lóe lên, Xuyên Nghi ngẩng đầu với vẻ khó hiểu. Phong Thiệu cười nói: “Về sau ngươi không còn là linh sủng của ta nữa, ngươi phải chăm sóc Nấm cẩn thận.” Y còn chưa dứt lời thì Ma trận phía sau bỗng phát ra tiếng ngày càng lớn. Cùng lúc đó, Thức Hải của Phong Thiệu chợt đau đớn dữ dội, chính là dấu hiệu cho thấy Tiểu Hợp và Tiểu Hoan đã bị trọng thương. Y thầm kêu hỏng bét, cũng không còn thời gian để ý xem Xuyên Nghi vốn luôn thật thà ngốc nghếch có hiểu dụng ý của mình không, lập tức kéo lấy tay đối phương: “Mau rời khỏi đây, nhanh lên.” Có điều Xuyên Nghi căn bản không thể dừng động tác trên tay được, một khi Ma khí Âm Huyết bị đứt đoạn thì gần như rất khó dừng lại. Giống như lúc Thanh Dương hấp thu Nguyên Hạo, cho dù đã bị gián đoạn nhưng lỗ hổng Ma khí của Nguyên Hạo lại không thể khép vào được. Lúc này Xuyên Nghi đang độ Ma khí cho Nguyên Hạo, một khi ngưng lại thì hậu quả của hắn cũng sẽ giống y như cậu, đến lúc ấy đừng nói là không cứu được Nguyên Hạo, ngay cả Xuyên Nghi cũng sẽ phải chôn cùng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vào lúc Phong Thiệu cố gắng muốn nâng phi kiếm để chạy trốn thì đã nghe thấy tiếng cười khằng khặc của Thanh Dương truyền đến từ phía sau: “Sư huynh không từ mà biệt như vậy, có phải do sư đệ ta tiếp đón không chu toàn chăng!” Phong Thiệu đã là nỏ mạnh hết đà, y cố gắng chống kiếm mà đứng để che cho Xuyên Nghi và Nguyên Hạo ở phía sau, nhưng thứ đang đợi y chính là một cơn lốc xoáy với khí thế dời núi lấp biển! Phong Thiệu cắn răng chống lại trong sự đau đớn, cố gắng ổn định thân hình. Y biết một khi mình gục ngã trước thì chỉ riêng cơn lốc xoáy này cũng đã đủ để lấy mạng y và Xuyên Nghi, Nguyên Hạo ở phía sau. Chỉ trong vài hơi thở mà Thanh Dương đã đến gần ngay trước mặt. Gã nâng cờ U Hồn Bạch Cốt khiến huyết xà từ khắp bốn phương tám hướng lập tức rít gào xuyên thẳng vào cơ thể của Phong Thiệu. Phụt, phụt. Vài chục dòng sát khí chợt phun ra! Đồng tử của Phong Thiệu mất đi tiêu cự trong một thoáng, thân thể y cũng cứng đờ! Thế nhưng dường như những con huyết xà khác cũng giống cá mập ngửi được mùi máu, càng lúc càng có nhiều huyết xà xông thẳng về phía y! “A!” Phong Thiệu kêu thảm thiết thành tiếng. Đối mắt của y đỏ ngầu, cột tóc cũng bị đánh vỡ tan, khóe miệng y ộc ra một ngụm máu tươi. Bị huyết xà tấn công liên tục khiến không chỉ sắc thân của y bị đứt thành nhiều mảnh mà sát khí do huyết xà mang đến cũng khiến Thần Thức, Đan Điền và Nguyên Thần của y trở thành một mớ hỗn loạn, tất cả đều bịt tấn công! Dưới từng đợt trùng kích, Huyết La vốn bị Hàn châu áp chế cũng hoàn toàn phẫn nộ. Vì để tự vệ nên chúng đành dùng cách tự sát để phá vỡ từ nơi sâu nhất trong cơ thể. Phong Thiệu chợt cảm nhận thấy một dòng nhiệt lưu khiến toàn thân y nóng bỏng, máu bên trong từng kinh mạch sôi trào như những dòng dung nham đỏ rực. Từng sợi dây thần kinh đều đang run rẩy! Từng thớ thịt trên người y đều đang run rẩy! Khắp toàn thân y đều đang run rẩy! Cơ thể Phong Thiệu đỏ bừng như một thanh sắt bị nung nóng, mặc dù rất thống khổ nhưng y lại chợt thu thoạch được linh lực. Phong Thiệu mừng rỡ như điên, y lập tức lấy ra Xích Viêm kiếm, hỏa long hắc sắc gào rống lại xuất hiện một lần nữa, nó xông thẳng về phía nam tử mặc huyền y đang đắc ý vênh váo. Thanh Dương cứ ngỡ chỉ cần một kích cuối cùng nữa thôi là có thể dễ dàng giải quyết cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của gã. Không ngờ quanh co một vòng lại ngoài dự liệu bị Kiếm Long đâm trúng! Kiếm ý tam trọng thiên được đánh ra với toàn bộ sức mạnh khiến Thanh Dương dù là Nguyên Anh cũng không thể chống lại được. Huống chi gã chỉ vừa mới Kết Anh, một hồi giao chiến lúc trước lại bị ảo giác mê hoặc trong thời gian dài khiến ma khí tồn trữ đã bị tiêu hao đi nhiều. Bây giờ phải ăn nguyên một kiếm hung hãn như thế này khiến Thanh Dương không tránh khỏi trọng thương. Phong thuỷ luân chuyển, gã lại rơi xuống thế hạ phong còn Phong Thiệu thì ngươi sau vượt người trước, chiến ý sôi trào, sát khí mãnh liệt. Huyết La điên cuồng dường như đã cung cấp cho y sức mạnh vô cùng vô tận, khiến cho toàn bộ kiếm ý của y đều đạt đến mức cực thịnh, đồng thời cũng đẩy Thanh Dương vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Mắt thấy ma đầu kia sắp phải bỏ mạng dưới kiếm của y, Thanh Dương lại nâng tay lật ngược. Một con yêu trùng màu xanh bỗng bay vọt ra, trông nó hết sức tầm thường nhưng thân thể của nó lại phát ra sắc xanh chói lóa, theo chú ngữ của Thanh Dương lập tức rơi xuống cánh tay phải của Phong Thiệu. Lúc này Phong Thiệu mới biết đó là thứ gì. Rõ ràng là Vu Thanh trùng mà ngày đó Tu Di đã dùng để cường hóa cánh tay cho y! Có điều đã muộn rồi. Vu Thanh trùng lập tức phun ra những sợi tơ màu xanh, nhìn thì tưởng như yếu ớt vô hình nhưng chúng lại lập tức trói buộc cánh tay phải của Phong Thiệu trong nháy mắt khiến tay y hoàn toàn mất hết sức lực — Xích Viêm kiếm rơi xuống đất tạo thành một tiếng “Keng”! Chỉ đúng trong chớp mắt đó, ánh mắt của Thanh Dương mang theo vẻ oán độc hung ác sâu thẳm, gã lập tức vươn Ma trảo*, móng tay sắc nhọn tối đen đâm thẳng về phía ngực của Phong Thiệu! (Trảo ở đây là hành động tấn công bằng tay, các bạn có thể tưởng tượng kiểu tay của Bạch Cốt tinh ấy) Phong Thiệu biến sắc, trong giây phút chỉ mành treo chuông ấy, bên hông y chợt được một sức mạnh cực lớn kéo lấy. Y rơi vào một vòng tay ấm áp đồng thời cũng né tránh được thế công đoạt mạng kia. Thứ chờ đợi Thanh Dương cũng là một trảo, có điều không phải Ma trảo mà là thú trảo. Ma thể được ma giáp kiên cố bảo vệ lại bị vuốt thú phá vỡ một cách dễ dàng, trong tiếng gió rít còn lẫn cả tiếng xé rách mãnh liệt, chỉ thoáng chốc đã thấy máu tươi bắn tứ tung. Một thân đạo bào màu đen lại bị máu tươi nhuộm đỏ thẫm, như những vì sao băng rơi xuống từ thinh không trống rỗng, gã đổ ập xuống đất. Phong Thiệu cúi đầu nhìn lại, đối diện với Thanh Dương nằm trong vũng máu chết không nhắm mắt mắt. Gã vẫn nhìn chằm chằm ngọn nguồn của tâm ma ở phía đối diện, trong mắt gã tràn ngập hận ý, không ngờ vẫn có thể hơi mở miệng. “Sư huynh, ta sẽ còn trở về.” Trong lòng Phong Thiệu chợt ớn lạnh còn Phong Bạch thì cười khinh miệt: “Không biết tự lượng sức mình.” Nói xong hắn nâng tay định bổ thêm một kiếm lên thi thể trên mặt đất, không ngờ lại bị một luồng uy áp cắt ngang. Có giọng nữ truyền đến gần –“Thì ra ngươi ở trong này, để ta tìm vất vả quá.” Phong Thiệu và Phong Bạch nhìn nhau, đều biết người tới là ai. Phong Thiệu nắm chặt Xích Viêm kiếm, Phong Bạch thì khá bình tĩnh. Hắn vẫn nhớ rõ bèn đánh thêm một đạo kiếm quang màu vàng kim về phía thi thể nằm trên đất. Trong sắc vàng chói mắt và thế công sắc bén tựa như lốc xoáy, thi thể của Thanh Dương lập tức hóa thành tro tàn trong chớp mắt. Nhưng ở chỗ không ai để ý tới, trong khoảng khắc bị cắt ngang ngắn ngủi đã có một tia hồn tức nhập vào chiếc nhẫn màu đen sáng bóng trên tay Thanh Dương. Ngay cả kiếm ý tam trọng thiên cũng không thể khiến nó bị mảy may hao tổn, dáng vẻ vô cùng tà dị. Toàn bộ sự chú ý của Phong Thiệu và Phong Bạch đều đặt trên người nữ tu đang đến gần. Kẻ tới chính là tông chủ Bích Ba của Phiêu Miểu tông. Trong tay bà ta cầm một chiếc bình Thiên Cơ, khống chế pháp khí Tỳ Bà, đạo bào phiêu dật mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Có điều vẻ đắc ý tham lam trên gương mặt bà ta lại khiến khí chất thần tiên nhạt đi mấy phần, thay vào đó là sự xấu xí của người trong thế tục. “Thiếu tông không hổ là thân thể thánh thú, chỉ với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ lại có thể phá tan ba mươi sáu cảnh mà chẳng tổn thương chút gì, ngắn ngủi sáu ngày đã tìm thấy cửa ra. Thương thay cho ta đã chuẩn bị hết pháp bảo và pháp trận cho thiếu tông mà ngươi lại hoàn toàn chẳng cần dùng đến.” Bích Ba ngoài cười nhưng trong không cười. Vừa nghe những lời này, Phong Thiệu liền hiểu Phiêu Miểu đã dùng không biết bao nhiêu cách độc ác để ngăn chặn Phong Bạch, cũng may Tiểu Bạch không trúng mai phục. Có điều ngay cả như vậy vẫn khiến y cảm thấy vô cùng giận dữ, không khỏi nói với vẻ châm chọc: “Phiêu Miểu tông dùng tiêu chí vô sỉ để quyết định vị trí trông chủ à? Khó trách Bích Ba tông chủ lại được chọn. Chỉ với phần hèn hạ không biết xấu hổ, tính kế âm hiểm này thì ngươi đã ăn đứt Bích Thục khi xưa rồi.” Sắc mặt của Bích Ba lạnh lùng, bà ta hừ giọng: “Một tên Ma tu nho nhỏ mà dám nói năng lỗ mãng như vậy. Đợi đến lúc chịu khổ thì chớ có khóc lóc cầu xin bản chân nhân tha cho ngươi.” “Có ta ở đây, y sẽ không cần cầu xin bất cứ ai.” Trong đôi mắt vàng của Phong Bạch tràn ngập vẻ sắc lạnh. Trạm Lô kiếm trong tay hắn đã dị biến thành một thanh đao lớn, thân kiếm ánh lên màu đen thuần, không chứa chút sáng bóng nhưng độ cong khác thường lại khiến nó tựa như ẩn chứa một sức mạnh vô hình, khóa lấy ánh mắt của kẻ khác một cách chặt chẽ. Theo chín chữ trong Cửu Tự Chân Ngôn được ngâm hoàn chỉnh, trong thân của cự kiếm bỗng toát ra sát khí lạnh buốt thấu xương, chúng lập tức bao phủ khắp toàn bộ hang động. Sát khí đặc sệt gần như hóa thành thực thể đã khiến một Nguyên Anh hậu kỳ chân nhân như Bích Ba bị chèn ép đến khó thở. Bà ta không ngờ đối phương không chỉ có thân thể thánh thú mà ngay cả phi kiếm cũng bá đạo tuyệt luân như vậy. Chỉ trong hai chiêu ngắn ngủi mà bà ta đã rơi xuống thế hạ phong, Bích Ba lập tức quyết định thật nhanh, miệng phun pháp chú, lập tức thúc dục pháp khí. Pháp khí này không nằm trên người Bích Ba, lúc Phong Thiệu rút kiếm muốn trợ giúp cũng không ngờ pháp khí mà Bích Ba sử dụng lại khiến cho toàn bộ hang đất rung chuyển dữ. Vào khoảnh khắc kiếm quang màu vàng kim của Phong Bạch thổi quét tới Bích Ba đã tạo ra những tiếng –“Keng! Keng!”