Sau khi rời khỏi Côn Luân, Phong Thiệu và Phong Bạch đi thẳng đến Hoàng gia. Hơn một năm không gặp, Nấm cũng được Xuyên Nghi chăm sóc rất tốt, không chỉ trắng trắng mập mạp mà còn biết chạy rồi. Nó từ ba bước giảm xuống còn hai chạy tới nhào thẳng vào trong lòng Phong Thiệu, ôm cổ y mềm mại gọi một tiếng “Cha”. Hoàng Minh Nguyệt vừa nghe thấy vậy liền cười nói: “Thì ra là đứa nhỏ của tiền bối, không biết ngài hợp tịch từ khi nào, đạo lữ là nữ tu của đại tông nào? Vãn bối còn chưa kịp dâng tặng lễ vật mừng tân hôn để biểu đạt chút tâm ý… ” Thế nhưng còn chưa dứt lời thì Nấm đã quay sang Phong Bạch gọi tiếp một tiếng khác “Mẹ”. Toàn trường chợt yên tĩnh, ánh mắt của mọi người nhìn Phong Thiệu và Phong Bạch đều vô cùng vi diệu, Hoàng Minh Nguyệt thậm chí còn hơi há hốc mồm nhưng vẫn cố gắng pha trò: “Thì ra là hợp tịch với thiếu tông chủ, rất xứng, rất xứng…” Lần đầu tiên Phong Bạch có cảm giác vừa muốn một chưởng đập chết Nấm vừa muốn xoa đầu nó khen một câu “Con ngoan”. Phong Thiệu thì chợt thấy hơi xấu hổ nhưng trên mặt cũng không biểu lộ điều gì. Y họ nhẹ hai tiếng, lại không hề phản bác chuyện hợp tịch và đạo lữ, chỉ giải thích xuất thân của Nấm nhỏ là sư đệ của mình. Sau đó Phong Thiệu cũng không vội vàng rời đi mà vẫn tiếp tục ở lại đây. Trời đất bao la, thọ nguyên dài lâu, trong lúc nhất thời khiến y chẳng biết mình nên đi đâu trước, đặc biệt là khi còn có một hẹn ước mười lăm năm đè nặng khiến Phong Thiệu không còn tâm trạng du lịch khắp Cửu Châu nữa. Ngồi chờ chết chưa bao giờ là từ xuất hiện trong từ điển cuộc sống của Phong Thiệu, xưa nay y luôn tin tưởng người nhất định sẽ thắng trời, cho dù vẫn biết thân thể này của mình chắc chắn đã bị Tu Di lão tổ động tay chân vào. Kỳ thật y cũng không thấy khó hiểu vì điều này, Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác có thể hắc hóa đến triệt để như vậy, mất hết nhân tính, ác độc không từ thủ đoạn, e rằng cũng là do Tu Di lão tổ đã trồng xuống mầm mống từ trước. Thế nhưng hiện giờ y vẫn không thể nào đoán ra được mục đích thật sự của lão ta. Mặc kệ mục đích của Tu Di lão tổ là gì, kết hợp với thảm kịch của Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác, Phong Thiệu cũng đoán được mình chính là một pháo hôi điển hình, chỉ cần không trở thành pháo hôi thì sẽ khiến lão không đạt được mục đích. Cho dù hiện giờ y chỉ như bọ ngựa đấu xe, tuy nhiên vẫn có thể ở phía sau Tu Di lão tổ ngáng chân lão. Tu Di lão tổ luôn là kiểu rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, thế nhưng không phải lão vẫn còn một tên đệ tử khác là Thanh Dương đó sao? Phong Bạch vừa nghe đến đây, cánh tay đang luyện chữ cũng chợt dừng lại, ngẩng đầu nói: “Ý của thúc thúc là, Thanh Dương này tự ý lấy danh nghĩa của Bão Phác tông? Cho nên những chuyện này Bão Phác tông cũng không biết?” “Tất nhiên rồi.” Phong Thiệu rất bình tĩnh, cánh tay đang ôm Nấm nhỏ khẽ đung đưa, y nói: “Bão Phác không có lá gan dám để Trương Dưỡng Thanh ra ngoài, bằng không thì lúc trước đã không tùy tiện hi sinh gã. Phục Dương tử kia cùng với đám trưởng lão Nguyên Anh cũng không dám lên tiếng đâu. ” Phong Bạch nghĩ một chút liền hiểu được: “Thúc thúc muốn vạch trần gã.” Phong Thiệu cười: “Đúng vậy, ta muốn chặt đứt trợ lực của gã, tránh để gã giương buồm lớn thuận gió thuận nước…” Còn chưa dứt lời thì Nấm đã ngọ nguậy tỉnh lại, nó bò xuống từ trên người Phong Thiệu rồi đi đến bên cạnh Phong Bạch đang luyện chữ, mắt to nhìn chằm chằm, chợt phán: “Xấu!” Phong Bạch nheo mắt, tà tà liếc nhìn Nấm nhưng nó cũng không hề sợ hãi, lại rành mạch nói tiếp một chữ nữa “Xấu!” Sau đó liền bị Phong Bạch dùng một tay nhéo lỗ tai, cười hỏi: “Còn xấu không?” Kỳ thật lực tay của hắn căn rất chuẩn, cho dù có hơi đau nhưng cũng không làm vành tai đỏ lên. Thế nhưng chỉ với chút xíu đau đớn ấy đã đủ để tên Nấm này mượn cớ thỏa sức phát huy. Nó khóc òa một tiếng rồi chạy thẳng vào trong lòng Phong Thiệu, vừa khóc lóc vừa cáo trạng: “Cha, mẹ đánh bé Nấm ! Bé Nấm đau quá!” Phong Thiệu sờ sờ đầu nhỏ, nâng tay niệm một đạo thần chú khiến tác phẩm thư pháp Phong Bạch vừa mới viết lập tức dựng thẳng lên. Y nhìn thoáng qua, nhân tiện nói:“Mẹ con viết không xấu, có tiến bộ rất lớn .” Phong Bạch khẽ nhếch môi, một tay thu hồi tác phẩm thư pháp và án kỷ, người cũng trượt về phía Phong Thiệu. Nấm không đạt được mục đích liền ngẩng đầu khụt khịt, sau đó quay lưng tụt ra khỏi lòng Phong Thiệu rồi chạy thẳng đến chỗ Xuyên Nghi, lôi kéo tay cậu tố khổ: “Xuyên Xuyên, cha giúp mẹ mà không giúp Nấm.” Xuyên Nghi nhìn lướt qua Phong Bạch nãy vừa ôm ngang lấy chủ nhân của mình giờ đã biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng, yên lặng thu hồi ánh mắt, nói: “Ừ, vì mẹ ngươi là người thân mật nhất của cha ngươi.” Hai mắt của Nấm nhỏ lập tức đẫm lệ, đây là lần đầu tiên nó nghe được lời nói tàn nhẫn đến vậy, vì thế tội nghiệp nhìn Xuyên Nghi, vẻ mặt vô cùng mong chờ: “Vậy ai là người thân mật nhất của Xuyên Xuyên?” Xuyên Nghi cúi đầu nhìn đứa nhỏ như cọng giá đỗ đang ôm lấy chân mình, nó ưỡn cong bộ ngực nhỏ bé, chẳng thèm che dấu mà muốn biểu đạt rằng “Mau nói là ta, mau nói là ta” khiến cậu không nhịn được muốn cười, cũng thật sự nở nụ cười: “Ừ, là ngươi.” “Xuyên Xuyên đẹp nhất, Xuyên Xuyên tốt nhất .” Nấm nhỏ nghe thấy vậy thì hai mắt chợt sáng choang, nó vô cùng vui vẻ nắm lấy quần áo của Xuyên Nghi rồi bắt đầu bò lên trên, giống như một con khỉ nhỏ nhảy từ bụng lên tới lồng ngực của đối phương, sau đó ôm lấy cổ cậu rồi hung hăng cắn một cái. “Nấm không cần cha, nấm chỉ cần Xuyên Xuyên.” “… Ừ.” “Xuyên Xuyên chỉ được thân mật với Nấm thôi.” “Ừ…” Hai mắt của Nấm càng phát sáng, miệng cũng cười toe toét hơn. Nếu Phong Thiệu đã quyết định phải ngáng chân Thanh Dương thì cũng không muốn đẩy mình lên trước tiền tuyến. Y chỉ bảo Phong Bạch tự viết một phong thư, lấy thân phận thiếu tông chủ nghiêm khắc khiển trách Bão Phác tông dám tự ý giúp đỡ đệ tử mang tội mạo phạm Côn Luân, còn hoài nghi Bão Phác hiểm ác rắp tâm, có phải lòng sinh bất mãn với Côn Luân cho nên mới bằng mặt không bằng lòng… Côn Luân đã niệm tình tông hữu vạn năm mà buông tha một mặt lưới, cũng không muốn lấy tính mạng của gã, vì sao Bão Phác vẫn cố ý làm bậy để cho Trương Dưỡng Thanh tùy tiện hoành hành khắp nơi không bị ngăn cản. Nếu như không lập tức thay đổi tâm tư, vẫn cứ giữ thái độ như vậy thì Côn Luân nhất định sẽ truy cứu đến cùng, khi ấy chớ trách không báo trước một tiếng. Phong Thiệu hành văn không được tốt lắm nhưng kĩ năng chụp mũ cho người khác vẫn vô cùng quen tay hay việc. Phong Bạch vừa viết xong, y liền muốn đối phương đặc biệt khắc ấn ký ngọc phù của Côn Luân vào trong thư, biểu lộ rõ thân phận và chính kiến. Nhìn qua giống như Phong Bạch đang thay mặt Côn Luân biểu đạt ý nguyện. Thư hóa thành một con hạc giấy bay đi, Phong Bạch ném bút, bỗng nhiên cầm lấy cổ tay Phong Thiệu, dùng một đạo linh khí để tham thức kinh mạch y. Phong Thiệu buồn cười: “Mỗi ngày đều muốn tham thức một lần mà ngươi không cảm thấy phiền toái à? Lại nói, đây là thân thể của chính ta, không biết đã tỉ mỉ xem xét bao nhiêu lần rồi, cũng không hề phát hiện ra một chút dấu vết khả nghi nào cả.” Quả thật sau khi không phát hiện ra được điều gì bất thường, Phong Bạch mới thu tay về, mắt vàng híp lại: “Thúc thúc, có lẽ căn bản không có thứ gọi là dấu vết thì sao? Có lẽ Thanh Dương kia đã lừa người.” “Ừ…” Phong Thiệu xoa trán. Y đã nghĩ đến điểm ấy từ lâu, nếu không phải Phong Thiệu là người biết trước các tình tiết trong kịch bản, chỉ sợ phần lớn cũng cho rằng Thanh Dương đã lừa gạt mình. Thế nhưng nếu đã biết trước tình tiết trong nguyên tác thì cũng biết được kết cục cuối cùng của Thanh Thành tôn giả, điều ấy khiến y không thể không đề phòng hơn mấy phần. Suy cho cùng dù Thanh Thành nhập Ma là tự làm tự chịu, thế nhưng những chi tiết ma hóa sau này không khỏi quá mức trùng hợp. Chẳng hạn như Thất Tinh Linh Nhĩ. Ba năm sau khi ăn nó, nếu không thể duy trì được tâm cảnh bình thản thì ngược lại sẽ càng dễ rơi vào Ma niệm hơn so với người bình thường. Nếu không nhờ lão Ma tu như Bồng Khâu cảnh tỉnh thì Phong Thiệu cũng không hề biết đến điều này. Y đã hỏi thăm Thất Tinh Linh Nhĩ lâu như vậy nhưng không hề nghe thấy ai nhắc đến điều đó. Nếu không có Bồng Khâu thì chỉ sợ y đã khinh thường, không cẩn thận ngược lại còn thật sự nhập Ma cũng nên. Lúc ấy y sẽ trở thành một Thanh Thành thứ hai, cho dù lúc đầu y có tỉnh táo hơn Thanh Thành đi chăng nữa. Bởi vậy Phong Thiệu nghĩ đến đây liền thấy đáng sợ, có lẽ những điểm trùng hợp này từng cái từng cái một đều có liên quan đến nhau, nói là cởi bỏ nhưng ngược lại càng vây khốn chặt chẽ hơn. Thế này không ổn. Phong Bạch nghe được phỏng đoán về Thất Tinh Linh Nhĩ thì sắc mặt có hơi âm trầm, cũng không còn nhắc lại liệu có phải do Thanh Dương lừa gạt hay không, hắn chỉ nói: “Tu Di lão tổ này ngược lại có mấy phần giống với Tử Hư chân nhân, một đám cố ý làm ra vẻ thần bí, cũng không rõ đang ấp ủ âm mưu gì” “Tử Hư không có ác ý với ngươi đâu… ” Phong Thiệu đáp lại theo bản năng, sau đó lại cảm thấy lời này của mình quá mức bình tĩnh nên tiếp tục bổ sung thêm một cách tự nhiên: “Lão đã dạy không công cho ngươi rất nhiều bản lĩnh, có lẽ cuối cùng cũng chỉ vì hi vọng ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ.” Phong Bạch khẽ xùy một tiếng, dường như nghĩ đến điều gì nên hắn chuyển mắt hỏi: “Nếu như Tử Hư có ác ý với thúc thúc thì sao?” Phong Thiệu nhảy dựng trong lòng, sau đó liếc mắt đánh giá hắn rồi hỏi: “Vậy ngươi sẽ làm thế nào?” “Ta sẽ giết lão.” Phong Bạch sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhưng kỳ thật đáy lòng cũng không hề ương ngạnh được như hắn biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì hắn biết mình còn chưa đủ mạnh mẽ. Sự chưa đủ này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an. Phong Thiệu nhận được câu trả lời thuyết phục thì vừa lòng, dịu dàng vỗ bả vai hắn: “Không uổng công thúc thúc thương ngươi.” Vừa nói dứt lời liền bị đối phương hung hăng ôm vào trong ngực, giọng nói của Phong Bạch có hơi buồn buồn: “Ta muốn thu thập Sơn Hà Xã Tắc Đồ.” Phong Thiệu sửng sốt, vốn còn định hỏi hắn tại sao nhưng nghĩ đến Tử Hư cùng với tình tiết trong nguyên tác thì cũng không hỏi lại nữa. Phong Bạch nói có thể Tử Hư mang ác ý với y, tuy rằng đó là giả thiết nhưng cũng không phải chỉ là lời nói vô căn cứ. Điều này không khó giải thích, dù sao hiện giờ nhìn Phong Bạch có vẻ như một đệ tử của đại tông chính phái bình thường nhưng kỳ thật bản tính mang theo lệ khí của hắn vẫn chưa được tiêu trừ, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng thêm. Đây cũng không phải là điều mà Tử Hư muốn thấy. Nếu ông ta truy tìm căn nguyên, chỉ sợ không trách Phong Bạch mà sẽ quy tội cho một kẻ Ma tu tàn ác là y đây. Nghĩ đến điều này, Phong Thiệu vươn tay ôm hắn: “Được, thúc thúc giúp ngươi.” Ít nhất y cũng biết được vị trí đại khái của những nơi tàn quyển xuất hiện. Tuy nói là muốn đi thu thập tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhưng chuyện này không thể nóng lòng trong phút chốc được, dù sao thứ đó cũng là chí bảo được tất cả mọi tu giả tha thiết mơ ước. Cho dù tu vi với thực lực của Phong Thiệu và Phong Bạch đều được coi là bất phàm nhưng nếu thực sự so sánh với tu giả cấp cao chân chính thì quả thật cũng chẳng đáng để nhắc tới. Mặc dù tu giới giải quyết hầu hết mọi chuyện đều bằng vũ lực nhưng Phong Thiệu vẫn tin tưởng vào tầm quan trọng của trí nhớ, đồng thời không tránh được phải lên kế hoạch mọi chuyện thật cẩn thận. Hiện giờ tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở Côn Luân có một mảnh, Phong Bạch có một mảnh, một mảnh đang nằm trong phúc địa của Lữ thị được Côn Luân trông coi. Ấn theo trục thời gian của các sự kiện, lúc này mới bắt đầu vào phim không lâu, những mảnh tàn quyển còn lại hẳn vẫn đều nằm ở vị trí ban đầu của chúng. Cho dù bị các tông môn phát hiện nhưng cũng sẽ giống với Côn Luân, cùng lắm là phái người tới trông coi mà thôi. Bởi vì trên đời này chỉ có duy nhất một mình Phong Bạch mới có thể dùng tay không để cởi bỏ phong ấn của tàn quyển. Những người khác chắc chắn sẽ phải dùng đến Trận tu có thực lực mạnh mẽ, chẳng hạn như Trừ Hoa đại tông sư. Thế nhưng lúc trước Trừ Hoa đã bị Bích Lạc gõ cảnh cáo, hiện giờ không chỉ ông ta mà những Trận tu Tông sư khác cũng sẽ không dám trái nghịch lại ý Côn Luân. Công lực không bằng Trận tu, muốn phá giải phong ấn không phải là không thể, thế nhưng ắt sẽ tốn rất nhiều công sức cũng như gặp nhiều trắc trở. “Chín mảnh tàn quyển phân bố đều ở những nơi khác nhau của Cửu Châu, Cửu Châu Quy Nguyên, Cửu Cửu hợp nhất…” Phong Thiệu hơi nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chăm chú của Phong Bạch. “Lời thúc thúc nói cũng giống với lời của Tử Hư.” Trong mắt Phong Thiệu chợt lóe ánh sáng, y rất tự nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc mà thoáng nhướn lông mi: “Vậy hả? Ta cứ nghĩ chỉ có Tu Di lão tổ mới biết.” Phong Bạch theo dõi y, sau một lát mới nói:“Thúc thúc tiếp tục.” Trên mặt Phong Thiệu tỏ vẻ không cho là đúng nhưng trong lòng đã thầm thở phào, khi nói chuyện cũng càng thêm chú ý để tránh lộ ra dấu vết sơ hở. Chung quy chuyện xuyên vào một bộ phim điện ảnh này nghe kiểu gì cũng thấy quá mức quỷ dị đáng sợ, mà ánh sáng của nhân vật y vào vai cũng chẳng rực rỡ tẹo nào, đặc biệt là khi đứng trước mặt nam chính… Y không hề hi vọng bị tình tiết vô căn cứ ép ra sự cố vô căn cứ. Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường [ Côn Luân đứng đầu tứ đại tông môn – nữ đệ tử thân truyền Hà Loan thông báo tìm đạo lữ] ※ Điều kiện nhất: Nam tu. ※ Điều kiện hai: Biết làm đồ ăn ngon. ※P/s: Nếu thỏa mãn điều kiện thứ hai một cách suất sắc thì điều kiện thứ nhất có thể tùy ý cũng được. ※ Hà Loan: Đam mê đến từ trong bát …[¯﹃¯]