Phiền Não Của Nữ Thần
Chương 17
Chu Chỉ cũng thật sự ủy khuất.
Cô ta không nghĩ tới Kỷ Thừa Hoài sẽ tuyệt tình như vậy, xem vẻ mặt của anh, hẳn là nhớ rõ cô ta. Nếu anh không nhớ rõ cô ta thì trong lòng cô ta sẽ dễ chịu hơn một chút.
Vì cái gì rõ ràng nhớ rõ cô ta, lại vẫn lạnh lùng như thế?
Chẳng lẽ anh lại thích nữ nhân kia sao? Nữ nhân kia chỉ là vì tiền của anh, giữa bọn họ căn bản không có hồi ức gì, bất quá là giao dịch thân thể dơ bẩn mà thôi! Nói đến cùng Lộ Mạn Hề kia chính là kỹ - nữ cao cấp!
Khi còn nhỏ bọn họ rõ ràng vui vẻ như vậy. Nếu không phải Kỷ gia xảy ra biến cố, nếu không phải sau đó anh lại ra nước ngoài rồi hai nhà chặt đứt liên hệ thì hiện tại đứng bên người anh hẳn là cô ta mới đúng, là Lộ Mạn Hề vô sỉ đoạt đi vị trí vốn dĩ là của cô ta.
Chu Chỉ khóc đến thương tâm, ba mẹ Chu đều đau lòng muốn chết.
Qua một hồi lâu, Chu Chỉ mới thút tha thút thít nói: "Con, con ngày hôm qua nhìn thấy anh Thừa Hoài, còn cùng anh ấy ăn cơm. Ba mẹ, hai người đều biết, mấy năm nay con có bao nhiêu nhớ anh ấy."
Ba mẹ Chu liếc nhau, đã kinh lại hỉ, "Thừa Hoài? Nó không phải ở nước ngoài sao?"
Hai vợ chồng lại không phải người hay chú ý tới giới giải trí, đối với đứa con của vị bạn cũ coi như là quan tâm. Chính là nhiều năm như vậy qua đi, lúc ngẫu nhiên nhớ tới sẽ chỉ thở dài một tiếng, thật sự muốn đi tìm nó thì cũng không khỏi quá không hiện thực.
Dù sao vợ chồng Kỷ đã qua đời, dù sao hai nhà cách xa quá lớn.
"Anh ấy đã sớm đã trở lại." Chu Chỉ hít hít cái mũi, đôi mắt sưng đỏ, "Ba mẹ, con hình như làm sai một việc, làm anh Thừa Hoài chán ghét."
Thật là càng nói càng hồ đồ, ba mẹ Chu nghe được lại không hiểu ra sao, "Làm sai việc gì? Ngược lại con nói ra nhanh nhanh."
"Bên người anh Thừa Hoài có một người phụ nữ, là nữ chính của đoàn phim chúng con, phía trước cô ta cùng nam chính truyền ra tai tiếng, ngày hôm qua con nhìn thấy cô ta còn cùng nam chính kia vừa nói vừa cười, ngay lập tức con muốn nói cho anh Thừa Hoài một câu để anh ấy tỉnh lại, dù sao trong cái vòng này thực loạn, con sợ anh ấy sẽ bị người lừa, nào biết anh Thừa Hoài lại tức giận......" Chu Chỉ nghĩ đến sự việc phát sinh ngày hôm qua, nước mắt lại đổ rào rào rơi ra, "Anh ấy...... Anh ấy còn khiến con rời khỏi đoàn phim, hiện tại con không thể diễn phim được!"
Cô ta im bặt không nhắc tới tâm tư của mình với Kỷ Thừa Hoài. Bởi vì cô ta biết cha mẹ mình đều là người truyền thống. Hiện tại bên người Kỷ Thừa Hoài có Lộ Mạn Hề, bọn họ tuyệt đối không có khả năng sẽ đồng ý cho mình đi chen chân.
Chỉ cần cô ta một mực chắc chắn chính mình là vì muốn tốt cho Kỷ Thừa Hoài, chỉ cần cô ta đem chính mình đặt ở nhân vật em gái, ai có thể nói cái gì cô ta?
Mẹ Chu ngẩn ra, ngay sau đó bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này, con như thế nào lại không rõ đây? Nhà của chúng ta cùng Kỷ gia đã không còn liên hệ gì, khả năng Thừa Hoài lại không có ký ức gì với chúng ta, con với nó mà nói chính là một người xa lạ mà thôi, hà tất muốn nói với nó những lời này?"
Ba Chu cũng phụ họa nói: "Đúng thế, Thừa Hoài còn lớn hơn con, con có thể nhìn thấu sự tình, chẳng lẽ nó còn nhìn không thấu? Muốn ba nói, chuyện này chính là con không đúng."
Tuy rằng biết ba mẹ nhà mình sẽ có bộ dáng này, nhưng chân chính nghe một phen lời nói như thế, Chu Chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng cùng buồn lòng.
Cho dù tới thời điểm như vậy rồi, cha mẹ cư nhiên đều không lo lắng cho cô ta?
Xem ra cô ta cần thiết phải ra đại chiêu.
Cô ta tức giận đến khóc lớn: "Được được được, đều là con sai! Là con xen vào việc của người khác, nếu anh ấy bị nữ nhân kia lừa cũng không phải là chuyện của con!"
Thấy con gái kích động như vậy, trong lòng mẹ Chu cũng không dễ chịu, vội vàng an ủi, "Đứa nhỏ này, chúng ta lại không trách con, con phải nói cho rõ đi chứ. "
Ba Chu mơ hồ khẳng định cảm giác con gái mình bị hiểu lầm, bằng không Kỷ Thừa Hoài là một đại nam nhân hà tất cùng tiểu nha đầu tính toán, làm nó rời đi đoàn phim đây?
Chỉ sợ lời nói kia không dễ nghe.
"Con hiện tại không được diễn, con không trách ai, cũng không hối hận, dù sao nếu ai lừa anh Thừa Hoài, con thấy được chắc chắn sẽ nói." Chu Chỉ vẻ mặt quật cường, "Chỉ là hiện tại nam chính kia khẳng định muốn đối phó với con. Ba mẹ, nếu là con xảy ra chuyện gì, hai người cũng đừng vì con mà thương tâm, dù sao hiện tại quốc gia đã cho phép sinh con thứ hai, hai người cũng sinh một đứa, coi như không có đứa con gái tốt này!"
"Con nói cái gì?" Mẹ Chu lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn, "Cái gì đối phó với con? Con mau nói rõ ràng, đừng nói nhảm nữa."
"Rốt cuộc người nào muốn đối phó với con?" Ba Chu cũng nghiêm túc mà truy vấn.
"Bộ phim con diễn kia hẳn là hai người cũng biết, nam chính Lôi Tranh cùng nữ chính Lộ Mạn Hề không phải lần đầu tiên hợp tác rồi, lúc trước hai người truyền ra tai tiếng, quan hệ vốn dĩ thật không rõ ràng, ngày hôm qua con nhìn thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười, nhìn quan hệ lại thấy không bình thường, vừa lúc đêm qua, Kỷ Thừa Hoài mời bằng hữu trong đoàn làm phim của Lộ Mạn Hề ăn cơm, lúc ấy con nhìn thấy anh Thừa Hoài đều kích động đến hỏng rồi, nhưng nghĩ đến quan hệ của Lộ Mạn Hề với Lôi Tranh, nhất thời không thể nhịn xuống, ngay lập tức nói ra. Kỳ thật chính là nghĩ muốn anh Thừa Hoài tỉnh ra, nhưng con không nghĩ tới anh Thừa Hoài sẽ tức giận như vậy. Cũng phải, con nói chuyện không phân trường hợp, khả năng làm anh ấy thật mất mặt, con cũng không quan tâm chuyện đó, chỉ cần có thể làm anh Thừa Hoài có cảnh giác, không đóng phim cũng không sao!"
Chu Chỉ càng nói càng kích động, "Chỉ là không biết là ai đem chuyện này nói ra nên Lôi Tranh đã biết, trong giới tính cách của người này lại chẳng ra gì, hiện tại khẳng định hận con. Về sau còn không biết muốn chỉnh con như thế nào, con là một người mới xuất đạo làm sao có thể so với anh ta. Ba mẹ, thật sự con không phải đang nói nhảm, hai người...... Vẫn nên có đứa con khác đi."
Từ trước đến nay cô ta đặc biệt phản đối cha mẹ sinh con nữa, hôm nay lại chủ động buông ra làm ba mẹ Chu đều sợ hãi.
"Nếu hiện tại anh ta không trả thù con, về sau cũng sẽ trả thù, hai người không biết trong giới có bao nhiêu việc, có không biết bao nhiêu tiểu nghệ sĩ lặng yên không một tiếng động biến mất, kia đều là đắc tội với người ta. Dù sao con......" Chu Chỉ bụm mặt chạy lên lầu, đóng cửa phòng ngủ lại, trong chốc lát lại truyền đến tiếng khóc.
Mẹ Chu gấp đến độ không chịu được, "Vậy phải làm sao bây giờ! Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý để Tiểu Chỉ đi vào giới giải trí, đều tại ông, hiện tại tốt rồi, việc này còn không biết nên xử lý như thế nào đây!"
Ba Chu vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu không chúng ta đưa Tiểu Chỉ ra nước ngoài?"
"Ông tưởng đơn giản như vậy à, ông không nghe Tiểu Chỉ nói sao? Kia đều là đắc tội người không nên đắc tội. Người ta để trong lòng rồi thì có trốn thật xa hắn ta cũng có biện pháp."
"Làm sao bây giờ!"
Hai vợ chồng bọn họ cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối. Cứ biết chuyện này nó làm không đúng, nhưng làm cha mẹ chính là như vậy, biết con cái làm không đúng, vẫn là sẽ nghĩ hết mọi biện pháp che chở con.
Mẹ Chu nghĩ nghĩ, "Chuyện này hẳn là chỉ có Thừa Hoài mới có thể ra mặt giải quyết thì phải? Ông không nghe Tiểu Chỉ nói sao, là bởi vì nó ở trước mặt Thừa Hoài nhắc tới việc này, người ta mới muốn đối phó nó, có phải chỉ cần Thừa Hoài ra mặt, chuyện này sẽ được giải quyết?"
"Nhưng chuyện này vốn dĩ chính là Tiểu Chỉ làm không đúng, Thừa Hoài sẽ quản sao?"
Kỷ Thừa Hoài trong trí nhớ của Chu Chỉ cùng Kỷ Thừa Hoài trong trí nhớ của vợ chồng Chu gia là hoàn toàn không giống nhau.
Từ nhỏ, lời Kỷ Thừa Hoài nói không nhiều lắm, thiên tài chính là như vậy, thời điểm ở chung với bọn họ càng không nhiều, cho nên sau khi vợ chồng Kỷ gia qua đời, bọn họ với Kỷ gia cũng không có qua lại nhiều nữa.
Rốt cuộc, trừ bỏ quan hệ bạn học bên ngoài, Chu gia bọn họ với Kỷ gia kém quá nhiều, căn bản không hề ở trong một vòng tròn.
Bọn họ không cầu Kỷ gia cái gì, Kỷ Thừa Hoài lúc sau đi nước ngoài, hai nhà chặt đứt liên hệ cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Mẹ Chu chắc chắn nói: "Nó nhất định sẽ quản, lão Chu, tôi biết ông không thích dựa vào quan hệ để nói chuyện này, nhưng hiện tại vì con gái, cũng phải vứt mặt mũi đi. Chúng ta cùng ba mẹ nó có quan hệ không tồi, cũng coi như là trưởng bối của nó. Đây là lần đầu cầu nó, nó có thể ngồi yên không nhìn đến sao? Đứa nhỏ này tuy rằng khi còn nhỏ hơi lãnh đạm một chút, nhưng mặc kệ như thế nào cũng không thể không nhìn mặt mũi cha mẹ nó."
Ba Chu nghe vợ nói, nghĩ đến hữu nghị với vợ chồng Kỷ gia ngày xưa, hiện giờ lại lấy người mất ra nói nhân tình, mặt ông thật là đau rát.
Chỉ là nghe vợ nói như thế, bọn họ chỉ có một đứa con gái, vô luận như thế nào cũng không thể ngồi yên không nhìn đến, chỉ hy vọng Thừa Hoài có thể nể mặt mũi của bọn họ, giúp Tiểu Chỉ lần này.
Chu Chỉ kỳ thật vẫn luôn chú ý động tĩnh dưới lầu, tự nhiên cũng nghe thấy phiên nói chuyện này của ba mẹ, cô ta một lần nữa trở về phòng ngủ, loại cảm xúc không cam lòng lại một lần nữa nảy sinh.
Có lẽ có ba mẹ hỗ trợ, nói không chừng sự tình cũng không phải không lay chuyển.
Cô ta tin tưởng, Kỷ Thừa Hoài tuyệt đối là bị Lộ Mạn Hề xui khiến, ba mẹ với ba mẹ Kỷ quan hệ tốt như thế, nói không chừng Kỷ Thừa Hoài cũng sẽ nghe theo ba mẹ thì sao?
Chỉ cần cho cô ta một cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ làm Kỷ Thừa Hoài thấy rõ ràng, rốt cuộc ai mới là người chân chính thích hợp bên cạnh anh.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
4 chương
345 chương
80 chương
51 chương