Ôm chặt Vân Thiên Nhược trong lòng, cảm nhận được rằng cô vẫn thở đều đều. Mắt nhìn chiếc xe tải nằm kia, đoán chừng bác tài đã nhanh một bước lách qua, nếu không hiện tại cô đã nằm giữa một vũng máu rồi.
Mọi người xung quanh được một phen kinh hoàng, ai cũng nghĩ vị tiểu thư này sẽ không qua khỏi. Nhưng khi thấy chiếc xe chỉ lướt nhẹ qua cô gái, liền bớt lo sợ. Nhưng nhìn thấy một người nam nhân đầu chảy đầy máu, lại không quan tâm đến mà ôm lấy cô gái.
Có thể thấy một màn như vậy vậy, liền dễ dàng đoán ra cô gái này chính là người nam nhân này yêu hơn cả sinh mạng mình.
" Thiếu gia, cậu bị thương nặng không thể đỡ Vân Tiểu Thư. Để tôi giúp cậu ". Tần Dạ hoàn hồn mới chạy lại, nhìn thiếu gia sắc mặt do mất máu đã tái nhợt, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng lại đem Vân Thiên Nhược ôm chặt hướng xe đi tới.
" Không cần, tôi không sao? ". Nam nhân kiêu ngạo là đây, mọi thứ trước mắt dường như mờ ảo nhưng không muốn chịu thua.
Cô không nặng chút nào, mấy ngày nay không phải y tá nói cô đều ăn uống đầy đủ sao? Tại sao so với trước kia càng tệ.
Từng giọt máu rơi xuống khiến chiếc áo trên người Vân Thiên Nhược nhuốm một màu đỏ chói mắt.
Tần Dạ bất lực đi theo sau Trình Dật Hàn, tính cách của thiếu gia không phải anh không biết, nhưng lần này liên quan đến tính mạng. Vân Tiểu Thư chỉ là hoảng sợ mà té xỉu, nhưng thiếu gia...
Tự tay đặt cô lên giường bệnh, nhìn bác sĩ chăm sóc, Trình Dật Hàn mới yên tâm ra ngoài.
" Trình Tiên Sinh, mời ngài ". Một vị bác sĩ đã đứng ngoài chờ sẵn, ông nhìn thấy tình trạng này cũng bị hoảng sợ. Nam nhân này cớ sao lại ung dung bình thản giống như vết thương không phải nằm trên người anh.
Mí mắt nặng nề, đầu đau như búa bổ, từng khớp xương đều truyền đến cảm giác đau đớn xé toạc.
" Thiếu gia ". Tần Dạ nhanh chân đỡ thân thể cao lớn mất hết sức lực khụy xuống
" Bác sĩ, mau ".
Ánh đèn từ trong phòng cấp cứu liên tục sáng, Tần Dạ lo lắng đi lại bên ngoài.
" Đã hai tiếng rồi, thiếu gia sẽ không sao chứ? ". Nếu như thiếu gia sớm được đưa vào cấp cứu sẽ không có như vậy, đều tại anh, chỉ trơ mắt nhìn thiếu gia lâm vào nguy hiểm.
" Bác sĩ, như thế nào rồi? ".
" Trình Tiên Sinh mất máu rất nhiều, lại kéo dài thời gian phẫu thuật. Nhưng vết thương không quá nặng, đầu bị tổn thương tạm thời vẫn chưa biết khi nào sẽ tỉnh. Nhưng các khớp xương đều có dấu hiệu bị va chạm mạnh dẫn đến tổn thương, thời gian này đừng để cậu ấy hoạt động quá nhiều ".
Bác sĩ mồ hôi ướt hết áo, ca phẫu thuật tuy không phải gay cấn nhưng ông mới chỉ gặp một người nam nhân lại khỏe đến vậy. Là người bình thường, bị đập đầu mạnh xuống đến chảy máu nhiều đã sớm ngất xỉu, còn hơi sức đâu mà ôm một cô gái đến, rồi sau đó mới quan tâm đến bản thân. Đây là do bẩm sinh thân thể khỏe mạnh hay là một thứ gì đó ẩn tình thúc đẩy lí trí cậu ta không được bất tỉnh.
Tần Dạ thở phào nhẹ nhõm, như vậy anh yên tâm hơn rồi.
" Bác sĩ vất vả rồi! Cảm ơn ông! ".
Vị bác sĩ gật đầu rồi rời đi.
Tối hôm sau, nam nhân trên giường tỉnh dậy, động đậy một chút lại khiến vết thương đau trở lại.
Y tá túc trực ở đây giật mình ngăn cản:
" Tiên sinh, vết thương của ngài còn chưa khỏi. Bác sĩ có căn dặn ngài không được cự động ".
Tay xinh đẹp muốn chạm vào người nam nhân liền bị anh hất ra, lạnh lùng dọa:
" Cô lại nói thêm một lời nữa xem ".
Cô y tá bị ánh mắt lạnh buốt này làm kinh hoảng, lúc nằm ngủ không phải rất yên tĩnh sao? Vừa tỉnh liền như một trời một vực, ánh mắt sắc lạnh khiến người khác không rét mà run.
" Thiếu gia, cậu tỉnh rồi ". Tần Dạ từ ngoài đi vào, trong tay là cặp lồng thức ăn.
Trình Dật Hàn lúc này mới thu lại ánh mắt sắc lạnh kia, trực tiếp hỏi Tần Dạ:
" Cô ấy như thế nào? ".
Tần Dạ không ngờ câu đầu tiên thiếu gia nói chính là hỏi về Vân tiểu thư, anh phải trả lời như thế nào đây. Nếu như nói dối thiếu gia sẽ không vui, nhưng nếu nói thật thiếu gia có an tâm tịnh dưỡng.
Ngập ngừng suy nghĩ một lát, nhìn vị thiếu gia tuy rằng không hối thúc nhưng vẫn không có ý định bỏ qua.
" Thiếu gia, Vân Tiểu Thư vẫn chưa tỉnh ".
Chưa tỉnh?
Theo lí, anh đã tỉnh, cô không phải cũng nên tỉnh dậy và còn phải đến đây chăm sóc anh sao?
Đưa mắt nhắc nhở nói cô y tá ra ngoài, anh không có thói quen nói chuyện lại có người lạ ở đây.
" Bác sĩ nói tại sao? ". Mắt từ từ nhắm chặt lại, không ngừng suy nghĩ.
" Vân Tiểu Thư không đáng ngại về sức khỏe, chỉ là thân thể suy nhược, sốt cao mấy ngày trước cũng đã hạ. Nhưng... ".
" Từ khi nào cậu nói chuyện lại ấp a ấp úng như vậy? Tôi dạy cậu nói chuyện không rõ ràng như vậy sao? ". Hàn khí đã thực sự dâng lên, kiên nhẫn của anh không nhiều.
" Vân Tiểu Thư trong tiềm thức kháng cự tỉnh lại, bác sĩ nói một khoảng thời gian nữa nếu cô ấy vẫn chưa tỉnh lại e là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa ". Bị thiếu gia răn đe, tuy rằng chuyện buồn nhưng nói lại rất lưu loát. Chuyện bệnh nhân không muốn tỉnh lại anh có nghe qua, lại không ngờ đến Vân tiểu thư lại như vậy. Là vì chuyện kia sao?
Vẫn nhắm yên mắt như thật bình tĩnh, nhưng thật chất sóng gió cuồn cuộn.
" Cậu về đi ". Lạnh nhạt khạc ra ba chữ.
Tần Dạ hoài nghi thái độ như không quan tâm của Trình Dật Hàn, thầm nghĩ " thiếu gia đây là có ý gì ". Nhưng anh đi theo thiếu gia nhiều năm, thiếu gia càng yên tĩnh lại càng bất ổn.
" Vâng. Thiếu gia, đây là cháo Dì Lưu nấu, cậu ăn khi còn nóng ". Nói xong lời không làm phiền nữa.
Kháng cự không muốn tỉnh lại sao?
Về đêm, ngoài hành lang một thân hình cao lớn với bộ đồ bệnh nhân, trên đầu còn quấn một dải băng trắng. Dừng lại trước một căn phòng khác, nhìn đến cô gái nằm ở trên giường.
Không tiếng động mở cửa đi vào, khi từ trên cao nhìn xuống cái cảm giác nghẹt thở truyền đến.
Anh đối với ai đều có cách xử sự riêng, và anh chưa bao giờ cảm thấy rằng mình làm sai. Nhưng đối với cô, anh lại giống như làm gì cũng sai, không một phương án nào trị được cô. Hoặc là anh còn chưa dùng đến biện pháp tàn nhẫn nhất khiến cô e dè trước uy quyền của anh.
" Vân Thiên Nhược, tôi rốt cuộc phải làm sao với cô mới tốt đây ".
Anh lần hành xử này có phải là sai rồi không? Kết quả thu lại tốt hơn ngoài mong muốn, cô so với tưởng tượng của anh đau khổ cùng cực. Thậm chí cô còn muốn chết đi, anh lúc đó lại không suy nghĩ muốn tiến lên ngăn cản cô.
Cô thoát được nơi đó, lại muốn giam lỏng bản thân ở thế giới nào đó, không muốn trở lại nữa phải hay không?
" Tôi nói cô có nghe thấy không? Nếu chỉ vì chuyện lần trước, tôi nói rằng tôi vốn dĩ không có cho ai chà đạp cô. Cô có thể liền tỉnh dậy không? ".
" Cô muốn dùng thời gian để chứng minh rằng, cô không giết Tiểu Tịch không phải sao? Bây giờ cô như vậy, cho dù sự thật thế nào, tôi vẫn sẽ hận cô ".
" Chỉ cần cô tỉnh dậy, cô nói một câu tôi tin một câu. Cô muốn gì tôi sẽ vô điều kiện mà đáp ứng cô hết thảy. Cô muốn rời đi...Tôi để cô đi ".
Từng lời nói ra vẫn không có hồi âm, thâm chí một cái động tay phản hồi cũng không có. Nam nhân bình thường kiêu ngạo, nay lại hoàn toàn thay đổi, hạ thấp giọng, cũng hạ thấp tự tôn cao ngất mà độc thoại.
3 ngày sau, Trình Dật Hàn xuất viện. Lại một thân tây trang oai phong, toát ra hơi thở lạnh lẽo. Đạp bay cánh cửa, vô cùng tức giận cùng oán hận nhìn nữ nhân vẫn mê man bất tỉnh.
" Cô còn không mở mắt ra, có tin không? Tôi lập tức ném cô ra ngoài đường ". Tay mạnh mẽ chỉ ngoài cửa, thanh âm đầy bão tố.
3 ngày, từ Tần Dạ anh không nghe được một tin tốt lành nào.
" Tôi thuê cô về làm nhân viên, không phải để cô ở đây an nhàn hưởng thụ, sống dở chết ". Đây là chế giễu, cô có vì nghe đến lời cợt nhả mà tỉnh dậy nói rằng cô không có.
Nhưng kết quả là không có gì.
Tay đập mạnh vào đầu giường, chửi thề một câu:
" Chết tiệt ". Sức lực so với lúc trước còn mạnh bạo hơn, còn vì chuyện Vân Thiên Nhược hoài mãi không chịu tỉnh dậy khiến anh phiền muộn.
" Tốt lắm, cô quả nhiên có bản lĩnh. Tôi không tin tôi không làm cho cô tỉnh dậy được ". Lần này là nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, các sắc thái tức giận đều hội tụ lại trên gương mặt tuấn dật.
" Cô nếu như vẫn khăng khăng không nhúc nhích, đợi cô chết rồi. Tôi đem Triệu Gia chôn cùng cô ". Lời nói sắc bén, âm tàn giống như muốn chu di cửu tộc.
Cô gái giống như là cảm nhận được lời anh nói, lông mày khẽ nhíu chặt, lại cứ như vậy không có dấu hiệu khác sẽ mở mắt.
Nhìn thấy cô có cảm nhận được mà chuyển biến, lớn giọng ra lệnh:
" Gọi bác sĩ ".
Y tá đứng ở ngoài nghe vậy liền hớt hải chạy đi.
" Trình Tiên Sinh, cậu gọi tôi có chuyện gì?". Vị bác sĩ lau mồ hôi thấm trên trán bởi vì vội vàng đến. Người gì đâu vừa mới khỏe lại liền ầm ĩ không thôi, ông cũng không dám có ý kiến chỉ trích người này.
Cái này giống như giận cá chém thớt, mắng chửi, uy hiếp, dọa nạt. Thậm chí ngoại lệ nói năng nhẹ nhàng cô gái bao nhiêu cũng không có phản ứng. Tức giận dâng trào, đều đặt lên người vị bác sĩ này.
" Tôi hỏi ông, bệnh viện ông làm ăn kiểu gì. Đã gần một tuần tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Hả?".
" Trình Tiên Sinh, ngài không phải không biết. Không phải chúng tôi không cố gắng hết sức, Vân Tiểu Thư là tâm bệnh. Chúng tôi chỉ là những y bác sĩ trị bệnh liên quan đến thân thể. Còn vấn đề liên quan đến ý thức và tâm thái của bệnh nhân. Chúng tôi thật sự là lực bất tòng tâm ". Lời nói vô cùng yếu thế, chuyện này không phải một mình ông nói là được.
Trình Dật Hàn không hài lòng, cũng không muốn nghe lí do gì hết:
" Tôi muốn ông bằng mọi cách khiến cô ấy tỉnh lại. Nếu không đừng trách tôi, cái bệnh viện này nên biến mất rồi ".
" Hả. Việc này... ".
Muốn khuyên nhủ người nam nhân này, từ sau truyền đến một giọng nói khác. Có vẻ đã đem chuyện này nghe tất tần tật.
" Tôi xin phép gọi anh một tiếng Trình Tiên Sinh. Đây là bệnh viện không phải công ty X mặc anh tùy tiện dọa nạt. Bác sĩ Hoàng đã nói rất rõ, chữa bệnh không phải một mình bác sĩ là được, bệnh nhân không hợp tác chúng tôi cũng hết cách ".
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, một thân là bộ váy gọn gàng. Bên ngoài là một chiếc áo màu trắng dài đến đầu gối, liền biết đây là một bác sĩ.
" Dám hỏi Tiên Sinh là người thân quen của vị tiểu thư đây, vậy anh có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Khiến cô ấy ngay cả tỉnh lại cũng không muốn, hoặc là cô ấy đang tự đào mồ chôn mình không? ".
Phạm Đình Hi hạ ngục lí lẽ của nam nhân xem mình là trời này.
" Cô biết chuyện? ". Vấn đề Phạm Đình Hi nói anh đương nhiên hiểu, nhưng cái anh cần chính là Vân Thiên Nhược mở mắt ra. Còn vấn đề Phạm Đình Hi hỏi, anh không cần phải trả lời.
" Tôi đương nhiên biết, anh đừng gây khó dễ cho các bác sĩ ở đây nữa. Vấn đề là nằm ở kia ". Nói rồi ánh mắt nhìn về phía dường bệnh, mang theo chút tâm tư rồi rời đi.
Một mình đứng yên trong căn phòng, tay chống ở trên giường, đôi mắt chim ưng đục ngầu nhìn cô gái mắt lim dim.
" Cô cố chấp muốn chết đến vậy sao?".
Đã không còn tức giận, không còn sắc mặt khó coi. Phải nói thế nào cũng không đúng tâm trạng anh lúc này, cũng không chuẩn xác được tâm của anh bây giờ là loại cảm giác thế nào.
Tình yêu trên thế gian là thứ khó nắm bắt, suy nghĩ của mỗi người khi yêu thượng ai đó càng khó nhìn ra. Trong khi còn có một tầng hận thù dày đặc che mất tầm mắt.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
56 chương
110 chương
126 chương
60 chương