Sân bay Tân Định. Trình Dật Hàn đang ngồi ở hàng ghế chờ, chuyến bay qua Mỹ trưa nay thế nhưng có vấn đề. Chuyến bay khởi hành bị trễ lại 45 phút, nên anh chỉ đành ngồi đây chờ. Điện thoại anh có kết nối với camera ở phòng làm việc của cô, đột nhiên anh muốn xem xem cô gái kia đang cúi đầu làm việc hay đã đi ăn cơm. Qua sự việc lần trước cô lại càng làm ngơ anh, ngoài trừ công việc và ăn cơm cô dường như không xuất hiện trước mặt anh. Anh lại thấy khó chịu trong người, ban đêm lại vào phòng cô chỉ đơn giản là ôm cô ngủ. Cô không né tránh cũng không đồng tình, anh vẫn mặt dày mà cứ thế xem cô là gối ôm ôm ngủ đến sáng. Vừa mở điện thoại ra lại bị một tin nhắn lạ mặt gây sự chú ý, đọc xong tin nhắn sắc mặt phi thường xấu. Tần Dạ thấy Trình Dật Hàn đột nhiên vội vàng đi, gương mặt không còn lạnh lùng mà là lãnh đến run người. " Đến công viên Hoa Lệ ". Chết tiệt, tin nhắn gửi vào 20 phút trước. Mặc kệ là lừa người hay gì anh cũng phải đi xem cô và Lục Tử Kiện là đang làm gì? 20 phút trước... Giờ nghỉ trưa, Vân Thiên Nhược đi ra khỏi công ty, ngó nhìn xung quanh lại không thấy người mình muốn gặp. " Kì lạ, Tông Việt không phải nói có chuyện gấp muốn gặp mình sao? ". Cầm máy muốn gọi lại xem anh ta đang ở nơi nào, đột nhiên miệng bị một người dùng khăn bị lại. " Ưm...". Mọi chuyện đến quá nhanh cô còn chưa ý thức được chuyện gì, tay cầm lấy tay người kia muốn gỡ ra lại bị thuốc mê được tẩm trong khăn làm ngất đi. Điện thoại trong tay rơi xuống, người đàn ông cầm lên và thoắt một cái nhấc cô lên xe gần đó. Chiếc xe rời đi với sự chứng kiến của hai người, một người thản nhiên nhếch lên khóe miệng độc ác: " Tôi không tin lần này không xử được cô, chỉ cần cô ngủ với người kia, anh ấy có yêu thích thân thể cô bao nhiêu cũng sẽ không tha cho cô. Anh ấy bây giờ đã sớm lên máy bay rồi, ngày mai anh ấy trở về sẽ là ngày tận thế của cô". Ở một nơi khác, Huỳnh Tông Việt nhìn bóng dáng Tăng Nhu Đình bước vào trong. " Tiểu Thư, cô hà tất vì một người nam nhân bạc tình không hề thương yêu cô mà hãm hại một cô gái vô tội như vậy? Đáng giá sao? ". Tình người trong giới hắc đạo không tồn tại nhưng không có nghĩa là không cảm nhận được, tiểu thư tại sao lại như vậy? Tăng Nhu Đình chấp nhận làm tình nhân bên cạnh Trình Dật Hàn anh đều biết, phải trách cô ấy quá ngu ngốc hay là trách Trình Dật Hàn quá mức quyến rũ. Lần trước anh làm việc thất bại, phi vụ này cô ấy sẽ không cho anh làm. Nhưng người mà cô sai đi làm, sớm đã là đàn em của anh, anh sao lại không biết kế hoạch lần này của cô là gì. Anh không thể trơ mắt nhìn tiểu thư càng lúc càng sai, ít nhất anh phải làm gì đó dù cho có kịp hay không? Nhanh tay soạn một tin nhắn gửi đến một dãi số điện thoại sau đó liền bẻ gãy sim. " Vân Thiên Nhược và Lục Tử Kiện, khu chung cư Chánh Nghĩa ". Trong căn phòng của Vân Thiên Nhược, một người đàn ông đã trần trụi và cô gái nằm cạnh đó. Người đàn ông bắt Vân Thiên Nhược vừa đặt cô lên giường, đang toan tính muốn theo lời Tăng Nhu Đình cưỡng bức cô rồi đổ lên đầu Lục Tử Kiện. Nhưng khi vừa chồm người lên muốn hành động bị tiếng điện thoại gọi đến. Thoáng hậm hực vì bị phá chuyện tốt, còn chưa mở lời bên kia đã hối thúc: " Anh mau đi từ ban công trốn đi, Trình Dật Hàn đang trên đường đến đó. Nhớ phải... " " đem đồ bọn họ cởi ra " lời đó còn chưa truyền đến người đàn ông đã bị danh xưng Trình Dật Hàn làm sợ. Tắt máy rồi phóng nhanh xuống ban công, anh đang cần tiền nếu không cho anh ta mười cái mạng cũng không dám đụng vào đồ của cái người tên Trình Dật Hàn. Tần Dạ theo lời của Trình Dật Hàn lái xe đi với tốc độ nhanh, đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ anh cũng không rõ, đã tạo nên một loạt hỗn loạn âm thanh trên đường đi. "Kíttttt.... ". Xe phanh gấp lại, còn chưa dừng hẳn nam nhân đã bước nhanh xuống xe. Bước chân vội vã, gấp gáp lại không mất đi phần tao nhã. Nhìn đến cửa bị khóa ở bên trong, lòng càng nổi nóng: " Phá cửa ". Tần Dạ dùng lực đạp cửa " rầm rầm rầm rầm " dữ dội, thế nhưng sức lực không đủ mạnh, vẫn chưa thể đá hư. Trình Dật Hàn ra lệnh cho Tần Dạ tránh ra, còn mình lùi lại một bước, bức ra sức lực kinh người dồn vào đôi chân thon dài. " Rầmm...Rầmm ". Trên chân truyền đến cảm giác đau, lại xem như hư không, ánh mắt tóe lửa đi vào trong. Nhìn xung quanh không thấy một bóng người, mắt chim ưng sắc lạnh nhìn về cánh cửa phòng ngủ. Trên chiếc giường kia Lục Tử Kiện đã tỉnh dậy vì tiếng ồn bên ngoài mãnh liệt. Dự báo không lành, nhiu mắt dậy, thoáng giật mình bản thân trong tình trạng không đứng đắn. Càng kinh động hơn khi trên ngực truyền đến một hơi thở ấm áp mềm mại. Nhìn thân ảnh quen thuộc úp mặt trên ngực vô cùng ái muội. Nhưng nhìn thấy cô vẫn chỉn chu với bộ quần áo trên người. Không để ý đến bên ngoài là tiếng phá cửa phòng này, để cô nằm xuống. Sợ bên ngoài là người đã bắt bọn họ ở đây, thanh âm nhẹ nhàng gọi cô gái dậy. " Nhược Nhược, tỉnh, tỉnh... ". Bàn tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Trình Dật Hàn từ từ bước đến lại gần căn phòng dễ dàng đem cửa mở ra. Trình Dật Hàn thấy những gì??? Dưới giường quần áo nam nhân tán loạn vứt ở dưới. Trên giường hai cỗ thân thể bị chăn trùm lên, người bạn của anh lộ ra tấm lưng trần. Người cúi xuống gần cô gái bên dưới, tay lại còn như đang giữ đầu cô gái mà hôn. Một khắc nữa anh bước vào muộn một chút đã thấy một màn ân ái rồi có phải hay không? Tần Dạ cũng theo sau nhìn đến, không tin vào mắt mình, rồi nhìn thấy huyệt thái dương thiếu gia giật giật, tay nắm chặt nắm cửa như muốn bẻ gãy. Lục Tử Kiện vẫn còn chưa tỉnh táo, phản ứng chậm một nhịp, ý thức được ánh mắt muốn giết người sau lưng liền quay lại. Sự xuất hiện của Trình Dật Hàn càng khiến anh mở to mắt, so với phát hiện mình trong tình trạng này còn tệ hơn. " Hàn, cậu nghe tôi giải thích ". Là người từng trải, chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi bình tĩnh nói chuyện. " Giải thích? Cậu muốn giải thích, giải thích rằng cậu yêu thích cô ta. Cậu không quan tâm cô ta là nữ nhân của tôi mà cùng nhau lên giường ". Trình Dật Hàn vẫn bất động đứng ngoài cửa, chỉ tay vào đôi nam nữ kia giận dữ, anh không biết bây giờ tiến vào sẽ phải làm gì mới tốt? Vân Thiên Nhược bị lực vỗ nhẹ trên mặt có chút tỉnh táo, lại bị âm thanh lớn như vậy khiến cô mở mắt. Hoặc nói cô nghe thấy thanh âm không thể quen thuộc hơn lại vô cùng tức giận vốn chỉ có ở nam nhân kia. Do vẫn đang nằm nên cô nhìn đến một người đàn ông với tấm lưng trần, xác định được là ai, nhỏ giọng gọi lại muốn hỏi xem chuyện gì đang diễn ra. " Tử Kiện ". Anh tại sao ở đây? Anh tại sao lại ăn mặc như vậy? Thanh âm vẫn còn mơ hồ, nhưng trong không khí yên tĩnh Trình Dật Hàn nghe rõ mồn một. Cô thấy anh ở đây lại vẫn yên lặng mà nằm đó, câu đầu tiên cô nói ra là kêu tên người nam nhân khác. Lục Tử Kiện muốn quay lại đáp lời cô, nam nhân ngoài cửa chớp mắt đã đứng trước mặt anh giáng một cú đấm nặng nề lên mặt anh. Vân Thiên Nhược lúc này nhìn rõ hơn lúc nào ánh mắt tức giận kia nhưng lần này hằn lên tia máu. Đôi môi mỏng lạnh càng thêm hung tàn, lông mày nhíu chặt vô cùng nguy hiểm. " Trình Dật Hàn ". Thanh âm hiện lên tia sợ hãi, cô thì ra không có nghe nhầm giọng anh. Vân Thiên Nhược ngơ ngác chống lại ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, quên mất xem Lục Tử Kiện bị đánh thương tích thế nào. Lục Tử Kiện quẹt vệt máu khóe miệng, thân thủ anh tốt nhưng với lực đánh của Trình Dật Hàn vẫn là bị bầm. Cú đấm khiến anh tỉnh táo hơn, bây giờ cho dù anh có nói gì cậu ta cũng không tin, chi bằng nhân cơ hội này giúp Vân Thiên Nhược tránh xa Trình Dật Hàn. " Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, Nhược Nhược không có lỗi, là do tôi bắt ép cô ấy ". Nặng nề nói chuyện, anh là bạn Trình Dật Hàn, sẽ không có khả năng hai người bạn ngủ chung với một cô gái. Tuy rằng anh và cô thực chất không có gì cả. " Tử Kiện, chúng ta...". Vân Thiên Nhược không ngờ Lục Tử Kiện lại nói như vậy, cô rõ ràng còn chỉnh tề lại có thể làm gì? Lục Tử Kiện biết cô muốn thanh minh, nhưng đây không phải là lúc. Cô không nghĩ để Trình Dật Hàn hiểu lầm sẽ tốt hơn sao, cậu ta sẽ vì vậy mà không giữ cô bên cạnh. Nhưng anh lại không biết nói sao cho cô hiểu ý tứ của anh. " Cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô ". Tay nắm lấy bàn tay của cô vỗ an ủi, lại lúc Trình Dật Hàn không để ý nháy mắt ra hiệu. Vân Thiên Nhược mơ hồ hiểu cái nháy mắt đầy ẩn ý của Lục Tử Kiện nhưng Trình Dật Hàn là muốn báo thù cô, làm sao dễ dàng buông tha cô. Muốn mở miệng nói chuyện tay bị người dùng sức kéo dậy. Chúng ta??? Chết tiệt, cô lại nói cô và Lục Tử Kiện là chúng ta, còn để cậu ta nắm lấy tay. " Theo tôi về ". Trừng đôi mắt lạnh nhìn cô gái đã nằm gọn trong tay. Vân Thiên Nhược vẫn còn tàn dư của thuốc khiến hai chân mềm nhũn dựa vào người anh, eo bị anh ôm chặt. Trình Dật Hàn nhìn thẳng Lục Tử Kiện tiếp đó ánh mắt hơi tối đi một chút, dõng dạc thanh âm nam tính tuyên bố chủ quyền. " Lục Tử Kiện, cậu nghe cho rõ. Nữ nhân của tôi, không có sự cho phép của tôi ai cũng không thể đưa đi. Ngay cả cậu cũng không thể ". Lục Tử Kiện không biết Trình Dật Hàn bây giờ lại cứng nhắc như vậy, không để ý, vẫn một mực muốn giữ Vân Thiên Nhược bên người. Ôm lấy cô rồi dứt khoát rời đi. Vân Thiên Nhược bị anh che tầm mắt nên không nhìn thấy Lục Tử Kiện. Nhìn Trình Dật Hàn như vậy, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác sợ hãi giống như đêm hôm đó. Cái cảm giác đau đớn đứt lìa, cô mãi mãi cũng không quên. Bây giờ, tình trạng còn tệ hơn trước, nhịn không được nhắc nhở anh: " Trình Dật Hàn, anh lần này phải nghe tôi giải thích! Chúng tôi không phải như anh nghĩ... ". Lạnh giọng cắt ngang lời cô, lực đạo ôm càng chặt cô hơn như muốn truyền đạt rằng anh vô cùng tức giận. " Cô nói, tôi vốn không tin. Tôi chính mắt bắt gian tại giường, còn nói không có ". Gằn từng chữ không thể nào khiến người ta sợ hãi hơn. Bị anh hết lần này đến lần khác xem thường lời nói, cô đưa tay giơ lên quần áo rồi phân tích: " Anh không thấy sao? Tôi quần áo vẫn còn rất ngay ngắn, như vậy có thể làm gì chứ? ". Trình Dật Hàn đặt cô xuống, không vội trả lời cô, đóng cửa xe lại rồi mới quay sang bác bỏ lời cô. " Cô có muốn chứng kiến, quần áo ngay ngắn vẫn có thể làm việc? ". Bàn tay nóng như lửa đặt trên đùi cô, tà mị nhếch miệng. Vân Thiên Nhược đẩy tay anh ra, dựa sát vào xe. Dùng lực quát thật to, chỉ cần cánh cửa này mở ra, cho dù anh không dừng xe cô cũng sẽ tự mình nhảy xuống. Cô là chưa tỉnh táo mới nghĩ anh nhìn thấu việc, thế nhưng anh lại bắt bẻ cô, còn dùng lời vô cùng rẻ mạt nói ra. " Anh mau dừng xe, dừng xe. Tôi không muốn đi cùng anh ". Dùng ánh mắt hung tàn nhìn cô, âm thanh muốn có bao nhiêu tàn khốc liền có bấy nhiêu. " Cô rất thông minh, sớm như vậy liền nhìn ra ý đồ của tôi. Lần trước cô mới chỉ cùng nam nhân đứng trước cửa phòng, tôi đã trừng phạt thế nào? Nhớ không? Cô còn nhớ cảm giác bước chân không xuống được giường nó như thế nào không? ". Đôi mắt màu trà hiện lên vẻ u ám lạnh lùng không có nhân tính, khóe miệng giơ lên vẻ cười lạnh bởi con mồi trước mắt đã mất đi vẻ kiêu căng khi đối đầu với anh. " Lần này cô không những không xuống được giường, mà còn thử qua thế nào là " tàn hoa bại liễu ". " Tàn hoa bại liễu " không phải đồng dạng như kỹ nữ. Trong lòng một trận co thắt buông lời mắng chửi anh. " Anh khốn nạn, khốn nạn.... ". Khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt sợ hãi, cô không muốn bản thân mình yếu đuối như thế. Nhưng từng lời anh nói khiến cô liên tưởng đến cái gì gọi là vực sâu vạn trưởng. Cô cảm giác được anh sẽ ném cô xuống đó, cửu tử nhất sinh. Một tia hi vọng đặt lên người Tần Dạ, cố gắng trấn tĩnh thanh âm: " Tần Dạ, cậu nghe tôi nói. Dừng xe có được không? Dừng xe ". Nếu như cậu ta đáp lại cô " xin lỗi " nghĩa là cậu ta không đồng ý. Trình Dật Hàn dã man, lẽ nào cậu ta không biết. " Vân Tiểu Thư, thực...xin lỗi! ". Tần Dạ áy náy, quan sát giao thông phía trước, thứ cho anh bất lực. Làm trái mệnh lệnh thiếu gia là chuyện không thể nào. Phía sau nam nhân nhìn nữ nhân không còn là ánh mắt hâm doạ và hiểm độc mà là yên tĩnh đến lạ. Trong lòng một loại cảm xúc đè nén, đè anh đến nghẹt thở. Vân Thiên Nhược nhón người về trước muốn nhấn nút mở cửa xe, lại không thành, bị anh mạnh tay kéo lại. " Anh bỏ ra, bỏ ra, bỏ ra... ". Tay bị anh bắt chéo lại giữ thật chặt, vùng vẫy đến bầm tím. Cô luôn dùng sức lại luôn miệng hét la, khiến tâm tình anh đang xuống dốc lại muốn đứt phanh. Đánh mạnh vào ót cô thành công ngăn chặn thanh âm dữ dội. Ôn nhã đem cô dựa vào người mình, tay ấm áp xóa cổ tay bị anh làm đau. Không dừng ở đó, đưa tay xoa huyệt thái dương bởi vì căng thẳng của cô, để cô ngủ một giấc an lành. Lau đi trên trán lấm tấm mồ hôi, gạt luôn sợi tóc rối loạn trên mặt cô.