Editor: Alex Beta: Chjcbjbj Tỷ lệ dân cư ở khu cư xá này không cao, vị trí cũng vắng vẻ. Lúc đầu, Diệp Triệu Kỳ chọn nơi này vì ba mẹ thích yên tĩnh, người già ở khu vực nội thành dễ bị mất ngủ. Nhưng cứ như thế này, tại thời điểm không có một chiếc xe đi ngang, Tô Tú cảm thấy... Lục Lan Xuyên cứ vậy bóp chết cô ở đây có lẽ cũng chẳng có ai biết. Cô cắn mạnh môi, đôi mắt gườm gườm nhìn anh, nhưng e rằng dù là vậy, nỗi sợ theo bản năng vẫn không thể xua tan. Điều này làm cô cảm thấy thất bại. Lục Lan Xuyên thấy cô mãi không lên tiếng, hiểu ý nói: "Cô không muốn nói chuyện cùng tôi? Được thôi, gật đầu hay lắc đầu cũng được". Tô Tú im thin thít, vẫn gật đầu khe khẽ. Cô không hiểu Lục Lan Xuyên làm sao còn mặt mũi hỏi cô câu này. Sống ở Nam Thành, cô đã dự kiến sẽ có một ngày gặp lại người đàn ông này, nhưng cô tuyệt đối không ngờ đến cảnh như thế. Có dạo cô nghĩ, khi gặp lại, Lục Lan Xuyên nhất định sẽ tránh mặt thậm chí làm bộ chưa từng quen cô, hoặc thể hiện vẻ áy náy biết nhường nào. Dù sao... anh ta đã từng làm mấy việc thất đức với cô, không phải sao? Nhưng nhìn hiện tại mà xem? Cái vẻ cao ngạo và như lẽ đương nhiên ấy, một giây trước anh ta thậm chí còn định lái xe đụng cô, bây giờ chẳng biết xấu hổ hỏi cô có nhận ra anh ta hay không ư? Tô Tú quả thực không thể hiểu nổi, trên thế giới làm sao lại có người vô liêm sỉ đến vậy? Không, đây rõ ràng là yêu quái đội lốt người, chẳng qua khoác lên mình lớp vỏ xinh đẹp mà thôi. Nhận được câu trả lời của cô, Lục Lan Xuyên nở nụ cười, nhưng nụ cười này rất khẽ cũng biến mất nhanh chóng, vì vậy Tô Tú không thể nào xác định. Sau đó đã nghe anh chậm rãi lên tiếng: "Tôi nghĩ cô không thể không nhận ra Tiểu Vũ chính là em trai của Diệp Triệu Kỳ chứ". Tô Tú càng im lặng hơn, quay mặt sang một bên. Bị người ta ngó lơ, Lục Lan Xuyên trái lại không hề mất hứng, chỉ cố chấp nhìn cô: "Muốn tôi giúp cô mở miệng à?". Tô Tú giận dỗi quay đầu lại, nắm tay trên đầu gối siết lại thật chặt. Nếu không phải hiểu rõ sức lực của hai người chênh lệch rất nhiều, cô thật sự muốn cho anh ta một cái tát. "Cô biết rõ quan hệ của họ nhưng vẫn tiếp tục làm gia sư cho Tiểu Vũ, tôi không thể không cho rằng cô đang có âm mưu tiếp cận tôi? Hoặc đây là một cách cô trả thù tôi?". Lục Lan Xuyên nói xong, mắt lướt qua từng centimet trên mặt cô, cứ như cái lưỡi của rắn độc, làm người ta ớn lạnh. Tô Tú trợn trừng mắt, khó tin nhìn anh, lại cảm thấy buồn cười. Xem đi, làm chuyện xấu xa rồi cuối cùng sẽ gặp báo ứng, kẻ trước mắt này không phải đã mắc chứng hoang tượng bị hại nghiệm trọng rồi chứ? Lục Lan Xuyên thở dài: "Tô Tú, cô nên biết, tôi không vui khi gặp cô". Tô Tú cũng muốn nói vậy. Cô đâu có điên, gặp cầm thú dĩ nhiên cũng không vui rồi. Tuy nhiên Lục Lan Xuyên không cho cô cơ hội lên tiếng, dường như không muốn lãng phí thêm một giây một phút nào cho cô nữa: "Về gọi điện thoại nói cho họ biết cô không làm gia sư nữa". Tô Tú ngẩng phắt đầu lên, cuối cùng không kiềm nén nổi nói câu đầu tiên, "Không được". Lục Lan Xuyên lười hỏi cô tại sao, chẳng qua không kiên nhẫn nhắc nhở, "Tôi không phải đang thảo luận với cô". Khó khăn của cô không nằm trong phạm vi lo nghĩ của anh, mà cô đã sớm được lĩnh hội những thủ đoạn uy hiếp kia rồi. Ngay cả lúc lái xe suýt nữa đụng vào cô tám phần cũng là cảnh cáo, tự biết không có gì để phản bác nhưng vẫn cảm thấy tức giận khôn nguôi. Tô Tú cắn chặt răng, "Lục Lan Xuyên, người làm trời nhìn, anh không sợ...". "Báo ứng?". Lục Lan Xuyên hờ hững tiếp lời, tròng mắt đen sâu thẳm liếc cô một cái, "Chỉ có người nghèo với người không có năng lực mới gửi gắm tất cả hy vọng vào ông trời. Mà bất hạnh thay, hai thứ này tôi đều có. Vì vậy ông trời không có gì để uy hiếp tôi cả". Đúng vậy, thực tế làm người ta tuyệt vọng đến thế đấy. Tô Tú đã sớm được lĩnh giáo tiền tài và quyền thế trong miệng Lục Lan Xuyên. E rằng nếu còn không cam chịu, ở trước mặt anh, cô không hề có kế hay cho cuộc đội chọi này. Tô Tú giận tới mức ngực phập phồng kịch liệt, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi dao sắc bén, lập tức xử lý kẻ trước mặt này đi cho rồi. Trái lại Lục Lan Xuyên đã nhìn ánh mắt này quá nhiều rồi, không hề cử động, chỉ thẳng người khẽ nhếch môi nói: "Hi vọng đây là lần cuối chúng ta gặp nhau". Cho đến khi chiếc xe đã đi khỏi, Tô Tú vẫn chật vật ngồi dưới đất. Lòng bàn tay cô đã đầy vết cấu của ngón tay nhưng không hề có cảm giác đau đớn. Quả thật đáng buồn, cho dù đến giờ phút này, cô vẫn không có cách nào gây khó dễ cho Lục Lan Xuyên. Thật ra cô đã sớm cam chịu số phận rồi, chỉ muốn sống thật tốt, nhưng tại sao lại khó đến vậy? Trên đời này sao lại có loại người thối nát như Lục Lan Xuyên chứ! *** Xe đi xa rồi Lục Lan Xuyên mới quay đầu nhìn sang gương chiếu hậu. Cô co rúm ngã ngồi ở đó, hóa thành một điểm trắng nhỏ nhoi, như thể chỉ cần một cơn gió đã có thể thổi cô đi rồi. Có lẽ đã nhiều năm không gặp, vừa rồi Lục Lan Xuyên thậm chí còn hoảng hốt trong giây lát. Đó thật sự là Tô Tú sao? Hình như giống, hình như không giống lắm. Trước kia mặt cô phúng phính, da cũng trắng như bây giờ nhưng lại điểm nét hồng hào đáng yêu. Tóm lại chắc chắn không phải kiểu trắng bệch ghê người như thế. Bây giờ không tránh khỏi quá gầy, nhớ trước kia rõ ràng cô hơi mũm mĩm, luôn luôn la hét đòi giảm cân. Lục Lan Xuyên hoảng sợ với chính ký ức của mình, chỉ cần một vài phút ngắn ngủi, anh thực sự có thể nhớ rất nhiều chuyện liên quan đến Tô Tú ư? Không, đây không phải là chuyện anh nên nhớ. Đạp mạnh chân ga, chiếc xe chạy băng băng trong gió đêm. Đêm nay rõ ràng phải thoải mái, làn gió mát đã giảm ớt cái nóng bức của mùa hè, nhưng vì sao vẫn khiến người ta buồn bực bất an? Thật sự không nên gặp cô. Lục Lan Xuyên biết, Tô Tú là tội nghiệt của bản thân anh, mặc dù đời này anh đã sớm không biết lương tâm là thứ gì, nhưng nhìn lương tâm bị chính mình vứt bỏ vẫn cảm thấy không thoải mái. Nếu như có thể, đời này hy vọng không gặp lại cô nữa. Anh lấy một điếu thuốc trong hộp, đưa lên miệng, đắn đo một lát rồi lấy điện thoại bấm số. Người bên kia không biết đang làm gì, bị quấy rầy nên rất bất mãn, "Lục Lan Xuyên, cậu không biết bây giờ tôi đang bận à?". Lục Lan Xuyên không thèm nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề, "Cậu đã gặp Tô Tú chưa?". Diệp Triệu Kỳ nhất thời sửng sốt, "... Ai thế?". "Con mẹ nó, đừng có giả vờ giả vịt với tôi". Diệp Điềm Kỳ bật cười: "Tôi giả vờ gì chứ? À, cậu nói cô nữ sinh chơi với cậu hồi đó, gia sư của Tử Tây đó à? Em chân dài đó phải không?". Không nhớ rõ ư? Lục Lan Xuyên lại bực bội, "Đúng, là cô ấy". "Đã chuyện của mấy năm trước rồi. Cô ấy sao rồi, không phải là đang...". "Bây giờ cô ấy đang làm gia sư cho Tiểu Vũ". Lục Lan Xuyên ngắt lời cậu bạn. Diệp Triệu Kỳ im lặng một lúc, cuối cùng chửi thề một câu, có thể thấy đã bị kinh hãi không ít, nhưng ngay lập tức phủi sạch quan hệ, "Tôi nói này Xuyên, tôi thật sự không biết chuyện này. Chắc chắn là bà già làm. Cậu và Vận Thanh đang ở thời điểm quan trọng, tôi còn để một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh sao?". Tuy nói Lục Lan Xuyên không quan tâm đến cô gái kia, nhưng tốt xấu gì hai người cũng đã trải qua một đoạn. Lục Lan Xuyên hít một hơi thuốc, sau khi nhả khói mới nói: "Tóm lại chuyện này giao cho cậu, tôi sợ cô ấy còn có hành động khác". "Cậu nói cô ấy cố ý tiếp cận cậu? Không thể nào, tôi nhớ cô bé kia rất thông minh, không đến nỗi lấy đá chọi đá, huống chi cậu còn sợ cô ấy sao...". "Nói nhảm nhiều vậy". Thấy Lục Lan Xuyên cứ khăng khăng, Diệp Triệu Kỳ không nói gì nữa, chẳng qua có phần bùi ngùi. Bởi gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng nên đến giờ Lục Lan Xuyên có lỗi với rất nhiều người, quả thực dùng hai bàn tay đếm cũng không xuể. Nhưng tất cả sự nhẫn tâm của cậu ta gần như đều trút lên người cô gái kia... Vẫn còn nhớ năm đó dù gì Tô Tú cũng là sinh viên đại học nổi tiếng, nghe nói đến vùng hẻo lánh, không dễ dàng gì. Nhưng vậy mà lại gặp phải Lục Lan Xuyên, sau đó đã trở thành bi kịch. Gặp phải Lục Lan Xuyên, chỉ có thể coi là cô xui xẻo. *** Thật đúng là xui xẻo tám đời, Tô Tú cũng nghĩ vậy. Lúc cô đứng dậy mới phát hiện mình không cẩn thận bị trẹo chân. Gót giày sandal đã mòn quá rồi, trọng tâm không vững, lúc ấy lại bị anh ta làm giật mình bị ngã nên trật mắt cá chân. Lúc này mắt cá chân cô đỏ lên, rất đau, vừa nhúc nhích là tất cả kinh mạnh như xoắn lại. Tô Tú đau đến mức chảy nước mắt, cái tên Lục Lan Xuyên thối tha này, quả nhiên ai gặp phải cũng xui xẻo! Đuổi kịp chuyến tàu ngầm cuối cùng trong gang tấc, tới khi cô khập khiễng trở về nhà thì bạn cùng phòng đã đi ngủ từ lâu. Tô Tú rón rén tìm túi chườm đá, nén cơn đau nhức xoa chân. Giờ đây không gian thật tĩnh lặng, tinh thần cũng nhẹ nhõm hẳn, cô lại chìm vào suy tư, trong đầu ngập kín lời nói lạnh như băng của Lục Lan Xuyên. Bỏ việc gia sư... Nhưng tiền lương nhà họ Diệp trả rất cao, cô cần tiền, cần rất rất nhiều tiền, dĩ nhiên không nỡ cứ thôi việc như vậy. Nhưng nếu không nghe theo Lục Lan Xuyên, kết quả không cần nghĩ cũng biết. Vô số "nhưng mà, nhưng mà" cứ chạy qua chạy lại giày vò thần kinh Tô Tú, ngực như bị một tảng đá khổng lồ đè ép làm cô không thở được. Trên thế giới này, có những người những chuyện nhất định không thể suy nghĩ dễ dàng, nếu như phải suy nghĩ cẩn thận thì cứ như ép buộc bản thân mình đi vào đường cùng vậy. Tô Tú không phải là người hoàn hảo, cô sợ đau, cũng sợ tuyệt vọng, cho nên từ trước đã ít suy nghĩ. Về phần người đàn ông kia, từ lâu đã không còn nhớ tới nữa rồi. Nhưng thật kỳ lạ, dù là người đã bao năm không còn đọng lại trong ký ức, nhưng chỉ trong cái liếc mắt đầu tiên, trong đầu lại hiện ra hết thảy những thứ có liên quan đến người đó. Hơn nữa vết thương kia hình như lại bắt đầu đau, từng chút một nhắc nhở cô không nên có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông máu lạnh đó nữa. Ngày xưa, cô cũng từng dại khờ cho rằng cái gọi là tình yêu của đàn ông có thể thay thế tất cả, nhưng sau đó mới nhận ra rằng lời đàn ông nói chưa chắc đều là thật. Khi gặp được lợi ích nào đó, tình yêu chỉ có thể bị vứt bỏ. Cho nên giờ phút này Tô Tú đã sớm không còn mơ mộng xa vời thực tế với Lục Lan Xuyên nữa, cô chỉ muốn sống thật tốt mà thôi. Tô Tú trằn trọc hồi lâu mới ngủ, sáng cô phải đi làm tối lại đi gia sư, nhưng dù mệt mỏi như thế cô vẫn nằm mơ - cơn ác mộng mang tên Lục Lan Xuyên.