Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 82 : Thầy may y phục - Lạc Đình

“Có điều nói đi nói lại, đó thật sự là thuốc độc sao?” Mộng Hàm Yên chợt nghĩ đến điểm này, tuy rằng tên kia cực kỳ xấu tính, sáng nắng chiều mưa như thời tiết tháng ba. Nhưng nếu nói hắn sẽ làm hại nàng, bất luận thế nào nàng cũng không tin. Trong lòng nàng có cảm giác đặc biệt như vậy, vô cùng tin tưởng hắn, tin tưởng vô điều kiện. Tự trong đáy lòng nàng, hắn sẽ không hạ độc nàng. “Nếu đã như vậy, bây giờ có chạy hay không?” Nàng cảm giác được, nếu như nàng lại trốn một lần nữa, chắc chắn hắn sẽ cực kỳ tức giận. Hơn nữa Nguyệt Thiển Mi vẫn còn trong cung, ngay trong tay Mặc Cẩn Tà, khiến nàng không thể nào dứt áo ra đi. Nếu bây giờ nàng trốn, Quỷ vương chắc chắn sẽ bỏ mặc Nguyệt Thiển Mi. Điều này nàng có thể khẳng định, hắn không hề để tâm đến sống chết của người khác, là một người cực kỳ máu lạnh vô tình. Nhưng với một Quỷ vương máu lạnh vô tình như thế, nàng lại có cảm giác đặc biệt tin tưởng và an tâm. Tựa như bóng người mơ hồ trong mộng kia, khiến trái tim nàng ấm áp. - Vương phi nương nương, tôi là Lạc Đình - thầy may y phục tới đo may y phục cho người. Tiếng gõ cửa vừa dứt, một nam tử với khuôn mặt mộc mạc tiến vào, mặc bộ trường bào tinh tế màu lục nhạt, thanh lịch mà không mất vẻ cao quý. Trên mái tóc dài của hắn là một cây trâm ngọc bích hình lá trúc cắm nghiêng nghiêng, tựa như lá biếc rơi trên dòng suối. Hoa văn hoa ngọc lan màu trắng thuần trên vạt áo khiến khí chất lạnh nhạt của hắn nhiều hơn vài phần ấm áp xinh tươi. - Ta không phải vương phi nương nương gì hết, đừng có gọi bậy. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Mộng Hàm Yên ửng đỏ như hoa, nghe cách xưng hô này khiến nàng cảm thấy mình dường như đã là thê tử của Tuyết Trần Phong vậy. - Chính miệng Tuyết vương điện hạ đã nói cô nương là vương phi, cô nương không cần câu nệ lễ nghi, lập tức sẽ thành Tuyết vương phi danh chính ngôn thuận ngay thôi. Lạc Đình mỉm cười, nói là đo đạc may y phục cho nàng nhưng hắn không hề đến gần nàng mà chỉ dùng mắt ước lượng. Một khắc sau, hắn lấy ra một cây bút rất đặc biệt, bắt đầu vẽ tranh trong không khí. Màu đỏ thẫm xuất hiện trước mắt Mộng Hàm Yên, theo nét vẽ nhanh chóng của hắn, một bộ giá y vô cùng xinh đẹp hiện ra. Hắn điểm xuyết thêm hoa văn hoa mỹ màu vàng, vàng đỏ đan xen, cực kỳ lóa mắt. Bút vẽ của hắn vẽ ra liền mạch, khi nét bút cuối cùng kết thúc, một bộ giá y xuất hiện trên người Mộng Hàm Yên, trực tiếp mặc lên người nàng. - Thiếu một đôi giày. Lạc Đình liếc dưới chân nàng, bút vẽ trong tay lần nữa chuyển động, nhanh chóng phác họa ra một đôi giày thêu màu đỏ được điểm tô bằng những viên thạch anh mỹ lệ. Bút vẽ của hắn nhấc lên, đôi giày thêu ấy chỉnh tề mang vào chân Mộng Hàm Yên. - Cuối cùng chính là mũ phượng. Nàng ngẩn tò te nhìn hắn vung bút vẽ tranh, những hoa văn mà hắn vẽ đều biến thành vật thực, hệt như nằm mơ vậy. Lạc Đình vẽ mũ phượng cho nàng, mũ phượng này vô cùng tinh xảo, là một chiếc mũ phượng ngọc lưu ly linh lung, chim phượng chạm rỗng bằng tơ vàng, cánh phượng khảm thạch anh giương lên muốn bay. Khi mũ phượng hoàn thành, Mộng Hàm Yên cảm thấy bộ giá y và mũ phượng này trông rất quen mắt, hình như nàng đã từng gặp rồi. Cảm giác quen thuộc này không rõ tại sao, nàng sững sờ, chiếc mũ phượng lưu ly linh lung ấy liền đội lên đầu nàng. - Thêm một đôi hoa tai nữa! Lạc Đình nhìn Mộng Hàm Yên giống như đang nhìn tác phẩm của mình, vẽ thêm cho nàng một đôi hoa tai phượng hoàng, mới hài lòng thu bút. - Hoàn mỹ! Trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui sướng rực rỡ như hoa mùa xuân. - Trang phục hôn lễ đã hoàn thành, Lạc Đình cáo từ. Mộng Hàm Yên thấy hắn lui xuống, cúi đầu nhìn trang phục của mình, đôi môi đỏ há ra.