Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ
Chương 7 : Chỉ hôn
“Ngao! Đầu đau quá!” Ta mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong phòng, đầu đau như có một trăm đứa nhỏ nhảy trong óc. Ta đấm đầu, cảm thấy không thoải mái.
Điệp Thúy đem chậu nước vào phòng cho ta rửa mặt chải đầu, rồi lại vội vàng vào bếp lấy canh giải rượu. Đã nhiều năm vì muốn giữ bí mật của gia đình mà chuyện to nhỏ gì ta cũng tự làm, tự mình rửa mặt chải đầu, tự mặc quần áo, tự gấp chăn lại, tự cởi quần áo, đúng là một thanh niên gương mẫu a. Áo khoác ngoài thì ngoại lệ, vì bản công tử luôn không hiểu được cách mặc áo khoác nên ta buộc phải để Điệp Thúy mặc hộ.
Bọn nha hoàn nhiều nhất chỉ giúp ta dọn phòng, mọi người ai nấy đều biết giường là cấm địa của bản công tử, trừ phi được bản công tử cho phép, nếu không người lạ đừng mong lại gần. Tất cả mọi người đều tưởng bản công tử thích sạch sẽ, nhưng đó chỉ là một phần nguyên nhân, nguyên nhân chính vì mỗi tháng dì cả tới chơi với bản công tử, lỡ như ở trên giường để lộ điểm màu đỏ khả nghi thì thật khó có thể công đạo a.
Ta giãy giụa đứng dậy, dùng nước hắt vô mặt, cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều. Ân, nhìn cảnh này người ta nhất định sẽ nghĩ bản công tử là một công tử trong veo thuần khiết, thiên sinh lệ chất (6) không có chí tiến thủ a!
“Công tử, vẻ mặt ngươi ngốc quá, đừng loạn tưởng mình là một vị công tử trong veo thuần khiết được không?” Điệp Thúy bưng canh giải rượu vào, nàng nhất định là giun đũa thành tinh nhập hồn vào người sống, kiếp trước chắc là con giun trong bụng bản công tử, vì thế lúc nào cũng như đi guốc trong bụng ta.
“Công tử, ta không phải giun đũa.” Ngay cả vậy ngươi cũng có thể nghe được thì không phải giun đũa thì là cái gì?
Mặt Điệp Thúy co lại, cứ như đang bị trúng gió.
“Ta sao trở về phòng được? Quần áo là ai giúp ta thay?” Khi sắc mặt Điệp Thúy càng lúc càng trở nên khó xem, đang định điên cuồng hét lên với ta, thì ta đã nhanh tay lên tiếng ngăn nàng lại, nói lảng sang chuyện khác, sẵn uống cạn chén canh giải rượu.
“Là Lạc Nhất Lạc Nhị khiêng ngươi về phòng, phu nhân tự mình vào phòng thay quần áo cho ngươi.”
“Ác! Đêm qua có phải xảy ra chuyện gì không a?” Trong đầu bản công tử tuy vẫn còn lưu lại một chút trí nhớ hôm qua, nhưng lại nghĩ không ra chuyện gì xảy ra, hỏi thẳng đi lẹ hơn.
“Đơn giản mà nói thì Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chỉ hôn cho ngươi.”
“Cái gì!?” Cái gì!? Cái gì!? Cái gì!? Cái gì!? Trong lòng ta xuất hiện vô hạn “Cái gì!?” Hồi lâu, một hồi chuông vang lên trong đầu ta, khuôn mặt tuấn tú của ta vo thành một nắm, rối rắm nhăn mặt nhíu mày.
Điệp Thúy chắc là cảm thấy mặt của ta buồn cười quá nên nàng bật cười thật lớn. “Công tử, hôm qua chính ngươi lật sách Hoàng Thượng mang đến, ngón tay chỉ vào một cái tên, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chỉ thay ngươi chỉ hôn, khi ngươi ngủ tay còn nắm chặt lấy cuốn sách đó mà!”
Chỉ hôn, thì ra không phải do Hoàng Thượng ép, mà là do bản công tử tự chỉ, tay chỉ đặt trên tờ giấy mỏng manh kia thôi đã bắt thành hôn, ôi nhân sinh!
“Vậy cha và mẹ đâu? Bọn họ không cứu ta?” Ta vẫn còn đang khiếp sợ đây!
“Hoàng Thượng đã xuất thánh chỉ thì lão gia và phu nhân cứu sao được ngươi? Công tử cũng nên mau thành thân đi! Mỗi ngày ở đây tự kỷ không ngưng, ta nghe mà mắc ói!”
Hảo hảo hảo, giỏi cho ngươi Điệp Thúy, ngươi không an ủi vỗ về mà còn chê cười ta, ta nhất định phải ức hiếp ngươi, đem ngươi giống khăn lau mà vắt nước ngàn vạn lần!
“Không thể! Điệp Thúy giúp ta mặc áo khoác, ta chạy đi tìm cha mẹ thương lượng.”
Ta lê thân hình tao nhã, vững vàng bước ra cửa phòng, sau đó nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào phòng khách, “Cha! Mẹ! Con không thể thành thân!” Ta ôm lấy đùi của Lạc lão.
(6) Trời sinh đã có khí chất đẹp đẽ
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
12 chương
7 chương
20 chương
164 chương
58 chương