Hạng Ngạo Thiên nói đúng, cứu được một lần, không nhất định có thể cứu lần thứ hai. Hắn đã nói một câu rất chân thật, đây là thế giới người vật đều phải đấu tranh sinh tồn, cũng giống như cửa tiệm của nàng, khi nàng mở ra cửa tiệm buôn bán, làm ăn buôn bán tốt sẽ còn tồn tại, nhưng nếu cửa tiệm làm ăn buôn bán không được tốt, ế ẩm thê lương, khách hàng rất ít không có mấy, sẽ nhanh chóng tàn lụi. Đấy là sinh tồn! Đấy là nhân sinh! Tinh tế quan sát qua gian phòng một lượt, Mai Tuyết Tình tiến về phía long ỷ của Hạng Ngạo Thiên ngồi xuống. Một tiếng thở dài vang lên! Cảnh còn người mất rồi! Trong lòng Mai Tuyết Tình dâng lên cảm giá ủ rũ! Xuân vây thu thiếu hạ ngủ gật, có lẽ là do trời mùa thu, nàng gần đây luôn không có tinh thần, lúc nào cũng mỏi mệt, buồn ngủ! Dạo gần đây phải xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong cửa tiệm thật sự làm nàng quá mệt mỏi rồi, không phải thân thể mệt, mà chính là tinh thần thể lực mệt. Mai Tuyết Tình ngáp một hơi dài, hai mắt nhắm hờ lại, ngã người lên long ỷ chờ đợi Hạng Ngạo Thiên trở về. oOOoOOoOOo Vừa lâm triều xong Hạng Ngạo Thiên lập tức thẳng đến Ngự thư phòng. Hàn Thanh đi ở bên cạnh, hướng về phía hoàng đế báo cáo sự việc. “Người xâm nhập vào hoàng cung đêm kia, điều tra thế nào rồi? Có chút manh mối gì chưa?“ “Dạ hồi Hoàng thượng, bây giờ còn chưa tra ra được, chỉ có thể khẳng định đó là một nam nhân hơn nữa thân thủ vô cùng lợi hại, nhất là khinh công, ty chức cũng cam bái hạ phong, cửa thành đã phái trọng binh canh gác ngày đêm, củng cố tăng cường việc lục soát!“ “A? Ngay cả ngươi cũng tự thẹn rồi sao?“ Hạng Ngạo Thiên dừng lại cước bộ, “Người này quyết không phải là một nhân vật đơn giản!“ “Dạ vâng! Ty chức thất trách, vậy mà để cho thích khách đào thoát!” Hàn thanh tự trách, “Ty chức đã cho gia tăng canh gác, tăng cường lục soát!“ “Vậy là tốt rồi, có điều là, cần phải thận trọng, đừng để bá tánh bình thường không yên lo lắng, không nên khiến cho lòng người hoảng sợ!“ Hạng Ngạo Thiên vừa căn dặn vừa tự hỏi, “Người này công phu thật là lợi hại, xâm nhập vào cung không chút phong thanh, lại không làm tổn thương đến bất cứ kẻ nào, chuyện này cũng quả thật rất kỳ quái! Bước tiếp theo, nhất định phải biết rõ thân phận của người này, sau đó, cũng cần phải tìm hiểu rõ ràng mục đích hắn vào cung là gì!“ Nói một chút đã đi tới trước Ngự thư phòng dừng lại. Đẩy cửa phòng ra, Hạng Ngạo Thiên bắt gặp khuôn mặt mà hắn ngày tưởng đêm mong. Hắn phất tay, ý bảo Hàn Thanh lui ra. Hàn Thanh khẽ liếc mắt nhìn nhân tiện thấy công chúa đang ngã người ngồi trong long ỷ, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần. Hàn Thanh chỉ mong sao cách công chúa xa một chút, bằng không, để nàng nhìn thấy, lại đem mình ra làm trò cười nữa! Nàng vốn là Ngạo Sương sao? Như thế nào tính cách lại biến hóa nhiều như thế? Đóng kín cửa phòng lại, Hạng Ngạo Thiên đi về phía người đang ngồi dựa vào long ỷ. Nhìn bộ dáng này của nàng, thật sự là nàng đã rất mệt mỏi rồi. Trong cung có cuộc sống sung sướng nhưng nàng lại không màng đến, nàng muốn tự mình đi ra ngoài kiếm tiền nuôi sống bản thân, trước đây, chưa từng nghe thấy qua chuyện như vậy, sống hai mươi bảy năm, nay xem như hắn có thể mở rộng tầm mắt rồi! Chẳng lẽ ở thế giới kia của nàng, nữ nhân đều đi ra ngoài xuất đầu lộ diện kiếm sống hay sao? Nhẹ nhàng xoa mặt Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên trong lòng nảy lên nỗi chua xót thương tâm. Mai Tuyết Tình như đứa trẻ khẽ trở mình trên long ỷ lẩm bẩm nói mớ, trên mặt đã không còn vẻ kiên cường và đề phòng ngày thường nữa, cứ tự nhiên như vậy ngủ say! Hạng Ngạo Thiên âu yếm nhẹ ôm nàng vào lòng, khẽ khàng bế nàng lên xoay người đến phía sau bình phong, mở cửa mật thất ra đi vào. Mai Tuyết Tình say sưa ngủ một giấc tỉnh dậy! Hình như từ lúc mở cửa tiệm buôn bán, nàng cũng chưa từng nghỉ ngơi qua thoải mái như vậy. Mở to hai mắt, nàng vươn vai duỗi thẳng người một cái. Dáng điệu biếng nhác này của nàng đều được Hạng Ngạo Thiên thu hết vào trong mắt. “Ca…” Mai Tuyết Tình vừa quay đầu qua, phát hiện Hạng Ngạo Thiên đang ngồi ở bên giường ánh mắt tràn đầy tình cảm đang say mê nhìn nàng. Vội vàng đứng dậy. Hạng Ngạo Thiên vội giúp nàng, “Muội muội, ngươi mệt mỏi lắm rồi, hay là cứ tiếp tục nghỉ ngơi cho khỏe đi!“ Mai Tuyết Tình vẫn còn chưa quên mục đích hồi cung của mình hôm nay. “Ca… Ngươi gần đây có khỏe không?” Mai Tuyết Tình không biết như thế nào mở lời. Tin tức vốn là do Ngô Minh Tử tiết lộ cho nàng biết, Hạng Ngạo Thiên thì lại không biết qua người này. Huống hồ, nàng cũng không có ý định để cho hai người bọn họ nhận biết nhau, Hạng Ngạo Thiên yêu nàng nhiều như vậy, nếu biết bản thân nàng còn quen biết một nam nhân khác chẳng liên quan gì, còn không nổi cơn thịnh nộ mới lạ. Dù sao cũng không thể đi thẳng vào vấn đề, hỏi chuyện thích khách vào cung? “Ca…“ Mai Tuyết Tình nhắc nhở Hạng Ngạo Thiên, “Quốc sự trọng yếu, thân thể quan trọng hơn, sau này nhất định phải chú ý đến thân thể! Trong cung cũng cần phái thêm nhiều thị vệ tăng cường tuần tra!“ Hạng Ngạo Thiên nghe khẩu khí của nàng nói chuyện như là mẫu thân dặn dò hài tử không nghe lời. Hắn vươn tay, khẽ gõ vào đầu Mai Tuyết Tình, “Ca tự biết cân nhắc, ngươi cứ yên tâm đi! Nhưng thật ra bản thân ngươi cũng cần phải chú ý nhiều đến thân thể một chút!“ Nhìn thấy bộ dáng nàng mệt mỏi ngồi dựa vào long ỷ mà cũng có thể ngủ ngon, hắn thật sự rất đau lòng. “Ngươi ở ngoài cung, ca ca cũng không có cách nào thường đến được, ngươi nếu có thời gian, cũng nên thường xuyên quay về cung hơn đến thăm ca ca, có được hay không?“ Hạng Ngạo Thiên như là cầu khẩn. “Được, sau này, ta sẽ thường xuyên trở về cung thăm các ngươi!“ Mai Tuyết Tình cường điệu nhấn mạnh hai chữ “Các ngươi” . “Ca… Kỳ thật, thân là hoàng đế, có rất nhiều điều bất đắc dĩ, khi ngươi tạo quyền uy thực hiện tân chính, nhất định sẽ xúc phạm tới rất nhiều người, xung đột đến lợi ích của họ, có người khó tránh khỏi ghi hận trong lòng, nói không chừng còn có thể tùy thời trả thù, cho nên, sau này cần phải cẩn trọng, tăng cường nhiều việc phòng bị trong cung!“ Mai Tuyết Tình cho rằng, có thể vào cung hành thích, ngoại trừ nghĩ ở ngoài muốn cướp đoạt hoàng quyền, còn có thể tùy thời trả thù, cũng chỉ có thể có hai loại khả năng này thôi. Hạng Ngạo Thiên thì lại không có huynh đệ nào khác, cho nên, đoạt hoàng quyền, khả năng chuyện này không lớn. “Ca biết, thân là hoàng đế, đúng là phải vì lợi ích của trăm dân bách tính mà nghĩ đến, khó tránh khỏi phải xúc phạm tới lợi ích của một số ít người, nhưng mà, ca lòng dạ ngay thẳng, quang minh chính đại, cho nên, cũng không có gì phải băn khoăn lo lắng, không phải là ưu khuyết điểm là do mọi người công tâm mà xét sao!“ Hạng Ngạo Thiên trong lòng tràn đầy ấm áp, trên thế giới này, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu, lại có thêm nàng, một người thật lòng quan tâm đến hắn như thế, cố gắng muốn vì hắn mà phân ưu. Một nữ nhân trên danh nghĩa là muội muội, một nữ nhân mà bản thân hắn yêu sâu sắc nhưng lại không thể công khai bày tỏ, chỉ có thể cất giữ trong lòng. Một nữ nhân tâm tư tinh tế, suy nghĩ mạch lạc, phân tích thấu đáo, lời nói như thác đổ làm thư thái tâm cang hắn. “Ta tin tưởng ca có năng lực, không để cho những kẻ dụng tâm kín đáo thực hiện được ý đồ!” Mai Tuyết Tình vỗ vỗ vào vai hắn. “Ta đây có thể yên tâm trở về rồi!” Mai Tuyết Tình đứng dậy. “Cũng muộn rồi, muội muội sau khi dùng xong bữa tối hãy quay về đi!“ Hạng Ngạo Thiên hy vọng nàng có thể lưu lại bên hắn thêm nhiều một chút. “Ta trước bữa trưa còn phải trở về, sợ rằng trong cửa tiệm có chuyện gì phát sinh, các nàng ấy xử lý không tốt, dù sao các nàng cũng còn chưa có kinh nghiệm gì!“ Hạng Ngạo Thiên nở nụ cười, nụ cười làm cho Mai Tuyết Tình mơ hồ, chẳng hiểu ra làm sao cả. “Chỉ còn nửa canh giờ nữa, là tới thời gian dùng bữa tối rồi!“ Khẽ nhảy người lên một chút, Mai Tuyết Tình mặt đỏ ửng đến sau cổ. Bản thân mình như thế nào lại tham ngủ đến như vậy? oOoOoOoOoOo Sau khi dùng xong bữa tối, Hạng Ngạo Thiên đưa tiễn Mai Tuyết Tình trở lại cửa tiệm. “Ca… Nhất định phải chú ý…“ Mai Tuyết Tình còn nghĩ muốn dặn dò thêm vài câu. “Yên tâm đi, ca vốn là hoàng đế, không phải tùy tiện là có thể chết, cũng không phải tùy tiện là có thể để cho người khác xúc phạm tới!“ Nhắc tới cái chết, Mai Tuyết Tình tâm lý không yên, trong lòng nhịn không được có chút lo lắng. Nhìn Mai Tuyết Tình đi vào sân, Hạng Ngạo Thiên một mình cô độc tiêu sái trên đường hồi cung. Ánh trăng bàng bạc soi xuống bóng lưng cao to mạnh mẽ của hắn, rọi xuống đất một hình bóng trãi dài cô đơn…