“Ngươi đây? Đánh cuộc gì?” Mai Tuyết Tình thấy Hạng Ngạo Thiên ngồi ở chỗ đó, một mình trầm ngâm ngồi suy nghĩ, sau đó xấu xa cười! Nụ cười xấu xa đó, làm cho Mai Tuyết Tình bất giác nhất thời thẫn thờ, nhất thời ảo giác, còn có một chút động tâm, mỉm cười như vậy mang theo vẻ nghịch ngợm, vừa mang theo vẻ nam tính, phảng phất như tia nắng mùa đông, để lại sự ấm áp trong lòng người, vừa lại phảng phất như ánh nắng chói chang ngày hè xen lẫn cơn gió mát, có thể làm cho người ta khô nóng trái tim, lại bỗng chốc trở nên mát mẻ dễ chịu Nụ cười như vậy không phải là của một vị hoàng đế, hẳn vốn là của một nam nhân, nói đúng ra, hẳn vốn là của một đại nam hài, của một nam hài có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Trong ấn tượng, vua của một nước hình tượng hẳn là đều có khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, thần sắc lạnh lùng, uy phong lẫm lẫm, bất cẩu ngôn tiếu, dĩ nhiên không nghĩ tới hắn có thể toát ra vẻ mặt kiểu này, làm cho người ta thật bất ngờ, thậm chí có chút không biết làm sao, không biết phải làm cái gì. Không biết, hắn đối với hậu cung tần phi có hay không cũng toát ra vẻ tươi cười tràn ngập sự quyến rũ, làm mê động lòng người? Mai Tuyết Tình đột nhiên cảm giác được mình có chút như một nữ sắc lang, thật sự có những ý nghĩ kì quái đối với một nam nhân, hắn yêu thích người nào mà cười tươi như vậy, đó là chuyện của hắn, chính mình ở chỗ này vì hắn ưu phiền để làm chi? Thấy nàng nhìn mình với ánh mắt mê mẫn, Hạng Ngạo Thiên cũng nhất thời có chút giật mình, nhưng lập tức hắn lệnh cho mình vừa chợt lóe qua ý loạn tình mê tập trung tỉnh táo lại, hắn thay đổi ý nghĩ ban đầu, nói: “Nếu như hoàng huynh ta thắng, vậy ngươi phải đáp ứng hoàng huynh một việc.” “Chuyện gì? Chỉ cần không quá đáng, ta đều đáp ứng ngươi!” “Ngươi nhất định phải đáp ứng hoàng huynh, nếu như… Nếu như sau này, ngươi phát hiện hoàng huynh làm ra chuyện gì có lỗi chuyện với ngươi, ngươi nhất định phải tha thứ cho hoàng huynh, ngươi biết, một khi thân là thiên tử, có đôi khi, gặp phải rất nhiều những điều mà bản thân không muốn làm, nhưng là, vì lợi ích quốc gia, vừa lại bất đắc dĩ, phải làm, khi mỗi lần làm như vậy, có thể sẽ gây thương tổn cho một ít người, kể cả những người yêu quý nhất bên cạnh hoàng huynh.” “sao lại tỏ vẻ nghiêm túc trầm trọng như vậy? Ca, ngươi đối với các tần phi cũng dặn dò qua sao?” Nói không rõ tại sao, Mai Tuyết Tình cố ý hay vô ý, thường nói về những phi tần, dường như có thói quen chuyện gì cũng đem ra so sánh với các phi tần. “Cái này… Cái này, khi nào hoàng huynh có cơ hội sẽ nói cho các nàng ấy.” “Vậy ngươi hẳn phải kịp thời nói cho các nàng, đừng làm cho các nàng hiểu lầm ngươi, dù sao các nàng cũng cùng ngươi cả đời ở đây!” “Hoàng huynh biết!” Hạng Ngạo Thiên vỗ vỗ lên đầu Mai Tuyết Tình, “Đừng nghĩ tới người khác, hãy nghĩ cho bản thân ngươi, chú ý dưỡng thương cho tốt là được!” Hạng Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áy náy đè nặng trong lòng như đá tảng dường như đã giảm bớt không ít, mặc dù, nàng còn không biết bị thương nặng như vậy là do hắn, là do cái vị hoàng đế ca ca này cố ý làm ra, ít nhất bây giờ, tâm lý nàng cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ mong nàng trong tương lai, có một ngày sau khi biết chân tướng sự việc, sẽ không phẫn nộ. Cho đến tận bây giờ, muội muội, người thân ruột thịt duy nhất của hắn, hiện nay ở nơi nào cũng còn chưa rõ, nhưng hắn đã có thói quen trong cuộc sống có người muội muội giả này bên người rồi, thật sự không hy vọng mất đi nàng, nếu như có thể đem nàng giữ ở bên người cả đời, thì còn gì tốt hơn nữa. Con người khi còn sống khó được gặp mấy người bằng hữu tâm đầu ý hợp, lại càng không muốn nói vốn là hồng nhan tri kỷ rồi, có nữ tử này làm bạn, cuộc đời này là đủ. “Hoàng thượng, cung nữ đang ở ngoài cửa chờ phụng mệnh!” Lưu công công bẩm báo nói. “Cho các nàng ấy tiến vào!”, Mới vừa rồi khi cùng Mai Tuyết Tình tán dóc, vẻ mặt ôn hoà vừa cười vừa nói, ngay lúc có công sự cần giải quyết, lập tức trạng thái tập trung, vô luận vẻ mặt hay là thanh âm đều toát lên vẻ uy nghiêm. Ý bảo Mai Tuyết Tình đừng lên tiếng, Hạng Ngạo Thiên di chuyển qua phía bên kia bình phong, sau đó ngồi xuống long ỷ sau thư án. Bốn người tiểu cô nương nơm nớp lo sợ đi vào Ngự thư phòng, đầu cúi xuống thấp, chỉ sợ mạo phạm long nhan. “Nô tỳ xin thỉnh an Hoàng thượng!” Tất cả đồng thanh nói, trong thanh âm run run trộn lẫn vẻ sợ hãi, mang theo giọng mũi, phỏng chừng là đã bị hù dọa mà thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Tiến cung mấy năm rồi, các nàng chưa bao giờ bị Hoàng thượng điểm qua tên, được diện kiến long nhan cũng là nhờ hồng phúc của công chúa, Hoàng thượng mỗi ngày thường xuyên đến tẩm cung thăm Ngạo Sương công chúa, các cung nữ vốn là cận thủy lâu dài tiên đắc nguyệt (Ý của câu thành ngữ này là chỉ ai ở lâu dài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên). Bằng không, đừng nói đến việc điểm danh, ở thâm cung đại viện này, cuộc sống cả đời, cũng không thấy qua mặt rồng, ở đây cung nữ chỗ nào cũng có. Ngay chính các phi tần muốn gặp Hoàng thượng, cũng còn phải tìm một số lý do, dùng mút chút thủ đoạn bày trò vui đùa, cũng chỉ là vì khiến cho hoàng đế chú ý tới, còn đôi khi giả bộ có bệnh, bằng không, trong cung tranh giành ghen tuông, những chuyện như vậy nhiều vô số kể! Ai biết hôm nay đột nhiên được biết được diện thánh, không ai biết là chuyện gì, trong lòng cũng âm thầm đoán, có phải hay không đã làm sai cái gì, bị Hoàng thượng biết rồi, muốn chịu hình phạt hả? Nhưng Hoàng thượng nhiều việc bề bộn như vậy, nếu thực sự là chịu hình phạt, cũng không cần hoàng đế tự mình ra mặt hả! Các cung nữ vốn là càng nghĩ càng sợ hãi, nhát gan đã bắt đầu lạnh run rồi. Hạng Ngạo Thiên không lên tiếng, đánh giá bốn tiểu cô nương, hắn chưa bao giờ cẩn thận nhìn qua các cung nữ này như thế, không biết các nàng có bản lãnh gì, có thể khiến cho nữ nhân phía sau bình phong chú ý, hắn cũng chưa từng khiến cho nàng nửa điểm hứng thú, vài tên cung nữ này vốn là đã nhanh chân giành trước. Hạng Ngạo Thiên trong lòng có chút không thoải mái.